Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 156:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Ông ta từng chạy đến bệnh viện khám, nhưng sức khỏe không có vấn đề gì, lại thường hay rã rời tinh thần, thỉnh thoảng còn lực bất tòng tâm. Đã có lúc ông ta nghi ngờ sức lực của mình bị yêu quái hút đi, nhưng báo cáo kiểm tra của bệnh viện rất bình thường, rồi lại xua tan đi lo lắng như vậy.

Yêu quái nói mình chưa hóa hình người nên năng lực không đủ, mới ảnh hưởng đến Lưu Hạ mãi, chỉ cần hắn có thể hóa hình người, mọi thứ sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nếu đã như vậy, thế chỉ cần lấy được cây dù, có lẽ vấn đề sức khỏe cũng có thể được giải quyết.

Lưu Hạ đến gần Long Cốt Tản, đột nhiên phát hiện cán dù đen sậm có thiết kế đặc trưng tương tự với miếu cổ. Chạm khắc trong miếu cổ có hình rồng sặc sỡ, răng vuốt rồng sắc bén dữ tợn, lúc dùng lực lộ rõ khớp xương giống y như cán dù này.

Ông ta không nghĩ nhiều về sự tương đông này, cầm cán dù của Long Cốt Tản. Một giây sau, con bỏng rát từ tay phải lan ra toàn thân, tiếp đó là âm thanh rên rỉ bên tai, còn pha lẫn âm thanh lửa cháy lách tách lách tách kỳ dị.

[A-]

Một ngọn lửa xanh đen từ cán dù cháy lên, nhanh chóng lan đến người Lưu Hạ như lửa cháy lan trên đồng cỏ, nhưng lại không thiêu trụi cơ thể và quần áo của ông ta, ngược lại thiêu đốt yêu quái bám trên người ông ta thành tro bụi!

Yêu quái chưa hóa hình người đang la hét thảm thiết rồi không còn tiếng động gì nữa. Lưu Hạ vốn chẳng kịp hỏi thăm, cơn đau quá lớn đã đánh gục ông ta, khiến ông ta sụp đổ quỳ xuống đất.

Sắc mặt ông ta trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh cả đâu, chỉ cảm thấy lông ngực điên cuồng đảo lộn, lại như rơi xuống vực thẳm đây gai, linh hồn tinh thần đều bị xé tan tành. Bên tại xuất hiện vô số âm thanh, tiếng khóc nỉ non của trẻ con, tiếng hú của xe cứu thương, tiếng than khóc đau buồn của những người thân quỳ trước bia mộ, càng nhanh chóng khiến đâu ông ta như muốn nổ tung.

Cửa phòng sau lưng phát ra âm thanh lạch cạch, Lưu Hạ quỳ gối co giật lại bị cơn đau làm cho choáng váng, vốn chẳng có sức để quay đâu nhìn thử.

“Rất đau đớn sao?” Tân Vân Mậu đẩy cửa thì trông thấy người quỳ dưới đất, anh thong thả đóng cửa lại, giọng điệu lạnh lẽo như gió rét: “Đây là ngũ độc lúc trước ông gieo, đem lại nỗi đau cho những người khác, giờ lại trở về trên người ông.”



“Nếu đã là đau đớn ông từng gieo cho người khác, vậy hiện tại ông cũng nên chịu đựng nhỉ?”

Anh vốn không làm gì với Lưu Hạ và tên yêu quái kia, Long Cốt Tản đã trả về hết tất cả từ lâu. Cây dù này được tạo bởi xương rồng và trúc, cán dù là xương rồng đến từ khúc tay bị chặt lìa của hắc long năm đó, mặt dù là trúc, giấy mỏng được tạo bởi lá lúc và thân trúc.

Long Cốt Tản do cơ thể của hai vị thần tạo nên, có thể nói là thần khí đáng giá, nhưng từ trước đến nay không có yêu quái nào dám ngấp nghé, hay là nói yêu quái muốn nó đều đã chết.

Tân Vân Mậu chưa từng ra tay với họ, bản thân Long Cốt Tản có phép màu. Phàm là yêu quái không sạch sẽ chạm vào đều sẽ bị lửa yêu thiêu rụi tận cùng mãi không lụi tàn; Phàm là con người thân ôm ngũ độc chạm vào đều sẽ bị tăng thêm giày vò ngũ độc mình gieo lên gấp bội.

Chỉ có thần có thể dùng thần khí, nếu không thì chính là tự chuốc khổ.

Tân Vân Mậu cầm Long Cốt Tán trên đi văng lên, anh nâng tay lên một cái thì nhẹ nhàng thu nó về, thờ ơ nói: “Còn chưa hóa hình người, chẳng trách không biết tôi.” Yêu quái khác đều biết hiệu quả của Long Cốt Tản, tuyệt nhiên sẽ không đụng vào họng súng, đây hoàn toàn là hành vi tự hủy.

Ngày thường Tân Vân Mậu cũng sẽ thu dù lại ổn thỏa, lúc sử dụng cẩn thận chú ý không chạm đến người khác, lúc che mưa đều là anh cầm dù chứ không phải Sở Trĩ Thủy, ở vườn trà thì quăng Long Cốt Tán lên không trung, nếu không thì ba yêu quái Hoàng Hắc Bạch sớm đã không còn trên đời nữa rồi.

Thỉnh thoảng anh cảm thấy mình chỉ cần yên tĩnh sống một mình giống như Long Cốt Tản là được. Nếu có người tìm anh kiếm chuyện, thì trả lại luồn ác ý đó.

Bởi vì anh có thể nhìn được ngũ độc bát khổ, cho nên triệt để vô cảm đối với rất nhiều chuyện, giống như người quan sát quanh quẩn bên ngoài thế giới, mắt thấy yêu quái và con người tự chuốc lấy phiền toái. Khổ đau của họ đều là tự bản thân họ gây ra, anh không có bất cứ liên quan nào, vì vậy yêu quái khác không có suy nghĩ gì với anh, anh cũng hoàn toàn không để ý.

Anh thực sự đã phong thần, nhưng anh không cho rằng mình có bản tính của thần trước giờ chưa từ chỉ lối hay cứu rỗi ý chí kỳ vọng của bất kỳ ai. Không lâu sau, nhân viên khách sạn nhận được thông báo của Sở Trĩ Thủy, vội vàng chạy đến phòng của Tân Vân Mậu, quả nhiên trông thấy Lưu Hạ lẻn vào phòng.

“Vị này...” Bảo vệ khách sạn định kéo Lưu Hạ đi, lại thấy đối phương mồ hôi lạnh đây đấu quỳ dưới đất, bỗng chốc cũng không dám chạm bậy bạ vào ông ta, nghiêm giọng nói: “Phiên ông đi theo tôi một chuyến, tự ý xông vào phòng khách sạn của người ta là phạm pháp đó!”



Sở Trĩ Thủy mặc đô ngủ đơn bạc, cô từ cửa phòng bên cạnh thò đâu ra, kiến nghị nói: “Tìm một bác sĩ đến, rồi bảo cảnh sát xử lý.”

Trạng thái tinh thần hiện tại của Lưu Hạ không ổn định, không biết có phải chịu ảnh hưởng của yêu quái không mà giống như đột ngột phát điên ngã trên đất trong phòng khách sạn.

“Được ạ được ạ, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, làm phiền cô nghỉ ngơi thật ngại а quá!”

Tân Vân Mậu nắm cánh cửa phòng cô, lại thấy cô mặc đô ngủ, mượn thế định đóng cửa phòng cô lại, cau mày nói: “Cỗ đi vào.”

Sở Trĩ Thủy nhận ra cửa sắp bị khép lại, cô vội đẩy ra chút: “Tôi xem xem xử lý thế nào, chắc là phải phối hợp với bên cảnh sát đó.”

Tuy lỗi nằm ở Lưu Hạ xông vào phòng, nhưng họ bị dính đến một cách vô tội, nói không chừng phải đi làm chút thủ tục, yêu quái trúc lại không rành mấy thứ này.

Tân Vân Mậu không dùng lực đóng cửa, sợ trực tiếp đẩy cô té ngửa, nhưng thân hình cao thẳng đã chặn mất tâm nhìn của cô, anh cứng rắn lặp lại: “Cô đi vào.” “Tôi đi vào anh phải làm sao?” Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên: “Lát nữa cảnh sát có thể đến hỏi chuyện đấy.”

“Vậy thì hỏi thôi.”

“Anh lại không biết xử lý mấy thứ này...”

“Tôi biết.” Tân Vân Mậu hơi không phục, anh xoay mặt lại ngay tức khắc, nghiêm túc nói: “Cô đi vào.”

“...” Sở Trĩ Thủy thấy anh lại sắp tức giận vội nói: “Được được được, anh biết, anh biết hết, tôi đi vào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook