Chương 27: Tôi Đã Mê Đắm Cô Giáo
Bạch Hùng Tiểu Tỷ
03/09/2024
"Ba, ba tớ tới rồi." Kha Tư Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ kêu to rồi vui sướng khoe với các bạn.
Hiển nhiên là người đàn ông kia cũng đã thấy con trai mình sau cửa sổ thuỷ tinh. Anh vẫy tay với cậu bé một cái rồi liếc mắt nhìn sang và trông thấy một người phụ nữ mặc váy đen áo trắng đứng cách Kha Tư Viễn không xa.
Nam Nhược như cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình, Mặc dù cách rất xa, thêm một lớp cửa thuỷ tinh nữa nhưng cô vẫn cảm thấy hình như ba của Kha Tư Viễn vừa gật đầu tỏ ý chào mình.
Kể từ khi suýt chút nữa đã bị cách ly tại trung tâm nghệ thuật thành phố, các giáo viên trường tiểu học Thực Nghiệm đều lên dây cót từng phút từng giây, chuẩn bị tinh thần sẽ nhận thông báo nghỉ học bất cứ lúc nào.
Nhiều kênh tin tức, báo đài đã đưa tin cho thấy giông tố sắp đến. Một loạt quán ăn dừng phục vụ tại quán, khu chung cư không cho nhân viên giao đồ ăn ngoài vào tòa nhà, doanh thu bán thuốc thanh nhiệt hình con nhộng và thuốc trị đau bụng, giảm sốt của nhà thuốc tăng lên một cách chóng mặt...
Ngay ngày hôm sau vụ việc xảy ra tại trung tâm nghệ thuật, trường tiểu học Thực Nghiệm ra thông báo cho dừng tất cả các lớp quản lý học sinh hộ phụ huynh sau giờ học, học sinh sẽ được tan học đúng giờ.
Về việc tan học sớm, người vui nhất là học sinh, tiếp đến là đội ngũ giáo viên, nhưng đau đầu nhất là phụ huynh.
Mỗi ngày Kha Tư Viễn đều ở lại lớp trông hộ chơi hai tiếng rồi mới về nhà. Sau khi bọn học sinh tan học, Nam Nhược xử lý hết công việc tồn đọng cần làm, dư ra rất nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống riêng của bản thân.
Chỉ có Kha Ngu là đau đầu. Trong lúc xem tỷ lệ tăng trưởng hiệu suất của công ty, anh phải suy ngẫm mình phải sắp xếp mớ thời gian dư ra sau khi tan học của Kha Tư Viễn thế nào. Nếu nghỉ đi học trên trường, học online tại nhà thật thì anh còn phải đối mặt với việc vào nhóm lớp điểm danh hằng ngày nữa. Đó là một cơn ác mộng mà Kha Ngu không dám nghĩ đến.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã hơn một nửa học kỳ trôi qua, còn nửa tháng nữa sẽ đến kỳ nghỉ hè.
Hôm nay, sau khi học sinh ra về, Nam Nhược ngồi vào bàn làm việc sửa sang lại giấy tờ của trường và sổ theo dõi tình hình học tập của học sinh. Theo quy định quản lý của giáo viên trường tiểu học Thực Nghiệm, mỗi giáo viên phải đến thăm nhà từng học sinh ít nhất mỗi năm học một lần.
Nam Nhược mở sổ ghi chú lịch thăm nhà học sinh ra đọc. Cô luôn ghi chú kỹ càng mỗi khi thăm phụ huynh một em học sinh.
Sau một hồi rà soát, cô phát hiện trong lớp chỉ có một học sinh là mình chưa thăm nhà bao giờ, đó là Kha Tư Viễn.
Nam Nhược cẩn thận nhớ lại, kể từ tháng chín năm ngoái bắt đầu làm giáo viên chủ nhiệm của lớp này, gương mặt của phụ huynh Kha Tư Viễn đã luôn là thứ gì đó hết sức bí ẩn chứ đừng nói là thăm nhà. Nếu không có một vài lần tình cờ chạm mặt trong học kỳ này, khéo cô còn không có cơ hội thấy ba của Kha Tư Viễn nữa ấy chứ.
"Kha Tư Viễn."
Nam Nhược khoanh tròn tên cậu bé. Liệu cô có nên sắp xếp đến thăm nhà họ không nhỉ...
Cái nhìn của Nam Nhược về ba của Kha Tư Viễn đã thay đổi kể từ khi anh mang năm trăm test kháng nguyên đến trung tâm nghệ thuật để giải cứu mọi người. Có đôi lúc, thậm chí cô còn bất giác nhớ về giọng nói qua điện thoại của ba Kha Tư Viễn. Mặc dù giọng điệu anh vẫn bình tĩnh trước sau như một chẳng hiểu sao lại đem đến sức hút khó có thể thốt thành lời, tựa như tiếng kèn lệnh trên con thuyền, chỉ đường dẫn lối cho những người lạc giữa đại dương mênh mông.
Hiển nhiên là người đàn ông kia cũng đã thấy con trai mình sau cửa sổ thuỷ tinh. Anh vẫy tay với cậu bé một cái rồi liếc mắt nhìn sang và trông thấy một người phụ nữ mặc váy đen áo trắng đứng cách Kha Tư Viễn không xa.
Nam Nhược như cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình, Mặc dù cách rất xa, thêm một lớp cửa thuỷ tinh nữa nhưng cô vẫn cảm thấy hình như ba của Kha Tư Viễn vừa gật đầu tỏ ý chào mình.
Kể từ khi suýt chút nữa đã bị cách ly tại trung tâm nghệ thuật thành phố, các giáo viên trường tiểu học Thực Nghiệm đều lên dây cót từng phút từng giây, chuẩn bị tinh thần sẽ nhận thông báo nghỉ học bất cứ lúc nào.
Nhiều kênh tin tức, báo đài đã đưa tin cho thấy giông tố sắp đến. Một loạt quán ăn dừng phục vụ tại quán, khu chung cư không cho nhân viên giao đồ ăn ngoài vào tòa nhà, doanh thu bán thuốc thanh nhiệt hình con nhộng và thuốc trị đau bụng, giảm sốt của nhà thuốc tăng lên một cách chóng mặt...
Ngay ngày hôm sau vụ việc xảy ra tại trung tâm nghệ thuật, trường tiểu học Thực Nghiệm ra thông báo cho dừng tất cả các lớp quản lý học sinh hộ phụ huynh sau giờ học, học sinh sẽ được tan học đúng giờ.
Về việc tan học sớm, người vui nhất là học sinh, tiếp đến là đội ngũ giáo viên, nhưng đau đầu nhất là phụ huynh.
Mỗi ngày Kha Tư Viễn đều ở lại lớp trông hộ chơi hai tiếng rồi mới về nhà. Sau khi bọn học sinh tan học, Nam Nhược xử lý hết công việc tồn đọng cần làm, dư ra rất nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống riêng của bản thân.
Chỉ có Kha Ngu là đau đầu. Trong lúc xem tỷ lệ tăng trưởng hiệu suất của công ty, anh phải suy ngẫm mình phải sắp xếp mớ thời gian dư ra sau khi tan học của Kha Tư Viễn thế nào. Nếu nghỉ đi học trên trường, học online tại nhà thật thì anh còn phải đối mặt với việc vào nhóm lớp điểm danh hằng ngày nữa. Đó là một cơn ác mộng mà Kha Ngu không dám nghĩ đến.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã hơn một nửa học kỳ trôi qua, còn nửa tháng nữa sẽ đến kỳ nghỉ hè.
Hôm nay, sau khi học sinh ra về, Nam Nhược ngồi vào bàn làm việc sửa sang lại giấy tờ của trường và sổ theo dõi tình hình học tập của học sinh. Theo quy định quản lý của giáo viên trường tiểu học Thực Nghiệm, mỗi giáo viên phải đến thăm nhà từng học sinh ít nhất mỗi năm học một lần.
Nam Nhược mở sổ ghi chú lịch thăm nhà học sinh ra đọc. Cô luôn ghi chú kỹ càng mỗi khi thăm phụ huynh một em học sinh.
Sau một hồi rà soát, cô phát hiện trong lớp chỉ có một học sinh là mình chưa thăm nhà bao giờ, đó là Kha Tư Viễn.
Nam Nhược cẩn thận nhớ lại, kể từ tháng chín năm ngoái bắt đầu làm giáo viên chủ nhiệm của lớp này, gương mặt của phụ huynh Kha Tư Viễn đã luôn là thứ gì đó hết sức bí ẩn chứ đừng nói là thăm nhà. Nếu không có một vài lần tình cờ chạm mặt trong học kỳ này, khéo cô còn không có cơ hội thấy ba của Kha Tư Viễn nữa ấy chứ.
"Kha Tư Viễn."
Nam Nhược khoanh tròn tên cậu bé. Liệu cô có nên sắp xếp đến thăm nhà họ không nhỉ...
Cái nhìn của Nam Nhược về ba của Kha Tư Viễn đã thay đổi kể từ khi anh mang năm trăm test kháng nguyên đến trung tâm nghệ thuật để giải cứu mọi người. Có đôi lúc, thậm chí cô còn bất giác nhớ về giọng nói qua điện thoại của ba Kha Tư Viễn. Mặc dù giọng điệu anh vẫn bình tĩnh trước sau như một chẳng hiểu sao lại đem đến sức hút khó có thể thốt thành lời, tựa như tiếng kèn lệnh trên con thuyền, chỉ đường dẫn lối cho những người lạc giữa đại dương mênh mông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.