Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 303
Huyết Hắc Dương
11/08/2023
Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 302
_________
Sau khi những hồn ma khác vào nhà, nhiệt độ bên trong giảm xuống đáng kể. Mặc dù rõ ràng đã gần đến mùa hè, nhưng cha mẹ của Thừa Chí Chu đột nhiên cảm thấy hơi ớn lạnh. Bên trong họ cũng cảm thấy có chút sợ hãi không thể giải thích được.
Thừa Chí Chu đang thắc mắc không biết chú rể và những người khác đang ở đâu khi thấy họ bước vào. Xác nhận tất cả đều ổn và có lẽ là chưa đánh nhau, anh đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi đã luôn luôn muốn xem xét chỗ ở của em rồi."
Joshua mỉm cười với anh và thong thả đi dạo quanh nhà. Anh ta chiêm ngưỡng những bức ảnh treo trên tường và chỉ vào một bức ảnh cũ của Thừa Chí Chu lúc đó đang học mẫu giáo. Anh ta cong mắt khen: "Dễ thương lắm a."
Thừa Chí Chu chỉ có thể làm như không nghe thấy gì. Anh tập trung vào việc xới cơm trong bát của mình. Bạch Nghiễm gửi cho họ một cái nhìn cảnh cáo nhưng vẫn tiếp tục duy trì nụ cười dịu dàng khi trò chuyện với mẹ Thừa.
"Chí Chu ………."
Chú rể thấy Thừa Chí Chu từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc nhìn mình. Mặc dù biết Thừa Chí Chu không thể đáp ứng hắn trong tình huống này, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu. Hắn bước tới, đặt một tay lên vai Thừa Chí Chu rồi cúi xuống khẽ nói nhỏ vào tai anh.
Nhưng nhanh chóng mặt của chú rể bị gạt sang một bên. Vẻ mặt hắn trầm xuống và hắn nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh Thừa Chí Chu. Hắn nhìn thấy Tần Hàn từ từ thu tay lại. Tần Hàn cười nói: "Hình như là có lỗi."
Vẻ mặt chú rể tối sầm lại.
"Chí ……..Chu ……"
Đèn trong phòng khách đột nhiên phát ra tiếng vo ve nhẹ nhàng. Nó nhấp nháy và nhấp nháy trong vài giây và sau đó toàn bộ tòa nhà bắt đầu rung chuyển. Phát ra tiếng "cạch cạch", chụp đèn bằng nhựa của đèn rơi xuống.
"Thình thịch"
Chụp đèn rơi xuống sàn ngay bên cạnh Tần Hàn ngay lập tức khiến gia đình Thừa Chí Chu sợ hãi.
Mẹ Thừa thốt lên kinh ngạc. Bà bước nhanh đến bên cạnh Tần Hàn, lo lắng hỏi: "Tiểu Tần, cháu không sao chứ?"
"Cháu không sao, cô cứ yên tâm."
Tần Hàn kìm nén năng lượng lạnh lùng và cuồng bạo đang ủ trong mắt. Anh ta mỉm cười với mẹ Thừa và đứng dậy phủi bụi trên bộ đồ của mình. Trên tay anh ta có một vết cắt nhỏ: "Chỉ là một số vết thương nhẹ."
"Cô thực sự xin lỗi về điều này. Làm sao mà chiếc chụp đèn lại đột nhiên rơi xuống vậy ………."
Mẹ Thừa cảm thấy rất tệ. Bà nắm vai Tần Hàn, lo lắng kiểm tra trạng thái của anh.
Sau khi chứng kiến một cảnh tượng như thế này, Thừa Chí Chu tự nhiên không thể ăn được nữa. Anh đứng dậy nói: "Con đi hiệu thuốc mua ít thuốc cho Tần Hàn."
Nói xong anh quay người bước ra ngoài. Đồng thời, anh liếc nhanh về phía chú rể và im lặng: "Ra đây." Sau đó anh nhẹ nhàng vẫy vẫy những mảnh linh hồn kia, "các anh cũng tới."
Họ bước ra khỏi cửa và nhanh chóng đi xuống cầu thang trước khi di chuyển đến một góc yên tĩnh trong khu phố. Anh lạnh lùng nhìn chú rể hỏi: "Anh làm sao vậy? Không phải ta nói anh không được như vậy sao?"
Đặc biệt là trước mặt gia đình anh ……..Anh không muốn làm bố mẹ và em gái sợ hãi.
“Xin lỗi ………..” Chú rể cụp mi xuống. Trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ không đành lòng, "Lúc nãy anh tức giận một chút đã không kiềm chế được bản thân. Chí Chu ………." Anh nhẹ giọng gọi tên Thừa Chí Chu. "Đừng ghét bỏ anh mà."
Đối mặt với khuôn mặt giống hệt Bạch Nghiễm, cho dù Thừa Chí Chu muốn nổi giận cũng không thể.
Lúc này, anh nhớ tới khả năng mới mà hệ thống đã đề cập. Chỉ cần anh hôn lên những mảnh linh hồn này, chúng sẽ tạm thời trở thành người. Không còn sự lựa chọn nào khác, anh thở dài và vẫy tay với chú rể: "Lại đây".
"Chí Chu?"
Chú rể hơi thận trọng khi hồi hộp đến gần anh. Hắn vốn tưởng Thừa Chí Chu sẽ mắng mình nhưng không ngờ trên mặt hắn lại nổi lên một cảm giác ấm áp. Thừa Chí Chu hơi nhấc gót lên và hôn lên mặt hắn.
Đôi mắt của người đàn ông đẹp trai mở to. Hắn nhìn Thừa Chí Chu với vẻ ngạc nhiên. Đôi mắt hắn vô tình lướt qua cơ thể mình và đôi mắt hắn đột nhiên dừng lại. Hắn ngạc nhiên khi thấy tay mình đã đông cứng lại. Hắn nắm chặt tay. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể mình.
"Đây là?"
Các mảnh linh hồn khác có thể thấy chú rể đã đột ngột biến thành người. Joshua nhíu mày nhìn Thừa Chí Chu đầy thắc mắc.
"Để ngăn cản các anh đánh nhau lần nữa ………"
Thừa Chí Chu từ từ thở ra rồi đột ngột kéo Tô Linh đang đứng cạnh mình lại. Anh hôn lên trán y: "Em sẽ tạm thời biến các anh thành con người."
Tô Linh trợn to mắt. Sau đó, y cảm thấy cơ thể mình trở nên nặng nề hơn và trái tim của y một lần nữa bắt đầu đập. Cảm giác tươi mới như cuộc sống này khiến y cảm thấy kỳ lạ. Y im lặng chìm vào những suy nghĩ của riêng mình. Các ngón tay của họ hơi run lên, và mắt họ đỏ lên.
“Nguyên Hoài, anh…..”
Thừa Chí Chu nhìn Tạ Nguyên Hoài. Ngay khi muốn thuyết phục anh ta, Tạ Nguyên Hoài đã hợp tác bước tới. Tạ Nguyên Hoài ngẩng mặt lên và đặt lên môi anh một nụ hôn. Khuôn mặt lạnh lùng và đẹp trai của anh ta ngay lập tức trở nên sống động hơn và anh ta thậm chí còn trở nên hấp dẫn hơn.
Anh ta cười nhạt với Thừa Chí Chu rồi nhẹ nhàng liếm môi. Không còn là cảm giác lạnh lẽo ban nãy. Thay vào đó, nó đã trở nên mềm mại và ấm áp. Khuôn mặt của Thừa Chí Chu nóng lên và anh nhẹ nhàng ho khi quay đi chỗ khác.
Tạ Nguyên Hoài không muốn làm cho anh cảm thấy khó chịu, liền cân nhắc rút lui. Thừa Chí Chu sau đó di chuyển đến con ma vô danh và đột nhiên cảm thấy hơi khó xử —— Hình dáng của con ma giống hệt như Chu Lẫm Trần. Anh không biết liệu có điều gì đó rắc rối sẽ xảy ra sau khi anh trở thành con người hay không và anh càng lo lắng về việc làm buồn lòng ma hơn.
Chương 302
_________
Sau khi những hồn ma khác vào nhà, nhiệt độ bên trong giảm xuống đáng kể. Mặc dù rõ ràng đã gần đến mùa hè, nhưng cha mẹ của Thừa Chí Chu đột nhiên cảm thấy hơi ớn lạnh. Bên trong họ cũng cảm thấy có chút sợ hãi không thể giải thích được.
Thừa Chí Chu đang thắc mắc không biết chú rể và những người khác đang ở đâu khi thấy họ bước vào. Xác nhận tất cả đều ổn và có lẽ là chưa đánh nhau, anh đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi đã luôn luôn muốn xem xét chỗ ở của em rồi."
Joshua mỉm cười với anh và thong thả đi dạo quanh nhà. Anh ta chiêm ngưỡng những bức ảnh treo trên tường và chỉ vào một bức ảnh cũ của Thừa Chí Chu lúc đó đang học mẫu giáo. Anh ta cong mắt khen: "Dễ thương lắm a."
Thừa Chí Chu chỉ có thể làm như không nghe thấy gì. Anh tập trung vào việc xới cơm trong bát của mình. Bạch Nghiễm gửi cho họ một cái nhìn cảnh cáo nhưng vẫn tiếp tục duy trì nụ cười dịu dàng khi trò chuyện với mẹ Thừa.
"Chí Chu ………."
Chú rể thấy Thừa Chí Chu từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc nhìn mình. Mặc dù biết Thừa Chí Chu không thể đáp ứng hắn trong tình huống này, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu. Hắn bước tới, đặt một tay lên vai Thừa Chí Chu rồi cúi xuống khẽ nói nhỏ vào tai anh.
Nhưng nhanh chóng mặt của chú rể bị gạt sang một bên. Vẻ mặt hắn trầm xuống và hắn nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh Thừa Chí Chu. Hắn nhìn thấy Tần Hàn từ từ thu tay lại. Tần Hàn cười nói: "Hình như là có lỗi."
Vẻ mặt chú rể tối sầm lại.
"Chí ……..Chu ……"
Đèn trong phòng khách đột nhiên phát ra tiếng vo ve nhẹ nhàng. Nó nhấp nháy và nhấp nháy trong vài giây và sau đó toàn bộ tòa nhà bắt đầu rung chuyển. Phát ra tiếng "cạch cạch", chụp đèn bằng nhựa của đèn rơi xuống.
"Thình thịch"
Chụp đèn rơi xuống sàn ngay bên cạnh Tần Hàn ngay lập tức khiến gia đình Thừa Chí Chu sợ hãi.
Mẹ Thừa thốt lên kinh ngạc. Bà bước nhanh đến bên cạnh Tần Hàn, lo lắng hỏi: "Tiểu Tần, cháu không sao chứ?"
"Cháu không sao, cô cứ yên tâm."
Tần Hàn kìm nén năng lượng lạnh lùng và cuồng bạo đang ủ trong mắt. Anh ta mỉm cười với mẹ Thừa và đứng dậy phủi bụi trên bộ đồ của mình. Trên tay anh ta có một vết cắt nhỏ: "Chỉ là một số vết thương nhẹ."
"Cô thực sự xin lỗi về điều này. Làm sao mà chiếc chụp đèn lại đột nhiên rơi xuống vậy ………."
Mẹ Thừa cảm thấy rất tệ. Bà nắm vai Tần Hàn, lo lắng kiểm tra trạng thái của anh.
Sau khi chứng kiến một cảnh tượng như thế này, Thừa Chí Chu tự nhiên không thể ăn được nữa. Anh đứng dậy nói: "Con đi hiệu thuốc mua ít thuốc cho Tần Hàn."
Nói xong anh quay người bước ra ngoài. Đồng thời, anh liếc nhanh về phía chú rể và im lặng: "Ra đây." Sau đó anh nhẹ nhàng vẫy vẫy những mảnh linh hồn kia, "các anh cũng tới."
Họ bước ra khỏi cửa và nhanh chóng đi xuống cầu thang trước khi di chuyển đến một góc yên tĩnh trong khu phố. Anh lạnh lùng nhìn chú rể hỏi: "Anh làm sao vậy? Không phải ta nói anh không được như vậy sao?"
Đặc biệt là trước mặt gia đình anh ……..Anh không muốn làm bố mẹ và em gái sợ hãi.
“Xin lỗi ………..” Chú rể cụp mi xuống. Trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ không đành lòng, "Lúc nãy anh tức giận một chút đã không kiềm chế được bản thân. Chí Chu ………." Anh nhẹ giọng gọi tên Thừa Chí Chu. "Đừng ghét bỏ anh mà."
Đối mặt với khuôn mặt giống hệt Bạch Nghiễm, cho dù Thừa Chí Chu muốn nổi giận cũng không thể.
Lúc này, anh nhớ tới khả năng mới mà hệ thống đã đề cập. Chỉ cần anh hôn lên những mảnh linh hồn này, chúng sẽ tạm thời trở thành người. Không còn sự lựa chọn nào khác, anh thở dài và vẫy tay với chú rể: "Lại đây".
"Chí Chu?"
Chú rể hơi thận trọng khi hồi hộp đến gần anh. Hắn vốn tưởng Thừa Chí Chu sẽ mắng mình nhưng không ngờ trên mặt hắn lại nổi lên một cảm giác ấm áp. Thừa Chí Chu hơi nhấc gót lên và hôn lên mặt hắn.
Đôi mắt của người đàn ông đẹp trai mở to. Hắn nhìn Thừa Chí Chu với vẻ ngạc nhiên. Đôi mắt hắn vô tình lướt qua cơ thể mình và đôi mắt hắn đột nhiên dừng lại. Hắn ngạc nhiên khi thấy tay mình đã đông cứng lại. Hắn nắm chặt tay. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể mình.
"Đây là?"
Các mảnh linh hồn khác có thể thấy chú rể đã đột ngột biến thành người. Joshua nhíu mày nhìn Thừa Chí Chu đầy thắc mắc.
"Để ngăn cản các anh đánh nhau lần nữa ………"
Thừa Chí Chu từ từ thở ra rồi đột ngột kéo Tô Linh đang đứng cạnh mình lại. Anh hôn lên trán y: "Em sẽ tạm thời biến các anh thành con người."
Tô Linh trợn to mắt. Sau đó, y cảm thấy cơ thể mình trở nên nặng nề hơn và trái tim của y một lần nữa bắt đầu đập. Cảm giác tươi mới như cuộc sống này khiến y cảm thấy kỳ lạ. Y im lặng chìm vào những suy nghĩ của riêng mình. Các ngón tay của họ hơi run lên, và mắt họ đỏ lên.
“Nguyên Hoài, anh…..”
Thừa Chí Chu nhìn Tạ Nguyên Hoài. Ngay khi muốn thuyết phục anh ta, Tạ Nguyên Hoài đã hợp tác bước tới. Tạ Nguyên Hoài ngẩng mặt lên và đặt lên môi anh một nụ hôn. Khuôn mặt lạnh lùng và đẹp trai của anh ta ngay lập tức trở nên sống động hơn và anh ta thậm chí còn trở nên hấp dẫn hơn.
Anh ta cười nhạt với Thừa Chí Chu rồi nhẹ nhàng liếm môi. Không còn là cảm giác lạnh lẽo ban nãy. Thay vào đó, nó đã trở nên mềm mại và ấm áp. Khuôn mặt của Thừa Chí Chu nóng lên và anh nhẹ nhàng ho khi quay đi chỗ khác.
Tạ Nguyên Hoài không muốn làm cho anh cảm thấy khó chịu, liền cân nhắc rút lui. Thừa Chí Chu sau đó di chuyển đến con ma vô danh và đột nhiên cảm thấy hơi khó xử —— Hình dáng của con ma giống hệt như Chu Lẫm Trần. Anh không biết liệu có điều gì đó rắc rối sẽ xảy ra sau khi anh trở thành con người hay không và anh càng lo lắng về việc làm buồn lòng ma hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.