Chương 10: Đường Đường Là Phong Đô Đại Đế, Mà Chỉ Cho Cô Có Hai Tệ Âm Phủ 3
Không Sơn Vũ
27/09/2023
Nghe giọng điệu âm dương quái khí của cô, Phong Đô Đại Đế cũng không giận, chỉ liếc cô một cái rồi hỏi: "Thế con quay về làm gì?"
"Con không có tiền, về nhà ở tạm sáu ngày. Sáu ngày sau, con sẽ lên nhân gian." Thời Nhất nói một cách đúng lý hợp tình.
Ai bảo đường đường là Phong Đô Đại Đế lại chỉ đưa cho cô có hai tệ âm phủ cơ chứ? Cô đến nhân gian, lấy tiền âm phủ thì có tác dụng gì?
"Mấy ngày cơ?"
"Sáu..."
Thời Nhất còn chưa nói xong, đã thấy bàn tay to của Phong Đô Đại Đế vung lên, cơ thể của cô bị hất về gian phòng trong nhà vệ sinh công cộng. Lời nói tàn nhẫn của Phong Đô Đại Đế cũng đồng thời vang lên:
"Con mơ đi. Con ngoan ngoãn ở nhân gian tích lũy công đức và tín ngưỡng, cố gắng phi thăng đi. Bây giờ con là người sống, địa phủ không phải nơi con nên đến."
Thời Nhất siết chặt nắm tay đấm hai cái vào không khí, sau đó thành thật mở cánh cửa nhà vệ sinh ra, đi ra ngoài.
Lúc này đã sáu giờ tối, bầu trời mùa hạ tối muộn, sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, Thời Nhất lê bước chân nặng nề đi đến ngồi xuống khu vực bãi đá xanh ở gần đó, hai tay cô chống lên mặt đá, ngửa đầu lên trời, thở dài.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng, mình sẽ quay lại nhân gian với dáng vẻ thê thảm thế này.
Lưu lạc đầu đường…
Chậc, nếu sư phụ biết chuyện, không biết liệu có cảm thấy mất mặt vì đã thu nhận một đồ đệ như cô không nhỉ?
Ôi...
Cô vốn là ngôi sao mới có thiên phú dị bẩm, là thiên tài có hi vọng phi thăng thành tiên cao nhất trong giới huyền môn cơ đấy.
Điều đáng tiếc nhất là cô độ kiếp thất bại, bị sét đánh thành từng miếng.
Khi lần nữa khôi phục ý thức, cô đã ở âm ti có quỷ khí dày đặc rồi.
Ừm, cũng chính là âm tào địa phủ đó.
Cô vốn tưởng rằng mình chết rồi, thế nhưng không ngờ lại thấy xác của mình dưới nền đất âm phủ.
Lo không ai nhặt xác cho cô đấy à?
Thế nhưng sao cô chưa từng nghe chuyện địa phủ còn giúp người ta bảo quản thi thể thế nhỉ?
Không đợi cô chạy đến hỏi, Phong Đô Đại Đế đã truyền lời cho cô, chỉ có một câu.
"Được người nhờ cậy, hết lòng thực hiện. Đến thời điểm thích hợp, con sẽ được quay về nhân gian."
Nhoáng cái đã một ngàn năm trăm năm trôi qua, trước khi Phong Đô Đại Đế tiền nhiệm rời đi, Phong Đô Đại Đế tân nhiệm đến nhậm chức, thì hồn và xác cô được hòa vào nhau, cô được trở về nhân gian.
Phong Đô Đại Đế còn vô cùng "chu đáo" "làm giả" căn cước công dân và sổ hộ khẩu cho cô.
Từ hai thứ đó ra, ngay cả một xu ông ấy cũng không cho cô.
"Con không có tiền, về nhà ở tạm sáu ngày. Sáu ngày sau, con sẽ lên nhân gian." Thời Nhất nói một cách đúng lý hợp tình.
Ai bảo đường đường là Phong Đô Đại Đế lại chỉ đưa cho cô có hai tệ âm phủ cơ chứ? Cô đến nhân gian, lấy tiền âm phủ thì có tác dụng gì?
"Mấy ngày cơ?"
"Sáu..."
Thời Nhất còn chưa nói xong, đã thấy bàn tay to của Phong Đô Đại Đế vung lên, cơ thể của cô bị hất về gian phòng trong nhà vệ sinh công cộng. Lời nói tàn nhẫn của Phong Đô Đại Đế cũng đồng thời vang lên:
"Con mơ đi. Con ngoan ngoãn ở nhân gian tích lũy công đức và tín ngưỡng, cố gắng phi thăng đi. Bây giờ con là người sống, địa phủ không phải nơi con nên đến."
Thời Nhất siết chặt nắm tay đấm hai cái vào không khí, sau đó thành thật mở cánh cửa nhà vệ sinh ra, đi ra ngoài.
Lúc này đã sáu giờ tối, bầu trời mùa hạ tối muộn, sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, Thời Nhất lê bước chân nặng nề đi đến ngồi xuống khu vực bãi đá xanh ở gần đó, hai tay cô chống lên mặt đá, ngửa đầu lên trời, thở dài.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng, mình sẽ quay lại nhân gian với dáng vẻ thê thảm thế này.
Lưu lạc đầu đường…
Chậc, nếu sư phụ biết chuyện, không biết liệu có cảm thấy mất mặt vì đã thu nhận một đồ đệ như cô không nhỉ?
Ôi...
Cô vốn là ngôi sao mới có thiên phú dị bẩm, là thiên tài có hi vọng phi thăng thành tiên cao nhất trong giới huyền môn cơ đấy.
Điều đáng tiếc nhất là cô độ kiếp thất bại, bị sét đánh thành từng miếng.
Khi lần nữa khôi phục ý thức, cô đã ở âm ti có quỷ khí dày đặc rồi.
Ừm, cũng chính là âm tào địa phủ đó.
Cô vốn tưởng rằng mình chết rồi, thế nhưng không ngờ lại thấy xác của mình dưới nền đất âm phủ.
Lo không ai nhặt xác cho cô đấy à?
Thế nhưng sao cô chưa từng nghe chuyện địa phủ còn giúp người ta bảo quản thi thể thế nhỉ?
Không đợi cô chạy đến hỏi, Phong Đô Đại Đế đã truyền lời cho cô, chỉ có một câu.
"Được người nhờ cậy, hết lòng thực hiện. Đến thời điểm thích hợp, con sẽ được quay về nhân gian."
Nhoáng cái đã một ngàn năm trăm năm trôi qua, trước khi Phong Đô Đại Đế tiền nhiệm rời đi, Phong Đô Đại Đế tân nhiệm đến nhậm chức, thì hồn và xác cô được hòa vào nhau, cô được trở về nhân gian.
Phong Đô Đại Đế còn vô cùng "chu đáo" "làm giả" căn cước công dân và sổ hộ khẩu cho cô.
Từ hai thứ đó ra, ngay cả một xu ông ấy cũng không cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.