Chương 90:
Công Tử Văn Tranh
06/10/2021
Editor: May
Lâm Trạm đã từng có một đoạn quá khứ với Diệp Trăn, lại là con riêng của nhà họ Lục, trong lòng mẹ Lục cũng không chịu nổi, cùng dưới mái hiên mâu thuẫn xung đột sẽ càng rõ ràng, nếu thật sự vào ở, ngày tháng sau này còn sống như thế nào?
“Xin lỗi ông nội, cháu không thể tiếp thu.” Lục Bắc Xuyên vô cùng bình tĩnh, nói thẳng không cố kỵ, “Lâm lão tiên sinh có ân với người, người muốn báo đáp không thành vấn đề, nếu ba Lâm Trạm là người khác, như vậy con rất vui lòng để anh ta vào nhà họ Lục ở, thậm chí có thể trở thành anh em với anh ta, nhưng ba anh ta là Lục Thiếu Nhân, người kêu anh ta vào ở, người muốn mẹ con cư xử thế nào?”
“Bắc Xuyên,” Lục lão gia tử trầm giọng nói: “Lâm Trạm vô tội.”
Thái độ Lục Bắc Xuyên vẫn cường ngạnh, “Anh ta vô tội, chẳng lẽ mẹ cháu không vô tội? Kêu bà ấy mỗi ngày đối diện với con riêng của chồng mình, người kêu bà ấy đối mặt như thế nào, suy nghĩ như thế nào?”
Mặt mày Lục phu nhân nhiễm thần sắc gấp gáp, khẽ lắc đầu với anh, “Bắc Xuyên!”
Lục Bắc Xuyên lại coi như không nghe thấy, ngữ khí thần sắc vẫn kiên định, “Ông nội, việc này cháu tuyệt đối không có khả năng đáp ứng.”
Lời nói chuẩn xác, không lùi không nhường, hoàn toàn không cho đường sống thương lượng.
Lục Thiếu Ngôn ở một bên thấp giọng nói: “Bắc Xuyên, đừng ngỗ nghịch với ông nội!” Sắc mặt là đứng đắn hiếm có.
Lục Bắc Xuyên lại bỏ mặc lời nói của Lục Thiếu Ngôn.
Lục lão gia tử nắm chặt gậy chống trên tay, “Ông nội muốn nhận lại cháu trai, cháu thật sự không đáp ứng?”
Lời này của Lục lão gia tử tựa hồ cũng là hạ quyết tâm.
Lục Bắc Xuyên giằng co với Lục lão gia tử, một người đã là tóc trắng xoá lại lão luyện thâm trầm, một người tuổi trẻ khí thịnh lại khó nén khí thế, dưới tình cảnh này, không một ai dám nói chuyện.
Trong tay Diệp Trăn đổ mồ hôi, trận đấu này nhìn như là vì Lâm Trạm nhận tổ quy tông, nhưng trên thực tế, sao có thể không phải là trận đấu giữa người cầm quyền lúc trước và người cầm quyền hiện tại của nhà họ Lục.
Nếu Lục Bắc Xuyên nhả ra trước, chỉ sợ về sau còn có lúc nhả ra nữa.
Đạo lý này Lục Bắc Xuyên lại làm sao không rõ.
Hiện tại anh không chỉ có là người thừa kế nhà họ Lục, còn là con trai Lâm Mi, chồng của Diệp Trăn, cha của đứa bé, bọn họ cần anh, anh liền không có đường sống lùi bước.
Không khí toàn bộ phòng sách bỗng ngưng trệ, áp lực đến tựa hồ hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Lục lão gia tử nắm chặt lại buông lỏng gậy chống trong tay, từ sắc mặt vững vàng và kinh mạch nổi lên trên mu bàn tay nhìn ra được giờ phút này trong lòng lão gia tử có bao nhiêu phẫn nộ.
Lâm Trạm lại giống như người ngoài cuộc, ngồi ở kia mặt vô biểu tình, không hề có ý kiến gì với việc Lục lão gia tử đưa ra nhận tổ quy tông.
Lục Thiếu Ngôn cũng sửa đổi bộ dáng cà lơ phất phơ không đứng đắn ban ngày, tốt xấu gì cũng có chút bộ dạng trưởng bối, thấp giọng nói Lục Bắc Xuyên, kêu anh đừng đối chọi với Lục lão gia tử.
Trên mặt Lục phu nhân nôn nóng, thật sự không muốn Lục Bắc Xuyên và Lục lão gia tử nổi lên xung đột trước mặt mọi người, vừa định đứng dậy khuyên hai câu, đã bị Diệp Trăn bên người nắm chặt đôi tay, lặng lẽ lắc đầu với bà.
Diệp Trăn là vợ của Lục Bắc Xuyên, giờ phút này đương nhiên là đứng ở trên lập trường Lục Bắc Xuyên.
Lâm Trạm đã từng có một đoạn quá khứ với Diệp Trăn, lại là con riêng của nhà họ Lục, trong lòng mẹ Lục cũng không chịu nổi, cùng dưới mái hiên mâu thuẫn xung đột sẽ càng rõ ràng, nếu thật sự vào ở, ngày tháng sau này còn sống như thế nào?
“Xin lỗi ông nội, cháu không thể tiếp thu.” Lục Bắc Xuyên vô cùng bình tĩnh, nói thẳng không cố kỵ, “Lâm lão tiên sinh có ân với người, người muốn báo đáp không thành vấn đề, nếu ba Lâm Trạm là người khác, như vậy con rất vui lòng để anh ta vào nhà họ Lục ở, thậm chí có thể trở thành anh em với anh ta, nhưng ba anh ta là Lục Thiếu Nhân, người kêu anh ta vào ở, người muốn mẹ con cư xử thế nào?”
“Bắc Xuyên,” Lục lão gia tử trầm giọng nói: “Lâm Trạm vô tội.”
Thái độ Lục Bắc Xuyên vẫn cường ngạnh, “Anh ta vô tội, chẳng lẽ mẹ cháu không vô tội? Kêu bà ấy mỗi ngày đối diện với con riêng của chồng mình, người kêu bà ấy đối mặt như thế nào, suy nghĩ như thế nào?”
Mặt mày Lục phu nhân nhiễm thần sắc gấp gáp, khẽ lắc đầu với anh, “Bắc Xuyên!”
Lục Bắc Xuyên lại coi như không nghe thấy, ngữ khí thần sắc vẫn kiên định, “Ông nội, việc này cháu tuyệt đối không có khả năng đáp ứng.”
Lời nói chuẩn xác, không lùi không nhường, hoàn toàn không cho đường sống thương lượng.
Lục Thiếu Ngôn ở một bên thấp giọng nói: “Bắc Xuyên, đừng ngỗ nghịch với ông nội!” Sắc mặt là đứng đắn hiếm có.
Lục Bắc Xuyên lại bỏ mặc lời nói của Lục Thiếu Ngôn.
Lục lão gia tử nắm chặt gậy chống trên tay, “Ông nội muốn nhận lại cháu trai, cháu thật sự không đáp ứng?”
Lời này của Lục lão gia tử tựa hồ cũng là hạ quyết tâm.
Lục Bắc Xuyên giằng co với Lục lão gia tử, một người đã là tóc trắng xoá lại lão luyện thâm trầm, một người tuổi trẻ khí thịnh lại khó nén khí thế, dưới tình cảnh này, không một ai dám nói chuyện.
Trong tay Diệp Trăn đổ mồ hôi, trận đấu này nhìn như là vì Lâm Trạm nhận tổ quy tông, nhưng trên thực tế, sao có thể không phải là trận đấu giữa người cầm quyền lúc trước và người cầm quyền hiện tại của nhà họ Lục.
Nếu Lục Bắc Xuyên nhả ra trước, chỉ sợ về sau còn có lúc nhả ra nữa.
Đạo lý này Lục Bắc Xuyên lại làm sao không rõ.
Hiện tại anh không chỉ có là người thừa kế nhà họ Lục, còn là con trai Lâm Mi, chồng của Diệp Trăn, cha của đứa bé, bọn họ cần anh, anh liền không có đường sống lùi bước.
Không khí toàn bộ phòng sách bỗng ngưng trệ, áp lực đến tựa hồ hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Lục lão gia tử nắm chặt lại buông lỏng gậy chống trong tay, từ sắc mặt vững vàng và kinh mạch nổi lên trên mu bàn tay nhìn ra được giờ phút này trong lòng lão gia tử có bao nhiêu phẫn nộ.
Lâm Trạm lại giống như người ngoài cuộc, ngồi ở kia mặt vô biểu tình, không hề có ý kiến gì với việc Lục lão gia tử đưa ra nhận tổ quy tông.
Lục Thiếu Ngôn cũng sửa đổi bộ dáng cà lơ phất phơ không đứng đắn ban ngày, tốt xấu gì cũng có chút bộ dạng trưởng bối, thấp giọng nói Lục Bắc Xuyên, kêu anh đừng đối chọi với Lục lão gia tử.
Trên mặt Lục phu nhân nôn nóng, thật sự không muốn Lục Bắc Xuyên và Lục lão gia tử nổi lên xung đột trước mặt mọi người, vừa định đứng dậy khuyên hai câu, đã bị Diệp Trăn bên người nắm chặt đôi tay, lặng lẽ lắc đầu với bà.
Diệp Trăn là vợ của Lục Bắc Xuyên, giờ phút này đương nhiên là đứng ở trên lập trường Lục Bắc Xuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.