Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 310
Huyết Hắc Dương
11/08/2023
Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 309
_________
Nhận thấy bóng ma đi ra khỏi phòng và nhìn sang anh, tim Thừa Chí Chu nhảy dựng. Anh khó chịu tránh khỏi tầm mắt của thanh niên nhưng cũng không thể không nhìn thẳng vào mặt Tần Hàn. Người bên kia mỉm cười, xoa tóc và thản nhiên đặt lên mặt anh một nụ hôn khác.
"Anh …… anh vào trước."
Thừa Chí Chu mặt đỏ bừng. Lo lắng những người khác sẽ nhìn thấy, anh đắc ý liếc sang các phòng khác rồi nhanh chóng kéo Tần Hàn vào phòng của mình.
Con ma theo sau họ và dường như cũng muốn đi vào. Thừa Chí Chu ban đầu không muốn để anh ta vào vì việc xử lý hai mảnh vỡ cùng một lúc quá nặng nề, nhưng khi anh đối mặt với ánh mắt cầu xin của khuôn mặt trẻ trung của Bạch Nghiễm, anh chỉ có thể chịu thua và cho cậu vào.
Lúc anh bước vào phòng, còn chưa kịp nói gì đó thì Tần Hàn đã ôm chầm lấy anh từ phía sau. Với vòng eo được giữ chặt, anh cảm thấy một cái chạm nhẹ vào tai mình. Tần Hàn đang hôn lên tai anh.
“Đừng…..”
Thừa Chí Chu lỗ tai cũng đỏ hết cả lên. Anh đẩy cánh tay đang ôm lấy anh ra của Tần Hàn nhưng Tần Hàn quá mạnh và nó không hề nhúc nhích.
Con ma nhìn những hành động thân mật của họ và đôi mắt đẹp của y trở nên mờ đi. Nhưng ngay sau đó, y đã di chuyển đến trước mặt Thừa Chí Chu. Với những ngón tay hơi run, y đặt nó lên mặt Thừa Chí Chu và hỏi:
“……..Em hôn anh được không?”
Bị kẹt giữa hai người họ, Thừa Chí Chu không còn nơi nào để trốn thoát. Mặt và tai anh đỏ bừng và không nói nên lời. Tất cả những gì anh có thể làm là căng thẳng nhắm mắt lại. Anh cảm thấy một hơi thở ấm áp phả vào mặt mình, hôn trán anh rất nhẹ nhàng.
Cậu thiếu niên trông cũng rất lo lắng và ngại ngùng. Tần Hàn thấy vậy nhẹ nhàng nhún vai. Anh lùi lại và ngồi xuống giường. Chống cằm nhìn thiếu niên cẩn thận sờ sờ Thừa Chí Chu. Với một nụ cười cũng không hẳn là một nụ cười, anh nói: "Anh có thể táo bạo hơn một chút."
"Tần Hàn ……….!"
Thừa Chí Chu bùng nổ trong sự tức giận và xấu hổ. Anh tức giận trừng mắt nhìn anh ta. Con ma trẻ cũng giật mình lùi lại. Y luôn mang dáng dấp của Chu Lẫm Nhiên và không muốn người khác nhìn thấy khuôn mặt của mình. Đối với việc Tần Hàn chế giễu y, y cảm thấy bất lực.
"Chắc chắn rồi, kỹ năng hôn của tôi tốt hơn?"
Như không để ý đến tâm trạng của Thừa Chí Chu, người đàn ông đẹp trai nhẹ nhàng cười khúc khích. Anh ta câu môi lên nhìn anh: "Chí Chu, em nói cho chúng tôi biết. Hôn của ai cảm thấy thích nhất? Em thích ai hơn?"
Thừa Chí Chu tròn mắt nhìn người đàn ông. Anh không thể tin anh ta sẽ hỏi loại câu hỏi này. Anh rất xấu hổ và bắt đầu đổ mồ hôi. Anh nghe thấy người đàn ông tiếp tục nói.
"Không sao đâu. Đó chỉ là một câu hỏi vô nghĩa. Suy cho cùng, tất cả chúng ta đều là một người như nhau."
Tần Hàn mỉm cười: "Mặc dù anh không hiểu tại sao anh chỉ là một phần của 'Bạch Nghiễm'. Em rõ ràng thích hợp với anh hơn cậu ấy. Nhưng ……. Không thành vấn đề. Như vậy cũng không tệ. "
Đôi mắt ẩn chứa một chút ý cười của anh ta đổ dồn về phía Thừa Chí Chu.
"Cho dù em thích ai hơn, anh luôn có thể coi đó là em thích anh."
Thừa Chí Chu không nói gì. Ánh mắt anh nhìn qua Tần Hàn có chút phức tạp. Thật ra, trước đây anh không thích Tần Hàn cho lắm. Bởi vì Tần Hàn là boss đầu tiên mà anh gặp phải, thương tích mà anh ta đã mang đến cho anh rất mạnh. Anh cũng vừa sợ vừa ghê tởm Tần Hàn sau khi chứng kiến những xác chết bị cắt xẻo ở lò mổ và chỉ nghĩ người đàn ông đó là một kẻ tâm thần điên loạn.
Nhưng bây giờ Tần Hàn đang nhìn anh với ánh mắt vô cùng dịu dàng, không hề giấu giếm tình cảm với anh ta, và với việc anh ta cư xử lịch thiệp và duyên dáng trước mặt gia đình mình, anh khó mà tiếp tục ghét anh ta.
"Đã đến lúc anh phải về."
Tần Hàn câu môi. Ngồi trên giường, anh ta dang rộng vòng tay. Ánh mắt anh ta có chút trêu tức cười nói với Thừa Chí Chu: "Chí Chu. Ngồi vào lòng anh hôn anh đi."
Thừa Chí Chu: "………"
Anh sai rồi. Tên này là một tên khốn hoàn toàn!
"Không hôn?" Tần Hàn nhướng mày. "Vậy anh sẽ rời đi?"
"……….Đừng cử động."
Thừa Chí Chu từ từ thở ra và nói điều này có chút đau buồn. Anh từ từ tiến lại gần, đè lên vai Tần Hàn. Anh cúi người định hôn lên môi anh, nhưng Tần Hàn đã chủ động đè anh xuống. Buộc anh ngồi lên hôn môi mình, anh ta ôm hai má anh và hôn thật sâu lên môi anh.
Nụ hôn của Tần Hàn vừa nóng bỏng vừa hung hãn. Lưỡi và môi anh ta quấn lấy Thừa Chí Chu và anh ta cướp đi tất cả hơi thở và thị giác của anh, khiến anh hoàn toàn khó thở.
Nhưng rất nhanh, thân thể Tần Hàn bắt đầu phát sáng. Từng chút một, anh ta bị cuốn vào cuốn photobook.
Anh lùi lại một chút và vuốt ve má Thừa Chí Chu với ánh mắt khao khát. Anh ta đã nói với nụ cười trên môi:
"Sau khi linh hồn được hợp nhất, em chỉ cần thích 'Bạch Nghiễm' hơn là được."
"Bằng cách này, là một phần của anh ta, anh cũng sẽ nhận được nhiều hơn tình yêu của em."
Cuối cùng, cơ thể anh ta hoàn toàn biến thành ánh sáng và nó phân tán trong không khí.
Chương 309
_________
Nhận thấy bóng ma đi ra khỏi phòng và nhìn sang anh, tim Thừa Chí Chu nhảy dựng. Anh khó chịu tránh khỏi tầm mắt của thanh niên nhưng cũng không thể không nhìn thẳng vào mặt Tần Hàn. Người bên kia mỉm cười, xoa tóc và thản nhiên đặt lên mặt anh một nụ hôn khác.
"Anh …… anh vào trước."
Thừa Chí Chu mặt đỏ bừng. Lo lắng những người khác sẽ nhìn thấy, anh đắc ý liếc sang các phòng khác rồi nhanh chóng kéo Tần Hàn vào phòng của mình.
Con ma theo sau họ và dường như cũng muốn đi vào. Thừa Chí Chu ban đầu không muốn để anh ta vào vì việc xử lý hai mảnh vỡ cùng một lúc quá nặng nề, nhưng khi anh đối mặt với ánh mắt cầu xin của khuôn mặt trẻ trung của Bạch Nghiễm, anh chỉ có thể chịu thua và cho cậu vào.
Lúc anh bước vào phòng, còn chưa kịp nói gì đó thì Tần Hàn đã ôm chầm lấy anh từ phía sau. Với vòng eo được giữ chặt, anh cảm thấy một cái chạm nhẹ vào tai mình. Tần Hàn đang hôn lên tai anh.
“Đừng…..”
Thừa Chí Chu lỗ tai cũng đỏ hết cả lên. Anh đẩy cánh tay đang ôm lấy anh ra của Tần Hàn nhưng Tần Hàn quá mạnh và nó không hề nhúc nhích.
Con ma nhìn những hành động thân mật của họ và đôi mắt đẹp của y trở nên mờ đi. Nhưng ngay sau đó, y đã di chuyển đến trước mặt Thừa Chí Chu. Với những ngón tay hơi run, y đặt nó lên mặt Thừa Chí Chu và hỏi:
“……..Em hôn anh được không?”
Bị kẹt giữa hai người họ, Thừa Chí Chu không còn nơi nào để trốn thoát. Mặt và tai anh đỏ bừng và không nói nên lời. Tất cả những gì anh có thể làm là căng thẳng nhắm mắt lại. Anh cảm thấy một hơi thở ấm áp phả vào mặt mình, hôn trán anh rất nhẹ nhàng.
Cậu thiếu niên trông cũng rất lo lắng và ngại ngùng. Tần Hàn thấy vậy nhẹ nhàng nhún vai. Anh lùi lại và ngồi xuống giường. Chống cằm nhìn thiếu niên cẩn thận sờ sờ Thừa Chí Chu. Với một nụ cười cũng không hẳn là một nụ cười, anh nói: "Anh có thể táo bạo hơn một chút."
"Tần Hàn ……….!"
Thừa Chí Chu bùng nổ trong sự tức giận và xấu hổ. Anh tức giận trừng mắt nhìn anh ta. Con ma trẻ cũng giật mình lùi lại. Y luôn mang dáng dấp của Chu Lẫm Nhiên và không muốn người khác nhìn thấy khuôn mặt của mình. Đối với việc Tần Hàn chế giễu y, y cảm thấy bất lực.
"Chắc chắn rồi, kỹ năng hôn của tôi tốt hơn?"
Như không để ý đến tâm trạng của Thừa Chí Chu, người đàn ông đẹp trai nhẹ nhàng cười khúc khích. Anh ta câu môi lên nhìn anh: "Chí Chu, em nói cho chúng tôi biết. Hôn của ai cảm thấy thích nhất? Em thích ai hơn?"
Thừa Chí Chu tròn mắt nhìn người đàn ông. Anh không thể tin anh ta sẽ hỏi loại câu hỏi này. Anh rất xấu hổ và bắt đầu đổ mồ hôi. Anh nghe thấy người đàn ông tiếp tục nói.
"Không sao đâu. Đó chỉ là một câu hỏi vô nghĩa. Suy cho cùng, tất cả chúng ta đều là một người như nhau."
Tần Hàn mỉm cười: "Mặc dù anh không hiểu tại sao anh chỉ là một phần của 'Bạch Nghiễm'. Em rõ ràng thích hợp với anh hơn cậu ấy. Nhưng ……. Không thành vấn đề. Như vậy cũng không tệ. "
Đôi mắt ẩn chứa một chút ý cười của anh ta đổ dồn về phía Thừa Chí Chu.
"Cho dù em thích ai hơn, anh luôn có thể coi đó là em thích anh."
Thừa Chí Chu không nói gì. Ánh mắt anh nhìn qua Tần Hàn có chút phức tạp. Thật ra, trước đây anh không thích Tần Hàn cho lắm. Bởi vì Tần Hàn là boss đầu tiên mà anh gặp phải, thương tích mà anh ta đã mang đến cho anh rất mạnh. Anh cũng vừa sợ vừa ghê tởm Tần Hàn sau khi chứng kiến những xác chết bị cắt xẻo ở lò mổ và chỉ nghĩ người đàn ông đó là một kẻ tâm thần điên loạn.
Nhưng bây giờ Tần Hàn đang nhìn anh với ánh mắt vô cùng dịu dàng, không hề giấu giếm tình cảm với anh ta, và với việc anh ta cư xử lịch thiệp và duyên dáng trước mặt gia đình mình, anh khó mà tiếp tục ghét anh ta.
"Đã đến lúc anh phải về."
Tần Hàn câu môi. Ngồi trên giường, anh ta dang rộng vòng tay. Ánh mắt anh ta có chút trêu tức cười nói với Thừa Chí Chu: "Chí Chu. Ngồi vào lòng anh hôn anh đi."
Thừa Chí Chu: "………"
Anh sai rồi. Tên này là một tên khốn hoàn toàn!
"Không hôn?" Tần Hàn nhướng mày. "Vậy anh sẽ rời đi?"
"……….Đừng cử động."
Thừa Chí Chu từ từ thở ra và nói điều này có chút đau buồn. Anh từ từ tiến lại gần, đè lên vai Tần Hàn. Anh cúi người định hôn lên môi anh, nhưng Tần Hàn đã chủ động đè anh xuống. Buộc anh ngồi lên hôn môi mình, anh ta ôm hai má anh và hôn thật sâu lên môi anh.
Nụ hôn của Tần Hàn vừa nóng bỏng vừa hung hãn. Lưỡi và môi anh ta quấn lấy Thừa Chí Chu và anh ta cướp đi tất cả hơi thở và thị giác của anh, khiến anh hoàn toàn khó thở.
Nhưng rất nhanh, thân thể Tần Hàn bắt đầu phát sáng. Từng chút một, anh ta bị cuốn vào cuốn photobook.
Anh lùi lại một chút và vuốt ve má Thừa Chí Chu với ánh mắt khao khát. Anh ta đã nói với nụ cười trên môi:
"Sau khi linh hồn được hợp nhất, em chỉ cần thích 'Bạch Nghiễm' hơn là được."
"Bằng cách này, là một phần của anh ta, anh cũng sẽ nhận được nhiều hơn tình yêu của em."
Cuối cùng, cơ thể anh ta hoàn toàn biến thành ánh sáng và nó phân tán trong không khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.