Chương 89:
Công Tử Văn Tranh
06/10/2021
Editor: May
Sau lại ngẫu nhiên biết được Lâm Trạm là cháu ruột của Lâm lão tiên sinh, liền tận hết sức lực trợ giúp Lâm Trạm, ở thời kỳ này, Lâm Trạm ở thương trường, gần như là xuôi gió xuôi nước.
Mà Lục lão gia tử đã từng được Lâm lão tiên sinh trợ giúp.
Lục lão gia tử thở dài, nổi giận mắng: “Là ta sai, là ta sinh hạ súc sinh Lục Thiểu Nhân kia! Mới làm mẹ cháu……”
Nói đến đây, Lục lão gia tử nắm gậy chống hung hăng gõ xuống đất hai cái.
“Ba, đừng nóng giận, việc đã đến nước này cũng không có biện pháp khác,” Lục Thiếu Ngôn thấp giọng khuyên nhủ: “Lúc trước con biết thân phận Lâm Trạm cũng hoảng sợ, con biết người vẫn luôn nhớ kỹ ân tình của Lâm lão tiên sinh quá cố, cho nên lúc này mới tự tiện làm chủ mang theo Lâm Trạm trở về.”
Lục Thiếu Ngôn nhìn mẹ Lục, “Chi dâu, em biết việc này không công bằng với chị, nhưng ở trên chuyện này, mẹ Lâm Trạm cũng là người bị hại.”
Trong chuyện này, mẹ Lục là xấu hổ nhất.
Đối với mẹ Lục mà nói, mẹ Lâm Trạm là tình địch với bà, tuy rằng bà rõ ràng Lục Thiếu Nhân là đức hạnh gì, nhưng cùng dưới mái hiên với con của người từng là tình nhân của chồng mình, trong lòng rốt cuộc là tồn tại khúc mắc.
Lục lão gia tử nhìn mẹ Lục, thấp giọng nói: “Lâm Mi, việc này, là nhà họ Lục chúng ta thực xin lỗi con, súc sinh Lục Thiếu Nhân kia, đời này đều đừng nghĩ ra khỏi tù!” Nói xong, nói với Lâm Trạm: “Lâm Trạm, cháu yên tâm, nếu ông nội đã biết việc này, sẽ không mặc kệ, cháu là một đứa bé ngoan, ta không thể quên ân tình của tổ phụ cháu, bắt đầu từ hôm nay, cháu ở lại nhà họ Lục, về sau cháu chính là người của nhà họ Lục ta.”
Lời này nói rất chuẩn xác, ngữ khí giải quyết dứt khoát.
Diệp Trăn nhìn sắc mặt mẹ Lục, chỉ thấy bà thằng lưng, nhưng vẫn duy trì trầm mặc.
Mẹ Lục vẫn luôn tự hiểu lấy mình, bà ở nhà họ Lục không có quyền lên tiếng, liền giống như lúc trước Lục Bắc Xuyên hôn mê bất tỉnh, Lục Thiếu Nhân mang con riêng về nhà họ Lục, tiến vào Lục thị, đoạt quyền lực trên tay Lục Bắc Xuyên, bà cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nếu nhà mẹ đẻ của bà chưa từng nghèo túng, còn có thể cho Lục Bắc Xuyên một chút trợ lực, nhưng hiện tại bà không thành trói buộc cho Lục Bắc Xuyên đã là may mắn.
“Bắc Xuyên, cháu thấy thế nào?”
Lục Bắc Xuyên vẫn không có nhiều cảm xúc, anh chỉ là bình tĩnh hỏi Lục lão gia tử, “Ông nội chuẩn bị để Lâm Trạm nhận tổ quy tông?”
Tuy rằng hết thảy đều là Lục Thiếu Nhân làm bậy, nhưng thân phận Lâm Trạm thực sự xấu hổ, dù thế nào cũng trốn không thoát thanh danh ‘ con riêng ’ .
Lâm Trạm tâm cao khí ngạo, nếu có thể nhẫn nhịn tiếp thu thanh danh ‘ con riêng’, có thể vào ở nhà họ Lục, nhận tổ quy tông. Nhưng Lâm Trạm trong tiểu thuyết vô cùng thống hận nhà họ Lục, trước khi mẹ Lâm bệnh nặng qua đời vẫn luôn canh cánh trong lòng với Lục Thiếu Nhân, về phần Lâm Trạm thì vẫn luôn lòng mang oán hận với nhà họ Lục, đừng nói nhận tổ quy tông, chỉ kêu anh ta thừa nhận ba mình là Lục Thiếu Nhân, đó cũng là tuyệt đối không thể!
Diệp Trăn vững vàng nhìn Lâm Trạm, hiện giờ cô cũng không thể đoán trước Lâm Trạm sẽ lựa chọn như thế nào.
Lục lão gia tử trầm giọng, “Bắc Xuyên, chuyện này, ta không thể rét lạnh tâm Lâm lão tiên sinh quá cố, Lâm lão gia tử có ân với ta, ta không thể rét lạnh tâm lão nhân quá cố.”
Sau lại ngẫu nhiên biết được Lâm Trạm là cháu ruột của Lâm lão tiên sinh, liền tận hết sức lực trợ giúp Lâm Trạm, ở thời kỳ này, Lâm Trạm ở thương trường, gần như là xuôi gió xuôi nước.
Mà Lục lão gia tử đã từng được Lâm lão tiên sinh trợ giúp.
Lục lão gia tử thở dài, nổi giận mắng: “Là ta sai, là ta sinh hạ súc sinh Lục Thiểu Nhân kia! Mới làm mẹ cháu……”
Nói đến đây, Lục lão gia tử nắm gậy chống hung hăng gõ xuống đất hai cái.
“Ba, đừng nóng giận, việc đã đến nước này cũng không có biện pháp khác,” Lục Thiếu Ngôn thấp giọng khuyên nhủ: “Lúc trước con biết thân phận Lâm Trạm cũng hoảng sợ, con biết người vẫn luôn nhớ kỹ ân tình của Lâm lão tiên sinh quá cố, cho nên lúc này mới tự tiện làm chủ mang theo Lâm Trạm trở về.”
Lục Thiếu Ngôn nhìn mẹ Lục, “Chi dâu, em biết việc này không công bằng với chị, nhưng ở trên chuyện này, mẹ Lâm Trạm cũng là người bị hại.”
Trong chuyện này, mẹ Lục là xấu hổ nhất.
Đối với mẹ Lục mà nói, mẹ Lâm Trạm là tình địch với bà, tuy rằng bà rõ ràng Lục Thiếu Nhân là đức hạnh gì, nhưng cùng dưới mái hiên với con của người từng là tình nhân của chồng mình, trong lòng rốt cuộc là tồn tại khúc mắc.
Lục lão gia tử nhìn mẹ Lục, thấp giọng nói: “Lâm Mi, việc này, là nhà họ Lục chúng ta thực xin lỗi con, súc sinh Lục Thiếu Nhân kia, đời này đều đừng nghĩ ra khỏi tù!” Nói xong, nói với Lâm Trạm: “Lâm Trạm, cháu yên tâm, nếu ông nội đã biết việc này, sẽ không mặc kệ, cháu là một đứa bé ngoan, ta không thể quên ân tình của tổ phụ cháu, bắt đầu từ hôm nay, cháu ở lại nhà họ Lục, về sau cháu chính là người của nhà họ Lục ta.”
Lời này nói rất chuẩn xác, ngữ khí giải quyết dứt khoát.
Diệp Trăn nhìn sắc mặt mẹ Lục, chỉ thấy bà thằng lưng, nhưng vẫn duy trì trầm mặc.
Mẹ Lục vẫn luôn tự hiểu lấy mình, bà ở nhà họ Lục không có quyền lên tiếng, liền giống như lúc trước Lục Bắc Xuyên hôn mê bất tỉnh, Lục Thiếu Nhân mang con riêng về nhà họ Lục, tiến vào Lục thị, đoạt quyền lực trên tay Lục Bắc Xuyên, bà cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nếu nhà mẹ đẻ của bà chưa từng nghèo túng, còn có thể cho Lục Bắc Xuyên một chút trợ lực, nhưng hiện tại bà không thành trói buộc cho Lục Bắc Xuyên đã là may mắn.
“Bắc Xuyên, cháu thấy thế nào?”
Lục Bắc Xuyên vẫn không có nhiều cảm xúc, anh chỉ là bình tĩnh hỏi Lục lão gia tử, “Ông nội chuẩn bị để Lâm Trạm nhận tổ quy tông?”
Tuy rằng hết thảy đều là Lục Thiếu Nhân làm bậy, nhưng thân phận Lâm Trạm thực sự xấu hổ, dù thế nào cũng trốn không thoát thanh danh ‘ con riêng ’ .
Lâm Trạm tâm cao khí ngạo, nếu có thể nhẫn nhịn tiếp thu thanh danh ‘ con riêng’, có thể vào ở nhà họ Lục, nhận tổ quy tông. Nhưng Lâm Trạm trong tiểu thuyết vô cùng thống hận nhà họ Lục, trước khi mẹ Lâm bệnh nặng qua đời vẫn luôn canh cánh trong lòng với Lục Thiếu Nhân, về phần Lâm Trạm thì vẫn luôn lòng mang oán hận với nhà họ Lục, đừng nói nhận tổ quy tông, chỉ kêu anh ta thừa nhận ba mình là Lục Thiếu Nhân, đó cũng là tuyệt đối không thể!
Diệp Trăn vững vàng nhìn Lâm Trạm, hiện giờ cô cũng không thể đoán trước Lâm Trạm sẽ lựa chọn như thế nào.
Lục lão gia tử trầm giọng, “Bắc Xuyên, chuyện này, ta không thể rét lạnh tâm Lâm lão tiên sinh quá cố, Lâm lão gia tử có ân với ta, ta không thể rét lạnh tâm lão nhân quá cố.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.