Chương 45: Tôi Đã Mê Đắm Cô Giáo
Bạch Hùng Tiểu Tỷ
03/09/2024
Điều anh khao khát hơn tất cả là tìm được chú cáo nhỏ của anh, giống như trong sách viết rằng cáo nhỏ nói với hoàng tử bé, xin cậu hãy thuần dưỡng tôi. Sau đó, anh sẽ trở thành độc nhất vô nhị của cô, còn cô thì là duy nhất của anh.
Kha Ngu đọc sách một lát rồi ngủ thiếp đi, anh ngủ thẳng một mạch cho tới tận bình minh…
Dạo này tâm trạng của Nam Nhược khá tốt. Mặc dù phải dạy học online suốt một tuần nhưng cô không để tâm. Cô đã quen với việc hằng ngày tới nhà Kha Ngu dạy phụ đạo cho Kha Tư Viễn.
Sau khi Kha Tư Viễn được cô áp dụng phương pháp can thiệp của Ban Trẻ em mắc chứng khó đọc viết Đại học Sư phạm Bắc Kinh, cậu bé đã nhận được nhiều mặt chữ, nhớ được nhiều chữ hơn, điều này khiến cô vô cùng vui vẻ. Cô từng không ôm bất kỳ hy vọng gì trong việc dạy học cho Kha Tư Viễn nhưng sau hai tuần dạy học và làm bạn với cậu bé, chứng kiến sự tiến bộ của cậu bé, Nam Nhược thực sự kích động đến nỗi suýt thì bật khóc.
Hôm đó, Nam Nhược cho Kha Ngu xem những chữ mà Kha Tư Viễn đã học được gần đây, Kha Ngu thật sự không dám tin. Anh nhìn Kha Tư Viễn rồi lại nhìn Nam Nhược, trông thấy đôi mắt cười tít và khóe môi cười cong cong của cô, trong lòng anh như có một dòng nước ấm chảy qua.
Anh nhớ tới cuộc hôn nhân của mình. Nếu như không phải bất ngờ mang thai Kha Tư Viễn ngoài ý muốn thì có lẽ anh và Dương Y đã không kết hôn sớm như vậy, có khi họ sẽ không kết hôn với nhau. Cả hai đều là người có cái tôi rất mạnh, thực sự không hợp chung sống với nhau. Sự lạnh nhạt sau khi kết hôn đã mài mòn hết sạch những kỳ vọng của Kha Ngu về hôn nhân, gia đình. Anh từng cho rằng bản chất của hôn nhân là gông cùm nhân tính, dùng đạo đức cơ bản để trói chặt một đôi trai gái lại với nhau.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Kha Ngu hoảng hốt, đây chẳng phải chính là gia đình hạnh phúc mà anh từng mơ hay sao…
Mặc dù anh không thích trẻ con nhưng sinh mệnh này đã chào đời, cho nên anh vẫn sẽ hoàn thành trách nhiệm mà một người làm ba nên gánh vác. Chỉ cần xoay người lại, anh sẽ trông thấy người anh yêu đang đứng sau lưng anh, khi anh mệt mỏi, bàng hoàng hay đau khổ, cô sẽ mỉm cười dịu dàng, trao cho anh một cái ôm hay dịu dàng khẽ nói “đừng sợ, em ở đây”, chỉ cần vậy thôi là Kha Ngu sẽ lại thấy mình được nạp đầy năng lượng.
Thế nhưng buồn cười ở chỗ, mẹ ruột của con anh lại không phải là người đó. Trái lại, dường như giáo viên của con anh lại mang đến cho anh thứ mà anh đã từng tha thiết ước mơ.
Để thưởng cho Kha Tư Viễn, Kha Ngu dẫn cậu bé tới nhà hàng mà cậu bé thích nhất. Đó là một nhà hàng có tích hợp khu vui chơi dành cho trẻ em. Nơi này không chỉ có đồ ăn đúng sở thích của trẻ con mà còn có rất nhiều thiết bị trò chơi, trẻ con ăn xong sẽ ra khu đồ chơi để chơi, còn người lớn thì ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm.
Nam Nhược không muốn đi cùng họ, dù sao đây cũng là khoảng thời gian thân mật của riêng hai ba con họ, cô thực sự không nên đi cùng.
Thế nhưng Kha Tư Viễn vẫn nằng nằng đòi cô đi chung với họ, còn nói rằng sự tiến bộ của cậu bé đều là nhờ công của cô Nam.
Kha Ngu cũng hy vọng cô sẽ đi cùng họ. Từ khi cô tới dạy phụ đạo cho Kha Tư Viễn, anh vẫn chưa mời cô một bữa nào.
Kha Ngu đọc sách một lát rồi ngủ thiếp đi, anh ngủ thẳng một mạch cho tới tận bình minh…
Dạo này tâm trạng của Nam Nhược khá tốt. Mặc dù phải dạy học online suốt một tuần nhưng cô không để tâm. Cô đã quen với việc hằng ngày tới nhà Kha Ngu dạy phụ đạo cho Kha Tư Viễn.
Sau khi Kha Tư Viễn được cô áp dụng phương pháp can thiệp của Ban Trẻ em mắc chứng khó đọc viết Đại học Sư phạm Bắc Kinh, cậu bé đã nhận được nhiều mặt chữ, nhớ được nhiều chữ hơn, điều này khiến cô vô cùng vui vẻ. Cô từng không ôm bất kỳ hy vọng gì trong việc dạy học cho Kha Tư Viễn nhưng sau hai tuần dạy học và làm bạn với cậu bé, chứng kiến sự tiến bộ của cậu bé, Nam Nhược thực sự kích động đến nỗi suýt thì bật khóc.
Hôm đó, Nam Nhược cho Kha Ngu xem những chữ mà Kha Tư Viễn đã học được gần đây, Kha Ngu thật sự không dám tin. Anh nhìn Kha Tư Viễn rồi lại nhìn Nam Nhược, trông thấy đôi mắt cười tít và khóe môi cười cong cong của cô, trong lòng anh như có một dòng nước ấm chảy qua.
Anh nhớ tới cuộc hôn nhân của mình. Nếu như không phải bất ngờ mang thai Kha Tư Viễn ngoài ý muốn thì có lẽ anh và Dương Y đã không kết hôn sớm như vậy, có khi họ sẽ không kết hôn với nhau. Cả hai đều là người có cái tôi rất mạnh, thực sự không hợp chung sống với nhau. Sự lạnh nhạt sau khi kết hôn đã mài mòn hết sạch những kỳ vọng của Kha Ngu về hôn nhân, gia đình. Anh từng cho rằng bản chất của hôn nhân là gông cùm nhân tính, dùng đạo đức cơ bản để trói chặt một đôi trai gái lại với nhau.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Kha Ngu hoảng hốt, đây chẳng phải chính là gia đình hạnh phúc mà anh từng mơ hay sao…
Mặc dù anh không thích trẻ con nhưng sinh mệnh này đã chào đời, cho nên anh vẫn sẽ hoàn thành trách nhiệm mà một người làm ba nên gánh vác. Chỉ cần xoay người lại, anh sẽ trông thấy người anh yêu đang đứng sau lưng anh, khi anh mệt mỏi, bàng hoàng hay đau khổ, cô sẽ mỉm cười dịu dàng, trao cho anh một cái ôm hay dịu dàng khẽ nói “đừng sợ, em ở đây”, chỉ cần vậy thôi là Kha Ngu sẽ lại thấy mình được nạp đầy năng lượng.
Thế nhưng buồn cười ở chỗ, mẹ ruột của con anh lại không phải là người đó. Trái lại, dường như giáo viên của con anh lại mang đến cho anh thứ mà anh đã từng tha thiết ước mơ.
Để thưởng cho Kha Tư Viễn, Kha Ngu dẫn cậu bé tới nhà hàng mà cậu bé thích nhất. Đó là một nhà hàng có tích hợp khu vui chơi dành cho trẻ em. Nơi này không chỉ có đồ ăn đúng sở thích của trẻ con mà còn có rất nhiều thiết bị trò chơi, trẻ con ăn xong sẽ ra khu đồ chơi để chơi, còn người lớn thì ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm.
Nam Nhược không muốn đi cùng họ, dù sao đây cũng là khoảng thời gian thân mật của riêng hai ba con họ, cô thực sự không nên đi cùng.
Thế nhưng Kha Tư Viễn vẫn nằng nằng đòi cô đi chung với họ, còn nói rằng sự tiến bộ của cậu bé đều là nhờ công của cô Nam.
Kha Ngu cũng hy vọng cô sẽ đi cùng họ. Từ khi cô tới dạy phụ đạo cho Kha Tư Viễn, anh vẫn chưa mời cô một bữa nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.