Chương 37:
Công Tử Văn Tranh
06/10/2021
Editor: Myy
_____
Mặc dù buổi hôn lễ này xảy ra nhiều biến cố, nhưng cũng may là kết thúc viên mãn. Khách quý hai bên nhà lên chúc phúc cả hai người sau đó dần dần đi về, đám cưới hạ màn kết thúc.
Ánh chiều tà le lói, sau khi Lục gia đưa tiễn tất cả bạn bè họ hàng về thì cũng chuẩn bị về nhà. Ở cửa, cha Diệp đang đứng trước xe chờ đợi, hiển nhiên đã chờ khá lâu.
Thấy Lục Bắc Xuyên tới, ông ta liền cười tiến lên, "Bắc Xuyên, về sau Trăn Trăn nhà chúng ta giao phó cho con, con nhất định phải chăm sóc con gái bảo bối của cha cho thật tốt đó."
Lục Bắc Xuyên không biểu lộ gì, chỉ khẽ vuốt cằm, "Cha yên tâm đi, tôi biết rồi."
Cha Diệp ngượng ngập cười nói: "Thế là tốt rồi, vậy cha đi trước nhé. Trăn Trăn à, về sau nếu không bận việc gì thì nhớ về thăm nhà thường xuyên nha."
Cha Diệp thật sự rất muốn nhân cơ hội này nói chuyện hợp tác công việc với Lục Bắc Xuyên, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, sau khi trải qua màn kịch nháo loạn vừa rồi trong hôn lễ, Lục Bắc Xuyên đối với Diệp gia bọn họ chỉ sợ là đã có chút bất mãn, vậy nên ông ta chỉ có thể đặt hi vọng lên người Diệp Trăn mà thôi.
Làm sao mà Diệp Trăn không hiểu được trong lòng cha Diệp đang suy nghĩ cái gì, từ đầu tới cuối rốt cuộc trong lòng ông ta vẫn chỉ coi đây là một cuộc giao dịch bán con gái để cầu vinh mà thôi, nào có mấy phần tình nghĩa cha con.
Cô ngoài cười nhưng trong lòng không cười, Vâng."
Cha Diệp nhìn một đoàn người thân thích bên Lục gia lái xe rời đi, âm thầm thở dài, ông ta nhìn thái độ của Diệp Trăn, sớm biết vậy thì năm đó đã quan tâm đứa con gái này nhiều hơn rồi.
Vừa nghĩ tới đó, cha Diệp lại âm thầm oán trách mẹ Diệp và Diệp Tình.
***
Trở lại Lục gia, Diệp Trăn tự mình ngâm chén trà bưng ra cho mẹ Lục, đổi xưng hô gọi là mẹ.
Mẹ Lục đưa một cái vòng tay phỉ thúy Bích Ngọc cho Diệp Trăn, "Về sau con chính là con dâu của Lục gia chúng ta rồi, cái vòng tay này đã theo mẹ rất nhiều năm, hôm nay mẹ tặng nó cho con, hi vọng về sau con có thể sống hạnh phúc với Bắc Xuyên cả đời."
Diệp Trăn cũng không từ chối, thản nhiên nhận lấy, "Cảm ơn mẹ ạ."
Cô lại bưng chén trà cho Lục lão gia, "Mời ông uống trà ạ."
Lục lão gia không tặng món quà gì quý giá giống mẹ Lục, chỉ đưa cho Diệp Trăn một cái lì xì. Phong lì xì cầm lên rất nhẹ, không biết được là có gì trong đó.
"Ông thấy con là một đứa bé hiền lành, có con ở bên cạnh Bắc Xuyên ông cũng yên tâm. Ông đã già, bây giờ cũng nên đi bảo dưỡng tuổi thọ rồi." Lục lão gia thở dài, "Bắc Xuyên, sau này Lục gia giao phó cho con. Sáng mai ông sẽ trở về nhà cũ để dưỡng lão. Hi vọng con sẽ không khiến cho ông phải thất vọng."
Lục Thiếu Nhân vào tù, Lục Bắc Xuyên nắm giữ phần lớn cổ phần của Lục thị, triệt để nắm Lục thị ở trong lòng bàn tay.
Lục lão gia bây giờ cũng bất lực. Mặc dù tức giận hành động âm thầm này của Lục Bắc Xuyên, nhưng ông cũng hiểu rằng, thế hệ này của Lục gia, ngoại trừ Lục Bắc Xuyên thì không còn ai khác có thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề như vậy. Nếu đã là như thế, còn không bằng dỡ xuống toàn bộ trách nhiệm trên vai, về nhà cũ dưỡng lão tuổi thọ còn hơn. Những chuyện phiền lòng như này ông cũng không xen vào nữa.
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
Con cháu tự có phúc của con cháu, cứ để bọn nó tự quyết định cuộc sống cua mình đi.
Lục Bắc Xuyên trầm giọng nói: "Ông, ông yên tâm, có con ở đây, Lục thị tuyệt đối sẽ không sụp đổ!"
Lục lão gia gật đầu, "Thứ ông muốn chính là câu nói này của con. Thôi, hôm nay tất cả mọi người đều đã mệt rồi, đi về nghỉ đi."
Mẹ Lục cũng mỉm cười nhìn Diệp Trăn và Lục Bắc Xuyên, "Đúng rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, mẹ vẫn đang muốn được ôm cháu trai sớm đó!"
Nụ cười kia quả thực không cần nói cũng hiểu, nhìn đến mức Diệp Trăn cũng không nhịn được đỏ mặt cúi đầu.
Lục Bắc Xuyên ngược lại da mặt rất dày, bình thản ung dung ôm Diệp Trăn trở về phòng.
Trong phòng ngủ, Diệp Trăn sau khi tắm rửa xong ngồi ở trên ghế sa lon, hiếu kì lấy ra phong lì xì Lục lão gia vừa đưa cho cô. Phong lì xì hơi mỏng, khiến cho người ta hoàn toàn không đoán ra được bên trong chứa cái gì. Cô mở phong lì xì, đổ đồ vật bên trong ra.
Một chiếc lá bách thụ mỏng rơi vào trong lòng bàn tay Diệp Trăn, trừ cái lá đó ra thì cũng không còn cái gì khác nữa.
"Đây là cái gì?"
Lục Bắc Xuyên từ phòng tắm đi ra, thuận thế ôm eo của cô. Hắn ôm Diệp Trăn lên trên giường, đắp chăn kín người cô, "Lá bách thụ, ý nghĩa của nó chính là hi vọng chúng ta trăm năm hạnh phúc, khai chi tán diệp (*). Ông đưa cho em chiếc lá này, tức là ông đã chấp nhận đứa cháu dâu này rồi."
(*) Khai chi tán diệp: Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con cháu đầy đàn, nối dõi tông tường.
Một chiếc lá bách thụ có nhiều ý nghĩa như vậy sao?
"Thật à?"
"Đương nhiên là thật. Ông đã chuyển hết mười phần trăm cổ phần còn lại của ông cho em rồi, như vậy chẳng phải đã chấp nhận em rồi sao?"
"Mười phần trăm?" Diệp Trăn kinh ngạc nói.
Xí nghiệp Lục thị là tâm huyết cả đời của Lục lão gia, là dùng nỗ lực cả đời để đổi lấy, vậy mà hôm nay lại chi mạnh tay như vậy, chuyển hết mười phần trăm cổ phần cho cô?
Chỉ trong vòng một đêm mà cô đã trở thành tiểu phú bà hàng tỉ rồi sao?
Không khỏi líu lưỡi, "Cái này... Cái này cũng quá nhiều rồi..."
*Hãy đọc tại trang chính chủ!*
"Đây là phần thuộc về con dâu Lục gia. Năm đó mẹ anh gả vào, cũng có mười phần trăm cổ phần." Mặc dù mười phần trăm kia đã chuyển sang cho hắn rồi.
Trên người giữ một khoản tiền lớn như vậy, chỉ trong một đêm bất chợt trở nên giàu có, khiến Diệp Trăn có một loại cảm giác không thể tin nổi, giống như đang nằm mơ vậy.
Bảo sao luôn luôn có người nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ để được gả vào nhà giàu.
Lục Bắc Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của Diệp Trăn, "Hôm nay em cũng mệt rồi, mau ngủ đi."
Toàn thân Lục Bắc Xuyên rất ấm áp, Diệp Trăn giống như trước, quấn tay và chân lạnh như băng lên người Lục Bắc Xuyên để sưởi ấm. Lục Bắc Xuyên cũng không có ý kiến, ngược lại còn đưa tay xuyên qua phần gáy của Diệp Trăn, khiến cho cô tựa ở đầu vai mình, tiện thể ôm luôn cô vào trong ngực.
Thật ấm áp! Diệp Trăn thoải mái nghĩ.
Hắn quan tâm như thế, thật sự khiến cho Diệp Trăn có chút không quen, dù sao trong tiểu thuyết nói Lục Bắc Xuyên đã tra lại còn xấu xa, khiến người ta tức giận đến mức nghiến răng.
Vừa nghĩ tới kết cục của Lục Bắc Xiên trong quyển tiểu thuyết, Diệp Trăn không khỏi thổn thức một trận.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, nguyên nhân sở dĩ Lục Bắc Xuyên làm ra đủ chiêu trò xấu xa đó...
Sắc mặt Diệp Trăn đột nhiên trì trệ, bưng chặt bụng dưới của mình.
***
_____
Mặc dù buổi hôn lễ này xảy ra nhiều biến cố, nhưng cũng may là kết thúc viên mãn. Khách quý hai bên nhà lên chúc phúc cả hai người sau đó dần dần đi về, đám cưới hạ màn kết thúc.
Ánh chiều tà le lói, sau khi Lục gia đưa tiễn tất cả bạn bè họ hàng về thì cũng chuẩn bị về nhà. Ở cửa, cha Diệp đang đứng trước xe chờ đợi, hiển nhiên đã chờ khá lâu.
Thấy Lục Bắc Xuyên tới, ông ta liền cười tiến lên, "Bắc Xuyên, về sau Trăn Trăn nhà chúng ta giao phó cho con, con nhất định phải chăm sóc con gái bảo bối của cha cho thật tốt đó."
Lục Bắc Xuyên không biểu lộ gì, chỉ khẽ vuốt cằm, "Cha yên tâm đi, tôi biết rồi."
Cha Diệp ngượng ngập cười nói: "Thế là tốt rồi, vậy cha đi trước nhé. Trăn Trăn à, về sau nếu không bận việc gì thì nhớ về thăm nhà thường xuyên nha."
Cha Diệp thật sự rất muốn nhân cơ hội này nói chuyện hợp tác công việc với Lục Bắc Xuyên, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, sau khi trải qua màn kịch nháo loạn vừa rồi trong hôn lễ, Lục Bắc Xuyên đối với Diệp gia bọn họ chỉ sợ là đã có chút bất mãn, vậy nên ông ta chỉ có thể đặt hi vọng lên người Diệp Trăn mà thôi.
Làm sao mà Diệp Trăn không hiểu được trong lòng cha Diệp đang suy nghĩ cái gì, từ đầu tới cuối rốt cuộc trong lòng ông ta vẫn chỉ coi đây là một cuộc giao dịch bán con gái để cầu vinh mà thôi, nào có mấy phần tình nghĩa cha con.
Cô ngoài cười nhưng trong lòng không cười, Vâng."
Cha Diệp nhìn một đoàn người thân thích bên Lục gia lái xe rời đi, âm thầm thở dài, ông ta nhìn thái độ của Diệp Trăn, sớm biết vậy thì năm đó đã quan tâm đứa con gái này nhiều hơn rồi.
Vừa nghĩ tới đó, cha Diệp lại âm thầm oán trách mẹ Diệp và Diệp Tình.
***
Trở lại Lục gia, Diệp Trăn tự mình ngâm chén trà bưng ra cho mẹ Lục, đổi xưng hô gọi là mẹ.
Mẹ Lục đưa một cái vòng tay phỉ thúy Bích Ngọc cho Diệp Trăn, "Về sau con chính là con dâu của Lục gia chúng ta rồi, cái vòng tay này đã theo mẹ rất nhiều năm, hôm nay mẹ tặng nó cho con, hi vọng về sau con có thể sống hạnh phúc với Bắc Xuyên cả đời."
Diệp Trăn cũng không từ chối, thản nhiên nhận lấy, "Cảm ơn mẹ ạ."
Cô lại bưng chén trà cho Lục lão gia, "Mời ông uống trà ạ."
Lục lão gia không tặng món quà gì quý giá giống mẹ Lục, chỉ đưa cho Diệp Trăn một cái lì xì. Phong lì xì cầm lên rất nhẹ, không biết được là có gì trong đó.
"Ông thấy con là một đứa bé hiền lành, có con ở bên cạnh Bắc Xuyên ông cũng yên tâm. Ông đã già, bây giờ cũng nên đi bảo dưỡng tuổi thọ rồi." Lục lão gia thở dài, "Bắc Xuyên, sau này Lục gia giao phó cho con. Sáng mai ông sẽ trở về nhà cũ để dưỡng lão. Hi vọng con sẽ không khiến cho ông phải thất vọng."
Lục Thiếu Nhân vào tù, Lục Bắc Xuyên nắm giữ phần lớn cổ phần của Lục thị, triệt để nắm Lục thị ở trong lòng bàn tay.
Lục lão gia bây giờ cũng bất lực. Mặc dù tức giận hành động âm thầm này của Lục Bắc Xuyên, nhưng ông cũng hiểu rằng, thế hệ này của Lục gia, ngoại trừ Lục Bắc Xuyên thì không còn ai khác có thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề như vậy. Nếu đã là như thế, còn không bằng dỡ xuống toàn bộ trách nhiệm trên vai, về nhà cũ dưỡng lão tuổi thọ còn hơn. Những chuyện phiền lòng như này ông cũng không xen vào nữa.
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
Con cháu tự có phúc của con cháu, cứ để bọn nó tự quyết định cuộc sống cua mình đi.
Lục Bắc Xuyên trầm giọng nói: "Ông, ông yên tâm, có con ở đây, Lục thị tuyệt đối sẽ không sụp đổ!"
Lục lão gia gật đầu, "Thứ ông muốn chính là câu nói này của con. Thôi, hôm nay tất cả mọi người đều đã mệt rồi, đi về nghỉ đi."
Mẹ Lục cũng mỉm cười nhìn Diệp Trăn và Lục Bắc Xuyên, "Đúng rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, mẹ vẫn đang muốn được ôm cháu trai sớm đó!"
Nụ cười kia quả thực không cần nói cũng hiểu, nhìn đến mức Diệp Trăn cũng không nhịn được đỏ mặt cúi đầu.
Lục Bắc Xuyên ngược lại da mặt rất dày, bình thản ung dung ôm Diệp Trăn trở về phòng.
Trong phòng ngủ, Diệp Trăn sau khi tắm rửa xong ngồi ở trên ghế sa lon, hiếu kì lấy ra phong lì xì Lục lão gia vừa đưa cho cô. Phong lì xì hơi mỏng, khiến cho người ta hoàn toàn không đoán ra được bên trong chứa cái gì. Cô mở phong lì xì, đổ đồ vật bên trong ra.
Một chiếc lá bách thụ mỏng rơi vào trong lòng bàn tay Diệp Trăn, trừ cái lá đó ra thì cũng không còn cái gì khác nữa.
"Đây là cái gì?"
Lục Bắc Xuyên từ phòng tắm đi ra, thuận thế ôm eo của cô. Hắn ôm Diệp Trăn lên trên giường, đắp chăn kín người cô, "Lá bách thụ, ý nghĩa của nó chính là hi vọng chúng ta trăm năm hạnh phúc, khai chi tán diệp (*). Ông đưa cho em chiếc lá này, tức là ông đã chấp nhận đứa cháu dâu này rồi."
(*) Khai chi tán diệp: Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con cháu đầy đàn, nối dõi tông tường.
Một chiếc lá bách thụ có nhiều ý nghĩa như vậy sao?
"Thật à?"
"Đương nhiên là thật. Ông đã chuyển hết mười phần trăm cổ phần còn lại của ông cho em rồi, như vậy chẳng phải đã chấp nhận em rồi sao?"
"Mười phần trăm?" Diệp Trăn kinh ngạc nói.
Xí nghiệp Lục thị là tâm huyết cả đời của Lục lão gia, là dùng nỗ lực cả đời để đổi lấy, vậy mà hôm nay lại chi mạnh tay như vậy, chuyển hết mười phần trăm cổ phần cho cô?
Chỉ trong vòng một đêm mà cô đã trở thành tiểu phú bà hàng tỉ rồi sao?
Không khỏi líu lưỡi, "Cái này... Cái này cũng quá nhiều rồi..."
*Hãy đọc tại trang chính chủ!*
"Đây là phần thuộc về con dâu Lục gia. Năm đó mẹ anh gả vào, cũng có mười phần trăm cổ phần." Mặc dù mười phần trăm kia đã chuyển sang cho hắn rồi.
Trên người giữ một khoản tiền lớn như vậy, chỉ trong một đêm bất chợt trở nên giàu có, khiến Diệp Trăn có một loại cảm giác không thể tin nổi, giống như đang nằm mơ vậy.
Bảo sao luôn luôn có người nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ để được gả vào nhà giàu.
Lục Bắc Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của Diệp Trăn, "Hôm nay em cũng mệt rồi, mau ngủ đi."
Toàn thân Lục Bắc Xuyên rất ấm áp, Diệp Trăn giống như trước, quấn tay và chân lạnh như băng lên người Lục Bắc Xuyên để sưởi ấm. Lục Bắc Xuyên cũng không có ý kiến, ngược lại còn đưa tay xuyên qua phần gáy của Diệp Trăn, khiến cho cô tựa ở đầu vai mình, tiện thể ôm luôn cô vào trong ngực.
Thật ấm áp! Diệp Trăn thoải mái nghĩ.
Hắn quan tâm như thế, thật sự khiến cho Diệp Trăn có chút không quen, dù sao trong tiểu thuyết nói Lục Bắc Xuyên đã tra lại còn xấu xa, khiến người ta tức giận đến mức nghiến răng.
Vừa nghĩ tới kết cục của Lục Bắc Xiên trong quyển tiểu thuyết, Diệp Trăn không khỏi thổn thức một trận.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, nguyên nhân sở dĩ Lục Bắc Xuyên làm ra đủ chiêu trò xấu xa đó...
Sắc mặt Diệp Trăn đột nhiên trì trệ, bưng chặt bụng dưới của mình.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.