Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống
Chương 5: Vô Hình Trang Bức Trí Mạng Nhất
Thái Thượng Bố Y
19/02/2019
Băng gạc vừa rơi xuống, thân thể Từ Khuyết trong nháy mắt liền trần truồng, chỉ còn sót lại một tầng thuốc mỡ dính nhơm nhớp trên da.
- Thương thế của ngươi còn rất nặng, đại phu nói trong vòng một tháng cũng không thể ngừng thuốc, ngươi làm sao đem thuốc hủy đi rồi...
Lúc này Tiểu Nhu ở ngoài cửa oán trách nói, nhưng cũng không dám đi vào nữa.
Từ Khuyết vội vàng nắm lấy cái chăn tràn đầy miếng vá ở trên giường kia, đem phủ lên trên người, vội ho một tiếng, nói:
- Tiểu Nhu, ta không có chuyện gì, kỳ thực đều chỉ bị thương ngoài da mà thôi, đã không có gì đáng ngại, ngươi có thể giúp ta tìm một bộ quần áo không?
Im lặng trong chốc lát, ngoài cửa mới truyền đến tiếng Tiểu Nhu trả lời:
- ... ngươi chờ chút!
Tiếp đó, liền nghe thấy tiếng bước chân của nàng nhanh chóng rời đi.
Từ Khuyết nhếch nhếch miệng, lần thứ hai ngồi trở lại trên giường, chờ Tiểu Nhu đem quần áo tới, chỉ là mùi thuốc trên người thực sự có chút gay mũi, làn hắn không khỏi nhíu mày.
Nhưng chờ mãi, mười mấy phút trôi qua, Tiểu Nhu mãi vẫn chưa trở về.
Từ Khuyết không khỏi có chút cuống lên, Tiểu Nhu không phải là cho rằng mình là lưu manh, chạy đi gọi người đến bắt mình chứ? Trời ơi, vậy hiểu lầm này lớn rồi!
Hắn vội vàng khoác chăn nhảy xuống giường, chạy đến cửa, lặng lẽ hé khe cửa ra một chút.
Từ tình huống bên ngoài phòng, bây giờ hắn hiển nhiên đang ở bên trong một thôn trang nghèo nhỏ, đối diện có mấy gian nhà nhỏ đơn sơ cũ nát, trên đường phố tất cả đều là cát vàng, vẫn chưa được lát đá, rất dễ dàng bị gió thổi bụi lên.
Nhưng hoàn cảnh này đúng là có một chút hương vị khác lạ, tuy nói là hơi lạc hậu một chút, nhưng thắng ở thân cận với đại tự nhiên, rất thoải mái dễ chịu, là một nơi dưỡng lão tốt.
Nhưng giờ khắc này, trong thôn trang lại yên tĩnh một cách lạ thường, trên đường phố không có một bóng người nào.
Từ Khuyết không để ý tới thưởng thức vẻ đẹp của thôn trang này, trốn ở sau cửa quan sát xung quanh, nhưng lạ là hắn không thấy bất kỳ thôn dân nào.
- Quái lạ, vừa rồi hình như còn có động tĩnh, tại sao Tiểu Nhu mới rời khỏi một lúc, một người đều không thấy đâu rồi?
Hắn nghi hoặc nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài xem xem.
Cách đó không xa lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dày đặc, cát bụi trên đất đều bị cuốn lên.
Sau đó liền nhìn thấy mấy tráng đinh từ trong ruộng xa xa đi tới, trong tay cầm các loại nông cụ, nhanh chóng hướng bên này đi tới.
Từ Khuyết nhất thời trợn to hai mắt, ta kháo, thật gọi người đến đánh ta?
- Nhanh, đừng để cho tên súc sinh kia tổn thương tính mạng của thôn dân.
Một tên tráng hán da đen hô lớn.
Khóe miệng Từ Khuyết co lại, trời ơi dám mắng ta là súc sinh? Muốn ăn đòn sao.
- Bang!
Lúc này, hắn một chân đá văng cửa ra, thân thể trần truồng khoác một cái chăn rách đi ra ngoài, khỏi phải nói hình tượng hèn mọn đến mức nào.
Còn không đợi hắn há mồm mắng chửi, mấy tráng hán kia lại đột nhiên sửng sốt, tỏ rõ vẻ kinh ngạc nhìn Từ Khuyết:
- Ồ, chàng trai, ngươi làm sao xuống giường rồi?
- Đúng vậy! Đại phu không phải nói thương thế rất nặng sao? Mau trở về nằm đi, việc này ngươi đừng nhúng tay, mấy người chúng ta tuyệt đối có thể đuổi con súc sinh kia đi.
- Đúng đúng đúng, mau trở về nằm nghỉ, đừng để bị cảm lạnh.
...
Từ Khuyết ngơ ngác, há hốc mồm để tùy ý mấy người đem mình đưa về phòng.
Làm gì thế? Thì ra không phải là muốn đánh ta à? Mẹ nó, còn tưởng rằng tới tìm ta chứ.
Nhưng nếu không phải mắng ta, súc sinh kia là ai? Tiểu Nhu lâu như vậy không trở về, chẳng lẽ...
Từ Khuyết nhất thời cả kinh, hỏi vội:
- Chờ đã, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Nhu đâu?
Mấy đại hán nghe vậy ngẩn ngơ:
- À? Chàng trai, ngươi còn không biết xảy ra chuyện gì à?
- Khi nãy trên núi chạy xuống một con mãnh thú, muốn bắt người của thôn ta, vừa lúc bị Tiểu Nhu nhìn thấy, liền để đoàn người chạy đi tìm hỗ trợ. mấy người chúng ta đang làm việc đều không biết, là nha đầu mập của Vương gia chạy tới nói, chúng ta liền chuẩn bị chạy đến hỗ trợ đây.
- Đúng đúng, đừng chậm trễ, đi mau. Chàng trai trẻ, ngươi trở về nhà nằm nghỉ trước đi, chờ chúng ta giải quyết con súc sinh kia, đêm nay thôn ta sẽ làm một bữa tiệc thịt thú, chúng ta cùng nhau ăn thịt.
Mấy người nói xong, liền hăng hái nâng cái cuốc lên hướng về cửa thôn đi tới.
- Dã thú?
Từ Khuyết ngạc nhiên đứng tại chỗ, tỉnh táo lại, nhìn lướt qua xung quanh, bước nhanh tới phía một cái tủ gỗ.
Ở bên trong lấy đại ra một mảnh vải đỏ, hướng về phía dưới thân giữa hai chân khẽ quấn, buộc chặt lại, lập tức khoác chăn, chạy về hướng cửa thôn.
Hắn quyết định đi hỗ trợ, tuy rằng không biết là dã thú gì, nhưng có thể làm cho nhiều tráng đinh đi tới hỗ trợ như vậy, nói rõ dã thú kia rất không bình thường.
Hơn nữa Tiểu Nhu cũng ở chỗ đó, mình vẫn phải đi một chuyến, nếu như tình huống cho phép, còn có thể thuận tiện Trang Bức một chút, kiếm vài điểm Trang Bức.
Tốc độ của Từ Khuyết nhanh vô cùng, cái chăn rách trên người đón gió bay múa, thêm vào hạ thân hắn buộc mảnh vải màu đỏ, nhìn qua giống như là siêu nhân phiên bản tên ăn mày.
Vèo!
Vẻn vẹn trong vài hơi thở, Từ Khuyết liền đuổi kịp mấy thôn dân kia, từ bên cạnh bọn họ chợt lóe lên, đem mấy người giật nảy mình.
- Cái quái gì thế, tên nhóc này sao chạy nhanh như vậy? Căn bản là không giống như người bị thương mà!
- Chẳng lẽ là cao đồ của môn phái võ lâm nào đó?
...
- Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết vô hình Trang Bức thành công, thu được năm điểm Trang Bức.
Trong lúc chạy vội, trong đầu Từ Khuyết đột nhiên vang lên tiếng thông báo của hệ thống, làm hắn nhất thời kinh ngạc.
Lạy hồn, ta Trang Bức lúc nào?
Từ Khuyết choáng váng một chút, lập tức kịp phản ứng lại, vô hình Trang Bức? Thì ra vừa nãy mình không để ý đã Trang Bức ngay trước mặt mấy thôn dân kia! Hơn nữa khen thưởng lại nhiều như vậy, một hơi đến năm điểm Trang Bức?
Xem ra tục ngữ nói không sai, Trang Bức trong lúc vô hình, là trí mạng nhất!
...
Rất nhanh, vòng qua đường nhỏ, phía trước không xa liền xuất hiện một đoàn người, nam nữ già trẻ đều vây quanh ở cửa thôn, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng gầm thét rít gào.
Gầm thét là người hét, rít gào thì hình như là mãnh hổ dã thú gào thét.
Ánh mắt của Từ Khuyết lướt qua đoàn người, cách đó không xa xuất hiện vài tên tráng đinh cùng một con dã thú đang giằng co.
Thể hình của con dã thú kia vô cùng lớn, giống như một con trâu đen, vừa to lớn vừa hung mãnh, còn mọc ra một cái đầu hổ, há mồm gào thét, từng cái răng nhọn dường như lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khiến cho người ta sinh ra sợ hãi.
Nhưng mấy tráng đinh không hề lùi bước, giơ cuốc đứng phía trước đoàn người, đối diện với dã thú.
Từ Khuyết nhìn thấy này, lúc này lên tiếng rống to:
- Súc sinh dừng tay!
Bạch!
Trong nháy mắt, ánh mắt của đông đảo thôn dân đều cùng nhau quét tới.
Từ Khuyết vội vã quấn cái chăn lại, nói bổ sung:
- Để cho ta tới!
- A... ngươi làm sao đến rồi?
Trong đám người nhất thời truyền đến một tiếng thét kinh hãi, chính là Tiểu Nhu.
Những thôn dân khác đều biết Từ Khuyết, dồn dập biến sắc mặt, sốt ruột hô:
- Tiểu huynh đệ, ngươi mau trở về, không nên tới gần, lại bị dã thú làm thương tổn sẽ không tốt.
- Đúng vậy! ngươi có thương tích trên người, nhanh đi về đi.
...
Từ Khuyết Trang Bức chưa thành, đã bị mọi người ngăn lại, chặn lại đường đi, nhất thời vội la lên:
- Các vị hương thân phụ lão, không có thời gian giải thích, để ta thập con súc sinh kia trước đã.
Nhưng các thôn dân cũng không để ý tới, đem hắn gắt gao ngăn trở, kiên quyết không cho hắn đi qua chịu chết.
Một ông già chống gậy từ trong đám người đi ra, giọng van nài nói:
- Chàng trai à! chúng ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng thân thể ngươi nhỏ bé như thế, lại có thương tích trên người, sao có thể là đối thủ của con súc sinh kia đây, nghe lời, không nên cậy mạnh, ngươi nhìn xem bọn Đại Tráng đều bị thương.
Từ Khuyết nhất thời trợn mắt lên nói:
- Lão nhân gia, ngài đừng nhìn ta gầy mà khinh! Ta một mình đấu qua mấy trăm con dã thú, không tin ngươi hỏi Tiểu Nhu xem.
- A?
Tiểu Nhu nhất thời bị hồ đồ rồi, không phải nói là mấy chục con sao?
- Oành!
Đột nhiên, một tiếng vang trầm thấp truyền đến.
Cửa thôn bên kia bụi bay mù mịt, tiếp thep mấy tên tráng hán bị đánh bay, bên trong bụi bặm mơ hồ có hai điểm huyết quang thoáng hiện...
Các thôn dân đang khuyên bảo Từ Khuyết cả kinh, quay đầu nhìn lại, sắc mặt kịch biến.
Bên trong khói bụi mù mịt kia, một đạo thú ảnh đen kịt to lớn lướt ầm ầm ra, gầm thét xông tới bọn họ!
- Hống!
Tiếng thú gào, dường như mang theo một loại khí thế khủng bố làm lòng người kinh sợ, khiến cho tâm tư của tất cả mọi người nhưng lại.
Tiểu Nhu ở phía trước nhất của đoàn người bỗng nhiên tái mặt đi, ở bên trong con ngươi của nàng, một đôi lợi trảo chính đang nhanh chóng phóng to...
Sức gió mạnh mẽ đem thổi bụi đất bay lên, lẫm liệt giống như là gió rét ngày đông, muốn xé rách thân thể mảnh mai của Tiểu Nhu.
- Không tốt.
- Tiểu Nhu, mau tránh ra.
- Xong!
Thôn dân ở xung quanh kịp phản ứng lại, dồn dập kinh ngạc thốt lên, tựa hồ đã dự kiến một màn máu tanh kế tiếp.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong đám người một thân hình tựa như tia chớp bắn ra, hắn mặc "Quần lót hồng ", "Áo choàng" phía sau theo gió mà động, anh tư hiên ngang phóng hướng Tiểu Nhu.
Minh Lâm - Lục Đạo
- Thương thế của ngươi còn rất nặng, đại phu nói trong vòng một tháng cũng không thể ngừng thuốc, ngươi làm sao đem thuốc hủy đi rồi...
Lúc này Tiểu Nhu ở ngoài cửa oán trách nói, nhưng cũng không dám đi vào nữa.
Từ Khuyết vội vàng nắm lấy cái chăn tràn đầy miếng vá ở trên giường kia, đem phủ lên trên người, vội ho một tiếng, nói:
- Tiểu Nhu, ta không có chuyện gì, kỳ thực đều chỉ bị thương ngoài da mà thôi, đã không có gì đáng ngại, ngươi có thể giúp ta tìm một bộ quần áo không?
Im lặng trong chốc lát, ngoài cửa mới truyền đến tiếng Tiểu Nhu trả lời:
- ... ngươi chờ chút!
Tiếp đó, liền nghe thấy tiếng bước chân của nàng nhanh chóng rời đi.
Từ Khuyết nhếch nhếch miệng, lần thứ hai ngồi trở lại trên giường, chờ Tiểu Nhu đem quần áo tới, chỉ là mùi thuốc trên người thực sự có chút gay mũi, làn hắn không khỏi nhíu mày.
Nhưng chờ mãi, mười mấy phút trôi qua, Tiểu Nhu mãi vẫn chưa trở về.
Từ Khuyết không khỏi có chút cuống lên, Tiểu Nhu không phải là cho rằng mình là lưu manh, chạy đi gọi người đến bắt mình chứ? Trời ơi, vậy hiểu lầm này lớn rồi!
Hắn vội vàng khoác chăn nhảy xuống giường, chạy đến cửa, lặng lẽ hé khe cửa ra một chút.
Từ tình huống bên ngoài phòng, bây giờ hắn hiển nhiên đang ở bên trong một thôn trang nghèo nhỏ, đối diện có mấy gian nhà nhỏ đơn sơ cũ nát, trên đường phố tất cả đều là cát vàng, vẫn chưa được lát đá, rất dễ dàng bị gió thổi bụi lên.
Nhưng hoàn cảnh này đúng là có một chút hương vị khác lạ, tuy nói là hơi lạc hậu một chút, nhưng thắng ở thân cận với đại tự nhiên, rất thoải mái dễ chịu, là một nơi dưỡng lão tốt.
Nhưng giờ khắc này, trong thôn trang lại yên tĩnh một cách lạ thường, trên đường phố không có một bóng người nào.
Từ Khuyết không để ý tới thưởng thức vẻ đẹp của thôn trang này, trốn ở sau cửa quan sát xung quanh, nhưng lạ là hắn không thấy bất kỳ thôn dân nào.
- Quái lạ, vừa rồi hình như còn có động tĩnh, tại sao Tiểu Nhu mới rời khỏi một lúc, một người đều không thấy đâu rồi?
Hắn nghi hoặc nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài xem xem.
Cách đó không xa lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dày đặc, cát bụi trên đất đều bị cuốn lên.
Sau đó liền nhìn thấy mấy tráng đinh từ trong ruộng xa xa đi tới, trong tay cầm các loại nông cụ, nhanh chóng hướng bên này đi tới.
Từ Khuyết nhất thời trợn to hai mắt, ta kháo, thật gọi người đến đánh ta?
- Nhanh, đừng để cho tên súc sinh kia tổn thương tính mạng của thôn dân.
Một tên tráng hán da đen hô lớn.
Khóe miệng Từ Khuyết co lại, trời ơi dám mắng ta là súc sinh? Muốn ăn đòn sao.
- Bang!
Lúc này, hắn một chân đá văng cửa ra, thân thể trần truồng khoác một cái chăn rách đi ra ngoài, khỏi phải nói hình tượng hèn mọn đến mức nào.
Còn không đợi hắn há mồm mắng chửi, mấy tráng hán kia lại đột nhiên sửng sốt, tỏ rõ vẻ kinh ngạc nhìn Từ Khuyết:
- Ồ, chàng trai, ngươi làm sao xuống giường rồi?
- Đúng vậy! Đại phu không phải nói thương thế rất nặng sao? Mau trở về nằm đi, việc này ngươi đừng nhúng tay, mấy người chúng ta tuyệt đối có thể đuổi con súc sinh kia đi.
- Đúng đúng đúng, mau trở về nằm nghỉ, đừng để bị cảm lạnh.
...
Từ Khuyết ngơ ngác, há hốc mồm để tùy ý mấy người đem mình đưa về phòng.
Làm gì thế? Thì ra không phải là muốn đánh ta à? Mẹ nó, còn tưởng rằng tới tìm ta chứ.
Nhưng nếu không phải mắng ta, súc sinh kia là ai? Tiểu Nhu lâu như vậy không trở về, chẳng lẽ...
Từ Khuyết nhất thời cả kinh, hỏi vội:
- Chờ đã, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Nhu đâu?
Mấy đại hán nghe vậy ngẩn ngơ:
- À? Chàng trai, ngươi còn không biết xảy ra chuyện gì à?
- Khi nãy trên núi chạy xuống một con mãnh thú, muốn bắt người của thôn ta, vừa lúc bị Tiểu Nhu nhìn thấy, liền để đoàn người chạy đi tìm hỗ trợ. mấy người chúng ta đang làm việc đều không biết, là nha đầu mập của Vương gia chạy tới nói, chúng ta liền chuẩn bị chạy đến hỗ trợ đây.
- Đúng đúng, đừng chậm trễ, đi mau. Chàng trai trẻ, ngươi trở về nhà nằm nghỉ trước đi, chờ chúng ta giải quyết con súc sinh kia, đêm nay thôn ta sẽ làm một bữa tiệc thịt thú, chúng ta cùng nhau ăn thịt.
Mấy người nói xong, liền hăng hái nâng cái cuốc lên hướng về cửa thôn đi tới.
- Dã thú?
Từ Khuyết ngạc nhiên đứng tại chỗ, tỉnh táo lại, nhìn lướt qua xung quanh, bước nhanh tới phía một cái tủ gỗ.
Ở bên trong lấy đại ra một mảnh vải đỏ, hướng về phía dưới thân giữa hai chân khẽ quấn, buộc chặt lại, lập tức khoác chăn, chạy về hướng cửa thôn.
Hắn quyết định đi hỗ trợ, tuy rằng không biết là dã thú gì, nhưng có thể làm cho nhiều tráng đinh đi tới hỗ trợ như vậy, nói rõ dã thú kia rất không bình thường.
Hơn nữa Tiểu Nhu cũng ở chỗ đó, mình vẫn phải đi một chuyến, nếu như tình huống cho phép, còn có thể thuận tiện Trang Bức một chút, kiếm vài điểm Trang Bức.
Tốc độ của Từ Khuyết nhanh vô cùng, cái chăn rách trên người đón gió bay múa, thêm vào hạ thân hắn buộc mảnh vải màu đỏ, nhìn qua giống như là siêu nhân phiên bản tên ăn mày.
Vèo!
Vẻn vẹn trong vài hơi thở, Từ Khuyết liền đuổi kịp mấy thôn dân kia, từ bên cạnh bọn họ chợt lóe lên, đem mấy người giật nảy mình.
- Cái quái gì thế, tên nhóc này sao chạy nhanh như vậy? Căn bản là không giống như người bị thương mà!
- Chẳng lẽ là cao đồ của môn phái võ lâm nào đó?
...
- Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết vô hình Trang Bức thành công, thu được năm điểm Trang Bức.
Trong lúc chạy vội, trong đầu Từ Khuyết đột nhiên vang lên tiếng thông báo của hệ thống, làm hắn nhất thời kinh ngạc.
Lạy hồn, ta Trang Bức lúc nào?
Từ Khuyết choáng váng một chút, lập tức kịp phản ứng lại, vô hình Trang Bức? Thì ra vừa nãy mình không để ý đã Trang Bức ngay trước mặt mấy thôn dân kia! Hơn nữa khen thưởng lại nhiều như vậy, một hơi đến năm điểm Trang Bức?
Xem ra tục ngữ nói không sai, Trang Bức trong lúc vô hình, là trí mạng nhất!
...
Rất nhanh, vòng qua đường nhỏ, phía trước không xa liền xuất hiện một đoàn người, nam nữ già trẻ đều vây quanh ở cửa thôn, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng gầm thét rít gào.
Gầm thét là người hét, rít gào thì hình như là mãnh hổ dã thú gào thét.
Ánh mắt của Từ Khuyết lướt qua đoàn người, cách đó không xa xuất hiện vài tên tráng đinh cùng một con dã thú đang giằng co.
Thể hình của con dã thú kia vô cùng lớn, giống như một con trâu đen, vừa to lớn vừa hung mãnh, còn mọc ra một cái đầu hổ, há mồm gào thét, từng cái răng nhọn dường như lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khiến cho người ta sinh ra sợ hãi.
Nhưng mấy tráng đinh không hề lùi bước, giơ cuốc đứng phía trước đoàn người, đối diện với dã thú.
Từ Khuyết nhìn thấy này, lúc này lên tiếng rống to:
- Súc sinh dừng tay!
Bạch!
Trong nháy mắt, ánh mắt của đông đảo thôn dân đều cùng nhau quét tới.
Từ Khuyết vội vã quấn cái chăn lại, nói bổ sung:
- Để cho ta tới!
- A... ngươi làm sao đến rồi?
Trong đám người nhất thời truyền đến một tiếng thét kinh hãi, chính là Tiểu Nhu.
Những thôn dân khác đều biết Từ Khuyết, dồn dập biến sắc mặt, sốt ruột hô:
- Tiểu huynh đệ, ngươi mau trở về, không nên tới gần, lại bị dã thú làm thương tổn sẽ không tốt.
- Đúng vậy! ngươi có thương tích trên người, nhanh đi về đi.
...
Từ Khuyết Trang Bức chưa thành, đã bị mọi người ngăn lại, chặn lại đường đi, nhất thời vội la lên:
- Các vị hương thân phụ lão, không có thời gian giải thích, để ta thập con súc sinh kia trước đã.
Nhưng các thôn dân cũng không để ý tới, đem hắn gắt gao ngăn trở, kiên quyết không cho hắn đi qua chịu chết.
Một ông già chống gậy từ trong đám người đi ra, giọng van nài nói:
- Chàng trai à! chúng ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng thân thể ngươi nhỏ bé như thế, lại có thương tích trên người, sao có thể là đối thủ của con súc sinh kia đây, nghe lời, không nên cậy mạnh, ngươi nhìn xem bọn Đại Tráng đều bị thương.
Từ Khuyết nhất thời trợn mắt lên nói:
- Lão nhân gia, ngài đừng nhìn ta gầy mà khinh! Ta một mình đấu qua mấy trăm con dã thú, không tin ngươi hỏi Tiểu Nhu xem.
- A?
Tiểu Nhu nhất thời bị hồ đồ rồi, không phải nói là mấy chục con sao?
- Oành!
Đột nhiên, một tiếng vang trầm thấp truyền đến.
Cửa thôn bên kia bụi bay mù mịt, tiếp thep mấy tên tráng hán bị đánh bay, bên trong bụi bặm mơ hồ có hai điểm huyết quang thoáng hiện...
Các thôn dân đang khuyên bảo Từ Khuyết cả kinh, quay đầu nhìn lại, sắc mặt kịch biến.
Bên trong khói bụi mù mịt kia, một đạo thú ảnh đen kịt to lớn lướt ầm ầm ra, gầm thét xông tới bọn họ!
- Hống!
Tiếng thú gào, dường như mang theo một loại khí thế khủng bố làm lòng người kinh sợ, khiến cho tâm tư của tất cả mọi người nhưng lại.
Tiểu Nhu ở phía trước nhất của đoàn người bỗng nhiên tái mặt đi, ở bên trong con ngươi của nàng, một đôi lợi trảo chính đang nhanh chóng phóng to...
Sức gió mạnh mẽ đem thổi bụi đất bay lên, lẫm liệt giống như là gió rét ngày đông, muốn xé rách thân thể mảnh mai của Tiểu Nhu.
- Không tốt.
- Tiểu Nhu, mau tránh ra.
- Xong!
Thôn dân ở xung quanh kịp phản ứng lại, dồn dập kinh ngạc thốt lên, tựa hồ đã dự kiến một màn máu tanh kế tiếp.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong đám người một thân hình tựa như tia chớp bắn ra, hắn mặc "Quần lót hồng ", "Áo choàng" phía sau theo gió mà động, anh tư hiên ngang phóng hướng Tiểu Nhu.
Minh Lâm - Lục Đạo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.