Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 25: “—— Ngày tổ chức hôn lễ không cần mang giày cao gót, anh sẽ chuẩn bị cho em giày đế bằng.”

Công Tử Văn Tranh

03/05/2020

Editor & Beta-er: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰

***

Tin tức Lục gia chuẩn bị hôn lễ nhanh chóng bị lan truyền.

Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Lục gia sau khi trải qua một năm giày vò, mặc dù không thể tính là đứng đầu thành phố, nhưng vẫn may là còn vững chắc, cũng coi như là thuộc giới hào môn.

Cuộc hôn lễ này cũng tới rất đúng lúc.

Tin tức Lục Thiếu Nhân vào tù khiến cổ phiếu của Lục thị tụt giảm mạnh, nhân viên trong công ty bàng hoàng, từng xí nghiệp đang hợp tác lặng lẽ quan sát tình hình. Người thừa kế của Lục gia bởi vì tai nạn xe cộ mà hôn mê một năm bây giờ đang chuẩn bị hôn lễ, tin tức kia làm chấn động tất cả mọi người, cũng trực tiếp che giấu tin tức Lục Thiếu Nhân bị bắt vào tù.

Đồng thời cũng trấn an được lòng mọi người.

Lục Thiếu Nhân vào tù mà người Lục gia còn có tâm tư chuẩn bị hôn lễ, biểu thị tin đồn nhốn nháo bên ngoài truyền đi không phải là sự thật. Nếu không con trai của Lục lão gia, cha của Lục Bắc Xuyên dính vào vụ án hình sự lớn như vậy, đã sớm lo lắng đến sứt đầu bể trán rồi.

Tại cục cảnh sát.

Lục Bắc Xuyên dẫn theo luật sư đến gặp mặt Lục Thiếu Nhân.

Lục Thiếu Nhân mặc áo tù nhân bẩn thỉu, trên mặt tiều tụy khó coi, mắt thấy Lục Bắc Xuyên dẫn luật sư đến, hắn giống như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, "Bắc Xuyên! Cha bị hãm hại, tìm giúp cha luật sư tốt nhất đi!"

Lục Bắc Xuyên mặt không biểu tình nhìn hắn, sau đó ném cho luật sư bên cạnh một ánh mắt.

Luật sư lôi một chồng văn kiện từ trong cặp ra để lên bàn, đưa cho Lục Thiếu Nhân.

Lục Thiếu Nhân không nhận lấy cũng không nhìn, vô ý thức cảm giác được đó không phải vật gì tốt.

"Đây là cái gì?"

Lục Bắc Xuyên không nói gì, luật sư thay hắn giải thích, "Đây là chứng cứ trong một năm này ngài đã trốn thuế, lậu thuế và thay đổi vị trí tài sản phi pháp, đằng sau là tài liệu liên quan đến cổ phần của ngài bị chuyển nhượng không rõ nguồn gốc."

Lục Thiếu Nhân gắt gao nhìn chằm chằm Lục Bắc Xuyên, "Con có ý gì?"

Từ nhỏ đến lớn, Lục Thiếu Nhân rất hiếm khi tận tâm làm đúng trách nhiệm của một người cha, cũng không tự tay giáo dưỡng Lục Bắc Xuyên, tình cảm giữa hai cha con cũng theo đó mà lạnh nhạt.

*Vui lòng không đọc truyện tại trang web lậu*

Những năm này Lục Thiếu Nhân ở bên ngoài phong lưu, lục tục ngo ngoe không biết lại tạo thêm mấy đứa con riêng. Trước khi xảy ra tai nạn xe cộ Lục Bắc Xuyên cũng chỉ làm như không thấy với Lục Thiếu Nhân, hai người dường như không liên quan đến nhau. Nhưng sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, Lục Bắc Xuyên lúc này mới phát giác, thì ra chỉ làm như không thấy là không đủ. Mức độ tham lam của lòng người cho tới bây giờ đều khiến người ta giật nảy cả mình.

"Nếu ông giao ra toàn bộ số tài sản của Lục thị mà ông đã lén lút thay đổi vị trí ra đây, tôi sẽ cầu tình cho ông trước mặt thẩm phán."

"Cầu tình cho cha? Con cũng cho rằng là cha phái người hãm hại con sao?"

"Chứng cứ vô cùng xác thực, tôi giao cho cảnh sát chứng cứ giấy trắng mực đen, mọi việc đều đã rõ như ban ngày rồi."

Lục Thiếu Nhân bị còng hai tay bỗng nhiên đập lên mặt bàn, trợn mắt nhìn Lục Bắc Xuyên, "Tao là cha mày mà mày cũng dám..."

Lục Bắc Xuyên lạnh lùng quét mắt tới, "Lúc ông thu mua người muốn ám sát tôi có nghĩ tới tôi là con của ông không? Ông không coi tôi là con trai, vậy tôi cần gì phải coi ông là cha? Con trai của ông nhiều như vậy có thể không thèm quan tâm tôi, mặc dù tôi chỉ có một người cha nhưng từ nhỏ đã như không có rồi. Vậy vì cái gì mà tôi không dám?"

"Lão gia ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!" Bộ dáng Lục Thiếu Nhân dữ tợn nhìn hắn.

Lục Thiếu Nhân bình tĩnh nói: "Ông hủy hoại tâm huyết hơn nửa đời người của ông nội, ông cho là ông ấy sẽ bỏ qua cho ông sao?"

Sắc mặt Lục Thiếu Nhân trắng bệch, đôi môi không còn chút máu, "Ý... ý của mày là gì?"

"Không chỉ có mình ông là có nhiều con trai đâu, ông nội cũng không chỉ có mình ông là con trai. Bên nhà kia, vẫn còn có người sẵn sàng thay thế vị trí của ông bất cứ lúc nào."

"Không, những người kia ông ấy đều chướng mắt! Nếu không, ông ấy làm sao sẽ nguyện ý để cho tao nắm quyền công ty hơn một năm!"

"Đó là ông nội cho ông một cơ hội, nhưng đáng tiếc, ông lại không khiến cho ông nội nhìn thấy năng lực của ông được, chỉ làm cho ông nội thấy được dã tâm của ông mà thôi." Ánh mắt Lục Thiếu Nhân dừng lại ở bên trên phần văn kiện kia, "Ký tên thì tôi có thể tìm cho ông một luật sư tốt nhất, cầu tình cho ông trước mặt thẩm phán. Nhưng nếu như không ký, thu mua, giết người, trốn thuế lậu thuế, đưa tất cả chứng cứ mà tôi có được ra,... Thì ông cảm thấy, sẽ phải ngồi tù trong bao năm?"

"Mày... mày..."

"Nể tình ông là cha của tôi, tôi chỉ nộp tư liệu việc ông thu mua người, giết người lên thôi. Nếu như ông không ký, về sau không chừng tôi lại đưa ra tiếp."



"Mày đang uy hiếp tao!" Lục Thiếu Nhân nghiến răng nghiến lợi, "Mày cho rằng chỉ dựa vào những thứ này thì có thể chơi chết tao sao? Tao cho mày biết, không có khả năng đâu!"

"Nếu như ông còn đang chờ mong Lâm Trạm có thể cứu ông, vậy tôi khuyên ông vẫn nên bỏ bớt cái ý niệm này đi," Lục Bắc Xuyên giễu cợt, "Một đứa con riêng không có bối cảnh, lúc trước tôi không biết vậy thì thôi, nhưng ông lại để cho anh ta xuất hiện ở trước mặt tôi thì ông cảm thấy tôi còn có thể nhắm mắt làm ngơ sao? Cảm ơn ông đã để tôi thấy được tiềm lực của anh ta, đủ để cho tôi bóp chết anh ta từ trong trứng nước rồi."

Ánh mắt Lục Bắc Xuyên tối tăm, "Trong mắt tôi ông làm những trò này kỳ thật đều không tính là cái gì. Việc duy nhất mà ông làm sai, chính là khi đó ông không rút ống dưỡng khí quản của tôi ra, khiến tôi vẫn còn sống."

Lục Thiếu Nhân hoảng sợ, nhìn lên đứa con trai mà mình sớm đã không thèm dạy dỗ trước mặt này, hai tay không tự giác run rẩy.

"Ông tưởng rằng một người thực vật sẽ không có khả năng gây ra sóng lớn gì. Nhưng ông có nghĩ tới hay không, người thực vật cũng sẽ có một ngày tỉnh lại? Mấy việc thu mua giết người của ông làm đều sẽ không tìm thấy được ngọn nguồn? Nói cho cùng, ông nội nói rất đúng," Lục Bắc Xuyên trào phúng, "Bùn nhão không dính lên tường được."

"Lục Bắc Xuyên... mày... mày..."

"Ký hay là không ký tự ông xem mà quyết định đi."

Tài sản cũng không hẳn là quản trọng nhất, quan trọng nhất chính là hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần, một khi hắn đã ký tên, vậy tất cả cổ phần Lục thị mang danh nghĩa của hắn toàn bộ sẽ bị chuyển nhượng cho Lục Bắc Xuyên. Đến lúc đó, toàn bộ Lục thị sẽ bị Lục Bắc Xuyên nắm trong lòng bàn tay, ngay cả Lục lão gia cũng không thể quản được hắn.

"Cơ hội chỉ có một lần mà thôi, nếu như ông muốn đợi cả đời trong ngục thì cứ nói."

Trong lòng Lục Thiếu Nhân đang rối rắm. Lý trí nói cho hắn biết không thể ký, một khi đã ký, hắn sẽ thật sự không còn gì cả.

Nhưng nếu như không ký, những tội danh này sẽ bị phơi bày, ít nhất cũng phải ngồi trong tù từ mười đến hai mươi năm, cũng đồng nghĩa với việc vô vọng cả đời.

"Mày có thể... Có thể trực tiếp giúp tao thoát ra sao?"

Luật sư cười nói: "Lục Thiếu Nhân tiên sinh, tội danh của ngài là thu mua giết người, người phán quyết không phải là chúng ta, mà là cơ quan tư pháp. Chúng ta không có năng lực như thế, việc duy nhất chúng ta có thể làm, đó chính là tận lực giảm hình phạt cho ngài mà thôi."

"Chủ ý của mày là quyết định khiến cho tao phải ngồi tù sao?"

Lục Bắc Xuyên nhớ tới lời Diệp Trăn "ân cần dạy bảo", "Ông vi phạm pháp luật, đáng phải bị pháp luật trừng phạt."

*Truyện chỉ được đăng tải tại trang wattpad & WordPress của My*

Nói như thế một phen, kiên nhẫn của Lục Bắc Xuyên sớm đã bị dùng hết, giọng điệu hắn bình thản, "Nếu đã không muốn ký thì..."

"Chờ một chút!" Lục Thiếu Nhân chìm khẩu khí, "Có phải chỉ cần ký thì mày có thể bỏ qua cho tao không?"

Lục Bắc Xuyên lạnh giọng, "Ông không có lựa chọn."

Lục Thiếu Nhân cắn răng, "Được! Tao ký!"

Luật sư đưa bút cho hắn, Lục Thiếu Nhân chần chờ một lát, sau đó run rẩy kí tên của mình lên trên văn kiện.

Lục Bắc Xuyên tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó liền không ở lại thêm, nhanh chân rời khỏi cục cảnh sát.

Ngày mai hôn lễ sẽ bắt đầu, so với Lục Thiếu Nhân, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn ngắn.

Diệp Trăn đang dùng cơm liền nghe thấy một tiếng "đing", cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy một tin nhắn ngắn mới từ Lục Bắc Xuyên. Ấn mở ra xem, quả thật không ngoài suy đoán của Diệp Trăn.

—— “Ngày tổ chức hôn lễ không cần mang giày cao gót, anh sẽ chuẩn bị cho em giày đế bằng.”

Diệp Trăn bĩu môi, có cô dâu nào kết hôn mà không mang giày cao gót không?

Cô lười biếng phản hồi một chữ "ừ", sau đó cất điện thoại đi.

Ánh mắt Diệp Tình sáng rực nhìn cô, "Lục Bắc Xuyên à?"

"Không phải," Diệp Trăn nhíu mày, "Chỉ là tin nhắn lừa đảo mà thôi."

***

Buổi sáng mùng 10, mí mắt Lục Bắc Xuyên liên tục dựt dựt, nhưng bị mẹ Lục thúc giục nên cũng không suy nghĩ nhiều.



Hôn lễ được cử hành tại khách sạn. Bởi vì vội vàng, Lục gia trực tiếp bao toàn bộ khách sạn, hiện trường hôn lễ được bố trí hơn nửa tháng. Bạn tốt và đồng nghiệp thân thiết của hai bên gia đình ngồi kín chỗ ngồi.

Lục Bắc Xuyên mặc một thân âu phục đứng ở trên đài, tay cầm bó hoa nhìn hướng cửa lớn, càng nổi bật lên vẻ đẹp trai bất phàm của hắn.

Không ít người luân phiên chúc mừng Lục lão gia và Lục phu nhân, mẹ Diệp ngồi ở bên cạnh Lục phu nhân đồng thời cũng cười không ngậm được miệng. Hôm nay bởi vì có Lục gia, cho nên bà ta mới có thể gặp được những người mà trước đây bà ta không có tư cách gặp càng không có tư cách liên hệ.

Cửa lớn được mở ra. Cô dâu mặc trên người một chiếc áo cưới hoa lệ, mang giày cao gót khoác tay cha Diệp chậm rãi đi tới chỗ Lục Bắc Xuyên.

Tinh thần cha Lục rất vui vẻ hăng hái, dưới đài là vô số vị quý khách trước đây đã từng xem thường ông ta, bây giờ, đã đến phiên những người này phải ngửa đầu lên nhìn ông ta khinh thường bọn họ.

Vừa nghĩ tới từ nay về sau Diệp gia bọn họ và Lục gia chính là quan hệ thông gia, nụ cười trên mặt cha Diệp càng tươi hơn.

Đi đến đài, cha Diệp hắng giọng một cái, đang muốn nói lên vài câu, đôi mắt Lục Bắc Xuyên đã lạnh lẽo nhìn qua cô dâu đang cúi đầu, hai gò má ửng hồng vẻ ngượng ngùng, "Người đâu?"

Mấy người gần đó đều ngây người một lát, không rõ ý tứ của Lục Bắc Xuyên trong lời nói này. Duy chỉ có cha Diệp nhanh chóng kịp phản ứng, cười nói: "Tình Tình chẳng phải đang ở đây sao? Con gái của cha a..."

Lục Bắc Xuyên lúc này trầm mặc, tiện tay ném bó hóa đang cầm trong tay xuống đất, kéo cà vạt trực tiếp đi ra ngoài, không cho người ta kịp phản ứng.

Toàn trường oanh động.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không biết, đây là tình huống gì vậy? Không cưới nữa sao?"

Lục lão gia không kiềm lại được, ra hiệu cho Lư quản gia đi ngăn cản Lục Bắc Xuyên lại.

"Thiếu gia, ở đây nhiều người như vậy, ngài đang muốn đi đâu?"

Trong mắt Lục Bắc Xuyên hiện lên ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ, "Lư quản gia, ngài thật sự không nhận ra ai mới là Diệp Tình sao?"

Lư quản gia hơi ngừng lại, thấp giọng nói: "Nhưng hôm nay ở đây nhiều người như vậy, cứ coi như ngài không cố kỵ mặt mũi của lão tiên sinh đi, thì ít ra cũng phải cố kỵ mặt mũi của Lục gia. Việc của cha ngài mới phát sinh không lâu, tập đoàn của Lục thị cũng không thể xuất hiện thêm bất kỳ scandal nào nữa."

Lục Bắc Xuyên cười lạnh, "Ngài yên tâm, cho dù có nhiều scandal đi nữa, tôi cũng có thể nâng Lục thị lên."

Nói xong, hắn tránh khỏi Lư quản gia, nhanh chân đi ra ngoài.

Lục lão gia thấy Lục Bắc Xuyên khư khư cố chấp như vậy, nghiêm nghị nói: "Đi cản nó lại mau!"

Mấy tên bảo tiêu sau lưng không hề dao động.

Lục lão gia quay đầu, nhìn bọn họ, "Tôi bảo các anh đi cản nó lại!"

Một tên bảo tiêu trong đó mặt không đổi sắc nói: "Lục lão tiên sinh, thật xin lỗi, Lục tiên sinh nói, toàn bộ công việc của chúng tôi là phải bảo vệ an toàn của ngài."

Lời này Lục lão gia làm sao không hiểu cho được, lúc này đã bị tức đến mức sắc mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy, nửa ngày nói không ra câu.

Lục phu nhân ngồi ở một bên lôi kéo tay mẹ Diệp cười cười, "Diệp phu nhân, đừng có lo lắng. Bà yên tâm đi, con gái của bà chắc chắn sẽ được gả vào Lục gia."

***

Ngồi ở trong phòng chờ máy bay, Diệp Trăn liền suy nghĩ, thời gian trôi qua thật nhanh, lần trước đến sân bay vẫn còn là nửa tháng trước. Lần này trong trường hợp long trọng như thế, nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, coi như Lục Bắc Xuyên phát hiện ra cô dâu là Diệp Tinh thì rốt cuộc vẫn phải đâm lao đành phải theo lao mà lấy Diệp Tình thôi không phải sao?

Dù sao Lục lão gia cũng là một người coi trọng mặt mũi như vậy, vô luận như thế nào cũng sẽ không để cho Lục Bắc Xuyên làm mất mặt Lục gia mới đúng.

Lâm Trạm đưa hành lý và mấy món đồ cho Diệp Trăn, sau đó nặng nề nhìn cô, đáy mắt tất cả đều là lo lắng, "Một mình em... Nhớ phải bảo trọng."

Diệp Trăn cười nói: "Cám ơn anh Lâm Trạm."

Cô biết rất rõ, trước ngày kết hôn Lục Bắc Xuyên nhất định sẽ phái người giám sát cô và Diệp gia, nếu không, lần trước cha Diệp mua vé máy bay cho cô tại sao nhanh như vậy đã bị Lục Bắc Xuyên tra ra được?

Cho nên lần này rút kinh nghiệm, để Lâm Trạm giúp cô mua vé máy bay dưới tên Diệp Tình.

Thời gian đăng ký sắp đến rồi, Diệp Trăn theo lệ ôm Lâm Trạm một cái, "Hẹn gặp lại."

Lần này cô thật sự muốn thoát khỏi vận mệnh làm vợ của trùm phản diện, đồng thời kiếm thêm độ thiện cảm và áy náy của nhân vật chính. Cô khẽ xoa bụng dưới, đứa bé này cô nhất định sẽ nuôi dưỡng nó trưởng thành thật tốt, tuyệt đối sẽ không khiến cho nó xảy ra vận mệnh của nhân vật phản diện giống cha nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook