Chương 22:
Công Tử Văn Tranh
06/10/2021
“Lục tổng, chúng ta ly hôn đi.”
Editor & Beta-er: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
"Em muốn nói chuyện gì?"
Diệp Trăn không dám khinh địch, lại không dám có một chút lơi lỏng, trận địa sẵn sàng nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Nói những chuyện anh biết."
Lục Bắc Xuyên nhàn nhàn đứng ở đó, so với Diệp Trăn cẩn trọng, hắn lại có chút hờ hững, giọng điệu kia giống như thật sự chỉ là nói chuyện bình thường với Diệp Trăn.
"Anh biết những chuyện gì?"
"Lục tổng, đừng giả bộ nữa, tôi không bị mù, tất nhiên nhìn ra được."
Lục Bắc Xuyên vẫn là một bộ dáng giả hồ đồ, "Nhìn ra được cái gì?"
Lấy lui làm tiến, giả câm vờ điếc không lộ nửa phần hư thực, cái chiêu này của Lục Bắc Xuyên thật đúng là lợi hại.
"Lục tổng khi nào tỉnh?"
"Không phải em biết sao?"
Mi tâm Diệp Trăn cau lại, "Lục tổng, chúng ta quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Ngày mùng 4 tháng 10 ngày đó tôi trở về Diệp gia, kết quả Lư quản gia đích thân tới cửa đến đón tôi, nói là anh đã tỉnh. Vậy xin hỏi Lục tổng, anh thật sự tỉnh lại vào ngày đó sao?"
Lục Bắc Xuyên nghiêm túc suy nghĩ một lát, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Lục Bắc Xuyên đứng cô ngồi, Lục Bắc Xuyên nhìn xuống cô. Còn chưa có nói chuyện, khí thế đã thua Lục Bắc Xuyên một mảng lớn, hơn nữa nhìn biểu cảm trên mặt Lục Bắc Xuyên, hiển nhiên giống như chỉ là đang dỗ dành cô chơi mà thôi.
Cô biết rõ, Lục Bắc Xuyên người này, nếu như đã không muốn nói, thì mặc cho cô có nói đến thiên hoa loạn trụy (*) hắn cũng sẽ không nghiêm túc nói chuyện với cô.
(*) Thiên hoa loạn trụy: Ngàn hoa rơi loạn.
"Xem ra Lục tổng không muốn nói về vấn đề này, vậy được, chúng ta nói chuyện khác, Lục tổng đối với hôn lễ ngày mười tháng sau có ý kiến gì không?"
"Về thời gian thì không tính là nhanh."
"Vậy anh thấy vợ anh như nào?"
Lục Bắc Xuyên nhìn cô, bình tĩnh nhận xét nói: "Da trắng, mỹ mạo, vóc người đẹp,... Anh rất hài lòng."
"Thì ra Lục tổng cũng giống mấy người đàn ông khác, bất quá chỉ là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi?"
Lục Bắc Xuyên gật đầu, "Lòng thích cái đẹp, ai cũng có."
Diệp Trăn cười nói: "Nếu Lục tổng đã thích mỹ nhân như vậy, đối với con gái khác của Diệp gia hẳn là cũng có hảo cảm mới đúng."
"Em nói con gái khác của Diệp gia là đang chỉ ai?"
Trên mặt Diệp Trăn kéo căng ra một nụ cười, câu nói này trực tiếp phá hỏng đường lui của cô.
Bây giờ người đang ngồi ở trước mặt Lục Bắc Xuyên nếu như là Diệp Tình, vậy người còn lại đang ngồi ở phòng khách chính là Diệp Trăn. Nhưng nếu như bây giờ người ngồi ở đây chính là Diệp Trăn, vậy người ngồi ở trong phòng khách chính là Diệp Tình.
Lục Bắc Xuyên nói: "Là em tìm anh nói chuyện trước, dù sao em cũng phải cho anh nhìn thấy một chút thành ý mới được."
Đây là tình thế bắt buộc.
Cái gọi là thành ý, bất quá chỉ là để bắt Diệp Trăn tự mình thừa nhận, người đang ở trong phòng khách chính là Diệp Tình, cô là Diệp Trăn mà thôi.
*Truyện chỉ đăng duy nhất tại WordPress & Wattpad của @My_Twinkle*
"Có quan trọng không? Chị em bọn tôi dáng dấp đều giống nhau, mà thời gian ở chung với Lục tổng ngắn ngủi, tôi không cho rằng Lục tổng có tình cảm đặc biệt gì đối với tôi hoặc là đối với chị ấy."
Lục Bắc Xuyên nhíu mày, "Xem ra em không muốn nói chuyện với anh rồi."
Nói xong quay người muốn đi.
Diệp Trăn giận dữ, cô biết Lục Bắc Xuyên cường thế đã quen, là người thích chiếm thế thượng phong, nhưng thật không nghĩ đến người này vậy mà còn khó chơi, đến giọt nước cũng không lọt như vậy!
"Tôi là Diệp Trăn."
Lục Bắc Xuyên dừng bước, ở nơi Diệp Trăn không thể trông thấy khóe miệng khẽ giương lên.
Thừa nhận như thế, Lục Bắc Xuyên tựa hồ rốt cục cũng cảm thấy hứng thú. Hắn dạo bước tới, ngồi ở trên ghế sa lon, dựa vào phía sau một chút, "Ừ, đã sớm biết rồi."
Diệp Trăn hơi ngốc lăng, "Anh... anh đã sớm biết? Khi... khi nào?"
Lục Bắc Xuyên lẳng lặng nhìn cô, nghĩ nghĩ, "Tại cái ngày em tát anh một bạt tai."
"... Cho nên, anh đã sớm tỉnh? Lúc nào?"
"Lúc em thẳng thắn với anh, nói em thay thế chị em gả cho anh."
"..." Cô đoán quả nhiên không sai.
Diệp Trăn trầm mặc hồi lâu, nửa ngày mới yếu ớt nói: "Đã nói đến nước này rồi, vậy tôi cũng không gạt anh nữa," Cô thở dài, thấp giọng nói: "Không sai, tôi tên là Diệp Trăn. Lúc trước vì muốn để Lục thị bơm tiền cho xí nghiệp của Diệp thị, cho nên đành thay thế chị Diệp Tình gả cho anh."
"Nhưng tất cả mọi người Lục gia đều biết, người gả cho anh chính là Diệp Tình không phải Diệp Trăn tôi. Tôi thay chị ở Lục gia chăm sóc anh lâu như vậy, hiện tại chị tôi trở về rồi, chẳng lẽ anh đối với chị của tôi không có một chút cảm giác nào sao?"
Trong tiểu thuyết nói Lục Bắc Xuyên đối với Diệp Tình gặp trên yến hội vừa thấy đã yêu, từ đây khó mà quên được.
Đối với lần này Diệp Trăn khịt mũi coi thường.
Cái gì mà vừa thấy đã yêu? Bất quá chỉ là nam nhân gặp sắc khởi ý, lấy cớ mà thôi.
"Cho nên, đây chính là nguyên nhân khoảng thời gian này em và chị em diễn những trò xiếc đó?"
Thái độ của Lục Bắc Xuyên đối đãi với Diệp Trăn và Diệp Tình ngày hôm qua và hôm nay, là hoàn toàn ngược lại.
Hắn không tin Diệp Trăn nhìn không ra.
"Chị em không phải là thích Lâm Trạm sao? Nguyện ý bỏ trốn cùng anh ta sao? Bây giờ lại nghĩ trăm phương ngàn kế để trở về. Đừng nói với anh là do cô ta cảm thấy có lỗi với em, cho nên mới trở lại đền bù cho em."
Theo lời Diệp Tình nói, quả thật là có ý này.
Nhưng người sáng suốt ai mà không biết Diệp Tình đến cùng là vì cái gì mới trở về? Lời nói ngụy biện của Diệp Tình lừa gạt được cha mẹ Diệp gia bất công thì cũng thôi đi, nhưng ở trước mặt Lục Bắc Xuyên, lại hoàn toàn không đáng chú ý.
Diệp Trăn nghĩ nghĩ, cho rằng biện pháp giải quyết tốt nhất của chuyện này chính là ly hôn.
"Lục tổng, chúng ta ly hôn đi." Nói xong, lại cảm thấy hai chữ "ly hôn" này không đúng lắm. Lúc cô gả vào Lục gia không tổ chức hôn lễ, Lục Bắc Xuyên là một người thực vật tất nhiên không có cách nào đi đăng ký kết hôn, nói gì đến chuyện ly hôn?
"Ly hôn?" Lục Bắc Xuyên giống như là nghe được trò cười gì.
"Không, không phải ly hôn. Giữa chúng ta căn bản cũng không có bất luận cái hiệp nghị gì, không cần nói chuyện ly hôn." Diệp Trăn nghiêm túc nhìn hắn, bình tĩnh tự nhiên nói tiếp: "Gả cho anh là tôi tự nguyện, Diệp gia dưỡng dục tôi nhiều năm như vậy, tôi không thể ăn không ngồi rồi. Tôi biết tác dụng của mình chỉ vẻn vẹn là để "chăm sóc" anh mà thôi. Diệp gia trèo cao không nổi Lục gia các người, nếu như không phải anh xảy ra tai nạn xe cộ trở thành người thực vật, thì tôi cũng không có cơ hội gả cho anh, điều này tôi tự mình hiểu được. Chờ sau khi anh tỉnh lại tôi sẽ rời đi, sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn nào áp chế anh. Anh có thể tự tìm một người phụ nữ anh thật sự thích, để làm vợ của anh, làm con dâu Lục gia."
"Cho nên, ý của em là, sau khi đã thử mặc áo cưới của Lục gia, xác định thời gian tổ chức hôn lễ rồi, lại muốn bỏ của chạy lấy người?"
Diệp Trăn rất muốn nói ý của cô chính là như vậy.
Nhưng ở trước mặt Lục Bắc Xuyên, cô làm sao dám nói vậy được.
Việc tự chui đầu vào rọ cô cũng không thể làm.
"Lục tổng cảm thấy, cuộc hôn nhân không có cơ sở tình cảm có thể đi tiếp sao?" Diệp Trăn nặng nề nhìn hắn, "Mạn phép cho tôi nói một câu bất kính. Mẹ của anh những năm này sống rất vất vả, bởi vì bà ấy không có một cuộc hôn nhân có tình cảm, không có người chồng yêu bà ấy. Nếu đã không có tình cảm, vậy cần gì phải miễn cưỡng lẫn nhau?"
*Đừng giục chương nếu bạn không đọc tại trang chính thức, vì bạn không xứng*
Ánh mắt Lục Bắc Xuyên sáng rực nhìn cô, "Tình cảm có thể bồi dưỡng, huống chi..." Ánh mắt của hắn nhìn xuống phía dưới, dừng lại ở trên bụng Diệp Trăn, "Huống chi, em đang mang thai con của anh."
Diệp Trăn vô ý thức che bụng dưới, "Anh biết?!"
Trong chớp mắt, Diệp Trăn tựa hồ hiểu ra được mọi thứ.
Ban đêm vô số lần nằm mơ thấy mộng xuân, trên người pha tạp đầy dấu đỏ. Những lời đồn đại vô căn cứ và chỉ trỏ tựa hồ còn hiện rõ mồn một ở trước mắt.
Cô không phải loại người coi trọng cái nhìn của người khác, cô chỉ là không thích bị Lục Bắc Xuyên đùa bỡn ở trong lòng bàn tay. Mà mình còn ở trước mặt hắn diễu võ giương oai, tự cho là đúng.
Như vậy sẽ chỉ khiến cho cô cảm thấy lúc trước mình giống một kẻ ngốc!
Trong khoảnh khắc đó, cảm giác phẫn nộ khi bị lừa gạt và thẹn quá hóa giận đồng loạt phóng tới đỉnh đầu, bao phủ lý trí của cô. Cô chỉ vào Lục Bắc Xuyên, tức đến run rẩy cả người, không lựa lời mà nói, "William và anh là cùng một bọn? Cái thuốc kia thật sự là do anh bảo William để quản gia bỏ vào bên trong ly sữa bò của tôi? Anh... anh anh anh hạ dược tôi!"
Lục Bắc Xuyên nhìn cô quá mức kích động, thấp giọng nói: "Anh chỉ là vì muốn tốt cho em mà thôi. Ban đêm em hay bị mất ngủ, ban ngày lại quá vất vả, nếu cứ tiếp tục như thế thân thể của em sẽ chịu không chịu nổi."
"Vì vậy nên anh liền có thể tùy tiện làm với tôi..." Diệp Trăn nói không nên lời.
"Chúng ta là vợ chồng, thực hiện nghĩa vụ giữa vợ chồng có cái gì không đúng sao? Huống chi, lần thứ nhất là do chính em chủ động."
"Tôi... tôi chủ động?"
"Lần uống say kia đừng nói với anh là em đã quên."
Diệp Trăn nghẹn họng.
Buổi chiều đầu tiên xuyên qua mượn rượu tiêu sầu, say đến mơ hồ, xác thực... Hình như là...
"Tôi... tôi chỉ coi là..."
"Đừng nói với anh em cho rằng đó là đang nằm mơ?"
Diệp Trăn một lần nữa á khẩu không trả lời được.
Có đôi khi suy đoán là một chuyện, mà suy đoán trở thành sự thật lại là một chuyện khác.
Lúc suy đoán, Diệp Trăn thường nghiêng về phía ngoài ý muốn, sẽ vô ý thức suy luận sự việc theo một hướng khác. So với việc hết thảy đều là do Lục Bắc Xuyên trù tính, thì cô càng muốn tin tưởng một chân tướng khác hơn.
Diệp Trăn siết chặt tay thành nắm đấm, chỉ sợ mình nhịn không được nện một quyền ở trên mặt Lục Bắc Xuyên.
"Anh rõ ràng đã tỉnh, tại sao còn cố tình giả bộ hôn mê?"
"Anh có tính toán của mình, về sau em sẽ hiểu, nhưng trước lúc đó, anh không thể nói cho em biết được."
"Không cần, tôi không muốn biết!" Diệp Trăn bỗng nhiên đứng lên, trợn mắt nhìn hắn chằm chằm, "Tôi mặc kệ anh tính toán thế nào, nhưng vợ của anh tên là Diệp Tình, mà tôi tên là Diệp Trăn, tôi và anh không có bất cứ quan hệ nào hết!"
"Em bình tĩnh một chút đi!" Lục Bắc Xuyên đứng lên, chỉ lo lắng Diệp Trăn quá mức kích động.
"Lục Bắc Xuyên, anh làm tất cả chỉ là vì muốn có đứa bé này thôi sao?"
Mi tâm Lục Bắc Xuyên gấp vặn, giọng điệu có chút khó tin, "Tại sao em lại nghĩ như vậy?"
Trong tiểu thuyết, Lục Bắc Xuyên sở dĩ lưu lại "Diệp Trăn", không phải chỉ là bởi vì đứa bé thôi sao?
Tiếng gõ cửa vang lên, Lư quản gia đứng ở ngoài cửa thần sắc lo lắng, sau khi đã gõ cửa ra hiệu, chưa được sự cho phép liền mở cửa phòng, giọng điệu gấp gáp nói với Lục Bắc Xuyên: "Thiếu gia, tiên sinh ông ấy bị cảnh sát dẫn đi rồi!"
Diệp Trăn giật mình, vô ý thức nhìn Lục Bắc Xuyên.
Quả nhiên, Lục Bắc Xuyên vẫn bất động, trên mặt lộ rõ thần sắc không ngoài suy đoán.
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Buổi chiều ngày hôm nay, Lục lão tiên sinh hiện tại đang trên đường trở về, đoán chừng một lát nữa sẽ đến, ngài nhìn xem ngài có phải là nên đến cục cảnh sát tìm hiểu một chút tình huống hay không?"
Lục Bắc Xuyên trầm tư một lát, "Tôi biết rồi."
Đồng dạng, Diệp Trăn cũng lâm vào trầm tư.
Kịch bản quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn như vậy.
Đứa bé bị phát hiện, Lục Thiếu Nhân bị Lục Bắc Xuyên tống vào ngục giam, Lục Bắc Xuyên nắm quyền Lục thị, ngay sau đó là đứa bé sẽ được sinh ra, cô trở thành bà Lục.
Tất cả các bước ngoặt và nguyên văn của quyển tiểu thuyết đều giống nhau như đúc, các sự kiện cũng như vậy.
Mà giờ khắc này thân phận của Lâm Trạm đã bị lộ ra ngoài ánh sáng, trở thành con riêng Lục gia. Bạn gái yêu nhau nhiều năm của mình vì Lục Bắc Xuyên mà chia tay cùng hắn, hắn tất sẽ chiến đấu không chết không thôi với Lục Bắc Xuyên.
Đến lúc đó, ở dưới ánh hào quang của nhân vật chính, một nhà ba người bị chơi đến chết!
***
Editor có lời muốn nói:
Đáng lẽ định đăng từ hai hôm trước rồi, nhưng điện thoại My bị hỏng phải đổi sang máy khác, xong lại phải edit lại từ đầu:Đ Đành beta sương sương để đăng nhanh cho mọi người đọc, có sai chính tả chỗ nào mọi người nhớ nhắc nhe
Editor & Beta-er: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
"Em muốn nói chuyện gì?"
Diệp Trăn không dám khinh địch, lại không dám có một chút lơi lỏng, trận địa sẵn sàng nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Nói những chuyện anh biết."
Lục Bắc Xuyên nhàn nhàn đứng ở đó, so với Diệp Trăn cẩn trọng, hắn lại có chút hờ hững, giọng điệu kia giống như thật sự chỉ là nói chuyện bình thường với Diệp Trăn.
"Anh biết những chuyện gì?"
"Lục tổng, đừng giả bộ nữa, tôi không bị mù, tất nhiên nhìn ra được."
Lục Bắc Xuyên vẫn là một bộ dáng giả hồ đồ, "Nhìn ra được cái gì?"
Lấy lui làm tiến, giả câm vờ điếc không lộ nửa phần hư thực, cái chiêu này của Lục Bắc Xuyên thật đúng là lợi hại.
"Lục tổng khi nào tỉnh?"
"Không phải em biết sao?"
Mi tâm Diệp Trăn cau lại, "Lục tổng, chúng ta quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Ngày mùng 4 tháng 10 ngày đó tôi trở về Diệp gia, kết quả Lư quản gia đích thân tới cửa đến đón tôi, nói là anh đã tỉnh. Vậy xin hỏi Lục tổng, anh thật sự tỉnh lại vào ngày đó sao?"
Lục Bắc Xuyên nghiêm túc suy nghĩ một lát, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Lục Bắc Xuyên đứng cô ngồi, Lục Bắc Xuyên nhìn xuống cô. Còn chưa có nói chuyện, khí thế đã thua Lục Bắc Xuyên một mảng lớn, hơn nữa nhìn biểu cảm trên mặt Lục Bắc Xuyên, hiển nhiên giống như chỉ là đang dỗ dành cô chơi mà thôi.
Cô biết rõ, Lục Bắc Xuyên người này, nếu như đã không muốn nói, thì mặc cho cô có nói đến thiên hoa loạn trụy (*) hắn cũng sẽ không nghiêm túc nói chuyện với cô.
(*) Thiên hoa loạn trụy: Ngàn hoa rơi loạn.
"Xem ra Lục tổng không muốn nói về vấn đề này, vậy được, chúng ta nói chuyện khác, Lục tổng đối với hôn lễ ngày mười tháng sau có ý kiến gì không?"
"Về thời gian thì không tính là nhanh."
"Vậy anh thấy vợ anh như nào?"
Lục Bắc Xuyên nhìn cô, bình tĩnh nhận xét nói: "Da trắng, mỹ mạo, vóc người đẹp,... Anh rất hài lòng."
"Thì ra Lục tổng cũng giống mấy người đàn ông khác, bất quá chỉ là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi?"
Lục Bắc Xuyên gật đầu, "Lòng thích cái đẹp, ai cũng có."
Diệp Trăn cười nói: "Nếu Lục tổng đã thích mỹ nhân như vậy, đối với con gái khác của Diệp gia hẳn là cũng có hảo cảm mới đúng."
"Em nói con gái khác của Diệp gia là đang chỉ ai?"
Trên mặt Diệp Trăn kéo căng ra một nụ cười, câu nói này trực tiếp phá hỏng đường lui của cô.
Bây giờ người đang ngồi ở trước mặt Lục Bắc Xuyên nếu như là Diệp Tình, vậy người còn lại đang ngồi ở phòng khách chính là Diệp Trăn. Nhưng nếu như bây giờ người ngồi ở đây chính là Diệp Trăn, vậy người ngồi ở trong phòng khách chính là Diệp Tình.
Lục Bắc Xuyên nói: "Là em tìm anh nói chuyện trước, dù sao em cũng phải cho anh nhìn thấy một chút thành ý mới được."
Đây là tình thế bắt buộc.
Cái gọi là thành ý, bất quá chỉ là để bắt Diệp Trăn tự mình thừa nhận, người đang ở trong phòng khách chính là Diệp Tình, cô là Diệp Trăn mà thôi.
*Truyện chỉ đăng duy nhất tại WordPress & Wattpad của @My_Twinkle*
"Có quan trọng không? Chị em bọn tôi dáng dấp đều giống nhau, mà thời gian ở chung với Lục tổng ngắn ngủi, tôi không cho rằng Lục tổng có tình cảm đặc biệt gì đối với tôi hoặc là đối với chị ấy."
Lục Bắc Xuyên nhíu mày, "Xem ra em không muốn nói chuyện với anh rồi."
Nói xong quay người muốn đi.
Diệp Trăn giận dữ, cô biết Lục Bắc Xuyên cường thế đã quen, là người thích chiếm thế thượng phong, nhưng thật không nghĩ đến người này vậy mà còn khó chơi, đến giọt nước cũng không lọt như vậy!
"Tôi là Diệp Trăn."
Lục Bắc Xuyên dừng bước, ở nơi Diệp Trăn không thể trông thấy khóe miệng khẽ giương lên.
Thừa nhận như thế, Lục Bắc Xuyên tựa hồ rốt cục cũng cảm thấy hứng thú. Hắn dạo bước tới, ngồi ở trên ghế sa lon, dựa vào phía sau một chút, "Ừ, đã sớm biết rồi."
Diệp Trăn hơi ngốc lăng, "Anh... anh đã sớm biết? Khi... khi nào?"
Lục Bắc Xuyên lẳng lặng nhìn cô, nghĩ nghĩ, "Tại cái ngày em tát anh một bạt tai."
"... Cho nên, anh đã sớm tỉnh? Lúc nào?"
"Lúc em thẳng thắn với anh, nói em thay thế chị em gả cho anh."
"..." Cô đoán quả nhiên không sai.
Diệp Trăn trầm mặc hồi lâu, nửa ngày mới yếu ớt nói: "Đã nói đến nước này rồi, vậy tôi cũng không gạt anh nữa," Cô thở dài, thấp giọng nói: "Không sai, tôi tên là Diệp Trăn. Lúc trước vì muốn để Lục thị bơm tiền cho xí nghiệp của Diệp thị, cho nên đành thay thế chị Diệp Tình gả cho anh."
"Nhưng tất cả mọi người Lục gia đều biết, người gả cho anh chính là Diệp Tình không phải Diệp Trăn tôi. Tôi thay chị ở Lục gia chăm sóc anh lâu như vậy, hiện tại chị tôi trở về rồi, chẳng lẽ anh đối với chị của tôi không có một chút cảm giác nào sao?"
Trong tiểu thuyết nói Lục Bắc Xuyên đối với Diệp Tình gặp trên yến hội vừa thấy đã yêu, từ đây khó mà quên được.
Đối với lần này Diệp Trăn khịt mũi coi thường.
Cái gì mà vừa thấy đã yêu? Bất quá chỉ là nam nhân gặp sắc khởi ý, lấy cớ mà thôi.
"Cho nên, đây chính là nguyên nhân khoảng thời gian này em và chị em diễn những trò xiếc đó?"
Thái độ của Lục Bắc Xuyên đối đãi với Diệp Trăn và Diệp Tình ngày hôm qua và hôm nay, là hoàn toàn ngược lại.
Hắn không tin Diệp Trăn nhìn không ra.
"Chị em không phải là thích Lâm Trạm sao? Nguyện ý bỏ trốn cùng anh ta sao? Bây giờ lại nghĩ trăm phương ngàn kế để trở về. Đừng nói với anh là do cô ta cảm thấy có lỗi với em, cho nên mới trở lại đền bù cho em."
Theo lời Diệp Tình nói, quả thật là có ý này.
Nhưng người sáng suốt ai mà không biết Diệp Tình đến cùng là vì cái gì mới trở về? Lời nói ngụy biện của Diệp Tình lừa gạt được cha mẹ Diệp gia bất công thì cũng thôi đi, nhưng ở trước mặt Lục Bắc Xuyên, lại hoàn toàn không đáng chú ý.
Diệp Trăn nghĩ nghĩ, cho rằng biện pháp giải quyết tốt nhất của chuyện này chính là ly hôn.
"Lục tổng, chúng ta ly hôn đi." Nói xong, lại cảm thấy hai chữ "ly hôn" này không đúng lắm. Lúc cô gả vào Lục gia không tổ chức hôn lễ, Lục Bắc Xuyên là một người thực vật tất nhiên không có cách nào đi đăng ký kết hôn, nói gì đến chuyện ly hôn?
"Ly hôn?" Lục Bắc Xuyên giống như là nghe được trò cười gì.
"Không, không phải ly hôn. Giữa chúng ta căn bản cũng không có bất luận cái hiệp nghị gì, không cần nói chuyện ly hôn." Diệp Trăn nghiêm túc nhìn hắn, bình tĩnh tự nhiên nói tiếp: "Gả cho anh là tôi tự nguyện, Diệp gia dưỡng dục tôi nhiều năm như vậy, tôi không thể ăn không ngồi rồi. Tôi biết tác dụng của mình chỉ vẻn vẹn là để "chăm sóc" anh mà thôi. Diệp gia trèo cao không nổi Lục gia các người, nếu như không phải anh xảy ra tai nạn xe cộ trở thành người thực vật, thì tôi cũng không có cơ hội gả cho anh, điều này tôi tự mình hiểu được. Chờ sau khi anh tỉnh lại tôi sẽ rời đi, sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn nào áp chế anh. Anh có thể tự tìm một người phụ nữ anh thật sự thích, để làm vợ của anh, làm con dâu Lục gia."
"Cho nên, ý của em là, sau khi đã thử mặc áo cưới của Lục gia, xác định thời gian tổ chức hôn lễ rồi, lại muốn bỏ của chạy lấy người?"
Diệp Trăn rất muốn nói ý của cô chính là như vậy.
Nhưng ở trước mặt Lục Bắc Xuyên, cô làm sao dám nói vậy được.
Việc tự chui đầu vào rọ cô cũng không thể làm.
"Lục tổng cảm thấy, cuộc hôn nhân không có cơ sở tình cảm có thể đi tiếp sao?" Diệp Trăn nặng nề nhìn hắn, "Mạn phép cho tôi nói một câu bất kính. Mẹ của anh những năm này sống rất vất vả, bởi vì bà ấy không có một cuộc hôn nhân có tình cảm, không có người chồng yêu bà ấy. Nếu đã không có tình cảm, vậy cần gì phải miễn cưỡng lẫn nhau?"
*Đừng giục chương nếu bạn không đọc tại trang chính thức, vì bạn không xứng*
Ánh mắt Lục Bắc Xuyên sáng rực nhìn cô, "Tình cảm có thể bồi dưỡng, huống chi..." Ánh mắt của hắn nhìn xuống phía dưới, dừng lại ở trên bụng Diệp Trăn, "Huống chi, em đang mang thai con của anh."
Diệp Trăn vô ý thức che bụng dưới, "Anh biết?!"
Trong chớp mắt, Diệp Trăn tựa hồ hiểu ra được mọi thứ.
Ban đêm vô số lần nằm mơ thấy mộng xuân, trên người pha tạp đầy dấu đỏ. Những lời đồn đại vô căn cứ và chỉ trỏ tựa hồ còn hiện rõ mồn một ở trước mắt.
Cô không phải loại người coi trọng cái nhìn của người khác, cô chỉ là không thích bị Lục Bắc Xuyên đùa bỡn ở trong lòng bàn tay. Mà mình còn ở trước mặt hắn diễu võ giương oai, tự cho là đúng.
Như vậy sẽ chỉ khiến cho cô cảm thấy lúc trước mình giống một kẻ ngốc!
Trong khoảnh khắc đó, cảm giác phẫn nộ khi bị lừa gạt và thẹn quá hóa giận đồng loạt phóng tới đỉnh đầu, bao phủ lý trí của cô. Cô chỉ vào Lục Bắc Xuyên, tức đến run rẩy cả người, không lựa lời mà nói, "William và anh là cùng một bọn? Cái thuốc kia thật sự là do anh bảo William để quản gia bỏ vào bên trong ly sữa bò của tôi? Anh... anh anh anh hạ dược tôi!"
Lục Bắc Xuyên nhìn cô quá mức kích động, thấp giọng nói: "Anh chỉ là vì muốn tốt cho em mà thôi. Ban đêm em hay bị mất ngủ, ban ngày lại quá vất vả, nếu cứ tiếp tục như thế thân thể của em sẽ chịu không chịu nổi."
"Vì vậy nên anh liền có thể tùy tiện làm với tôi..." Diệp Trăn nói không nên lời.
"Chúng ta là vợ chồng, thực hiện nghĩa vụ giữa vợ chồng có cái gì không đúng sao? Huống chi, lần thứ nhất là do chính em chủ động."
"Tôi... tôi chủ động?"
"Lần uống say kia đừng nói với anh là em đã quên."
Diệp Trăn nghẹn họng.
Buổi chiều đầu tiên xuyên qua mượn rượu tiêu sầu, say đến mơ hồ, xác thực... Hình như là...
"Tôi... tôi chỉ coi là..."
"Đừng nói với anh em cho rằng đó là đang nằm mơ?"
Diệp Trăn một lần nữa á khẩu không trả lời được.
Có đôi khi suy đoán là một chuyện, mà suy đoán trở thành sự thật lại là một chuyện khác.
Lúc suy đoán, Diệp Trăn thường nghiêng về phía ngoài ý muốn, sẽ vô ý thức suy luận sự việc theo một hướng khác. So với việc hết thảy đều là do Lục Bắc Xuyên trù tính, thì cô càng muốn tin tưởng một chân tướng khác hơn.
Diệp Trăn siết chặt tay thành nắm đấm, chỉ sợ mình nhịn không được nện một quyền ở trên mặt Lục Bắc Xuyên.
"Anh rõ ràng đã tỉnh, tại sao còn cố tình giả bộ hôn mê?"
"Anh có tính toán của mình, về sau em sẽ hiểu, nhưng trước lúc đó, anh không thể nói cho em biết được."
"Không cần, tôi không muốn biết!" Diệp Trăn bỗng nhiên đứng lên, trợn mắt nhìn hắn chằm chằm, "Tôi mặc kệ anh tính toán thế nào, nhưng vợ của anh tên là Diệp Tình, mà tôi tên là Diệp Trăn, tôi và anh không có bất cứ quan hệ nào hết!"
"Em bình tĩnh một chút đi!" Lục Bắc Xuyên đứng lên, chỉ lo lắng Diệp Trăn quá mức kích động.
"Lục Bắc Xuyên, anh làm tất cả chỉ là vì muốn có đứa bé này thôi sao?"
Mi tâm Lục Bắc Xuyên gấp vặn, giọng điệu có chút khó tin, "Tại sao em lại nghĩ như vậy?"
Trong tiểu thuyết, Lục Bắc Xuyên sở dĩ lưu lại "Diệp Trăn", không phải chỉ là bởi vì đứa bé thôi sao?
Tiếng gõ cửa vang lên, Lư quản gia đứng ở ngoài cửa thần sắc lo lắng, sau khi đã gõ cửa ra hiệu, chưa được sự cho phép liền mở cửa phòng, giọng điệu gấp gáp nói với Lục Bắc Xuyên: "Thiếu gia, tiên sinh ông ấy bị cảnh sát dẫn đi rồi!"
Diệp Trăn giật mình, vô ý thức nhìn Lục Bắc Xuyên.
Quả nhiên, Lục Bắc Xuyên vẫn bất động, trên mặt lộ rõ thần sắc không ngoài suy đoán.
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Buổi chiều ngày hôm nay, Lục lão tiên sinh hiện tại đang trên đường trở về, đoán chừng một lát nữa sẽ đến, ngài nhìn xem ngài có phải là nên đến cục cảnh sát tìm hiểu một chút tình huống hay không?"
Lục Bắc Xuyên trầm tư một lát, "Tôi biết rồi."
Đồng dạng, Diệp Trăn cũng lâm vào trầm tư.
Kịch bản quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn như vậy.
Đứa bé bị phát hiện, Lục Thiếu Nhân bị Lục Bắc Xuyên tống vào ngục giam, Lục Bắc Xuyên nắm quyền Lục thị, ngay sau đó là đứa bé sẽ được sinh ra, cô trở thành bà Lục.
Tất cả các bước ngoặt và nguyên văn của quyển tiểu thuyết đều giống nhau như đúc, các sự kiện cũng như vậy.
Mà giờ khắc này thân phận của Lâm Trạm đã bị lộ ra ngoài ánh sáng, trở thành con riêng Lục gia. Bạn gái yêu nhau nhiều năm của mình vì Lục Bắc Xuyên mà chia tay cùng hắn, hắn tất sẽ chiến đấu không chết không thôi với Lục Bắc Xuyên.
Đến lúc đó, ở dưới ánh hào quang của nhân vật chính, một nhà ba người bị chơi đến chết!
***
Editor có lời muốn nói:
Đáng lẽ định đăng từ hai hôm trước rồi, nhưng điện thoại My bị hỏng phải đổi sang máy khác, xong lại phải edit lại từ đầu:Đ Đành beta sương sương để đăng nhanh cho mọi người đọc, có sai chính tả chỗ nào mọi người nhớ nhắc nhe
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.