Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện
Chương 29: Áo cưới mới và lễ phục (1)
Công Tử Văn Tranh
22/05/2020
Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
Đối mặt với sự chất vấn của Lục phu nhân, mẹ Diệp vẫn duy trì trầm mặc.
Đạo lý này bà cũng hiểu, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Diệp Trăn, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng ngứa mắt, ngứa mắt vì Diệp Trăn vừa mới sinh ra suýt chút nữa thì đã lấy mạng của bà.
"Nhưng tôi tin, về sau con bé sẽ không phải chịu ủy khuất nữa. Tôi nhìn ra được, tình cảm của Bắc Xuyên đối với Trăn Trăn là thật lòng, nó sẽ không để cho con bé chịu ủy khuất thêm một lần nào nữa."
Những vị khách bốn phía vẫn bàn tán ầm ĩ. Bỗng nhiên có một người bước lên khán đài, cầm microphone cười nói với tất cả mọi người ở đây: "Rất xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu, Lục tiên sinh đã bảo tôi chuyển lời xin lỗi của anh ấy đến tất cả mọi người. Đồng thời cũng đã dặn tôi nói với mọi người rằng, anh ấy đang trên đường trở về, hai giờ sau hôn lễ sẽ tiếp tục được cử hành!"
Đám người nghe được tin tức này, rốt cuộc mới ngồi yên, nhưng vẫn có không ít người âm thầm bàn tán.
Lục lão gia trầm mặc ngồi ở chỗ chủ trì, một mặt kìm nén lửa giận, hiển nhiên ông rất không vui vì Lục Bắc Xuyên tự quyết định hết mọi chuyện. Ông nhìn Lục phu nhân, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, mau nói rõ ràng cho cha!"
Thế là Lục phu nhân liền một năm một mười nói hết chuyện Diệp Trăn đóng giả chị mình gả vào Lục gia cho Lục lão gia nghe.
Mặc dù Lục lão gia cảm thấy rất tức giận vì hành vi bí mật chiếm lấy Lục thị của Lục Bắc Xuyên, nhưng ông không phải lão hồ đồ. Bây giờ Lục gia chỉ có Lục Bắc Xuyên gánh vác để đứng dậy, Lục thị này, sớm muộn gì rồi cũng phải giao cho hắn.
"Cho nên, Diệp Trăn mới là người chăm sóc cho Bắc Xuyên vào khoảng thời gian đó?"
Lục phu nhân gật đầu.
Lục lão gia nghĩ trong chốc lát, "Bắc Xuyên quả thực là người có ơn tất báo, rất tốt."
Mẹ Diệp ngồi ở một bên nghe thấy lời này liền luống cuống, Lục lão gia cũng đã biết hết mọi chuyện rồi, về sau Tình Tình của bà phải làm sao bây giờ?
"Lục lão tiên sinh, không nên nói như vậy nha, ban đầu là ông chỉ rõ tên, nói muốn Diệp Tình. Sao bây giờ có thể vứt chị ở một bên mà cưới em nó? Như vậy thì về sau Tình Tình làm sao còn mặt mũi để mà sống?"
Lục phu nhân triệt để lạnh mặt, "Ở Lục gia chúng ta, không có đạo lý ngồi mát ăn bát vàng."
Sau khi nghe xong hai người cãi qua cãi lại, Lục lão gia chìm khẩu khí, đứng lên, "Được, tôi hiểu rồi."
***
Bên trong phòng hóa trang, Diệp Tình hùng hổ khóc lóc tức giận quét toàn bộ đồ trang điểm trên mặt bàn xuống, từng mảnh nhỏ rơi vỡ đầy đất. Cô ta nằm ở trên bàn trang điểm, khóc ròng ròng.
Thợ trang điểm khó xử đứng bên cạnh thấy bộ dáng này của Diệp Tình cũng không dám lên khuyên, ở lại không được mà đi cũng không xong.
May là cha Diệp đuổi theo vào, người trong phòng hóa trang mới thuận thế đi ra.
Cha Diệp nghe thấy tiếng khóc của Diệp Tình, nhìn bóng lưng run rẩy của cô ta, trong lòng có chút không đành lòng, "Tình Tình, đừng khóc nữa."
Diệp Tình nghe thấy tiếng cha Diệp, mới ngồi xuống quay người nhìn hắn. Hai mắt cô ta đỏ bừng, nước mắt lã chã rơi xuống, khóc giống như vô cùng ủy khuất, khiến cho người ta nhìn vào liền cảm thấy thương tiếc phát ra từ nội tâm.
*Bản edit của truyện chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)!*
"Cha, về sau... về sau con làm sao còn mặt mũi để nhìn người nữa a!"
Nếu như đó là một nhà bình thường, thì lúc Lục Bắc Xuyên làm ra hành vi hỗn trướng kia, hắn đã không kiêng nể gì mà vung một nắm đấm lên rồi. Nhưng đó lại là Lục gia, coi như bây giờ ở bên ngoài đang có nhiều tin đồn về Lục gia bay đầy trời, thì đó vẫn là Lục gia.
Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Lục gia so với nhà giàu mới nổi Diệp gia này vẫn mạnh hơn nhiều.
Hắn nào dám đắc tội.
"Đừng khóc đừng khóc nữa, con vừa khóc, trái tim của cha sắp tan nát rồi."
Nghe vậy, Diệp Tình càng khóc dữ dội hơn. Cô ta giang tay ôm cha Diệp, toàn thân run rẩy, lòng đau xót muốn chết, "Cha, người nhất định phải làm chủ cho con. Áo cưới con cũng đã mặc vào rồi, sao Lục Bắc Xuyên anh ta lại có thể đối xử với con như vậy!"
"Được được được, chỉ cần có thể giúp con thì cha nhất định sẽ giúp. Trước tiên nín khóc lại đi." Cha Diệp an ủi Diệp Tình, lấy tay lau đi hai hàng nước mắt chảy xuống bên gò má cô ta.
Diệp Tình cũng biết nếu cứ tiếp tục khóc thì cũng không thể giải quyết được vấn đề gì. Chỉ có thể yếu đuối một chút, quá nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy phiền.
Cô ta vừa lau nước mắt vừa thút thít, "Cha, Bắc Xuyên anh ta.. anh ta chắc chắn là đi tìm Diệp Trăn. Con thật sự không hiểu, dáng dấp của con và Diệp Trăn đều giống nhau, chỗ nào của con cũng đều ưu tú hơn so với Diệp Trăn, tại sao Bắc Xuyên lại không thích con mà lại thích Diệp Trăn? Rốt cuộc là cô ta đã bỏ bùa gì cho Bắc Xuyên!"
"Con yên tâm, đợi chút nữa sau khi Bắc Xuyên trở về, nhất định bắt nó bù đắp cho con!" Cha Diệp nói lời này kỳ thật rất chột dạ, hắn làm gì có năng lực bắt Lục Bắc Xuyên bù đắp cho cô ta. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, đứa con gái trầm mặc ít nói đã quen kia của hắn thật đúng là lợi hại, vô thanh vô thức đã có thể khiến cho Lục Bắc Xuyên khăng khăng một mực không rời bỏ cô. Rất biết che giấu tài năng, thủ đoạn này so với chị của cô còn cao tay hơn.
Diệp Tình cũng biết lời này của cha bất quá chỉ là an ủi cô ta mà thôi, làm gì dám bắt Lục Bắc Xuyên bù đắp cho cô ta, huống chi nếu thật sự dám bắt, Lục Bắc Xuyên sẽ làm sao?
"Cha, người thật sự cảm thấy chuyện này không có liên quan gì đến Diệp Trăn sao?"
Cha Diệp rục rịch.
Hắn đương nhiên nghĩ chuyện này có quan hệ với Diệp Trăn, nhưng ở trước mặt đứa con gái lớn luôn kiêu ngạo, sao hắn có thể đả kích nó!
"Chớ suy nghĩ quá nhiều, tình huống bây giờ như thế nào vẫn còn chưa rõ ràng lắm đâu."
"Cái gì mà không rõ ràng!" Diệp Tình đột nhiên kích động, "Cha, người đang thiên vị Diệp Trăn sao? Rõ ràng trong lòng nó đang có ý định muốn đoạt anh rể của nó!"
*Nếu bạn yêu thích truyện, xin hãy đọc tại trang chính chủ =w=*
Lục lão gia chống gậy đứng ở ngoài cửa đang định đi vào nghe nói như vậy, dưới chân trì trệ, dừng chân ngoài cửa.
Vốn là muốn đến trấn an một chút cô dâu bị Lục Bắc Xuyên bỏ rơi, thật không nghĩ đến lại nghe được những lời này.
Người ở thế hệ trước có loại người nào mà chưa từng thấy qua, đã từng trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, âm mưu quỷ kế còn chẳng được tính là cái gì. Dám chơi trò tâm cơ ở trước mặt ông, chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ. Không muốn vạch trần cô ta, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải so đo với một đứa bé mà thôi.
Những ngày Diệp Trăn ở Lục gia chăm sóc Lục Bắc Xuyên lúc hắn đang hôn mê, Lục lão gia cũng nhìn thấy, đứa bé kia vừa thành thật lại chân thành. Ánh mắt cô rất trong suốt, không lừa được người khác; quả thực chính là một đứa bé không có nhiều tâm cơ. Bỗng nhiên nghe được lời nói này của Diệp Tình, giờ phút này trong lòng ông thật sự vô cùng phản cảm.
Lư quản gia đứng ở một bên nghe thấy cũng phải nhíu mày, Diệp tiểu thư này, nói dễ nghe một chút thì có hơi thẳng thắn, còn nói khó nghe thì chính là không có giáo dục. Thật sự không thể so sánh được với Diệp Trăn tiểu thư, bảo sao thiếu gia không thích cô ta.
Lục lão tiên sinh không đi vào, mà chỉ thở dài nặng nề quay người rời đi.
Trong lúc nhất thời cả căn phòng trang điểm chỉ còn nghe thấy tiếng khóc sụt sùi của Diệp Trăn.
***
Editor có lời muốn nói:
Thật ra là chương này edit xong từ 23:39 ngày hôm qua rùi cơ nhưng bây giờ mới đăng:v tại sợ phiền noti mọi người é ;;^;;
***
Đối mặt với sự chất vấn của Lục phu nhân, mẹ Diệp vẫn duy trì trầm mặc.
Đạo lý này bà cũng hiểu, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Diệp Trăn, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng ngứa mắt, ngứa mắt vì Diệp Trăn vừa mới sinh ra suýt chút nữa thì đã lấy mạng của bà.
"Nhưng tôi tin, về sau con bé sẽ không phải chịu ủy khuất nữa. Tôi nhìn ra được, tình cảm của Bắc Xuyên đối với Trăn Trăn là thật lòng, nó sẽ không để cho con bé chịu ủy khuất thêm một lần nào nữa."
Những vị khách bốn phía vẫn bàn tán ầm ĩ. Bỗng nhiên có một người bước lên khán đài, cầm microphone cười nói với tất cả mọi người ở đây: "Rất xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu, Lục tiên sinh đã bảo tôi chuyển lời xin lỗi của anh ấy đến tất cả mọi người. Đồng thời cũng đã dặn tôi nói với mọi người rằng, anh ấy đang trên đường trở về, hai giờ sau hôn lễ sẽ tiếp tục được cử hành!"
Đám người nghe được tin tức này, rốt cuộc mới ngồi yên, nhưng vẫn có không ít người âm thầm bàn tán.
Lục lão gia trầm mặc ngồi ở chỗ chủ trì, một mặt kìm nén lửa giận, hiển nhiên ông rất không vui vì Lục Bắc Xuyên tự quyết định hết mọi chuyện. Ông nhìn Lục phu nhân, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, mau nói rõ ràng cho cha!"
Thế là Lục phu nhân liền một năm một mười nói hết chuyện Diệp Trăn đóng giả chị mình gả vào Lục gia cho Lục lão gia nghe.
Mặc dù Lục lão gia cảm thấy rất tức giận vì hành vi bí mật chiếm lấy Lục thị của Lục Bắc Xuyên, nhưng ông không phải lão hồ đồ. Bây giờ Lục gia chỉ có Lục Bắc Xuyên gánh vác để đứng dậy, Lục thị này, sớm muộn gì rồi cũng phải giao cho hắn.
"Cho nên, Diệp Trăn mới là người chăm sóc cho Bắc Xuyên vào khoảng thời gian đó?"
Lục phu nhân gật đầu.
Lục lão gia nghĩ trong chốc lát, "Bắc Xuyên quả thực là người có ơn tất báo, rất tốt."
Mẹ Diệp ngồi ở một bên nghe thấy lời này liền luống cuống, Lục lão gia cũng đã biết hết mọi chuyện rồi, về sau Tình Tình của bà phải làm sao bây giờ?
"Lục lão tiên sinh, không nên nói như vậy nha, ban đầu là ông chỉ rõ tên, nói muốn Diệp Tình. Sao bây giờ có thể vứt chị ở một bên mà cưới em nó? Như vậy thì về sau Tình Tình làm sao còn mặt mũi để mà sống?"
Lục phu nhân triệt để lạnh mặt, "Ở Lục gia chúng ta, không có đạo lý ngồi mát ăn bát vàng."
Sau khi nghe xong hai người cãi qua cãi lại, Lục lão gia chìm khẩu khí, đứng lên, "Được, tôi hiểu rồi."
***
Bên trong phòng hóa trang, Diệp Tình hùng hổ khóc lóc tức giận quét toàn bộ đồ trang điểm trên mặt bàn xuống, từng mảnh nhỏ rơi vỡ đầy đất. Cô ta nằm ở trên bàn trang điểm, khóc ròng ròng.
Thợ trang điểm khó xử đứng bên cạnh thấy bộ dáng này của Diệp Tình cũng không dám lên khuyên, ở lại không được mà đi cũng không xong.
May là cha Diệp đuổi theo vào, người trong phòng hóa trang mới thuận thế đi ra.
Cha Diệp nghe thấy tiếng khóc của Diệp Tình, nhìn bóng lưng run rẩy của cô ta, trong lòng có chút không đành lòng, "Tình Tình, đừng khóc nữa."
Diệp Tình nghe thấy tiếng cha Diệp, mới ngồi xuống quay người nhìn hắn. Hai mắt cô ta đỏ bừng, nước mắt lã chã rơi xuống, khóc giống như vô cùng ủy khuất, khiến cho người ta nhìn vào liền cảm thấy thương tiếc phát ra từ nội tâm.
*Bản edit của truyện chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)!*
"Cha, về sau... về sau con làm sao còn mặt mũi để nhìn người nữa a!"
Nếu như đó là một nhà bình thường, thì lúc Lục Bắc Xuyên làm ra hành vi hỗn trướng kia, hắn đã không kiêng nể gì mà vung một nắm đấm lên rồi. Nhưng đó lại là Lục gia, coi như bây giờ ở bên ngoài đang có nhiều tin đồn về Lục gia bay đầy trời, thì đó vẫn là Lục gia.
Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Lục gia so với nhà giàu mới nổi Diệp gia này vẫn mạnh hơn nhiều.
Hắn nào dám đắc tội.
"Đừng khóc đừng khóc nữa, con vừa khóc, trái tim của cha sắp tan nát rồi."
Nghe vậy, Diệp Tình càng khóc dữ dội hơn. Cô ta giang tay ôm cha Diệp, toàn thân run rẩy, lòng đau xót muốn chết, "Cha, người nhất định phải làm chủ cho con. Áo cưới con cũng đã mặc vào rồi, sao Lục Bắc Xuyên anh ta lại có thể đối xử với con như vậy!"
"Được được được, chỉ cần có thể giúp con thì cha nhất định sẽ giúp. Trước tiên nín khóc lại đi." Cha Diệp an ủi Diệp Tình, lấy tay lau đi hai hàng nước mắt chảy xuống bên gò má cô ta.
Diệp Tình cũng biết nếu cứ tiếp tục khóc thì cũng không thể giải quyết được vấn đề gì. Chỉ có thể yếu đuối một chút, quá nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy phiền.
Cô ta vừa lau nước mắt vừa thút thít, "Cha, Bắc Xuyên anh ta.. anh ta chắc chắn là đi tìm Diệp Trăn. Con thật sự không hiểu, dáng dấp của con và Diệp Trăn đều giống nhau, chỗ nào của con cũng đều ưu tú hơn so với Diệp Trăn, tại sao Bắc Xuyên lại không thích con mà lại thích Diệp Trăn? Rốt cuộc là cô ta đã bỏ bùa gì cho Bắc Xuyên!"
"Con yên tâm, đợi chút nữa sau khi Bắc Xuyên trở về, nhất định bắt nó bù đắp cho con!" Cha Diệp nói lời này kỳ thật rất chột dạ, hắn làm gì có năng lực bắt Lục Bắc Xuyên bù đắp cho cô ta. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, đứa con gái trầm mặc ít nói đã quen kia của hắn thật đúng là lợi hại, vô thanh vô thức đã có thể khiến cho Lục Bắc Xuyên khăng khăng một mực không rời bỏ cô. Rất biết che giấu tài năng, thủ đoạn này so với chị của cô còn cao tay hơn.
Diệp Tình cũng biết lời này của cha bất quá chỉ là an ủi cô ta mà thôi, làm gì dám bắt Lục Bắc Xuyên bù đắp cho cô ta, huống chi nếu thật sự dám bắt, Lục Bắc Xuyên sẽ làm sao?
"Cha, người thật sự cảm thấy chuyện này không có liên quan gì đến Diệp Trăn sao?"
Cha Diệp rục rịch.
Hắn đương nhiên nghĩ chuyện này có quan hệ với Diệp Trăn, nhưng ở trước mặt đứa con gái lớn luôn kiêu ngạo, sao hắn có thể đả kích nó!
"Chớ suy nghĩ quá nhiều, tình huống bây giờ như thế nào vẫn còn chưa rõ ràng lắm đâu."
"Cái gì mà không rõ ràng!" Diệp Tình đột nhiên kích động, "Cha, người đang thiên vị Diệp Trăn sao? Rõ ràng trong lòng nó đang có ý định muốn đoạt anh rể của nó!"
*Nếu bạn yêu thích truyện, xin hãy đọc tại trang chính chủ =w=*
Lục lão gia chống gậy đứng ở ngoài cửa đang định đi vào nghe nói như vậy, dưới chân trì trệ, dừng chân ngoài cửa.
Vốn là muốn đến trấn an một chút cô dâu bị Lục Bắc Xuyên bỏ rơi, thật không nghĩ đến lại nghe được những lời này.
Người ở thế hệ trước có loại người nào mà chưa từng thấy qua, đã từng trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, âm mưu quỷ kế còn chẳng được tính là cái gì. Dám chơi trò tâm cơ ở trước mặt ông, chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ. Không muốn vạch trần cô ta, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải so đo với một đứa bé mà thôi.
Những ngày Diệp Trăn ở Lục gia chăm sóc Lục Bắc Xuyên lúc hắn đang hôn mê, Lục lão gia cũng nhìn thấy, đứa bé kia vừa thành thật lại chân thành. Ánh mắt cô rất trong suốt, không lừa được người khác; quả thực chính là một đứa bé không có nhiều tâm cơ. Bỗng nhiên nghe được lời nói này của Diệp Tình, giờ phút này trong lòng ông thật sự vô cùng phản cảm.
Lư quản gia đứng ở một bên nghe thấy cũng phải nhíu mày, Diệp tiểu thư này, nói dễ nghe một chút thì có hơi thẳng thắn, còn nói khó nghe thì chính là không có giáo dục. Thật sự không thể so sánh được với Diệp Trăn tiểu thư, bảo sao thiếu gia không thích cô ta.
Lục lão tiên sinh không đi vào, mà chỉ thở dài nặng nề quay người rời đi.
Trong lúc nhất thời cả căn phòng trang điểm chỉ còn nghe thấy tiếng khóc sụt sùi của Diệp Trăn.
***
Editor có lời muốn nói:
Thật ra là chương này edit xong từ 23:39 ngày hôm qua rùi cơ nhưng bây giờ mới đăng:v tại sợ phiền noti mọi người é ;;^;;
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.