Chương 25: Tôi Đã Mê Đắm Cô Giáo
Bạch Hùng Tiểu Tỷ
03/09/2024
"Tút tút..." Chừng ba giây sau, người bên kia nhấc máy: "Alo, chào anh, ba của Kha Tư Viễn phải không ạ? Tôi là cô Nam, giáo viên chủ nhiệm của bạn Tư Viễn."
"Chào cô Nam."
"Hôm nay bạn Tư Viễn tới trung tâm nghệ thuật tham gia hoạt động diễn kịch đề tài chống dịch. Tư Viễn diễn rất xuất sắc, buổi biểu diễn cũng rất thành công."
"Cảm ơn cô Nam đã cho Kha Tư Viễn cơ hội này." Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại vẫn bình tĩnh như trước nhưng cảm xúc sung sướng đã len lỏi xông lên trong lòng Kha Ngu rồi. Ngày đó lúc Kha Tư Viễn nhờ anh hỗ trợ đọc lời thoại, Kha Ngu đã cảm thấy cô giáo này không giống những giáo viên khác. Trên người cô có một sức mạnh giống như gió mưa xuân vậy.
"Anh khách sáo quá rồi, đây là chuyện tôi nên làm mà. Có điều bây giờ bên trung tâm nghệ thuật xảy ra chút chuyện đột xuất."
"Sao vậy?" Nam Nhược còn chưa nói xong, người ở đầu bên kia đã hỏi ngay.
"Lúc quét mã, một nhân viên vệ sinh ở trung tâm nghệ thuật bị phát hiện ra có bất thường, sau đó lộ ra thêm mấy người nữa cũng báo đỏ, trước mắt vẫn chưa biết tình huống cụ thể như nào nhưng hiện tại chúng tôi không thể rời khỏi đây được, chỉ có thể ở lại chờ xét nghiệm."
"Xét nghiệm có lâu nữa không?"
"Chuyện này tôi cũng không biết, hôm nay chúng tôi chỉ là đi ghi hình tiết mục thôi. Bây giờ phải đợi tình hình trung tâm ổn định đã rồi bọn họ mới cân nhắc đến chuyện để chúng tôi đi."
"Cô Nam, có thể phiền cô hỏi nhân viên của trung tâm xem người được cử tới xét nghiệm là thuộc khu phố hay bệnh viện vậy? Cụ thể là khu phố nào bệnh viện nào?"
"Hả? À được." Nam Nhược cảm thấy ba Kha Tư Viễn thật là khác biệt. Những vấn đề mà anh đưa ra luôn khiến cô bất ngờ. Các phụ huynh khác thì hỏi con bọn họ có đói bụng không, có mệt không, nên đưa thứ gì qua đó, còn người ba này lại quan tâm đến vấn đề ai làm xét nghiệm.
Nam Nhược không cúp máy ngay mà cầm điện thoại đi sang một bên tìm nhân viên công tác của trung tâm. Có điều nhân viên ở đây như biến mất vậy, cả phòng tiếp khách trống không.
"Hộc, hộc." Kha Ngu nghe thấy tiếng thở dồn dập từ đầu bên kia điện thoại. Anh nghe ra được cô giáo đang chạy bộ, sau đó theo hơi thở càng ngày càng nặng nề, anh nghe thấy tiếng bước chân "bình bịch" của cô.
"Cô Nam, không tìm được người sao?"
"Đúng thế, thật kỳ lạ, chẳng thấy ai cả." Nam Nhược đeo khẩu trang chạy bộ nên có hơi khó thở.
"Cô Nam, không sao đâu, đừng vội, cô tìm bản đồ hướng dẫn của trung tâm hoặc điểm mốc nào đó xem xem sân khấu lớn hoặc căng tin ở đâu?"
"À được." Nam Nhược hoàn toàn không biết tại sao ba của Kha Tư Viễn lại bảo mình làm thế. Chỉ là cô cảm thấy giọng nói của anh như có ma lực trấn an lòng người: "Tìm được rồi, sân khấu lớn ở cách đây không xa, căng tin nằm trên tầng hai."
"Cô Nam, cô tới sân khấu lớn trước, nhìn thấy cái gì cũng đừng hốt hoảng, cô cứ đeo khẩu trang thuật lại rõ ràng vấn đề cho tôi."
"Được." Nam Nhược vẫn làm theo như cũ, cứ như máy móc được lập trình vậy.
Quả nhiên lúc đến gần sân khấu lớn, cô nhìn thấy nhân viên công tác.
"Này, cô làm gì vậy?" Thái độ của nhân viên này rất kém.
"Cô Nam, cô bật loa ngoài điện thoại đi, tôi sẽ nói chuyện với anh ta." Nghe thấy giọng điệu rất khó chịu của nhân viên công tác, Kha Ngu sợ cô giáo còn chưa kịp hỏi xong đã bị người này dọa chạy rồi.
"Chào cô Nam."
"Hôm nay bạn Tư Viễn tới trung tâm nghệ thuật tham gia hoạt động diễn kịch đề tài chống dịch. Tư Viễn diễn rất xuất sắc, buổi biểu diễn cũng rất thành công."
"Cảm ơn cô Nam đã cho Kha Tư Viễn cơ hội này." Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại vẫn bình tĩnh như trước nhưng cảm xúc sung sướng đã len lỏi xông lên trong lòng Kha Ngu rồi. Ngày đó lúc Kha Tư Viễn nhờ anh hỗ trợ đọc lời thoại, Kha Ngu đã cảm thấy cô giáo này không giống những giáo viên khác. Trên người cô có một sức mạnh giống như gió mưa xuân vậy.
"Anh khách sáo quá rồi, đây là chuyện tôi nên làm mà. Có điều bây giờ bên trung tâm nghệ thuật xảy ra chút chuyện đột xuất."
"Sao vậy?" Nam Nhược còn chưa nói xong, người ở đầu bên kia đã hỏi ngay.
"Lúc quét mã, một nhân viên vệ sinh ở trung tâm nghệ thuật bị phát hiện ra có bất thường, sau đó lộ ra thêm mấy người nữa cũng báo đỏ, trước mắt vẫn chưa biết tình huống cụ thể như nào nhưng hiện tại chúng tôi không thể rời khỏi đây được, chỉ có thể ở lại chờ xét nghiệm."
"Xét nghiệm có lâu nữa không?"
"Chuyện này tôi cũng không biết, hôm nay chúng tôi chỉ là đi ghi hình tiết mục thôi. Bây giờ phải đợi tình hình trung tâm ổn định đã rồi bọn họ mới cân nhắc đến chuyện để chúng tôi đi."
"Cô Nam, có thể phiền cô hỏi nhân viên của trung tâm xem người được cử tới xét nghiệm là thuộc khu phố hay bệnh viện vậy? Cụ thể là khu phố nào bệnh viện nào?"
"Hả? À được." Nam Nhược cảm thấy ba Kha Tư Viễn thật là khác biệt. Những vấn đề mà anh đưa ra luôn khiến cô bất ngờ. Các phụ huynh khác thì hỏi con bọn họ có đói bụng không, có mệt không, nên đưa thứ gì qua đó, còn người ba này lại quan tâm đến vấn đề ai làm xét nghiệm.
Nam Nhược không cúp máy ngay mà cầm điện thoại đi sang một bên tìm nhân viên công tác của trung tâm. Có điều nhân viên ở đây như biến mất vậy, cả phòng tiếp khách trống không.
"Hộc, hộc." Kha Ngu nghe thấy tiếng thở dồn dập từ đầu bên kia điện thoại. Anh nghe ra được cô giáo đang chạy bộ, sau đó theo hơi thở càng ngày càng nặng nề, anh nghe thấy tiếng bước chân "bình bịch" của cô.
"Cô Nam, không tìm được người sao?"
"Đúng thế, thật kỳ lạ, chẳng thấy ai cả." Nam Nhược đeo khẩu trang chạy bộ nên có hơi khó thở.
"Cô Nam, không sao đâu, đừng vội, cô tìm bản đồ hướng dẫn của trung tâm hoặc điểm mốc nào đó xem xem sân khấu lớn hoặc căng tin ở đâu?"
"À được." Nam Nhược hoàn toàn không biết tại sao ba của Kha Tư Viễn lại bảo mình làm thế. Chỉ là cô cảm thấy giọng nói của anh như có ma lực trấn an lòng người: "Tìm được rồi, sân khấu lớn ở cách đây không xa, căng tin nằm trên tầng hai."
"Cô Nam, cô tới sân khấu lớn trước, nhìn thấy cái gì cũng đừng hốt hoảng, cô cứ đeo khẩu trang thuật lại rõ ràng vấn đề cho tôi."
"Được." Nam Nhược vẫn làm theo như cũ, cứ như máy móc được lập trình vậy.
Quả nhiên lúc đến gần sân khấu lớn, cô nhìn thấy nhân viên công tác.
"Này, cô làm gì vậy?" Thái độ của nhân viên này rất kém.
"Cô Nam, cô bật loa ngoài điện thoại đi, tôi sẽ nói chuyện với anh ta." Nghe thấy giọng điệu rất khó chịu của nhân viên công tác, Kha Ngu sợ cô giáo còn chưa kịp hỏi xong đã bị người này dọa chạy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.