Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 158:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sở Trĩ Thủy tò mò: “Vậy lúc trước anh có thể đến Đan Sơn không?”
Tân Vân Mậu: “Đến không được.”
Trong cảnh vật của Đan Sơn không có trúc, nhưng lần này anh có thể tùy ý ở lại đây, bằng với việc khai thông một điểm dịch chuyển mới.
“Không tôi, vậy thì không đến trắng tay rồi, không uổng phí chúng ta leo lên đây.” Sở Trĩ Thủy nhẹ cười: “Lần sau còn có thể đến ngắm tuyết.”
Tân Vân Mậu hạ tâm mắt, nhỏ giọng nói: “Ừm.” Cô rất thích ước hẹn hoặc lời hứa, hơn nữa chưa từng thất tín với ai.
Dù là nói mời anh ăn cơm, hay là dẫn anh đi hóng gió, hoặc là ngồi máy bay, nhưng phàm đã là chuyện cô nói ra khỏi miệng, thì sẽ luôn có một ngày thành hiện thực. Chậm rãi mà ổn định, không tiếng động mà đạt được mục tiêu, đồng thời nuôi
nấng vạn vật ven đường, hầu như là đường chính đi qua cuộc đời cô. Anh đã gặp cô rất nhiều lân, cho dù là con cá kia, hay là Trần Châu Tuệ, hay là đồng nghiệp trước kia của cô và ông chủ Bành, hay yêu quái khác trong cục quan sát,... căn bản đều từng nhận được ảnh hưởng đặc biệt từ cô, thậm chí cũng bao gồm cả anh.
Thật ra Tân Vân Mậu không thích tuyết, băng tuyết sẽ ăn mòn lớp vỏ của lá trúc, làm nó bị ép tàn lụi thay ra phiến lá mới, nếu không thì cây trúc phải chịu khổ. Nhưng cô đã nói lân sau ngắm tuyết, thứ đã từng ghét bỏ trong quá khứ, nhưng cũng sinh ra sự mong đợi mới mẻ, dường như mọi thứ đã khác.
Anh không biết thay đổi này là gì, nhưng anh cảm thấy có lẽ nó là sự thay đổi tốt, sau khi trải qua thời gian cô đơn buồn tẻ, cuối cùng anh cũng vui vẻ xuất phát từ nội tâm.
Đúng lúc này, một cặp tình nhân nhỏ bên lan can chần chừ tiến lên, cô gái cầm điện thoại hỏi thăm: “Xin chào, có thể giúp chúng tôi chụp tấm ảnh không?”
“Có thể chứ.” Sở Trĩ Thủy cười nhận lấy điện thoại: “Các cô muốn chụp ở đâu?” “Đứng đây là được rồi, muốn chụp phong cảnh phía sau.”
Như đã nói, Sở Trĩ Thủy chụp mấy tấm ảnh cho đôi tình nhân đang ngả vào nhau, thuận thế thu hết cảnh đẹp rừng núi phía sau vào khung hình.
“Cô xem thử xem thế nào?” Sở Trĩ Thủy trả điện thoại cho họ: “Không được thì có thể chụp thêm hai tấm.”
“Cảm ơn, rất đẹp.” Cô gái cúi đâu kiểm tra ảnh chụp, cô ấy thấy Tân Vân Mậu bên cạnh, chủ động đề nghị nói: “Tôi cũng giúp các cô chụp một tấm nhé”
Sở Trĩ Thủy đo ra: “A...”
“Đến cũng đến rồi, chụp hai tấm đi.” Cô gái khuyên: “Giữ một tấm làm kỳ niệm, tôi chụp ảnh cũng được đó!”
“...Cũng được.”
Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đứng cạnh lan can, họ không ngờ sẽ có người qua đường nhiệt tình đê nghị chụp ảnh chung, bỗng chốc cảm thấy khá kỳ quặc, sượng trân đứng cùng nhau.
“Gân lại chút nữa, giờ cách xa quá rồi.” Cô gái còn khá nghiêm túc điều chỉnh góc độ, cô ấy đổi liên tục mấy tư thế, lát thì cúi người, lát thì ngồi xổm xuống, nói: “Thả lỏng chút, cười lên nào, ôm chút cũng được.”
“Không không không...”
Sở Trĩ Thủy lòng thầm nói đối phương hiểu lầm mối quan hệ của hai người họ, cô nghe được câu này càng cười không nổi.
Cuối cùng, vẫn là Tân Vân Mậu hơi lui về sau một bước, anh tựa một tay lên lan can, không chạm vào Sở Trĩ Thủy, chỉ đặt ở vị trí sau lưng cô, nhờ mượn thế hoàn thành chụp ảnh chung. Tuy hai người đều không thật sự chạm vào đối phương, nhưng trên ảnh giống như cô nép vào vòng tay anh.
“Chụp không tôi.” Cô gái kiểm tra một phen, cô ấy hài lòng gật đâu, xem ra ngày thường là một bậc thầy chụp ảnh tự sướng chăm chỉ.
Sở Trĩ Thủy nói cảm ơn họ, giờ mới nhận lại điện thoại của mình. Cô xem được bức ảnh cũng sững sờ, không ngờ mượn thế lại chụp ra được hiệu ứng này, cảm thấy
chuyện càng tả càng đen, quả thật không nói rõ được. Tân Vân Mậu cũng đến gần, anh phát hiện mình đang ôm lấy cô trên ảnh, lông mi vô thức run rẩy, không biết đang nghĩ gì.
Sở Trĩ Thủy thấy anh ngắm bức ảnh đến thất thần, hỏi: “Đây là lần đâu anh chụp ảnh sao?”
“Phải.”
Sở Trĩ Thủy nghe vậy cảm thán, đột nhiên cũng không để ý nữa, cười nói: là đáng để kỷ niệm.”
“Vậy thật Dù sao đi nữa người khác cũng không nhìn thấy, chụp thành thế này thì chụp thành thế này đi.
Tân Vân Mậu im lặng một lát, mở miệng nói: “Tôi muốn tấm này.”
“Ảnh sao?” Sở Trĩ Thủy vừa nhớ ra anh không dùng điện thoại, cũng không có cách gửi qua cho anh ngay được, đê nghị nói: “Vậy tôi về rửa ra rồi đưa cho anh nha, anh còn muốn chụp chỗ nào nữa không? Tôi có thể giúp anh chụp một chút.”
Cô không thích chụp ảnh phong cảnh, suýt quên anh lân đâu đi du lịch, nói không cùng sẽ có hứng thú với chụp ảnh.
Tân Vân Mậu lắc đâu: “Không cần, có một tấm là đủ rồi.”
Một ngày du lịch Đan Sơn rất nhanh kết thúc.
Sau khi về khách sạn, Sở Trĩ Thủy trực tiếp xuống lâu rửa ảnh, còn bảo người ta ép bảo quản. Bên ngoài là một lớp màn bảo vệ trong suốt, mặt sau có miếng lót gỗ cổ định, khiến tấm ảnh trông như một tấm ảnh chụp rửa liên.
Cô do dự một lát, dùng bút viết lên địa điểm và ngày tháng dưới góc sau tấm ảnh, lại suy nghĩ có cần ký tên mình không. Trí nhớ của yêu quái trúc chắc tốt hơn Kim Du, nhưng chuyện qua mấy trăm năm nữa thì ai biết, vẫn là nhắc nhẹ một chút mới được, cuối cùng để lại một chứ “Thủy”.
Tân Vân Mậu: “Đến không được.”
Trong cảnh vật của Đan Sơn không có trúc, nhưng lần này anh có thể tùy ý ở lại đây, bằng với việc khai thông một điểm dịch chuyển mới.
“Không tôi, vậy thì không đến trắng tay rồi, không uổng phí chúng ta leo lên đây.” Sở Trĩ Thủy nhẹ cười: “Lần sau còn có thể đến ngắm tuyết.”
Tân Vân Mậu hạ tâm mắt, nhỏ giọng nói: “Ừm.” Cô rất thích ước hẹn hoặc lời hứa, hơn nữa chưa từng thất tín với ai.
Dù là nói mời anh ăn cơm, hay là dẫn anh đi hóng gió, hoặc là ngồi máy bay, nhưng phàm đã là chuyện cô nói ra khỏi miệng, thì sẽ luôn có một ngày thành hiện thực. Chậm rãi mà ổn định, không tiếng động mà đạt được mục tiêu, đồng thời nuôi
nấng vạn vật ven đường, hầu như là đường chính đi qua cuộc đời cô. Anh đã gặp cô rất nhiều lân, cho dù là con cá kia, hay là Trần Châu Tuệ, hay là đồng nghiệp trước kia của cô và ông chủ Bành, hay yêu quái khác trong cục quan sát,... căn bản đều từng nhận được ảnh hưởng đặc biệt từ cô, thậm chí cũng bao gồm cả anh.
Thật ra Tân Vân Mậu không thích tuyết, băng tuyết sẽ ăn mòn lớp vỏ của lá trúc, làm nó bị ép tàn lụi thay ra phiến lá mới, nếu không thì cây trúc phải chịu khổ. Nhưng cô đã nói lân sau ngắm tuyết, thứ đã từng ghét bỏ trong quá khứ, nhưng cũng sinh ra sự mong đợi mới mẻ, dường như mọi thứ đã khác.
Anh không biết thay đổi này là gì, nhưng anh cảm thấy có lẽ nó là sự thay đổi tốt, sau khi trải qua thời gian cô đơn buồn tẻ, cuối cùng anh cũng vui vẻ xuất phát từ nội tâm.
Đúng lúc này, một cặp tình nhân nhỏ bên lan can chần chừ tiến lên, cô gái cầm điện thoại hỏi thăm: “Xin chào, có thể giúp chúng tôi chụp tấm ảnh không?”
“Có thể chứ.” Sở Trĩ Thủy cười nhận lấy điện thoại: “Các cô muốn chụp ở đâu?” “Đứng đây là được rồi, muốn chụp phong cảnh phía sau.”
Như đã nói, Sở Trĩ Thủy chụp mấy tấm ảnh cho đôi tình nhân đang ngả vào nhau, thuận thế thu hết cảnh đẹp rừng núi phía sau vào khung hình.
“Cô xem thử xem thế nào?” Sở Trĩ Thủy trả điện thoại cho họ: “Không được thì có thể chụp thêm hai tấm.”
“Cảm ơn, rất đẹp.” Cô gái cúi đâu kiểm tra ảnh chụp, cô ấy thấy Tân Vân Mậu bên cạnh, chủ động đề nghị nói: “Tôi cũng giúp các cô chụp một tấm nhé”
Sở Trĩ Thủy đo ra: “A...”
“Đến cũng đến rồi, chụp hai tấm đi.” Cô gái khuyên: “Giữ một tấm làm kỳ niệm, tôi chụp ảnh cũng được đó!”
“...Cũng được.”
Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đứng cạnh lan can, họ không ngờ sẽ có người qua đường nhiệt tình đê nghị chụp ảnh chung, bỗng chốc cảm thấy khá kỳ quặc, sượng trân đứng cùng nhau.
“Gân lại chút nữa, giờ cách xa quá rồi.” Cô gái còn khá nghiêm túc điều chỉnh góc độ, cô ấy đổi liên tục mấy tư thế, lát thì cúi người, lát thì ngồi xổm xuống, nói: “Thả lỏng chút, cười lên nào, ôm chút cũng được.”
“Không không không...”
Sở Trĩ Thủy lòng thầm nói đối phương hiểu lầm mối quan hệ của hai người họ, cô nghe được câu này càng cười không nổi.
Cuối cùng, vẫn là Tân Vân Mậu hơi lui về sau một bước, anh tựa một tay lên lan can, không chạm vào Sở Trĩ Thủy, chỉ đặt ở vị trí sau lưng cô, nhờ mượn thế hoàn thành chụp ảnh chung. Tuy hai người đều không thật sự chạm vào đối phương, nhưng trên ảnh giống như cô nép vào vòng tay anh.
“Chụp không tôi.” Cô gái kiểm tra một phen, cô ấy hài lòng gật đâu, xem ra ngày thường là một bậc thầy chụp ảnh tự sướng chăm chỉ.
Sở Trĩ Thủy nói cảm ơn họ, giờ mới nhận lại điện thoại của mình. Cô xem được bức ảnh cũng sững sờ, không ngờ mượn thế lại chụp ra được hiệu ứng này, cảm thấy
chuyện càng tả càng đen, quả thật không nói rõ được. Tân Vân Mậu cũng đến gần, anh phát hiện mình đang ôm lấy cô trên ảnh, lông mi vô thức run rẩy, không biết đang nghĩ gì.
Sở Trĩ Thủy thấy anh ngắm bức ảnh đến thất thần, hỏi: “Đây là lần đâu anh chụp ảnh sao?”
“Phải.”
Sở Trĩ Thủy nghe vậy cảm thán, đột nhiên cũng không để ý nữa, cười nói: là đáng để kỷ niệm.”
“Vậy thật Dù sao đi nữa người khác cũng không nhìn thấy, chụp thành thế này thì chụp thành thế này đi.
Tân Vân Mậu im lặng một lát, mở miệng nói: “Tôi muốn tấm này.”
“Ảnh sao?” Sở Trĩ Thủy vừa nhớ ra anh không dùng điện thoại, cũng không có cách gửi qua cho anh ngay được, đê nghị nói: “Vậy tôi về rửa ra rồi đưa cho anh nha, anh còn muốn chụp chỗ nào nữa không? Tôi có thể giúp anh chụp một chút.”
Cô không thích chụp ảnh phong cảnh, suýt quên anh lân đâu đi du lịch, nói không cùng sẽ có hứng thú với chụp ảnh.
Tân Vân Mậu lắc đâu: “Không cần, có một tấm là đủ rồi.”
Một ngày du lịch Đan Sơn rất nhanh kết thúc.
Sau khi về khách sạn, Sở Trĩ Thủy trực tiếp xuống lâu rửa ảnh, còn bảo người ta ép bảo quản. Bên ngoài là một lớp màn bảo vệ trong suốt, mặt sau có miếng lót gỗ cổ định, khiến tấm ảnh trông như một tấm ảnh chụp rửa liên.
Cô do dự một lát, dùng bút viết lên địa điểm và ngày tháng dưới góc sau tấm ảnh, lại suy nghĩ có cần ký tên mình không. Trí nhớ của yêu quái trúc chắc tốt hơn Kim Du, nhưng chuyện qua mấy trăm năm nữa thì ai biết, vẫn là nhắc nhẹ một chút mới được, cuối cùng để lại một chứ “Thủy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.