Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 157:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Cô thầm nghĩ cảnh sát đến cũng sẽ gõ cửa phòng mình, nên không tiếp tục dây dưa với anh nữa, thành thật đóng cửa phòng lại.

Giờ Tân Vân Mậu mới hài lòng.

Điều làm người ta bất ngờ là cả đêm Tân Vân Mậu và cảnh sát đều không gõ cửa phòng cô, cũng không biết rốt cuộc họ xử lý chuyện Lưu Hạ thế nào.

Ngày hôm sau, một người một yêu gặp ông chủ Bành ở nhà hàng của khách sạn, giờ mới nghe nói phần sau của câu chuyện, sớm đã truyền đi khắp giới thương lái nhân sâm rồi.

Lưu Hạ bị bác sĩ và cảnh sát dẫn đi, sức khỏe lại không có vấn đề gì, chỉ là trạng thái tinh thần rất tội tệ. Hành vi xông vào phòng Tân Vấn Mậu của ông ta là hành vi trái pháp luật, đồng thời đang truy vết ông ta đã lấy cắp thẻ phòng khách sạn bằng cách nào, lại moi ra không ít chứng cứ làm ăn nhân sâm giả, ngay cả “Vua Sâm” giả của buổi đấu giá cũng nằm trong đó, toàn là lừa gạt khách hàng, làm giả buôn bán.

Trong điện thoại Lưu Hạ không có tài liệu nhân sâm chất lượng tốt, đều là thu mua nhân sâm kém chất lượng từ các đường nhập hàng khác nhau, cũng không biết dùng thủ đoạn gì để lừa người.

“Nghe nói rất nhiều người tìm ông ta mua nhân sâm trước kia đều nổi khùng rồi, hiện giờ đều cầm đô tìm đến ông ta tính sổ.” Ông chủ Bành thổn thức: “Nghề này vẫn là phải chú trọng lương tâm, bán nhân sâm giả bị bắt phải bị kết án tù đó, chắc là ông ta sẽ không ra được trong một khoảng thời gian...”

“May mà lúc sắp bắt đầu buổi đấu giá đổi thành nhân sâm của các cô, nếu không thì lẫn này lật xe thật rồi, có lẽ năm sau không còn nữa!” Nếu “Vua Sâm” của buổi đấu giá Đan Sơn bị phá thành tiếng xấu, có thể sẽ trực tiếp đập nát bảng hiệu nhân sâm Đan Sơn, cũng sẽ nảy sinh ảnh hưởng xấu đối với các cửa tiệm địa phương.

May thay hiện giờ mọi thứ tốt đẹp, cục quan sát nhận được tiền bán “Vua Sâm”,

sàn đấu giá Đan Sơn cũng đang kiện Lưu Hạ. Sau khi sóng yên biển lặng, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu nhín chút thời gian rảnh để đi tham quan phong cảnh Đan Sơn trước ngày về.

Tiêt thu trong trẻo tươi mát, du khách đổ về cổng vào khu danh lam thắng cảnh không ngớt, nhưng lại không hề chen chúc trên đường núi hiểm trở, rất nhiều người không có sức bấu víu leo được đến đây thì dừng. Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu ôm tâm thái cũng đã đến đây rồi, đi thẳng một đường lên núi, muốn ở trên đỉnh núi ngắm nhìn phong cảnh phía dưới.

Thể lực của cô vẫn coi như tạm được, nhưng không hề điềm tĩnh như Tân Vân Mậu, nhất là anh đi qua mỗi một đoạn đường lên núi, còn phải nghiêng đâu quan sát cô một phen, ước gì có thể viết đây lên mặt “để tôi xem cô đi được tới đâu sẽ mệt sấp mặt”, cũng không biết rốt cuộc đang âm thầm kỳ vọng điều gì.

Sở Trĩ Thủy bị ánh mắt của anh kích thích, vậy mà lại một hơi bò lên đỉnh núi, có thể đứng bến lan can ngắm nhìn rừng núi hùng vĩ xa xăm.

“Thời tiết hôm nay vẫn tốt thật, muôn dặm không mây.” Sở Trĩ Thủy nhìn xa xăm, cô tán thưởng sắc trời xanh biếc, chỉ thấy người mình thư thái, cảm khái nói: “Y như anh nói.”



“Hừ.” Tân Vân Mậu khá tự đắc, anh đút một tay vào túi, đứng bên cạnh cô, cùng cô nhìn về biển rừng rộng lớn.

Tông màu lạnh của bầu trời và tông màu ấm của biển rừng giao thoa, càng làm tôn lên mỹ cảnh chói mắt của thiên nhiên. Vàng nhạt, vàng kim, đỏ thuần, đỏ thẫm, nâu nhạt, nâu đậm, xanh non, xanh biếc, vô số màu sắc hòa vào nhau, trời thu khoác cho Đan Sơn một chiếc áo lộng lẫy mỹ lệ. Dòng sông nhỏ chảy xuyên qua rừng núi, như mạch máu của rừng cây, mạch đập của tự nhiên.

Một người một yêu đứng giữa nơi núi cao, mỗi lần hít thở một ngụm không khí thì giống như đến được lá phổi của hành tinh, tinh thần sảng khoái không nói được thành lời.

“Nghe nói mùa đông Đan Sơn rất đẹp, còn có thể ngắm cảnh sương đọng!” Sở Trĩ Thủy chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Nhưng nếu anh có thể dịch chuyển tức thời, há chẳng phải có thể đến ngắm tùy lúc hay sao?” “Có hạn chế.” Tân Vân Mậu nói sự thật: “Không phải nơi nào cũng đến được.”

“Hạn chế?”

“Phải, tôi chỉ có thể đi về nơi có trúc, và nơi có tồn tại tín vật trung gian, trong hầu hết các trường hợp hai bên đều không mất hiệu nghiệm.”

Lần đông hành đầu tiên của họ là đi bồi thường đất trồng rau, bên cạnh luống rau có trồng trúc, cho nên Tân Vân Mậu có thể đột ngột hiện thân. Sau này, Sở Trĩ Thủy mang mặt dây chuyền bên người, anh mới có thể trực tiếp dịch chuyển đến cạnh cô.

Tân Vân Mậu chỉ vào mặt dây chuyền Sở Trĩ Thủy đeo, bổ sung nói: “Đương nhiên, nếu gặp phải tình huống đặc thù, còn có cách nguy hiểm nhất.”

Sở Trĩ Thủy chớp mắt: “Là cách gì?”

“Gọi tên tôi.” Anh nhìn thẳng vào cô, tông giọng cũng trở nên ôn hòa: “Tên là biểu

tượng duy nhất trời đất ban cho chúng tôi, chỉ cần cỗ thật sự muốn gặp tôi, chắc chắn tôi có thể nghe thấy, cách này tuyệt đối không sai sót.” Tên của yêu quái có đây đủ sức mạnh, những yêu quái khác không hay nghe tên mình, bình thường sẽ cảm thấy phiên phức không thèm quan tâm. Nhưng người có lá gan gọi tên anh rất ít, nếu là cô gọi, chắc chắn anh sẽ hiện thân.

Sở Trĩ Thủy hơi sững sờ, đột nhiên bị ngữ khí dịu dàng của anh chạm đến rung động, dường như đến cả ba chữ “Tân Vẫn Mậu” đơn giản vào lúc này đây cũng

được trao cho một ý nghĩa khác, lĩnh hội được cảm giác chấn động vào khoảnh khắc anh nghe được tên mình khi đang hóa hình người. Linh hồn và trí tuệ sơ khai trong một khoảng thời gian dài dai dẳng, cuối cùng trong một tiếng gọi này mà rẽ mây nhìn thấy ánh trăng, thay da đổi thịt. Đây có lẽ là của cải quý báu nhất của mỗi yêu quái, ngay cả Kim Du thường ngày cũng nhấn mạnh rằng tên cô ấy rất quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook