Chương 1030: Hoặc là không làm, làm phải làm tuyệt (2)
Phong Thất Nguyệt
30/05/2018
Hắn không cho Ninh Phỉ nói nhưng chính hắn lại trầm giọng nói:
- Tô đại nhân, ngươi muốn đồ vật, nếu như Ninh Phỉ chủ động giao cho ngươi, ngươi có thể thả cho nàng con đường sống hay không?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Không thể, nhưng ta có thể cho nàng ít chịu tội đi gặp đám người Ninh gia.
Trong mắt Đường Sâm lộ ra một tia giận dữ, Tô Tín làm như vậy cũng quá phận rồi.
Tuy Đường Sâm giết người không ít, nhưng người bị hắn giết đều là những kẻ lộ ra sát ý với hắn, hơn nữa còn là người uy hiếp tới hắn.
Hiện tại Ninh Phỉ có uy hiếp với Tô Tín sao? Chỉ sợ nàng muốn tới gần hắn cũng không được.
Ngay cả như vậy Tô Tín vẫn như trước muốn giết nàng, Đường Sâm xem ra quả thật không cách nào thuyết phục.
Đường Sâm trực tiếp cười lạnh nói:
- Tô đại nhân, ngươi đường đường một trong tứ đại thần bộ, chẳng lẻ còn sợ một nữ nhân đến báo thù sao?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Phép khích tướng vô dụng với ta, cho nên ngươi cũng không cần phế khí lực.
- Kỳ thật ta căn bản không muốn giết người Ninh gia bọn họ, chỉ cần lúc trước Ninh gia bọn họ ngoan ngoãn giao kiếm gãy ra, trời biết đất biết ngươi biết ta biết, nhiều chỗ tốt mà? Tô Tín ta còn thiếu nhân tình các ngươi.
- Nhưng đáng tiếc Ninh gia các ngươi hết lần này tới lần khác có chết cũng phải trông giữ một thứ phế vật, đây chính là tội lỗi hoặc là ta không giết bất cứ người nào của Ninh gia, nếu giết là phải nhổ cỏ tận gốc.
Mục tiêu của Tô Tín rất đơn thuần, hắn chỉ không muốn người khác biết rõ bí mật kiếm gãy mà thôi, dù sao thứ này quan hệ đến Cửu Trọng Kiếm Các, có Thiên đình cùng Địa phủ nhị hổ tương tranh đã đủ tàn khốc rồi, Tô Tín cũng không muốn lại trêu chọc thêm một đám sói.
Nếu Ninh gia gọn gàng mà linh hoạt giao kiếm gãy cho hắn, chứng minh bọn họ thật không quan tâm thứ này, chỉ cần bọn họ không tìm đường chết và hối hận đi tuyên dương chuyện này ra ngoài, sau đó Tô Tín cũng không đi diệt khẩu Ninh gia, còn cho bọn họ rất nhiều chỗ tốt.
Nhưng kết quả Ninh gia lại lựa chọn phương thức ngu xuẩn như vậy, sau khi chống cự liền bị người Lục Phiến Môn hạ sát thủ thì bọn họ mới hối hận, mới muốn giao ra kiếm gãy ra nhưng đã muộn.
Lý Phôi cũng đã giết nhiều người như vậy, kết quả nếu bảo hắn dừng tay, cho dù cuối cùng Tô Tín đạt được kiếm gãy, Ninh gia sẽ từ bỏ ý đồ?
Nói không chừng Ninh gia sẽ trực tiếp thông tri Tiêu gia hoặc thế lực khác, làm cho ngươi trên võ lâm biết được, đây không phải việc Tô Tín muố nhìn thấy.
Cho nên Ninh gia nhất định phải diệt, không thể lưu bất cứ người sống, dù sao phong cách hành sự của Tô Tín, hoặc là không làm, nếu làm phải làm tuyệt.
- Tô đại nhân, chẳng lẽ thật không thể hòa hoãn hay sao?
Đường Sâm trầm giọng hỏi.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Không có, ngươi thật muốn xuất đầu vì nàng sao?
Hai tay Đường Sâm che giấu trong tay áo rộng thùng thình, tùy thời cũng có thể ra tay.
Nghe vậy Đường Sâm trầm giọng nói:
- Tối thiểu ta đã hộ tống nàng vài ngày, ta đã đáp ứng sẽ hộ tống nàng an toàn tới địa bàn Tiêu gia, hiện tại còn chưa tới nơi đấy.
- Nghe nói Tô đại nhân ngươi làm việc rất giảng thành tín, nhưng hết lần này tới lần khác ta cũng là một người rất giảng thành tín, cho nên lúc này ta dù thế nào cũng phải hộ tống nàng tới Tiêu gia mới được, đưa đến nơi đến chốn nha.
Đường Sâm quay đầu nói với Ninh Phỉ:
- Ngươi đi trước, ta chống đỡ!
Nghe nói như thế, nước mắt trong mắt Ninh Phỉ chảy xuống.
Nàng đã gặp qua cảnh này một lần, lần trước Ninh Phong bảo nàng chạy đi, lúc nói chuyện cũng giống như hiện tại.
- Đừng nói nhảm! Còn không mau đi!
Đường Sâm nắm chặc giới tử túi, thân là thiếu chủ Đường Môn, trong tay hắn ẩn giấu không chỉ một ám khí cường đại, hẳn có thể ngăn cản Tô Tín một thời gian ngắn.
Tô Tín nhìn thấy dáng vẻ Đường Sâm như vậy liền lắc đầu:
- Đường Sâm ah Đường Sâm, khó trách Đường Môn đến bây giờ không được chính thức liệt ngươi vào hàng ngũ người thừa kế, ngươi cách vị trí này quá xa.
- Trọng yếu nhất là ngươi làm người ích kỷ, Đường Môn sẽ không cho một người như thế lên làm gia chủ.
Đường Sâm sững sờ, chính mình ích kỷ?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Ngươi bây giờ vì nàng liền muốn dốc sức liều mạng với ta, ngươi nói ta giết ngươi hay không giết ngươi? Nếu hôm nay ta giết ngươi, Đường Môn liền tổn thất một cường giả trẻ tuổi kiệt xuất.
- Hơn nữa bởi vì tánh mạng của ngươi, Đường Môn tất nhiên sẽ rời khỏi Xuyên Trung đấu với ta một trận.
- Tuy Xuyên Trung Đường Môn của ngươi mạnh nhưng sau khi rời khỏi Xuyên Trung sẽ còn lại mấy phần chiến lực? Huống chi Tô Tín ta cũng không phải dễ giết như thế, tình huống lưỡng bại câu thương, Đường Môn các ngươi chịu đựng được hay sao?
- Cho nên nói ngươi bây giờ đứng ở chỗ này dốc sức liều mạng với ta, cũng không chỉ liều tính mạng của ngươi, còn có hưng suy tương lai của Đường Môn.
- Bởi vì chính mình yêu thích liền không quan tâm tới tương lai hưng suy của Đường Môn, ngươi nói cho ta biết, đây không phải ích kỷ là cái gì?
- Tô đại nhân, ngươi muốn đồ vật, nếu như Ninh Phỉ chủ động giao cho ngươi, ngươi có thể thả cho nàng con đường sống hay không?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Không thể, nhưng ta có thể cho nàng ít chịu tội đi gặp đám người Ninh gia.
Trong mắt Đường Sâm lộ ra một tia giận dữ, Tô Tín làm như vậy cũng quá phận rồi.
Tuy Đường Sâm giết người không ít, nhưng người bị hắn giết đều là những kẻ lộ ra sát ý với hắn, hơn nữa còn là người uy hiếp tới hắn.
Hiện tại Ninh Phỉ có uy hiếp với Tô Tín sao? Chỉ sợ nàng muốn tới gần hắn cũng không được.
Ngay cả như vậy Tô Tín vẫn như trước muốn giết nàng, Đường Sâm xem ra quả thật không cách nào thuyết phục.
Đường Sâm trực tiếp cười lạnh nói:
- Tô đại nhân, ngươi đường đường một trong tứ đại thần bộ, chẳng lẻ còn sợ một nữ nhân đến báo thù sao?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Phép khích tướng vô dụng với ta, cho nên ngươi cũng không cần phế khí lực.
- Kỳ thật ta căn bản không muốn giết người Ninh gia bọn họ, chỉ cần lúc trước Ninh gia bọn họ ngoan ngoãn giao kiếm gãy ra, trời biết đất biết ngươi biết ta biết, nhiều chỗ tốt mà? Tô Tín ta còn thiếu nhân tình các ngươi.
- Nhưng đáng tiếc Ninh gia các ngươi hết lần này tới lần khác có chết cũng phải trông giữ một thứ phế vật, đây chính là tội lỗi hoặc là ta không giết bất cứ người nào của Ninh gia, nếu giết là phải nhổ cỏ tận gốc.
Mục tiêu của Tô Tín rất đơn thuần, hắn chỉ không muốn người khác biết rõ bí mật kiếm gãy mà thôi, dù sao thứ này quan hệ đến Cửu Trọng Kiếm Các, có Thiên đình cùng Địa phủ nhị hổ tương tranh đã đủ tàn khốc rồi, Tô Tín cũng không muốn lại trêu chọc thêm một đám sói.
Nếu Ninh gia gọn gàng mà linh hoạt giao kiếm gãy cho hắn, chứng minh bọn họ thật không quan tâm thứ này, chỉ cần bọn họ không tìm đường chết và hối hận đi tuyên dương chuyện này ra ngoài, sau đó Tô Tín cũng không đi diệt khẩu Ninh gia, còn cho bọn họ rất nhiều chỗ tốt.
Nhưng kết quả Ninh gia lại lựa chọn phương thức ngu xuẩn như vậy, sau khi chống cự liền bị người Lục Phiến Môn hạ sát thủ thì bọn họ mới hối hận, mới muốn giao ra kiếm gãy ra nhưng đã muộn.
Lý Phôi cũng đã giết nhiều người như vậy, kết quả nếu bảo hắn dừng tay, cho dù cuối cùng Tô Tín đạt được kiếm gãy, Ninh gia sẽ từ bỏ ý đồ?
Nói không chừng Ninh gia sẽ trực tiếp thông tri Tiêu gia hoặc thế lực khác, làm cho ngươi trên võ lâm biết được, đây không phải việc Tô Tín muố nhìn thấy.
Cho nên Ninh gia nhất định phải diệt, không thể lưu bất cứ người sống, dù sao phong cách hành sự của Tô Tín, hoặc là không làm, nếu làm phải làm tuyệt.
- Tô đại nhân, chẳng lẽ thật không thể hòa hoãn hay sao?
Đường Sâm trầm giọng hỏi.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Không có, ngươi thật muốn xuất đầu vì nàng sao?
Hai tay Đường Sâm che giấu trong tay áo rộng thùng thình, tùy thời cũng có thể ra tay.
Nghe vậy Đường Sâm trầm giọng nói:
- Tối thiểu ta đã hộ tống nàng vài ngày, ta đã đáp ứng sẽ hộ tống nàng an toàn tới địa bàn Tiêu gia, hiện tại còn chưa tới nơi đấy.
- Nghe nói Tô đại nhân ngươi làm việc rất giảng thành tín, nhưng hết lần này tới lần khác ta cũng là một người rất giảng thành tín, cho nên lúc này ta dù thế nào cũng phải hộ tống nàng tới Tiêu gia mới được, đưa đến nơi đến chốn nha.
Đường Sâm quay đầu nói với Ninh Phỉ:
- Ngươi đi trước, ta chống đỡ!
Nghe nói như thế, nước mắt trong mắt Ninh Phỉ chảy xuống.
Nàng đã gặp qua cảnh này một lần, lần trước Ninh Phong bảo nàng chạy đi, lúc nói chuyện cũng giống như hiện tại.
- Đừng nói nhảm! Còn không mau đi!
Đường Sâm nắm chặc giới tử túi, thân là thiếu chủ Đường Môn, trong tay hắn ẩn giấu không chỉ một ám khí cường đại, hẳn có thể ngăn cản Tô Tín một thời gian ngắn.
Tô Tín nhìn thấy dáng vẻ Đường Sâm như vậy liền lắc đầu:
- Đường Sâm ah Đường Sâm, khó trách Đường Môn đến bây giờ không được chính thức liệt ngươi vào hàng ngũ người thừa kế, ngươi cách vị trí này quá xa.
- Trọng yếu nhất là ngươi làm người ích kỷ, Đường Môn sẽ không cho một người như thế lên làm gia chủ.
Đường Sâm sững sờ, chính mình ích kỷ?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Ngươi bây giờ vì nàng liền muốn dốc sức liều mạng với ta, ngươi nói ta giết ngươi hay không giết ngươi? Nếu hôm nay ta giết ngươi, Đường Môn liền tổn thất một cường giả trẻ tuổi kiệt xuất.
- Hơn nữa bởi vì tánh mạng của ngươi, Đường Môn tất nhiên sẽ rời khỏi Xuyên Trung đấu với ta một trận.
- Tuy Xuyên Trung Đường Môn của ngươi mạnh nhưng sau khi rời khỏi Xuyên Trung sẽ còn lại mấy phần chiến lực? Huống chi Tô Tín ta cũng không phải dễ giết như thế, tình huống lưỡng bại câu thương, Đường Môn các ngươi chịu đựng được hay sao?
- Cho nên nói ngươi bây giờ đứng ở chỗ này dốc sức liều mạng với ta, cũng không chỉ liều tính mạng của ngươi, còn có hưng suy tương lai của Đường Môn.
- Bởi vì chính mình yêu thích liền không quan tâm tới tương lai hưng suy của Đường Môn, ngươi nói cho ta biết, đây không phải ích kỷ là cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.