Tôi Đều Đã Gặp Quỷ Rồi, Đạo Diễn Còn Khen Tôi Diễn Hay?

Chương 5: Đừng Ai Ngủ Nữa

Khoái Yếu Nịch Tử Đích Ngư

30/09/2024

Ba giờ sáng, thời khắc này phần lớn cư dân thành phố Đại Giang đều đã say giấc nồng.

Nhưng Lưu Chí Tân hiển nhiên không nằm trong số đó.

Là một streamer game, ngày nào cũng thức đến sáng là chuyện thường.

Hôm nay mới ba giờ đã được offline, gần như là được tan ca sớm.

"Hẹn gặp lại mọi người, hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi một chút nên out trước nhé." Lưu Chí Tân cười chào tạm biệt khán giả trong phòng livestream.

Nhưng đám cư dân mạng trong phòng livestream lại không thản nhiên được như hắn, trên màn hình tràn ngập dòng chữ "Offline là bỏ follow!!!"

Nhìn cả màn hình toàn lời đe dọa, Lưu Chí Tân cũng chẳng mấy để tâm, vẫn ung dung tắt phần mềm livestream.

Nhưng livestream tắt rồi, Lưu Chí Tân lúc này lại cảm thấy có chút nhàm chán.

Hôm nay offline sớm quá, mà bình thường hắn đều là trời sáng mới đi ngủ.

Thế nên bây giờ dù chẳng có việc gì làm, hắn cũng không tài nào ngủ được.

"Lướt video một lát vậy, chờ khi nào buồn ngủ thì đi ngủ."

Hắn mở điện thoại, lướt Bilibili một hồi lâu, sau khi xem video chán chê, bỗng nhìn thấy một ID quen thuộc — Xã Hội Anh Tiếu.

Cái tên này đúng là quê mùa đến bốc khói, trong ấn tượng của Lưu Chí Tân, thường là những người trung niên, lại chẳng có chút kinh nghiệm internet nào mới đặt cái tên kiểu như vậy.

Thế nhưng khác với khí chất của cái tên này, Xã Hội Anh Tiếu này ngược lại là một game thủ cực kỳ sáng tạo.

Luôn luôn bày ra mấy cái trò quỷ quái, người thường khó tưởng tượng được để câu view.

Nhưng video tuy hay nhưng người hâm mộ của hắn lại không nhiều, chỉ lèo tèo ba vạn người, mà Lưu Chí Tân là một trong số đó.

"Xã Hội Anh Tiếu lần này lại giở trò mèo gì thế?" Lưu Chí Tân cười khẩy nói.

Nếu trò mới bày ra có hiệu ứng tốt thì có khi còn vác lên kênh stream của mình dùng được.

Vừa hay, gã đầy kỳ vọng click mở video mới nhất mang tên 《Vì sao không cho tôi chải tóc!!!》.

Nhưng vừa mở đầu, Lưu Chí Tân liền cảm thấy có chút khó hiểu.

Bởi vì lần này video không như mọi khi lấy cảnh game làm mở đầu.

Mà là một người đàn ông trẻ tuổi một tay cầm búa, một tay cầm lược bước đến trước gương.

"Đây là kiểu kết hợp gì thế?" Lưu Chí Tân đầu đầy dấu hỏi.

Là muốn lấy búa chải đầu, hay muốn cầm lược đập tường, hay muốn làm cái quái gì vậy?

Gã nhìn lại ID bên dưới video lần nữa.

Xã Hội Anh Tiếu đây mà, đúng rồi.

Chẳng lẽ định chuyển nghề, không làm game nữa mà đi làm video hài?

Mang theo một bụng thắc mắc, Lưu Chí Tân tiếp tục xem.

Tiếp theo hắn liền nhìn thấy người đàn ông kỳ quái kia chải lên đầu một cái.

Ngay sau đó, đèn trong video bỗng dưng đồng loạt vụt tắt.

Điện thoại chìm trong bóng tối mịt mùng.

Lòng Lưu Chí Tân thót một cái, chân mày nhíu chặt lại.

Video tối âm u nhưng nhờ có ánh trăng le lói yếu ớt mà vẫn nhìn rõ được bóng lưng người đàn ông trẻ cùng với nửa khuôn mặt cứng đờ trong gương.

Còn gã đàn ông kia lại như thể không hề hay biết đèn đã tắt, cứ đều đều như một con robot mà chải đầu.

Ngay tiếp sau đó, từ trong điện thoại truyền ra một giọng nói khàn đặc, yếu ớt.

"Lâm Tiếu… Lâm Tiếu…..."

Giọng nói rởn gai ốc này vừa vang lên, toàn bộ tóc gáy Lưu Chí Tân dựng đứng cả lên, da gà da vịt nổi lên tua tủa.

Giọng nói rợn người kia khiến hắn liên tưởng đến hồi bé có người lấy móng tay cào lên bảng đen, nghe thôi đã khiến cho cả người từ đầu đến chân đều thấy vô cùng khó chịu.

Mà sau khi giọng nói kia vang lên, động tác chải đầu của người đàn ông nọ vẫn đều đều như cũ.

Lưu Chí Tân càng xem lại càng thấy khó hiểu, thậm chí còn có chút tức giận.

Cái video này, trừ việc khiến người xem khó chịu ra thì còn điểm gì đáng xem nữa?

Cái tên Xã Hội Anh Tiếu kia rốt cuộc là muốn gì vậy, để đó video game có tiềm năng không làm, đi làm mấy cái video quỷ quái này làm gì cơ chứ!

Lưu Chí Tân vừa xem vừa lắc đầu ngán ngẩm, mất dần kiên nhẫn, đang định tắt video đi thì đột nhiên phát hiện ra một điểm bất thường!

Người trong gương, vậy mà lại nghiêng đầu?

Tuy động tác kia hết sức nhỏ, nhưng vẫn bị anh chàng streamer game có thị lực động siêu phàm là hắn đây bắt được.

Bình thường nghiêng đầu một cái thì cũng chẳng có gì đáng nói, làm người ai chẳng phải nghiêng đầu?

Thế nhưng, người đứng trước gương kia… đầu không hề động đậy!

Hình ảnh phản chiếu trong gương động đậy kiểu gì thế?

Hiệu ứng đặc biệt? Diễn viên đóng thế? Hay là do kỹ thuật cắt ghép?

Nhưng dù thế nào đi nữa, Lưu Chí Tân vẫn từ bỏ ý định tắt video, hắn ta cắn chặt móng tay, tiếp tục theo dõi.

Kể từ sau cái nghiêng đầu ấy, hắn phát hiện hình ảnh phản chiếu trong gương càng ngày càng kỳ quái.

Không chỉ có động tác cứ lệch lạc, mà khi nhìn vào đôi mắt trống rỗng, lạnh lẽo trong gương, không hiểu sao, Lưu Chí Tân lại thấy rợn người.

Trong tâm trí hắn le lói suy nghĩ "đôi mắt đáng sợ ấy không phải thứ mà con người nên có".

Đáng sợ hơn nữa, tiếng gọi đầy khó chịu kia ngày càng trở nên gấp gáp, điên cuồng.



"Quay đầu lại đi, Lâm Tiếu, quay đầu lại đi…"

Cùng với tiếng nói quái dị ấy, hình ảnh phản chiếu trong gương bỗng nhiên hạ chiếc lược xuống.

Người trước gương rõ ràng vẫn đang chải đầu, nhưng người trong gương lại hạ tay xuống!

Rồi sau đó, hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương thò tay ra khỏi gương!

Da đầu Lưu Chí Tân như muốn nổ tung.

"Mẹ kiếp!"

Cảm giác như có dòng điện chạy khắp người, khiến tay cầm điện thoại của hắn run lên cầm cập.

"Thứ quỷ quái gì thế này!"

Dù vô cùng sợ hãi, nhưng nỗi tò mò mạnh mẽ đã giữ chặt đầu hắn trước màn hình điện thoại.

Chỉ thấy bàn tay thò ra từ trong gương kia, bóp chặt lấy cổ của người đàn ông trẻ.

Lực đạo vô cùng mạnh.

Cổ họng người đàn ông trẻ tuổi bởi vì bàn tay ấy mà bị biến dạng nghiêm trọng, hai mắt trợn ngược, da mặt tím tái.

"Đây là muốn giết người rồi!" Lưu Chí Tân kinh hô, cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào hiện trường giết người, khiến trái tim Lưu Chí Tân như thắt lại.

Bàn tay của người trong gương siết chặt hơn, cổ họng của chàng trai cũng theo đó mà ngày càng siết lại.

Dù chỉ là xem qua màn hình, Lưu Chí Tân cũng như nghe thấy tiếng xương cổ gãy "rắc rắc" bên tai.

Ấy vậy mà, tay phải đang chải tóc của người đàn ông vẫn không hề run rẩy.

Nhìn mà Lưu Chí Tân không khỏi bội phục, quá chuyên nghiệp rồi!

Miệng còn đang sùi bọt mép, vậy mà vẫn có thể chải tóc tiếp, đỉnh thật!

Đoạn video sắp kết thúc, cảm xúc trong tiếng nói ma quái cũng được đẩy lên cao trào:

"Tại sao không quay đầu lại? Tại sao không quay đầu lại?"

Tiếng gầm gừ như muốn xé toạc không gian, kèm theo hình ảnh phản chiếu bóp cổ người đàn ông trong gương, đã đẩy sự kinh dị của đoạn video lên đến đỉnh điểm.

Người đàn ông - nhân vật chính duy nhất trong đoạn video - càng lúc càng cử động yếu ớt, sắc mặt dần chuyển sang màu đen.

Nhìn cảnh tượng này, Lưu Chí Tân không khỏi nghi ngờ rằng chàng trai này chắc chắn đã chết.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy...

Tiếng chuông điện thoại chói tai bất ngờ vang lên

"Reng reng reng!!!!"

Cuối cùng, người đàn ông cũng giơ chiếc búa trên tay lên.

"Choang!"

Một nhát đập tan chiếc gương.

Và rồi, hình bóng méo mó kỳ quái cùng thứ âm thanh kinh hãi kia cũng đồng thời tan biến.

Gã thanh niên như trút được gánh nặng, lăn lộn chạy đi bật đèn, tắt điện thoại.

Đoạn video cuối cùng cũng kết thúc.

Lưu Chí Tân thở hắt ra một hơi.

Hạ điện thoại, hắn cầm lấy bao thuốc lá trên bàn máy tính, ngậm một điếu vào đôi môi tái nhợt.

Bàn tay run rẩy "Tạch tạch tạch" bật mấy lần, chiếc bật lửa mới chịu cháy.

Châm thuốc, ném bật lửa xuống, hít sâu một hơi rồi nhả ra làn khói trắng đục.

"Video này… …thật sự quá ghê gớm." Lưu Chí Tân run rẩy nói.

Đoạn video quái quỷ này rốt cuộc được quay bằng cách nào?

Trước đây đâu phải hắn chưa từng xem phim kinh dị, nhưng bất kể bộ phim đó nổi tiếng, xuất sắc đến đâu, Lưu Chí Tân vẫn có thể thản nhiên tìm ra sơ hở, thậm chí sau khi xem xong còn viết được hẳn một bài bình luận chê bai dài cả ngàn chữ.

Nhưng cái này, lại khác.

Nó thật quá.

Cho dù là biểu cảm cận kề cái chết của gã trai trẻ kia, hay ánh mắt của cái bóng đáng sợ kia, đều mang đến cho người ta cảm giác chân thực như được chứng kiến tận mắt.

Như thể thứ này không phải được quay ra.

Mà là tên thanh niên đó thực sự đã gặp phải quỷ, suýt chút nữa đã bị con quỷ bóp chết.

Nhưng làm gì có chuyện ma quỷ, trên đời này nào có quỷ.

Khả năng duy nhất chính là, diễn xuất của gã thanh niên kia thật sự quá đỉnh! Không hề thua kém bất kỳ Ảnh đế nào, thậm chí còn hơn cả Ảnh đế!

Lưu Chí Tân hoàn toàn bị khuất phục, nằm trên ghế, hút hết điếu thuốc, một lúc sau mới hoàn hồn.

Cầm điện thoại lên muốn xem thêm vài video thú vị, nhưng xem đi xem lại, hắn đều cảm thấy so với đoạn vừa rồi, đúng là nhạt nhẽo vô vị.

Giống như việc đã ăn một bát Phật nhảy tường thơm ngon tuyệt đỉnh rồi thì sẽ không còn thấy mì bò hầm năm tệ một hộp có gì ngon nữa.

Lướt thêm vài cái nữa rồi hắn bực bội ném điện thoại lên bàn.

"Rầm!"

"Thôi, xem cái khỉ, đi tắm! ngủ!"

Lưu Chí Tân tự giận mình, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, đi vào phòng tắm định tắm rửa.

Nhưng liếc mắt một cái, hắn bỗng nhìn thấy chính mình trong gương phòng tắm.



Không hiểu sao, hắn luôn cảm thấy ánh mắt của bản thân trong gương lạnh lẽo, tỏa ra thứ ánh sáng muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Như thể sắp sửa chui ra khỏi gương bóp chết hắn vậy.

Tim Lưu Chí Tân đập thình thịch, không nhịn được hít sâu một ngụm khí lạnh.

Thế nhưng, hắn phát hiện ra chính mình trong gương lại bất chợt nở một nụ cười quái dị.

Đồng tử Lưu Chí Tân co rút lại, cầm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh, "Chát" một tiếng đập vào mặt của chính mình trong gương.

"Mẹ kiếp, cút!"

Chẳng còn quan tâm bản thân đang không mảnh vải che thân, hắn chạy như bay về phía bàn máy tính, há hốc mồm thở dồn dập.

"Hộc… hộc…"

Nhưng một lát sau, hắn nhận ra có điều gì đó không đúng.

Cái nụ cười ban nãy, không phải là do mình hít khí lạnh vào sao?

Hít vào một ngụm khí lạnh, động tác cứng đờ cùng với nụ cười gượng gạo, có liên quan gì đến nhau sao?

Thật là thích tự dọa mình!

Trên thế giới này làm gì có ma quỷ!

Cảm thấy bản thân thật ngu ngốc đến cực điểm, Lưu Chí Tân hung hăng tự vả vào mặt mình một cái.

"Chát!"

"Sợ cái lông gì, đồ nhát gan!" Lưu Chí Tân tự lẩm bẩm mắng chính mình.

Sau đó liền tính toán quay lại phòng tắm tắm rửa.

Nhưng vừa mới bước một chân vào, khóe mắt liếc qua chiếc gương trên tường, hắn đột nhiên nghĩ đến con quỷ bò ra trong video.

Hắn vội vàng rụt chân lại.

"Thôi bỏ đi, dù sao ba ngày trước cũng tắm rồi, khá sạch sẽ rồi, không cần tắm nữa, ha ha."

Cũng không biết hắn đang giải thích cho ai nghe.

Lưu Chí Tân thay đồ ngủ, nằm vật xuống giường định đi ngủ.

Thế nhưng vừa nhắm mắt lại, liền cảm giác bên tai truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

"Vì sao cậu không quay đầu lại!"

Lưu Chí Tân "bật" một cái ngồi bật dậy khỏi giường.

Im lặng hồi lâu, Lưu Chí Tân muốn khóc mà không ra nước mắt lẩm bẩm: "Được rồi, thôi đừng ngủ nữa, chơi game vậy."

Đi đến bàn máy tính, mở game lên, lại cảm thấy căn phòng trống rỗng.

Không biết sẽ từ góc tối nào sẽ bò ra cái thứ dơ bẩn gì đó.

"Mẹ kiếp, còn sống nổi không đây." Lưu Chí Tân muốn khóc mà không ra nước mắt.

Biết thế đã không xem cái video chết tiệt kia rồi.

Bây giờ bên cạnh cũng không có ai bầu bạn với hắn, giúp hắn xoa dịu nỗi thống khổ một chút.

Ừm?

Lưu Chí Tân lóe lên tia sáng, vội vàng mở phòng livestream.

Hắn đâu phải không có bạn bè online bầu bạn!

Phòng livestream vừa mở, nhìn thấy màn hình đầy dấu chấm hỏi.

Lưu Chí Tân cảm động đến mức sắp khóc, hắn lần đầu tiên cảm thấy đám bạn online này sao lại đáng yêu đến thế.

"Anh Tân sao lại quay lại rồi?" Một dòng bình luận từ phía trên phòng livestream lướt qua.

Lưu Chí Tân nhất thời sững người, sau đó giải thích: "Không có gì, vừa mới xem một cái video, mẹ nó đáng sợ vãi nồi, sợ đến mức ngủ cũng không ngủ được, nên là quay lại live stream cho rồi."

Nào ngờ, câu nói này của hắn căn bản không nhận được nửa lời an ủi, ngược lại màn hình đầy những lời chế nhạo,

"Ha ha ha, xem một cái video mà cũng sợ đến mức không ngủ được, cười chết tôi rồi."

"Với cái gan này của anh, hay là sau này đừng livestream buổi tối nữa, chuyển sang ban ngày đi."

"Đừng đùa nữa, biết đâu anh Tân sợ tới mức tè dầm rồi thì sao? Cũng không biết an ủi người ta một chút, chút đồng cảm cũng không có, à đúng rồi anh Tân, quên mất chưa nói, nhà chúng tôi chuyên bán bỉm đấy, số điện thoại là ………"

Nhìn đám bạn tốt online đang hả hê, Lưu Chí Tân tức đến mức nghiến răng.

"Có bản lĩnh thì tự mình thử xem, thật sự không phải tôi nhát gan, các người xem xong cũng đái ra quần đấy!"

"Đồ nhát gan."

"Đồ nhát gan."

"Đồ nhát gan."

Vô số "đồ nhát gan", ngay lập tức tràn ngập màn hình.

Được, coi như các người giỏi.

Tức đến mức phổi muốn nổ tung, Lưu Chí Tân vội vàng tìm kiếm đường link video vừa nãy, đăng lên trang cá nhân của mình.

"Có gan thì tự mình đi thử đi, liên kết tôi để ở trang cá nhân rồi, tôi không tin các người không sợ!"

Nhưng đám người xem trong kênh trực tiếp vẫn không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cười đùa cợt nhả trên kênh, "Anh em, đợi tôi một phút, đợi tôi xem xong rồi quay lại cười nhạo anh Tân."

Lưu Chí Tân nhìn mà cười lạnh liên tục.

Phàm là những kẻ đang ở trong kênh trực tiếp, một ai cũng không được đi! Chúng ta tối nay đều đừng hòng ngủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đều Đã Gặp Quỷ Rồi, Đạo Diễn Còn Khen Tôi Diễn Hay?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook