Tôi Đều Đã Gặp Quỷ Rồi, Đạo Diễn Còn Khen Tôi Diễn Hay?

Chương 4: Thứ Đó Vẫn Còn!

Khoái Yếu Nịch Tử Đích Ngư

30/09/2024

Giọng nói hệ thống vừa dứt, mắt Lâm Tiếu tối sầm lại, một chiếc máy quay đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.

Đó là một chiếc máy quay màu đen, thân máy đầy rỉ sét, ống kính cũng bị vệt máu loang lỗ che lấp, trông rất rùng rợn.

Nếu không phải hệ thống nói thứ đồ chơi này được sản xuất ra, Lâm Tiếu thật sự nghi ngờ thứ này được lấy trộm từ hiện trường vụ án mạng nào đó.

Chỉ riêng vẻ ngoài này đã xứng đáng với cái tên "linh dị" của nó.

Lâm Tiếu định đưa tay nhặt chiếc máy quay linh dị đang nằm trên sàn.

Nhưng hắn bỗng nhớ lại những gì vừa xảy ra.

Một con quỷ còn có thể chui ra khỏi gương.

Chẳng có lý do gì trong máy quay lại không chui ra được thứ gì..

Cẩn thận, Lâm Tiếu lại cầm lấy cây búa, nhẹ nhàng chọc chọc vào ống kính mấy cái.

"Bịch bịch bịch….…"

Chiếc máy quay trên mặt đất lắc lư theo nhịp búa.

Lâm Tiếu chọc loạn xạ, cũng không sợ nếu bên trong có gì đó không sạch sẽ, có thể sẽ bị hắn làm cho giật mình mà chui ra hay không.

Nhưng mấy phút sau, Lâm Tiếu mỏi cả lưng.

Chiếc máy quay kỳ dị này cũng không có động tĩnh gì khác.

"Làm vậy mà cũng không sao, chắc là thứ này sạch sẽ." Lâm Tiếu hồ nghi nói.

Vừa dứt lời, hắn tiến lên, cẩn thận cầm lấy nó.

Vừa mới chạm vào, liền cảm thấy lạnh buốt như vừa mới lấy ra từ nhà xác vậy.

Ngay sau đó, trước mắt Lâm Tiếu hiện ra lời giới thiệu về chiếc máy quay linh dị này.

"Máy quay linh dị."

"Giới thiệu đạo cụ: Tay nhiếp ảnh gia nổi tiếng kia, sau khi giết vợ con trong cơn điên loạn, đã quay chụp lại thi thể bê bết máu của họ thành một tác phẩm hoàn mỹ nhất cuộc đời, sau đó tự sát ngay trước mặt vợ con mình."

"Ba tháng sau, cảnh sát mới phát hiện ra thi thể thối rữa bốc mùi của ba người, nhưng dù có tìm kiếm thế nào đều không thể tìm được thợ quay phim cuối cùng sử dụng chiếc máy quay phim kia, có người nói máy quay phim này bị nguyền rủa, linh hồn cả nhà người kia đều bị vậy bên trong."

"Chức năng một: Chụp ảnh. Thông qua chiếc máy quay này, cậu có thể nhìn thấy một số thứ mà mắt người không thể nhìn thấy."

"Chức năng hai: Quay phim. Linh hồn trong máy có thể tự động giúp cậu hoàn thành công việc quay phim, cậu chỉ cần ấn nút khởi động là được."

Hừ hừ, quả nhiên không phải thứ gì đứng đắn.

Linh hồn của cả nhà gã nhiếp ảnh biến thái ấy là cái quái gì vậy?

Chẳng lẽ cả nhà đó hiện tại chẳng có động tĩnh gì, đợi mình ngủ rồi, bọn họ sẽ chạy ra ngoài lượn lờ hay sao?

Nhà tôi không chứa nổi nhiều người vậy đâu.

"Nhưng mà công năng của thứ này xem ra cũng khá ổn đấy chứ." Lâm Tiếu nhìn chiếc máy ảnh, lẩm bẩm nói.

Vấn đề duy nhất là, ống kính máy ảnh bị vấy bẩn bởi vết máu, không biết còn hoạt động bình thường hay không?

Hay là... thử một chút?

Thế là hắn cầm chiếc máy ảnh, tùy tiện chụp vài bức ảnh trong phòng.

"Tách tách"

Âm thanh phát ra từ chiếc máy rất khẽ.

Bức ảnh liền được tạo ra một cách hoàn chỉnh.

Lâm Tiếu chỉ nhìn lướt qua mấy tấm ảnh vừa mới ra lò mà thôi.

Liền nhịn không được mà đầy đầu vạch đen.

Cảnh tượng trong mỗi tấm ảnh đều bị bóp méo đến mức không ra hình dạng.



Cứ như thể một bức tranh bị ngâm trong nước, mơ hồ đến mức căn bản không nhìn rõ thứ được chụp rốt cuộc là thứ gì.

Chụp thành ra thế này, đây còn gọi là máy quay nữa không?

Chỉ có thể nói, thứ hệ thống xuất ra, chắc chắn đều là phế phẩm.

Thế nhưng khi hắn nhìn đến tấm cuối cùng, Lâm Tiếu bỗng sáng mắt lên.

"Ấy chà, tấm này còn tạm được."

Đó là bức ảnh selfie mà Lâm Tiếu tự chụp cuối cùng.

Khác hẳn với những tấm ảnh trước mờ nhạt khó nhìn rõ, tấm cuối cùng lại thể hiện một cách rõ nét đến từng chi tiết.

Trong bức ảnh, Lâm Tiếu đang cười toe toét, nụ cười tươi rói, dung mạo rạng rỡ, hình ảnh phản chiếu trong gương cũng là một chàng trai có vẻ mặt lạnh lùng, nhìn sơ qua đã thấy là một anh chàng đẹp trai sáng sủa.

"Hi hi, không hổ danh là mình, ngay cả bản thân mình trong gương cũng trông đẹp trai ngời ngời." Lâm Tiếu tự luyến.

Tuy nhiên... hình như có gì đó không đúng.

Sao biểu cảm trong gương lại khác với mình?

Hơn nữa, rõ ràng hắn đang quay lưng lại với gương để chụp mà, cớ sao hình ảnh phản chiếu trong gương lại là đang đối diện với ống kính?

Chẳng phải lẽ ra trong gương phải hiện ra tấm lưng của hắn sao?

Một luồng khí lạnh đột nhiên từ đỉnh đầu Lâm Tiếu tràn xuống, da gà da vịt trên lưng lập tức nổi lên chi chít.

Nỗi sợ hãi tột độ thôi thúc hắn đột ngột quay đầu nhìn lại.

Nhưng... chẳng có gì bất thường cả.

Lâm Tiếu chỉ nhìn thấy bản thân trong gương, tay cầm chiếc máy quay đen, thần sắc căng thẳng đối thị với chính mình.

Chẳng có gì bất thường cả, vì hiện tại hắn đang thực sự như vậy.

Vậy bức ảnh kỳ quái lúc nãy là sao?

Cẩn thận vẫn hơn, Lâm Tiếu lại dùng tư thế trong bức ảnh cuối cùng tự chụp cho mình một tấm.

"Cạch!"

Bức ảnh hiện ra, nhưng lần này lại mờ mịt không rõ.

Giống hệt như mấy tấm bỏ đi lúc đầu.

Đừng nói hình ảnh trong gương, ngay cả đường nét của chiếc gương cũng không nhìn rõ một chút nào.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Tại sao lúc thì rõ, lúc thì lại không?

"Chức năng 1: Chụp ảnh, thông qua chiếc máy ảnh này ngươi có thể nhìn thấy một số thứ mà mắt người thường không thể thấy."

Lâm Tiếu đột nhiên nhớ tới giới thiệu của hệ thống về chiếc máy ảnh này.

Chẳng lẽ, hình ảnh phản chiếu trong gương...

Là quỷ?

Là quỷ bị máy ảnh chụp được, nên ảnh mới rõ nét?

Còn vừa rồi bức ảnh mới nhất lại mờ như vậy, là do con quỷ trong gương đã trốn đi, nên lại trở nên mơ hồ sao?

Lâm Tiếu cho rằng mình dường như đã đoán ra sự thật của sự việc.

Lâm Tiếu đảo mắt xung quanh, ánh mắt đảo qua những nơi khuất tầm nhìn trong phòng, gầm giường, trong tủ, sau cánh cửa, cảm giác bất an mãnh liệt khiến hắn cảm thấy con quỷ trong gương đang trốn ở đó, dùng ánh mắt điên cuồng, lạnh lẽo nhìn trộm hắn.

Lâm Tiếu một lần nữa giơ tấm ảnh duy nhất chụp rõ ràng lên xem, bản thân hắn trong gương, da xanh trắng, ngũ quan cứng đờ, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào sau lưng hắn, khi đó đang mải mê chụp ảnh.

Lâm Tiếu nhận ra thứ này!

Thứ này chính là con quỷ từ trong gương chui ra, muốn bóp cổ hắn trong nhiệm vụ chải đầu!

Sao thứ quỷ quái này lại ở trong nhà hắn?



Chẳng lẽ là do hắn lúc trước đập vỡ gương, cưỡng ép kết thúc nhiệm vụ, khiến thứ này bị kẹt Bug?

Vậy hắn nên làm thế nào? Chạy ra ngoài?

Nhưng ai biết vị khách vô hình kia có giống thứ quỷ này không? Lỡ như nó cũng bị kẹt Bug, đang chặn trước cửa nhà mình thì sao?

Đi ra ngoài chắc chắn không ổn.

Kế sách trước mắt, là xử lý toàn bộ gương trong nhà!

Kinh nghiệm hai lần chạm trán trước đó cho Lâm Tiếu biết, sự xuất hiện của con quỷ này đều liên quan đến gương.

Dường như chiếc gương chính là phương tiện giúp nó ảnh hưởng đến hiện thực.

Nếu xử lý hết những thứ này, con quỷ đó hẳn là sẽ không làm gì được.

Lâm Tiếu lập tức hạ quyết tâm, đặt máy ảnh xuống, lại cầm lấy búa, đập nát tan tành cả chiếc gương lớn trước mặt.

Sau đó Lâm Tiếu phá tan tành tất cả vật dụng có thể phản chiếu hình ảnh trong nhà, không chừa một thứ gì.

Xong việc, hắn lấy vải đen bọc hết chỗ rác vỡ vụn lại, vứt vào thùng rác.

Bận rộn cả buổi, phần lớn đồ vật có thể phản chiếu trong nhà đều bị Lâm Tiếu phá hủy.

Ngoại trừ món đồ cuối cùng.

Lâm Tiếu nhìn chằm chằm màn hình máy tính mới tinh có thể phản chiếu rõ hình ảnh con người, hắn chìm vào trầm tư.

Chẳng lẽ cũng đập nát?

Nghĩ ngợi hồi lâu, thân là kẻ nghèo rớt mồng tơi, Lâm Tiếu đành gạt bỏ cái suy nghĩ hoang đường ấy.

Ma quỷ thật sự nào có đáng sợ bằng kẻ nghèo rách.

Dù sao cũng không thể mặc kệ hoàn toàn được.

Cuối cùng Lâm Tiếu vẫn lấy một miếng vải đen che lại thật cẩn thận, đảm bảo không một góc cạnh nào lộ ra.

"Như này thì không phản chiếu bóng người nữa, chắc... không còn vấn đề gì nữa nhỉ." Lâm Tiếu nghi hoặc lẩm bẩm.

Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn cảm thấy không chắc chắn.

Bèn lấy thêm mấy chiếc kẹp giấy kẹp chặt xung quanh miếng vải đen, cố định thật chặt, đề phòng nó bị rơi ra.

Làm xong tất cả những việc này, đồng hồ cũng điểm hai giờ sáng.

Lâm Tiếu thực sự không chịu đựng nổi cơn buồn ngủ nữa, cũng chẳng quản ma quỷ gì nữa, ngã người lên giường, chìm vào giấc ngủ.

Thời gian trôi đi, tiếng ngáy dần nổi lên.

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, ngoài tiếng gió hiu hiu thổi qua thỉnh thoảng, chẳng còn bất kỳ động tĩnh nào khác.

Thế nhưng ngay lúc này, một tiếng ma sát kỳ dị bất ngờ vang lên.

Âm thanh đó tựa như tiếng da người ma sát với vải vóc tạo nên.

"Sa —— sa ——"

Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy trên tấm vải đen đang che phủ máy tính, không biết từ lúc nào lại có một hình thù bàn tay nổi lên.

Cứ như thứ bên trong muốn gạt phăng tấm vải đen, chui ra ngoài.

Dấu bàn tay hiện lên rồi lại hạ xuống, rồi lại hiện lên.

Tấm vải đen không ngừng trở nên lỏng lẻo.

Mấy cái kẹp giấy cũng bị đẩy cho không ngừng vặn vẹo, thế nhưng vẫn không hề rơi ra.

"Ưm…"

Trong căn phòng tối mịt vang lên một tiếng thì thầm bất cam.

Rồi bàn tay đó cũng ngừng lại, căn phòng thực sự chìm trong yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đều Đã Gặp Quỷ Rồi, Đạo Diễn Còn Khen Tôi Diễn Hay?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook