Chương 603: Diễn giải (1)
Phong Thất Nguyệt
30/05/2018
Tô Tín càng làm náo động lớn tại Kiếm Nam đạo và Dự Nam đạo.
Một ít thế lực võ lâm tại hai nơi này phái người đứng xa xem cuộc chiến của Tô Tín, liên tục nghĩ mà sợ.
May mắn bọn họ lúc trước khuyên bảo đệ tử của mình ngàn vạn không nên đi tham gia náo nhiệt, nếu không hiện tại chiến tích Nhân Bảng sẽ có tên của bọn họ, Tô Tín cũng có thêm mấy khối đá đặt chân.
Lúc này trong Kiếm Nam đạo Danh Kiếm trong sơn trang, một người trẻ tuổi cầm kiếm nghe thị nữ của mình đọc Nhân Bảng kỳ này.
Người trẻ tuổi đại khái chừng ba mươi tuổi, tướng mạo hắn anh tuấn nhưng sắc mặt lạnh lùng, đôi mày kiếm và ánh mắt sắc bén lợi hại.
Loại tướng mạo và khí thế này làm cho hắn giống như thanh kiếm vô cùng sắc bén.
Hắn chính là thứ hai Nhân Bảng,‘ Kiếm công tử ’ Hà Hưu, người thừa kế Danh Kiếm Sơn Trang.
Ba tuổi tập kiếm, bảy tuổi kiếm đạo tiểu thành, mười hai tuổi một người một kiếm mới bước chân vào giang hồ, hơn ngàn người đầu rơi xuống đất vì khai phong trường kiếm của hắn, mười lăm tuổi trèo lên Nhân Bảng, dương danh thiên hạ.
Đây cũng là cả đời ‘ Kiếm công tử ’ Hà Hưu, nếu không có một ‘ Đạo Si ’ Lâm Trường Hà đặt ở trên đầu hắn vài chục năm, đoán chừng Hà Hưu sẽ càng thêm huy hoàng.
Hà Hưu ngồi xếp bằng trên đồng cỏ hoa viên, tay phải vỗ nhẹ bội kiếm của mình.
Trường kiếm của hắn rất kỳ quái, chuôi kiếm và thân kiếm được chế tạo thành một thể, không có khác nhau rõ ràng, cả trường kiếm như liền một khối, tạo hình giống như bàn long thẳng tắp, đuôi rồng làm mũi kiếm, đầu rồng làm chuôi kiếm, tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt.
Đây là bội kiếm Kinh Long của Hà Hưu, là binh khí Địa cấp hàng thật giá, chính là một vị luyện khí tông sư của Ba Thục Kiếm Các trong trì kiếm ngũ phái cố ý chế tạo cho hắn.
Thị nữ sau lưng không chỉ đọc Nhân Bảng cho Hà Hưu nghe, còn có chi tiết trận chiến hai ngày trước.
Sau khi nghe xong những việc này, khóe miệng Hà Hưu cười lạnh ngạo nghễ.
Có lẽ người khác sẽ kinh hãi vì chiến tích của Tô Tín nhưng Hà Hưu sẽ không.
Trong võ giả trẻ tuổi của giang hồ, trừ Lâm Trường Hà, hắn không đặt ai vào trong mắt, kể cả ‘ Tiểu An Hầu ’ Tiêu Hoàng cũng như thế.
Trong mắt hắn, Tiêu Hoàng chỉ là phế vật đang vui vẻ vì tiểu thông minh của mình mà thôi, giang hồ phải dựa vào kiếm trong tay của mình nói chuyện.
- Tra vị trí của Tô Tín hiện tại cho ta.
Bỗng nhiên Hà Hưu lên tiếng.
Thị nữ hắn ngạc nhiên nói:
- Công tử ngươi muốn ra tay với Tô Tín? Xuất đầu thay Địch Vân Phi sao?
Dùng thực lực Hà Hưu hiện tại, trên Nhân Bảng trừ Lâm Trường Hà ra, đã không ai có thể làm hắn cảm thấy hứng thú, cho nên hắn không thể nào vừa nghe chiến tích của Tô Tín liền hưng phấn bừng bừng muốn động thủ.
Nếu như vậy cách giải thích duy nhất là Hà Hưu muốn xuất đầu vì Địch Vân Phi, dù sao Danh Kiếm Sơn Trang có quan hệ không tệ với Tranh Kiếm Minh, Hà Hưu cũng quen biết Địch Vân Phi.
Hà Hưu khinh thường nói:
- Xuất đầu vì phế vật kia? Đương nhiên không phải, Địch Vân Phi không có tư cách này.
- Chẳng qua ta thiếu nhân tình của Địch Kinh Phi mà thôi, lần này Tô Tín đánh vào mặt Tranh Kiếm Minh, ta giáo huấn hắn một chút cũng xem như tả nhân tình cho Địch Kinh Phi.
Thị nữ gật gật đầu, lập tức đi xuống an bài người tìm hành tung Tô Tín.
Lúc này Tô Tín đã sớm rời khỏi Kiếm Nam đạo đi vào Dự Nam đạo, nhưng hắn không tiếp tục đi, mà là nửa đường dừng lại.
Tô Tín tới Đức Dương phủ và gặp gỡ một cơ duyên, chính là Thái Thanh quan bên ngoài Đức Dương phủ có Côn Dương chân nhân bắt đầu diễn giải mỗi ba năm một lần.
Côn Dương chân nhân chính là một gã tán tu, Thái Thanh quan của hắn cũng chỉ có vài tên tiểu đạo đồng hỗ trợ quét dọn mà thôi, thực lực bản thân hắn không tính là quá mạnh, chỉ có tu vi Hóa Thần Cảnh trung kỳ.
Nhưng chính một tán tu có vẻ bình thường như thế đã từng luận đạo với chưởng giáo Đạo môn tứ tông.
Thậm chí chưởng giáo Tạo Hóa Đạo môn, cường giả Chân Vũ Cảnh ‘ Thuần Dương Đạo Tôn ’ Lý Bá Dương đã từng nói qua, trên võ đạo người vượt qua Côn Dương chân nhân đếm không hết, trên con đường Thiên Đạo hắn lại không lĩnh ngộ sâu như Côn Dương chân nhân.
Cho nên chính một tán tu bình thường như thế lại được Đạo môn trong thiên hạ kính ngưỡng.
Hơn nữa Côn Dương chân nhân mỗi ba năm còn có thể công khai diễn giải một lần, hữu giáo vô loại, ai cũng có thể tới Thái Thanh quan nghe hắn diễn giải.
Qua nhiều năm như vậy, võ giả nghe Côn Dương chân nhân diễn giải mà có chỗ lĩnh ngộ đột phá Nguyên Thần Cảnh cũng nhiều hơn mười người, cho nên có vô số võ giả muốn nghe Côn Dương chân nhân diễn giải mà chạy tới như vịt.
Tô Tín sẽ không bỏ qua việc này, cho nên hắn dừng lại ở Đức Dương phủ một ngày, ngày hôm sau trực tiếp tiến về Thái Thanh quan nghe Côn Dương chân nhân diễn giải.
Ngày hôm sau Tô Tín đi vào Thái Thanh quan thì phát hiện mình tới trễ.
Bên ngoài Thái Thanh quan không lớn, đã có người vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, Tô Tín quan sát đơn giản một chút, thậm chí nơi này có hơn vạn người.
Đương nhiên trong những người này chín thành chín đều là võ giả Hậu Thiên, Tô Tín cũng không biết bọn họ tới nơi này làm gì.
Một ít thế lực võ lâm tại hai nơi này phái người đứng xa xem cuộc chiến của Tô Tín, liên tục nghĩ mà sợ.
May mắn bọn họ lúc trước khuyên bảo đệ tử của mình ngàn vạn không nên đi tham gia náo nhiệt, nếu không hiện tại chiến tích Nhân Bảng sẽ có tên của bọn họ, Tô Tín cũng có thêm mấy khối đá đặt chân.
Lúc này trong Kiếm Nam đạo Danh Kiếm trong sơn trang, một người trẻ tuổi cầm kiếm nghe thị nữ của mình đọc Nhân Bảng kỳ này.
Người trẻ tuổi đại khái chừng ba mươi tuổi, tướng mạo hắn anh tuấn nhưng sắc mặt lạnh lùng, đôi mày kiếm và ánh mắt sắc bén lợi hại.
Loại tướng mạo và khí thế này làm cho hắn giống như thanh kiếm vô cùng sắc bén.
Hắn chính là thứ hai Nhân Bảng,‘ Kiếm công tử ’ Hà Hưu, người thừa kế Danh Kiếm Sơn Trang.
Ba tuổi tập kiếm, bảy tuổi kiếm đạo tiểu thành, mười hai tuổi một người một kiếm mới bước chân vào giang hồ, hơn ngàn người đầu rơi xuống đất vì khai phong trường kiếm của hắn, mười lăm tuổi trèo lên Nhân Bảng, dương danh thiên hạ.
Đây cũng là cả đời ‘ Kiếm công tử ’ Hà Hưu, nếu không có một ‘ Đạo Si ’ Lâm Trường Hà đặt ở trên đầu hắn vài chục năm, đoán chừng Hà Hưu sẽ càng thêm huy hoàng.
Hà Hưu ngồi xếp bằng trên đồng cỏ hoa viên, tay phải vỗ nhẹ bội kiếm của mình.
Trường kiếm của hắn rất kỳ quái, chuôi kiếm và thân kiếm được chế tạo thành một thể, không có khác nhau rõ ràng, cả trường kiếm như liền một khối, tạo hình giống như bàn long thẳng tắp, đuôi rồng làm mũi kiếm, đầu rồng làm chuôi kiếm, tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt.
Đây là bội kiếm Kinh Long của Hà Hưu, là binh khí Địa cấp hàng thật giá, chính là một vị luyện khí tông sư của Ba Thục Kiếm Các trong trì kiếm ngũ phái cố ý chế tạo cho hắn.
Thị nữ sau lưng không chỉ đọc Nhân Bảng cho Hà Hưu nghe, còn có chi tiết trận chiến hai ngày trước.
Sau khi nghe xong những việc này, khóe miệng Hà Hưu cười lạnh ngạo nghễ.
Có lẽ người khác sẽ kinh hãi vì chiến tích của Tô Tín nhưng Hà Hưu sẽ không.
Trong võ giả trẻ tuổi của giang hồ, trừ Lâm Trường Hà, hắn không đặt ai vào trong mắt, kể cả ‘ Tiểu An Hầu ’ Tiêu Hoàng cũng như thế.
Trong mắt hắn, Tiêu Hoàng chỉ là phế vật đang vui vẻ vì tiểu thông minh của mình mà thôi, giang hồ phải dựa vào kiếm trong tay của mình nói chuyện.
- Tra vị trí của Tô Tín hiện tại cho ta.
Bỗng nhiên Hà Hưu lên tiếng.
Thị nữ hắn ngạc nhiên nói:
- Công tử ngươi muốn ra tay với Tô Tín? Xuất đầu thay Địch Vân Phi sao?
Dùng thực lực Hà Hưu hiện tại, trên Nhân Bảng trừ Lâm Trường Hà ra, đã không ai có thể làm hắn cảm thấy hứng thú, cho nên hắn không thể nào vừa nghe chiến tích của Tô Tín liền hưng phấn bừng bừng muốn động thủ.
Nếu như vậy cách giải thích duy nhất là Hà Hưu muốn xuất đầu vì Địch Vân Phi, dù sao Danh Kiếm Sơn Trang có quan hệ không tệ với Tranh Kiếm Minh, Hà Hưu cũng quen biết Địch Vân Phi.
Hà Hưu khinh thường nói:
- Xuất đầu vì phế vật kia? Đương nhiên không phải, Địch Vân Phi không có tư cách này.
- Chẳng qua ta thiếu nhân tình của Địch Kinh Phi mà thôi, lần này Tô Tín đánh vào mặt Tranh Kiếm Minh, ta giáo huấn hắn một chút cũng xem như tả nhân tình cho Địch Kinh Phi.
Thị nữ gật gật đầu, lập tức đi xuống an bài người tìm hành tung Tô Tín.
Lúc này Tô Tín đã sớm rời khỏi Kiếm Nam đạo đi vào Dự Nam đạo, nhưng hắn không tiếp tục đi, mà là nửa đường dừng lại.
Tô Tín tới Đức Dương phủ và gặp gỡ một cơ duyên, chính là Thái Thanh quan bên ngoài Đức Dương phủ có Côn Dương chân nhân bắt đầu diễn giải mỗi ba năm một lần.
Côn Dương chân nhân chính là một gã tán tu, Thái Thanh quan của hắn cũng chỉ có vài tên tiểu đạo đồng hỗ trợ quét dọn mà thôi, thực lực bản thân hắn không tính là quá mạnh, chỉ có tu vi Hóa Thần Cảnh trung kỳ.
Nhưng chính một tán tu có vẻ bình thường như thế đã từng luận đạo với chưởng giáo Đạo môn tứ tông.
Thậm chí chưởng giáo Tạo Hóa Đạo môn, cường giả Chân Vũ Cảnh ‘ Thuần Dương Đạo Tôn ’ Lý Bá Dương đã từng nói qua, trên võ đạo người vượt qua Côn Dương chân nhân đếm không hết, trên con đường Thiên Đạo hắn lại không lĩnh ngộ sâu như Côn Dương chân nhân.
Cho nên chính một tán tu bình thường như thế lại được Đạo môn trong thiên hạ kính ngưỡng.
Hơn nữa Côn Dương chân nhân mỗi ba năm còn có thể công khai diễn giải một lần, hữu giáo vô loại, ai cũng có thể tới Thái Thanh quan nghe hắn diễn giải.
Qua nhiều năm như vậy, võ giả nghe Côn Dương chân nhân diễn giải mà có chỗ lĩnh ngộ đột phá Nguyên Thần Cảnh cũng nhiều hơn mười người, cho nên có vô số võ giả muốn nghe Côn Dương chân nhân diễn giải mà chạy tới như vịt.
Tô Tín sẽ không bỏ qua việc này, cho nên hắn dừng lại ở Đức Dương phủ một ngày, ngày hôm sau trực tiếp tiến về Thái Thanh quan nghe Côn Dương chân nhân diễn giải.
Ngày hôm sau Tô Tín đi vào Thái Thanh quan thì phát hiện mình tới trễ.
Bên ngoài Thái Thanh quan không lớn, đã có người vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, Tô Tín quan sát đơn giản một chút, thậm chí nơi này có hơn vạn người.
Đương nhiên trong những người này chín thành chín đều là võ giả Hậu Thiên, Tô Tín cũng không biết bọn họ tới nơi này làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.