Chương 104:
Công Tử Văn Tranh
06/10/2021
Editor: May
“Được rồi, hiện tại mẹ liền mang con đi ra ngoài.”
Xe nôi phía sau cùng với đồ vật chuẩn bị được bảo mẫu cầm, Diệp Trăn ôm Chúc Chúc, ngồi lên xe đi Lục thị.
Tài xế là tài xế già trải qua huấn luyện đặc biệt, ở trên đường cái bằng phẳng, xe lái vừa ổn định lại thăng bằng, Diệp Trăn ngồi ở ghế sau ôm Chúc Chúc, lại có thể không hề cảm nhận được rung lắc, như giẫm trên đất bằng.
Lục Bắc Xuyên ở công ty nhận được điện thoại trong nhà, nói là giữa trưa trong nhà sẽ phái người đưa cơm trưa tới.
Loại đồ vật cơm trưa này anh luôn là không chuẩn khi, nhưng nếu là Diệp Trăn cố ý phái người đưa tới, anh đương nhiên phải chờ đúng giờ.
Ước chừng là khoảng 12 giờ, Lục Bắc Xuyên nhận được điện thoại của Diệp Trăn, nói là chính mình mang theo Chúc Chúc đến dưới lầu công ty.
Lục Bắc Xuyên cả kinh, mí mắt phải nhảy liên tục, đi ra ngoài nhanh như chớp, áo khoác cũng không mặc, “Sao em lại tới đây?”
“Em mang Chúc Chúc tới đưa cơm trưa cho anh, Lục tiên sinh, cảm động không?”
Mí mắt Lục Bắc Xuyên thẳng nhảy, nhịn không được cao giọng, “Em đợi ở kia đừng nhúc nhích, anh đi xuống đón em!”
Mấy nhân viên công ty đi qua bên cạnh anh sôi nổi chào hỏi, nghe được lời này liền kinh ngạc chớp mắt.
“Em không phải không có chân……” Di động truyền đến tiếng nói lải nhải, Diệp Trăn bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Được được được, em không xuống xe, em ngồi trong xe chờ anh được chưa?”
Nói xong, Diệp Trăn cắt đứt điện thoại.
Một chiếc Rolls-Royce cùng với hai chiếc BMW trước sau ngừng ở cửa công ty, thời gian giữa trưa, khiến cho không ít người vây xem chú mục, cũng có bảo an tiến lên dò hỏi muốn đuổi người, nhưng đều bị tài xế đuổi đi.
Phu nhân Lục tổng tới, ai dám đuổi cô đi?
Dù lái xe tới trước quầy lễ tân ở đại sảnh công ty, đó cũng là người ta vui.
Thang máy lầu một ting một tiếng, Lục Bắc Xuyên bước nhanh ra khỏi thang máy, sơ mi trắng chính trang, quần tây giày da bóng lưỡng, đến áo khoác cũng chưa kịp mặc vào, đi nhanh tới xe ở trước cửa.
Đúng là thời gian nghỉ trưa, ngoài tòa nhà Lục thị nhân viên tốp năm tốp ba ra ra vào vào, mấy chiếc siêu xe dừng lại sớm đã khiến cho không ít người đánh giá, tuy rằng tò mò, nhưng cũng không dừng lại lâu.
Rốt cuộc ở trung tâm thành phố phồn vinh nhất này, siêu xe cũng không hiếm thấy.
Thời gian dừng xe ở đây không cho phép quá dài, bảo an tiến lên dò hỏi, lại biết được là phu nhân của Lục tổng!
Tin tức này, làm không ít người châu đầu ghé tai thấp giọng nghị luận lên.
Toàn bộ công ty đều biết tin tức Lục tổng kết hôn sinh con, thời gian đi làm, luôn có chút bát quái, một ít tin tức lung tung rối loạn giống thật mà là giả trên diễn đàn, các cô cũng từng lén thảo luận, Lục phu nhân đương nhiệm và Thẩm Vi Nhân, rốt cuộc ai mới là chân ái của Lục tổng.
Nếu nói là Lục phu nhân đương nhiệm mới là chân ái, nhưng kết hôn lâu như vậy, Lục tổng chưa bao giờ mang Lục phu nhân tham dự bất luận trường hợp tiệc rượu nào, nhưng nếu nói thanh mai trúc mã Thẩm Vi Nhân mới là chân ái, Lục tổng lại không giống như là một người ủy khuất chính mình.
Những ân oán hào môn nói trên tạp chí bát quái quá mức làm cho người ta sợ hãi, các cô cũng chỉ tùy tiện nghe một chút, nói hai câu khi ăn cơm trưa nhàm chán, thật thật giả giả, coi như chuyện vui trà dư tửu hậu, ai dám công khai nói nhàn thoại về ông chủ?
“Được rồi, hiện tại mẹ liền mang con đi ra ngoài.”
Xe nôi phía sau cùng với đồ vật chuẩn bị được bảo mẫu cầm, Diệp Trăn ôm Chúc Chúc, ngồi lên xe đi Lục thị.
Tài xế là tài xế già trải qua huấn luyện đặc biệt, ở trên đường cái bằng phẳng, xe lái vừa ổn định lại thăng bằng, Diệp Trăn ngồi ở ghế sau ôm Chúc Chúc, lại có thể không hề cảm nhận được rung lắc, như giẫm trên đất bằng.
Lục Bắc Xuyên ở công ty nhận được điện thoại trong nhà, nói là giữa trưa trong nhà sẽ phái người đưa cơm trưa tới.
Loại đồ vật cơm trưa này anh luôn là không chuẩn khi, nhưng nếu là Diệp Trăn cố ý phái người đưa tới, anh đương nhiên phải chờ đúng giờ.
Ước chừng là khoảng 12 giờ, Lục Bắc Xuyên nhận được điện thoại của Diệp Trăn, nói là chính mình mang theo Chúc Chúc đến dưới lầu công ty.
Lục Bắc Xuyên cả kinh, mí mắt phải nhảy liên tục, đi ra ngoài nhanh như chớp, áo khoác cũng không mặc, “Sao em lại tới đây?”
“Em mang Chúc Chúc tới đưa cơm trưa cho anh, Lục tiên sinh, cảm động không?”
Mí mắt Lục Bắc Xuyên thẳng nhảy, nhịn không được cao giọng, “Em đợi ở kia đừng nhúc nhích, anh đi xuống đón em!”
Mấy nhân viên công ty đi qua bên cạnh anh sôi nổi chào hỏi, nghe được lời này liền kinh ngạc chớp mắt.
“Em không phải không có chân……” Di động truyền đến tiếng nói lải nhải, Diệp Trăn bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Được được được, em không xuống xe, em ngồi trong xe chờ anh được chưa?”
Nói xong, Diệp Trăn cắt đứt điện thoại.
Một chiếc Rolls-Royce cùng với hai chiếc BMW trước sau ngừng ở cửa công ty, thời gian giữa trưa, khiến cho không ít người vây xem chú mục, cũng có bảo an tiến lên dò hỏi muốn đuổi người, nhưng đều bị tài xế đuổi đi.
Phu nhân Lục tổng tới, ai dám đuổi cô đi?
Dù lái xe tới trước quầy lễ tân ở đại sảnh công ty, đó cũng là người ta vui.
Thang máy lầu một ting một tiếng, Lục Bắc Xuyên bước nhanh ra khỏi thang máy, sơ mi trắng chính trang, quần tây giày da bóng lưỡng, đến áo khoác cũng chưa kịp mặc vào, đi nhanh tới xe ở trước cửa.
Đúng là thời gian nghỉ trưa, ngoài tòa nhà Lục thị nhân viên tốp năm tốp ba ra ra vào vào, mấy chiếc siêu xe dừng lại sớm đã khiến cho không ít người đánh giá, tuy rằng tò mò, nhưng cũng không dừng lại lâu.
Rốt cuộc ở trung tâm thành phố phồn vinh nhất này, siêu xe cũng không hiếm thấy.
Thời gian dừng xe ở đây không cho phép quá dài, bảo an tiến lên dò hỏi, lại biết được là phu nhân của Lục tổng!
Tin tức này, làm không ít người châu đầu ghé tai thấp giọng nghị luận lên.
Toàn bộ công ty đều biết tin tức Lục tổng kết hôn sinh con, thời gian đi làm, luôn có chút bát quái, một ít tin tức lung tung rối loạn giống thật mà là giả trên diễn đàn, các cô cũng từng lén thảo luận, Lục phu nhân đương nhiệm và Thẩm Vi Nhân, rốt cuộc ai mới là chân ái của Lục tổng.
Nếu nói là Lục phu nhân đương nhiệm mới là chân ái, nhưng kết hôn lâu như vậy, Lục tổng chưa bao giờ mang Lục phu nhân tham dự bất luận trường hợp tiệc rượu nào, nhưng nếu nói thanh mai trúc mã Thẩm Vi Nhân mới là chân ái, Lục tổng lại không giống như là một người ủy khuất chính mình.
Những ân oán hào môn nói trên tạp chí bát quái quá mức làm cho người ta sợ hãi, các cô cũng chỉ tùy tiện nghe một chút, nói hai câu khi ăn cơm trưa nhàm chán, thật thật giả giả, coi như chuyện vui trà dư tửu hậu, ai dám công khai nói nhàn thoại về ông chủ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.