Chương 75: Ngộ Không Phải Kết Hôn Rồi 2
Tiểu Thần Nhàn Nhã
27/05/2023
Nhìn bộ dạng không dám tin, tay thì điên cuồng đập tường của Hạng Vũ, Đế Tân chậc chậc lưỡi hai cái, nắm tay Đát Kỷ tiếp tục đi lên lầu, đi đến trước cửa nhà của Ung Chính.
"Bùm bùm bùm bùm!"
Đế Tân tiến lên phía trước gõ cửa, phải mất một lúc mới thấy cô bé đáng yêu Ung Chính vừa đi vừa dụi mắt bước ra mở cửa.
"Này em gái Ung Chính, tối qua em không có ngủ à? Bây giờ đã là gần ba giờ chiều rồi đó." Đế Tân cười cười nói.
Ung Chính dụi dụi mắt, sững sờ ngẩng đầu lên nhìn hai người đang đứng ở trước cửa, thì ra là hai vợ chồng Đế Tân Đát Kỷ, liền đi thẳng vào phòng, cửa vẫn cứ để cửa mở toang hoang như vậy.
Đế Tân sững sờ, đây là tình tiết gì vậy?
Nhưng vẫn còn việc chính cần phải làm, lấy tấm thiệp mời ra bước vào trong, vỗ vỗ vào người Ung Chính đang nằm trên ghế sô pha ngái ngủ, “Thiệp mời cưới của Ngộ Không, nhớ phải đến nhé.”
“Ừ, biết rồi phiền phức quá đi.” Ung Chính quay người tiếp tục ngủ, chỉ lẩm bẩm trong miệng như vậy, nhưng mà cô bé có nghe vào hay không thì cũng không biết được.
“Nhớ đó, chị để thiệp mời trên bàn cho em, đừng có quên.” Đế Tân dặn dò.
Ung Chính lầm bầm một câu rằng cô nhóc biết rồi, rồi tiếp tục ngủ, cũng không biết đêm qua đã đi ăn trộm gà hay là bắt chó nữa.
“Chị đi trước đây.” Đế Tân không yên tâm thúc giục lần nữa, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng thở đều đều của Ung Chính, bất đắc dĩ liền lắc đầu rời đi.
"Đứa trẻ này nhất định là yêu sớm rồi!"
Thở dài trong lòng, Đế Tân và Đát Kỷ đến nhà Phạm Đoàn Đoàn, gõ cửa, gọi đến nửa ngày nhưng không có ai ra mở cửa, đoán rằng có thể cô ấy ra ngoài đi làm nhiệm vụ đòi nợ rồi nên đã đặt thiệp mời ở cửa và tiếp tục đi bộ đến nhà của Doanh Chính.
Lúc định gõ cửa Đế Tân liền cự tuyệt, hôm bữa vừa mới mở miệng mắng người ta xong, nên giờ cảm thấy rất khó xử, Đát Kỷ nhìn thấy bộ dạng khó xử của cô liền bảo cô về trước, tự mình cầm lấy thiệp cưới tiến lên phía trước gõ cửa.
Một lúc sau thì tiểu cương thi đi ra mở cửa, giọng nói của cậu nhóc truyền đến trong đầu Đát Kỷ: "Xin chào, chú tìm ai? Trên người chú có mùi của dì Trụ Vương, chú là chồng của dì ấy sao?"
“Đúng rồi, tôi tìm Doanh Chính, cô ấy có ở nhà không?” Đát Kỷ trả lời, nhưng trong lòng anh đang rất ngạc nhiên bởi vì giọng nói phát ra ở trong đầu.
Tiểu cương thi gật đầu: "Vâng , mẹ đang ở nhà, nhưng bây giờ mẹ đang phát sóng trực tiếp, không tiếp khách vì vậy nếu chú có chuyện gì quan trọng chú có thể nói với cháu trước, còn nếu không có gì quan trọng xin hãy quay lại vào buổi tối nay. Cảm ơn vì sự hợp tác của chú!"
Đát Kỷ hơi bối rối, nhưng anh vẫn đưa thiệp mời trong tay ra, "Đây là thiệp cưới của Ngộ Không, nhớ chuyển nó cho mẹ cháu nhé."
“Được!” Sau khi nhận được thiệp mời, tiểu cương thi gật đầu với Đát Kỷ, quay người đóng cửa lại.
Đát Kỷ hừ mũi không phát ra được âm thanh gì, ra hiệu cho Đế Tân đang trốn sau cầu thang cùng nhau về nhà.
Về đến nhà, hai vợ chồng lại bắt đầu nghĩ đến chuyện quà cáp, nghĩ đến tận tối, đến cơm cũng không muốn ăn, cuối cùng Đế Tân không nhịn được nữa, liền lấy giấy bút ra, nói, "Anh Đát Kỷ, chúng ta sẽ tặng một đôi câu đối. Nghĩ xem con khỉ ở Hoa Quả Sơn này chắc không có văn hóa gì đâu, vậy nên chắc hẳn là sẽ thiếu đôi câu đối, quà nhẹ nhưng tình cảm nặng, đúng không?"
Đát Kỷ vừa nghe xong, đầu óc nhất thời tỉnh táo lại, cười nói: “Vẫn là nương tử thông minh, chồng nghĩ mãi không ra ý gì, vậy là cái này đi, cái này là được!"
Vì vậy, quà mừng cho Ngộ Không đã được quyết định như vậy.
Ngày hôm sau, chung cư trở nên vô cùng náo nhiệt, mọi người đi đi lại lại đều đang chuẩn bị quà.
Tất cả đều được bao phủ bởi lụa đỏ, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong là gì, cái nhỏ nhất thì chỉ bằng lòng bàn tay, cái lớn nhất thì để ở trong sảnh, phồng lên không biết bên trong là cái gì.
"Bùm bùm bùm bùm!"
Đế Tân tiến lên phía trước gõ cửa, phải mất một lúc mới thấy cô bé đáng yêu Ung Chính vừa đi vừa dụi mắt bước ra mở cửa.
"Này em gái Ung Chính, tối qua em không có ngủ à? Bây giờ đã là gần ba giờ chiều rồi đó." Đế Tân cười cười nói.
Ung Chính dụi dụi mắt, sững sờ ngẩng đầu lên nhìn hai người đang đứng ở trước cửa, thì ra là hai vợ chồng Đế Tân Đát Kỷ, liền đi thẳng vào phòng, cửa vẫn cứ để cửa mở toang hoang như vậy.
Đế Tân sững sờ, đây là tình tiết gì vậy?
Nhưng vẫn còn việc chính cần phải làm, lấy tấm thiệp mời ra bước vào trong, vỗ vỗ vào người Ung Chính đang nằm trên ghế sô pha ngái ngủ, “Thiệp mời cưới của Ngộ Không, nhớ phải đến nhé.”
“Ừ, biết rồi phiền phức quá đi.” Ung Chính quay người tiếp tục ngủ, chỉ lẩm bẩm trong miệng như vậy, nhưng mà cô bé có nghe vào hay không thì cũng không biết được.
“Nhớ đó, chị để thiệp mời trên bàn cho em, đừng có quên.” Đế Tân dặn dò.
Ung Chính lầm bầm một câu rằng cô nhóc biết rồi, rồi tiếp tục ngủ, cũng không biết đêm qua đã đi ăn trộm gà hay là bắt chó nữa.
“Chị đi trước đây.” Đế Tân không yên tâm thúc giục lần nữa, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng thở đều đều của Ung Chính, bất đắc dĩ liền lắc đầu rời đi.
"Đứa trẻ này nhất định là yêu sớm rồi!"
Thở dài trong lòng, Đế Tân và Đát Kỷ đến nhà Phạm Đoàn Đoàn, gõ cửa, gọi đến nửa ngày nhưng không có ai ra mở cửa, đoán rằng có thể cô ấy ra ngoài đi làm nhiệm vụ đòi nợ rồi nên đã đặt thiệp mời ở cửa và tiếp tục đi bộ đến nhà của Doanh Chính.
Lúc định gõ cửa Đế Tân liền cự tuyệt, hôm bữa vừa mới mở miệng mắng người ta xong, nên giờ cảm thấy rất khó xử, Đát Kỷ nhìn thấy bộ dạng khó xử của cô liền bảo cô về trước, tự mình cầm lấy thiệp cưới tiến lên phía trước gõ cửa.
Một lúc sau thì tiểu cương thi đi ra mở cửa, giọng nói của cậu nhóc truyền đến trong đầu Đát Kỷ: "Xin chào, chú tìm ai? Trên người chú có mùi của dì Trụ Vương, chú là chồng của dì ấy sao?"
“Đúng rồi, tôi tìm Doanh Chính, cô ấy có ở nhà không?” Đát Kỷ trả lời, nhưng trong lòng anh đang rất ngạc nhiên bởi vì giọng nói phát ra ở trong đầu.
Tiểu cương thi gật đầu: "Vâng , mẹ đang ở nhà, nhưng bây giờ mẹ đang phát sóng trực tiếp, không tiếp khách vì vậy nếu chú có chuyện gì quan trọng chú có thể nói với cháu trước, còn nếu không có gì quan trọng xin hãy quay lại vào buổi tối nay. Cảm ơn vì sự hợp tác của chú!"
Đát Kỷ hơi bối rối, nhưng anh vẫn đưa thiệp mời trong tay ra, "Đây là thiệp cưới của Ngộ Không, nhớ chuyển nó cho mẹ cháu nhé."
“Được!” Sau khi nhận được thiệp mời, tiểu cương thi gật đầu với Đát Kỷ, quay người đóng cửa lại.
Đát Kỷ hừ mũi không phát ra được âm thanh gì, ra hiệu cho Đế Tân đang trốn sau cầu thang cùng nhau về nhà.
Về đến nhà, hai vợ chồng lại bắt đầu nghĩ đến chuyện quà cáp, nghĩ đến tận tối, đến cơm cũng không muốn ăn, cuối cùng Đế Tân không nhịn được nữa, liền lấy giấy bút ra, nói, "Anh Đát Kỷ, chúng ta sẽ tặng một đôi câu đối. Nghĩ xem con khỉ ở Hoa Quả Sơn này chắc không có văn hóa gì đâu, vậy nên chắc hẳn là sẽ thiếu đôi câu đối, quà nhẹ nhưng tình cảm nặng, đúng không?"
Đát Kỷ vừa nghe xong, đầu óc nhất thời tỉnh táo lại, cười nói: “Vẫn là nương tử thông minh, chồng nghĩ mãi không ra ý gì, vậy là cái này đi, cái này là được!"
Vì vậy, quà mừng cho Ngộ Không đã được quyết định như vậy.
Ngày hôm sau, chung cư trở nên vô cùng náo nhiệt, mọi người đi đi lại lại đều đang chuẩn bị quà.
Tất cả đều được bao phủ bởi lụa đỏ, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong là gì, cái nhỏ nhất thì chỉ bằng lòng bàn tay, cái lớn nhất thì để ở trong sảnh, phồng lên không biết bên trong là cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.