Chương 3: Thông Báo Treo Thưởng, Hai Vạn Tệ 3
Không Sơn Vũ
25/09/2023
Gương mặt của Lý Chí Cường biến sắc, trái tim ông ta vô thức đập loạn. Ông ta không quan tâm lời này của cô có ý gì, mà siết chặt chiếc dao đầu bếp sắc bén dài khoảng ba mươi căn-ti-met trong tay, độc ác đâm mạnh về phía Thời Nhất.
Thời Nhất túm lấy cổ tay ông ta, dùng sức vặn như vặn giẻ lau.
Rắc...
Tiếng gãy xương vang lên.
A...!
Cạch... Keng...
Âm thanh rên rỉ đau đớn của Lý Chí Cường và âm thanh con dao trong tay ông ta rơi xuống đất đồng thời vang lên.
Thời Nhất lách mình qua cửa tầng hầm, vừa tiến vào, cô đã nhấc chân lên đá vào khuỷu chân ông ta một cách không thương tiếc.
"Bộp" một tiếng, Lý Chí Cường quỳ gối trên mặt đất, hai tay ông ta nhanh chóng bị Thời Nhất bắt chéo sau lưng, sau đó cô dùng sức đẩy một cái, mặt ông ta tiếp xúc với nền đất đầy rác rưởi.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ trong vòng chưa đầy mười giây, căn bản không để ông ta có cơ hội phản ứng.
"Mẹ nó, mày là ai? Nhanh thả ông ra!"
Cô gái này quá khỏe, động tác lại vô cùng thô lỗ, Lý Chí Cường giãy giụa hồi lâu nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của cô.
Khuỷu chân, đầu gối, hai tay và mặt ông ta đều đau rát, ông ta vô cùng tức giận, nhưng ngoài chửi ầm lên thì không làm được gì nữa.
Thời Nhất đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng không thèm để ý đến ông ta nữa.
Cô đói quá, không có sức...
Cô ngẩng đầu lia mắt nhìn tầng hầm đầy rác rưởi, cuối cùng tầm mắt dừng ở một chiếc dây thừng sau góc cửa.
Chân và tay phải của cô kiềm chế Lý Chí Cường, tay trái giật lấy sợi dây thừng sau góc cửa, sau đó trói hai tay hai chân ông ta lại.
Sau khi đã hoàn toàn khống chế được ông ta, cô đá ông ta vào góc, rồi đi về cái bàn duy nhất trong căn phòng bẩn thỉu.
Cô lấy chiếc di động không đặt mật khẩu trên bàn lên, bấm số 110.
"Ừ, xin chào, tôi muốn báo án. Tôi đã khống chế được nghi phạm Lý Chí Cường trong thông báo treo thưởng..."
"Ừm, được, địa chỉ số 118, đường Thanh Vân, quận Vinh Ninh. Được!"
"Mẹ nó, con đĩ kia, ông đây khuyên mày đừng xen vào chuyện người khác, nếu không ông xiên chết mày. Chỉ cần ông không bị phán tử hình, sau khi ra tù, chuyện đầu tiên ông làm là giết chết con quỷ nhà mày. Ông đây ơ ớ ớ..."
Lý Chí Cường đang mắng hăng say, đột nhiên phát hiện mình không nói được nữa.
Miệng của ông ta dường như bị dính keo 502, không thể mấp máy được nữa.
"Chậc, vốn đã đói rồi, còn bị ông ồn chết được. Tôi chỉ có thể để ông câm miệng một lát."
Tuy rằng lão già Phong Đô Đại Đế kia cấm cô sử dụng pháp thuật sau khi quay về nhân gian, thế nhưng cô không sử dụng để kiếm tiền hay tổn thương người khác, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Thời Nhất túm lấy cổ tay ông ta, dùng sức vặn như vặn giẻ lau.
Rắc...
Tiếng gãy xương vang lên.
A...!
Cạch... Keng...
Âm thanh rên rỉ đau đớn của Lý Chí Cường và âm thanh con dao trong tay ông ta rơi xuống đất đồng thời vang lên.
Thời Nhất lách mình qua cửa tầng hầm, vừa tiến vào, cô đã nhấc chân lên đá vào khuỷu chân ông ta một cách không thương tiếc.
"Bộp" một tiếng, Lý Chí Cường quỳ gối trên mặt đất, hai tay ông ta nhanh chóng bị Thời Nhất bắt chéo sau lưng, sau đó cô dùng sức đẩy một cái, mặt ông ta tiếp xúc với nền đất đầy rác rưởi.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ trong vòng chưa đầy mười giây, căn bản không để ông ta có cơ hội phản ứng.
"Mẹ nó, mày là ai? Nhanh thả ông ra!"
Cô gái này quá khỏe, động tác lại vô cùng thô lỗ, Lý Chí Cường giãy giụa hồi lâu nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của cô.
Khuỷu chân, đầu gối, hai tay và mặt ông ta đều đau rát, ông ta vô cùng tức giận, nhưng ngoài chửi ầm lên thì không làm được gì nữa.
Thời Nhất đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng không thèm để ý đến ông ta nữa.
Cô đói quá, không có sức...
Cô ngẩng đầu lia mắt nhìn tầng hầm đầy rác rưởi, cuối cùng tầm mắt dừng ở một chiếc dây thừng sau góc cửa.
Chân và tay phải của cô kiềm chế Lý Chí Cường, tay trái giật lấy sợi dây thừng sau góc cửa, sau đó trói hai tay hai chân ông ta lại.
Sau khi đã hoàn toàn khống chế được ông ta, cô đá ông ta vào góc, rồi đi về cái bàn duy nhất trong căn phòng bẩn thỉu.
Cô lấy chiếc di động không đặt mật khẩu trên bàn lên, bấm số 110.
"Ừ, xin chào, tôi muốn báo án. Tôi đã khống chế được nghi phạm Lý Chí Cường trong thông báo treo thưởng..."
"Ừm, được, địa chỉ số 118, đường Thanh Vân, quận Vinh Ninh. Được!"
"Mẹ nó, con đĩ kia, ông đây khuyên mày đừng xen vào chuyện người khác, nếu không ông xiên chết mày. Chỉ cần ông không bị phán tử hình, sau khi ra tù, chuyện đầu tiên ông làm là giết chết con quỷ nhà mày. Ông đây ơ ớ ớ..."
Lý Chí Cường đang mắng hăng say, đột nhiên phát hiện mình không nói được nữa.
Miệng của ông ta dường như bị dính keo 502, không thể mấp máy được nữa.
"Chậc, vốn đã đói rồi, còn bị ông ồn chết được. Tôi chỉ có thể để ông câm miệng một lát."
Tuy rằng lão già Phong Đô Đại Đế kia cấm cô sử dụng pháp thuật sau khi quay về nhân gian, thế nhưng cô không sử dụng để kiếm tiền hay tổn thương người khác, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.