Chương 1044: Điểm đáng ngờ (2)
Phong Thất Nguyệt
30/05/2018
Dù sao Tô thực lực Tín còn bày ra đó, bọn họ có điên mới đi trêu chọc Tô Tín.
Bọn họ không muốn đi trêu chọc Tô Tín, thật tình không biết Tô Tín lúc này lại kinh ngạc nhìn Vũ Nguyên Xuân.
Theo lý mà nói Vũ Nguyên Xuân hiện tại tiến vào đến kho vũ khí Thông Thiên đảo không có chút tác dụng nào, quả thực chính là lãng phí.
Hắn sau khi tấn chức Dung Thần Cảnh đã rất ít tiến vào kho vũ khí Thông Thiên đảo, nhưng lần này hắn dẫn người tiến vào hay sao?
Cơ hội tốt như thế có thể dùng ban cho thủ hạ thu mua nhân tâm, kết quả hắn lại lãng phí mất, đây không phải là chuyện loại người như Vũ Nguyên Xuân có thể làm ra.
Nhưng Tô Tín hiện tại chỉ hơi có chút hoài nghi mà thôi, cho nên hắn cũng chỉ lưu hoài nghi trong lòng, dù sao đối với Tô Tín hiện tại, tiến vào kho vũ khí Thông Thiên đảo và tìm kiếm cơ duyên tấn chức Dung Thần Cảnh mới là trọng yếu nhất.
Đại bộ phận võ giả cũng đã đến đông đủ, người mạnh nhất sẽ đứng ở vị trí đầu tiên, đương nhiên kể cả Tô Tín cũng như thế.
Một ít võ giả thực lực yếu kém có lệnh bài kho vũ khí Thông Thiên đảo đi vào sẽ bị tranh đoạt, đợi đến thời khắc cuối cùng mọi người mới an tĩnh lại.
Giữa trưa, cả Nhạn Minh hồ bắt đầu sôi trào, bên cạnh hồ nước có tiếng nổ lớn, Tô Tín bộc phát chân khí cường đại bao phủ quanh người, trực tiếp đứng trên mặt nước, nước chảy chung quanh không thể làm ướt quần áo của hắn.
Những võ giả Hóa Thần Cảnh khác cũng đều là như thế, chỉ có một chút võ giả Tiên Thiên cùng Hậu Thiên không có chân khí mạnh như vậy cho nên phải tránh lui trước sóng nước.
Khi sóng lớn quay cuồng, bỗng nhiên trong Nhạn Minh hồ bay lên một hòn đảo nhỏ cao ba trăm trượng, phía trên còn có giọt nước chảy xuống, ở trên đảo còn có từng tấm bia đá, phía trên điêu khắc phù văn phong cách cổ xưa.
Hơn nữa trên tấm bia đá còn có lỗ khảm tương xứng với lệnh bài của Tô Tín.
Những võ giả có lệnh bài không ngừng đạp nước đi tới, nhảy vào trong đảo nhỏ, cũng khảm lệnh bài trong trong lỗ khảm, ngay sau đó ánh sáng vàng rực rỡ xuất hiện, tên võ giả và tấm bia đá biến mất không thấy gì nữa, trực tiếp liền bị truyền tống vào trong kho vũ khí.
Làm như vậy trên cơ bản đều là võ giả lần đầu tiên vào kho vũ khí Thông Thiên đảo, bọn họ rất sốt ruột.
Những võ giả có kinh nghiệm hoặc có thực lực cường đại nhàn nhã hơn nhiều, hoàn toàn không nóng nảy chút nào.
Cảnh tượng thiên hỏa diệt thế trong kho vũ khí Thông Thiên đảo còn chưa mở ra, những thứ khác trong kho vũ khí đều bị dọn sạch, cho nên hiện tại đi vào cũng vô dụng, cũng không cần chiếm tiên cơ.
Dù sao đợi đến lúc kỳ quan thiên hỏa diệt thế mở ra cũng phải tranh đoạt một phen, cũng cần dùng thực lực vi tôn.
Tô Tín cũng xuất ra lệnh bài đi theo mọi người vào trong, đi vào không gian bên trong, chờ hắn mở to mắt ra nhìn đã nhìn thấy cung điện chỉnh tề.
Đối với kho vũ khí Thông Thiên đảo, Tô Tín đã tìm hiểu kỹ càng trước khi đến, nơi này còn còn nhỏ hơn Côn Luân bí cảnh của Đại Chu.
Trong nơi này từng là kho vũ khí của Thông Thiên tông, tương đương với Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm tự, chính địa điểm trọng yếu nhất cho nên quanh năm đều có cường giả thủ hộ.
Kiến trúc bên trong cũng là người Thông Thiên tông năm xưa tu kiến, bọn họ thậm chí phát triển nơi này thành tông môn thứ hai, chỉ tiếc đến cuối cùng thật sự khó tránh khỏi kết cục bị diệt.
Hiện tất cả thế gia môn phái lớn nhỏ trên giang hồ căn bản đếm không hết, cho dù có nhiều thế lực như vậy, có bao nhiêu người truyền thừa trên vạn năm? Hai cánh tay cũng có thể tính ra, trong đó tính cả ba gia tộc lánh đời.
Sau khi đến nơi này, Tô Tín không có dừng lại, hắn trực tiếp đi vào trong không gian độc lập.
Dựa theo trên tư liệu ghi lại, chỗ đó là nơi của thiên hỏa diệt thế.
Cùng lúc đó, đám người Vũ Nguyên Xuân đi tới không gian này cũng không tới địa điểm có thiên hỏa diệt thế, mà là trong tay bốn người cầm một viên châu màu đỏ thẫm tiến tới xếp đặt bốn góc trong không gian.
Vũ Nguyên Xuân cắn nát ngón tay trong không gian kỳ dị, hắn vẽ một bộ phù văn kỳ dị trên mặt đất.
Hắn vẽ ra phù văn không được tự nhiên nhưng thực sự có được lực lượng kỳ dị xâm nhập vào trong đó.
Sau khi làm xong tất cả, Vũ Nguyên Xuân lẩm bẩm nói:
- Bạch Liên giáo, hi vọng các ngươi không có gạt ta, bằng không tất cả thế lực ngầm của Bạch Liên giáo tại Giang Hoài đạo cũng không cần tồn tại nữa.
Vũ Nguyên Xuân dã tâm rất lớn, nếu không lúc trước hắn cũng không tranh đoạt vị trí tứ đại thần bộ của Phương Cửu Nguyên lưu lại, sau đó lại tranh đoạt vị trí với tiểu bối như Tô Tín.
Chỉ có điều rất đáng tiếc, tạo hóa trêu người.
Năm đó hắn không chỉ có bại bởi Phương Cửu Nguyên, hiện tại còn bại trong tranh đấu với tiểu bối như Tô Tín, cho nên Vũ Nguyên Xuân rất không cam lòng.
Hắn gia nhập Lục Phiến Môn thời gian dài như vậy, đã lập bao nhiêu công lao cho Lục Phiến Môn? Chảy bao nhiêu mồ hôi và máu tươi?
Cả Đại Chu bốn mươi chín đạo, có thể tìm ra nơi nào càng an ổn như Giang Hoài đạo hay sao?
Cho nên Vũ Nguyên Xuân cực kỳ không cam lòng.
Nếu như người Lục Phiến Môn không cách nào cho ta, ta sẽ tự mình đi lấy! Cho dù vì thế muốn trả một cái giá đắt cũng không có gì.
Vũ Nguyên Xuân không thèm vị trí tứ đại thần bộ, nếu như kế hoạch hôm nay thành công, như vậy hắn có thể trở thành Dương Thần Cảnh, thậm chí hắn còn tấn chức Dương Thần Cảnh nhanh hơn Thiết Chiến và đám người Phương Cửu Nguyên.
Đến lúc đó một vị trí tứ đại thần bộ có thể thỏa mãn hắn sao?
Tuy Vũ Nguyên Xuân không muốn tranh đoạt vị trí tổng bộ đầu Lục Phiến Môn với Thiết Ngạo, nếu hắn thật sự đột phá Dương Thần Cảnh, Lục Phiến Môn tối thiểu sẽ tạo ra một vị trí áp đảo tứ đại thần bộ giao cho hắn.
Nghĩ như vậy, khóe miệng Vũ Nguyên Xuân lộ ra nụ cười vui vẻ.
Bọn họ không muốn đi trêu chọc Tô Tín, thật tình không biết Tô Tín lúc này lại kinh ngạc nhìn Vũ Nguyên Xuân.
Theo lý mà nói Vũ Nguyên Xuân hiện tại tiến vào đến kho vũ khí Thông Thiên đảo không có chút tác dụng nào, quả thực chính là lãng phí.
Hắn sau khi tấn chức Dung Thần Cảnh đã rất ít tiến vào kho vũ khí Thông Thiên đảo, nhưng lần này hắn dẫn người tiến vào hay sao?
Cơ hội tốt như thế có thể dùng ban cho thủ hạ thu mua nhân tâm, kết quả hắn lại lãng phí mất, đây không phải là chuyện loại người như Vũ Nguyên Xuân có thể làm ra.
Nhưng Tô Tín hiện tại chỉ hơi có chút hoài nghi mà thôi, cho nên hắn cũng chỉ lưu hoài nghi trong lòng, dù sao đối với Tô Tín hiện tại, tiến vào kho vũ khí Thông Thiên đảo và tìm kiếm cơ duyên tấn chức Dung Thần Cảnh mới là trọng yếu nhất.
Đại bộ phận võ giả cũng đã đến đông đủ, người mạnh nhất sẽ đứng ở vị trí đầu tiên, đương nhiên kể cả Tô Tín cũng như thế.
Một ít võ giả thực lực yếu kém có lệnh bài kho vũ khí Thông Thiên đảo đi vào sẽ bị tranh đoạt, đợi đến thời khắc cuối cùng mọi người mới an tĩnh lại.
Giữa trưa, cả Nhạn Minh hồ bắt đầu sôi trào, bên cạnh hồ nước có tiếng nổ lớn, Tô Tín bộc phát chân khí cường đại bao phủ quanh người, trực tiếp đứng trên mặt nước, nước chảy chung quanh không thể làm ướt quần áo của hắn.
Những võ giả Hóa Thần Cảnh khác cũng đều là như thế, chỉ có một chút võ giả Tiên Thiên cùng Hậu Thiên không có chân khí mạnh như vậy cho nên phải tránh lui trước sóng nước.
Khi sóng lớn quay cuồng, bỗng nhiên trong Nhạn Minh hồ bay lên một hòn đảo nhỏ cao ba trăm trượng, phía trên còn có giọt nước chảy xuống, ở trên đảo còn có từng tấm bia đá, phía trên điêu khắc phù văn phong cách cổ xưa.
Hơn nữa trên tấm bia đá còn có lỗ khảm tương xứng với lệnh bài của Tô Tín.
Những võ giả có lệnh bài không ngừng đạp nước đi tới, nhảy vào trong đảo nhỏ, cũng khảm lệnh bài trong trong lỗ khảm, ngay sau đó ánh sáng vàng rực rỡ xuất hiện, tên võ giả và tấm bia đá biến mất không thấy gì nữa, trực tiếp liền bị truyền tống vào trong kho vũ khí.
Làm như vậy trên cơ bản đều là võ giả lần đầu tiên vào kho vũ khí Thông Thiên đảo, bọn họ rất sốt ruột.
Những võ giả có kinh nghiệm hoặc có thực lực cường đại nhàn nhã hơn nhiều, hoàn toàn không nóng nảy chút nào.
Cảnh tượng thiên hỏa diệt thế trong kho vũ khí Thông Thiên đảo còn chưa mở ra, những thứ khác trong kho vũ khí đều bị dọn sạch, cho nên hiện tại đi vào cũng vô dụng, cũng không cần chiếm tiên cơ.
Dù sao đợi đến lúc kỳ quan thiên hỏa diệt thế mở ra cũng phải tranh đoạt một phen, cũng cần dùng thực lực vi tôn.
Tô Tín cũng xuất ra lệnh bài đi theo mọi người vào trong, đi vào không gian bên trong, chờ hắn mở to mắt ra nhìn đã nhìn thấy cung điện chỉnh tề.
Đối với kho vũ khí Thông Thiên đảo, Tô Tín đã tìm hiểu kỹ càng trước khi đến, nơi này còn còn nhỏ hơn Côn Luân bí cảnh của Đại Chu.
Trong nơi này từng là kho vũ khí của Thông Thiên tông, tương đương với Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm tự, chính địa điểm trọng yếu nhất cho nên quanh năm đều có cường giả thủ hộ.
Kiến trúc bên trong cũng là người Thông Thiên tông năm xưa tu kiến, bọn họ thậm chí phát triển nơi này thành tông môn thứ hai, chỉ tiếc đến cuối cùng thật sự khó tránh khỏi kết cục bị diệt.
Hiện tất cả thế gia môn phái lớn nhỏ trên giang hồ căn bản đếm không hết, cho dù có nhiều thế lực như vậy, có bao nhiêu người truyền thừa trên vạn năm? Hai cánh tay cũng có thể tính ra, trong đó tính cả ba gia tộc lánh đời.
Sau khi đến nơi này, Tô Tín không có dừng lại, hắn trực tiếp đi vào trong không gian độc lập.
Dựa theo trên tư liệu ghi lại, chỗ đó là nơi của thiên hỏa diệt thế.
Cùng lúc đó, đám người Vũ Nguyên Xuân đi tới không gian này cũng không tới địa điểm có thiên hỏa diệt thế, mà là trong tay bốn người cầm một viên châu màu đỏ thẫm tiến tới xếp đặt bốn góc trong không gian.
Vũ Nguyên Xuân cắn nát ngón tay trong không gian kỳ dị, hắn vẽ một bộ phù văn kỳ dị trên mặt đất.
Hắn vẽ ra phù văn không được tự nhiên nhưng thực sự có được lực lượng kỳ dị xâm nhập vào trong đó.
Sau khi làm xong tất cả, Vũ Nguyên Xuân lẩm bẩm nói:
- Bạch Liên giáo, hi vọng các ngươi không có gạt ta, bằng không tất cả thế lực ngầm của Bạch Liên giáo tại Giang Hoài đạo cũng không cần tồn tại nữa.
Vũ Nguyên Xuân dã tâm rất lớn, nếu không lúc trước hắn cũng không tranh đoạt vị trí tứ đại thần bộ của Phương Cửu Nguyên lưu lại, sau đó lại tranh đoạt vị trí với tiểu bối như Tô Tín.
Chỉ có điều rất đáng tiếc, tạo hóa trêu người.
Năm đó hắn không chỉ có bại bởi Phương Cửu Nguyên, hiện tại còn bại trong tranh đấu với tiểu bối như Tô Tín, cho nên Vũ Nguyên Xuân rất không cam lòng.
Hắn gia nhập Lục Phiến Môn thời gian dài như vậy, đã lập bao nhiêu công lao cho Lục Phiến Môn? Chảy bao nhiêu mồ hôi và máu tươi?
Cả Đại Chu bốn mươi chín đạo, có thể tìm ra nơi nào càng an ổn như Giang Hoài đạo hay sao?
Cho nên Vũ Nguyên Xuân cực kỳ không cam lòng.
Nếu như người Lục Phiến Môn không cách nào cho ta, ta sẽ tự mình đi lấy! Cho dù vì thế muốn trả một cái giá đắt cũng không có gì.
Vũ Nguyên Xuân không thèm vị trí tứ đại thần bộ, nếu như kế hoạch hôm nay thành công, như vậy hắn có thể trở thành Dương Thần Cảnh, thậm chí hắn còn tấn chức Dương Thần Cảnh nhanh hơn Thiết Chiến và đám người Phương Cửu Nguyên.
Đến lúc đó một vị trí tứ đại thần bộ có thể thỏa mãn hắn sao?
Tuy Vũ Nguyên Xuân không muốn tranh đoạt vị trí tổng bộ đầu Lục Phiến Môn với Thiết Ngạo, nếu hắn thật sự đột phá Dương Thần Cảnh, Lục Phiến Môn tối thiểu sẽ tạo ra một vị trí áp đảo tứ đại thần bộ giao cho hắn.
Nghĩ như vậy, khóe miệng Vũ Nguyên Xuân lộ ra nụ cười vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.