Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 159:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sau khi Tân Vân Mậu cầm tấm ảnh, trên mặt anh không có sắc thái gì, nhưng hiển nhiên khá hài lòng, đi tới đi lui ngắm nhìn nó, lát thì xem hình chụp chung ở mặt trước, lát thì đọc tên ở mặt sau, cuối cùng ngón tay thon dài lật một cái, không biết đã đem đỗ giấu nơi nào.
Lúc quay về, một người một yêu vẫn ngồi máy bay, mang theo số tiền lớn của buổi
bán nhân sâm, mang theo sự vui vẻ của chuyến du lịch Đan Sơn, lân nữa quay lại Hoài Giang. Một tuần mới bắt đầu, trong cục quan sát Hoài Giang, Sở Trĩ Thủy rõ ràng cảm thấy cuộc sống của mình vì chuyến đi Đan Sơn mà có thay đổi.
Nhân sâm hoang dã được chọn làm “Vua Sâm” khiến lão Bạch kiêu ngao đôi chút, hiện giờ ông ta không coi mình là lão Bạch nữa, ước gì có thể coi mình là vua sâm, phảng phất như nhân sâm được đấu ra giá cao là ông ta vậy.
Đồng thời, tài khoản công ty nhiều thêm một phần tiền, một triệu tám trăm ngàn phải trừ thuế và hoa hồng, tiền còn lại vẫn không ít. Sở Trĩ Thủy không biết phòng tài vụ tính toán thế nào, nhưng hiển nhiên năm nay không thể báo cáo thành tích tiếp nữa, trong cục tổng cộng có hai mươi mấy người và yêu, cộng thêm liên tiếp thu lợi từ kẹo gừng và kem dưỡng, tiền này còn báo cáo sẽ có nguy cơ phạm luật.
Thế nhưng, để tiên trong tài khoản cũng rất lãng phí, để dành đến năm sau nói không chừng có biến số.
Tham khảo cách làm của cục quan sát Ngân Hải, họ dùng tiền xây dựng cục, coi như cách thỏa đáng nhất. Trong nhà ăn, Sở Trĩ Thủy và Kim Du đang ăn cơm, bỗng thấy bên cạnh có bóng hình quen thuộc đến gần. Đôi mắt đậu đen, bụng to eo tròn, chính là Ngô Thường Cung.
“Sở Trĩ Thủy, công việc dạo này thế nào? Có cực khổ không?” Ngô Thường Cung cầm khay cơm ngồi xuống, anh ta hàn huyên nhiệt tình, giống như đó giờ không có hiểu lâm gì với cỗ, bỗng chốc làm Kim Du ngạc nhiên rớt cả cằm xuống.
“Vẫn ổn, trưởng phòng Ngô vất vả không?” Sở Trĩ Thủy trầm tĩnh trả lời, cũng không hiểu nguyên do Ngô Thường Cung tìm mình.
“Không vất vả không vất vả, bộ phận hậu cần đều là làm công việc nhỏ lẻ, không vật vả bằng trưởng phòng Sở!” Ngô Thường Cung nịnh hót xong, anh ta lại cố ý lộ sắc mặt khó xử, nhượng bộ nói: “Lúc trước có chút hiểu lầm nhỏ với trưởng phường Sở, đều là bận công việc sốt ruột thôi mà, lúc ấy quả thật là tôi không đúng vẫn luôn muốn nói một tiếng xin lỗi, giờ mới tìm được cơ hội.”
Kim Du nghe xong mấy lời này thì hết hồn, thậm chí cũng quên gắp thức ăn ăn com.
“Không sao, tôi không nhớ rõ nữa rồi.” Sỡ Trĩ Thủy mỉm cười: “Chỉ nhớ ban đầu ở bộ phận hậu cần cũng khá vui vẻ.”
Dù sao đi nữa cô cũng không chịu tủi thân gì nhiều ở bộ phận hậu cần, Ngô Thường Cung về sau có tủi thân không cũng không phải do cô quản.
Ngô Thường Cung nghe vậy, anh ta lộ vẻ vui mừng: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi nghe nói cô vừa đi Đan Sơn làm ăn lớn?”
“Cũng không phải tôi làm ăn, đều là công việc của cục.”
“Vậy cô nghĩ xong số tiền này dùng thế nào chưa?” Cuối cùng thì Ngô Thường Cung cũng nói ra chuyện chính, uyển chuyển nói: “Thật ra tôi từ Tất Ngô đến đây, vẫn luôn không thích ứng được với bên này, cảm thấy trong cục thiếu gì đó...”
Kim Du nghi hoặc: “Thiếu cái gì?”
“Thiếu bãi cát với biển đó!” Ngô Thường Cung nói: “Trong cục chúng ta có núi có sông, chỉ không có biển lớn cát vàng.”
Sở Trĩ Thủy cảm thấy cực kỳ hoang đường: “Cái này quan trọng lắm sao?”
“Tất nhiên quan trọng rồi, cua biển sao có thể không có bãi cát? Hiện tại trong cục có tiên rồi, chúng ta hoàn toàn có thể tạo một mảnh, bù đắp tiếc nuối từ xưa đến nay!”
" Sở Trĩ Thủy dứt khoát từ chối: “Không, trưởng phòng Ngô, tiếc nuôi trong cục nhiều rồi, tạm thời vẫn không nói đến chuyện biển lớn.”
Cô thầm than Ngô Thường Cung thật là một con cua biển, trong đâu đều là nước biển, cục quan sát nhà ai lại đi lấp cát tạo biển? Lại nói anh ta có tài đức gì, tại sao phải trích tiền tạo biển cho anh ta? Chẳng lẽ anh ta là cua hoàng đế đắt tiền sao!?
Có điều thái độ của Ngô Thường Cung cũng để lộ thông tin, đó chính là các yêu quái trong cục có yêu cầu, sau khi bộ phận tài vụ biết chuyện thì cũng bắt đầu tính toán phần kinh phí này. Ngưu Sĩ nói muốn cải thiện nhà ăn, Miêu Lịch nói muốn xây lâu cho cục quan sát, Hồng Hi Minh khéo léo ám chỉ trong cục thiếu khu hoạt động trung tâm, tóm lại là ai cũng có ý kiến riêng. Dạo gần đây Sở Trĩ Thủy không dám ra khỏi bộ phận phát triển kinh tế, ngày thường đều lẩn trốn các yêu quái khác để đi, e sợ lại gặp phải lời nói thẳng hay ám chỉ.
Trong văn phòng, Sở Trĩ Thủy phát sâu về việc dùng kinh phí xây cái gì, thăm dò tùy miệng hỏi thăm: “Kim Du, cô cảm thấy trong cục thiếu cái gì?” Lắp thang máy cho tòa nhà tốn không nhiều, tiền còn lại vẫn có thể làm thêm chút chuyện.
“Nếu là tôi, có thể là ký túc xá đi.” Kim Du suy tư một lát, bất lực nói: “Chủ yếu hiện tại đường về nhà xa quá, hơn nữa mùa đông thời tiết rất lạnh, tôi đi đường chịu không nổi.” “Hiện tại cô về nhà thế nào?” Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên: “Đúng rồi, cô ở đâu?”
“Tôi ở trọ trong thôn nhỏ vùng lân cận, sau khi tan làm thường bơi theo sông về nhà, dĩ nhiên dùng bản thể sẽ không bị người ta phát hiện.” Kim Du nghiêng đâu: “Nhưng qua một thời gian nữa lại là mùa đông, nước sông đóng băng không tiện.”
Thật ra Kim Du không thích biến về bản thể, nhưng muốn nhanh về đến nhà lại
không có cách nào khác.
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: “Cô trước giờ vẫn luôn đi lại như vậy sao?”
Nói sao cô không gặp yêu quái lái xe hay chạy xe, hóa ra là họ đi làm tan làm như vậy à?
Kim Du mềm giọng nói: “Đúng vậy, thật ra xuân thu vẫn ổn, nhiệt độ sẽ khá thích hợp, chính là đường đi sẽ chen chúc, nếu đụng phải bầy cá gì đó, một đống cá sẽ dễ va chạm, sau khi về nhà sức cùng lực kiệt trèo lên không nổi...”
“Nếu là mùa đông sẽ không chen chúc như vậy, chính là buổi sáng đi làm lạnh cực ấy, có khi cảm thấy tuyệt vọng và nghi ngờ thế giới, tại sao tôi đến cục phải chịu đựng cuộc sống thế này?” Kim Du gãi đâu.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, xây ký túc xá đi!” Sở Trĩ Thủy lắc đâu liên tục, cô nhanh chóng đưa ra quyết định, ai thán nói: “Đừng nói thêm về chuyện đi lại tàu điện ngầm của xã hội loài cá nữa, mẹ đau lòng.”
Kim Du: "?"
Lúc quay về, một người một yêu vẫn ngồi máy bay, mang theo số tiền lớn của buổi
bán nhân sâm, mang theo sự vui vẻ của chuyến du lịch Đan Sơn, lân nữa quay lại Hoài Giang. Một tuần mới bắt đầu, trong cục quan sát Hoài Giang, Sở Trĩ Thủy rõ ràng cảm thấy cuộc sống của mình vì chuyến đi Đan Sơn mà có thay đổi.
Nhân sâm hoang dã được chọn làm “Vua Sâm” khiến lão Bạch kiêu ngao đôi chút, hiện giờ ông ta không coi mình là lão Bạch nữa, ước gì có thể coi mình là vua sâm, phảng phất như nhân sâm được đấu ra giá cao là ông ta vậy.
Đồng thời, tài khoản công ty nhiều thêm một phần tiền, một triệu tám trăm ngàn phải trừ thuế và hoa hồng, tiền còn lại vẫn không ít. Sở Trĩ Thủy không biết phòng tài vụ tính toán thế nào, nhưng hiển nhiên năm nay không thể báo cáo thành tích tiếp nữa, trong cục tổng cộng có hai mươi mấy người và yêu, cộng thêm liên tiếp thu lợi từ kẹo gừng và kem dưỡng, tiền này còn báo cáo sẽ có nguy cơ phạm luật.
Thế nhưng, để tiên trong tài khoản cũng rất lãng phí, để dành đến năm sau nói không chừng có biến số.
Tham khảo cách làm của cục quan sát Ngân Hải, họ dùng tiền xây dựng cục, coi như cách thỏa đáng nhất. Trong nhà ăn, Sở Trĩ Thủy và Kim Du đang ăn cơm, bỗng thấy bên cạnh có bóng hình quen thuộc đến gần. Đôi mắt đậu đen, bụng to eo tròn, chính là Ngô Thường Cung.
“Sở Trĩ Thủy, công việc dạo này thế nào? Có cực khổ không?” Ngô Thường Cung cầm khay cơm ngồi xuống, anh ta hàn huyên nhiệt tình, giống như đó giờ không có hiểu lâm gì với cỗ, bỗng chốc làm Kim Du ngạc nhiên rớt cả cằm xuống.
“Vẫn ổn, trưởng phòng Ngô vất vả không?” Sở Trĩ Thủy trầm tĩnh trả lời, cũng không hiểu nguyên do Ngô Thường Cung tìm mình.
“Không vất vả không vất vả, bộ phận hậu cần đều là làm công việc nhỏ lẻ, không vật vả bằng trưởng phòng Sở!” Ngô Thường Cung nịnh hót xong, anh ta lại cố ý lộ sắc mặt khó xử, nhượng bộ nói: “Lúc trước có chút hiểu lầm nhỏ với trưởng phường Sở, đều là bận công việc sốt ruột thôi mà, lúc ấy quả thật là tôi không đúng vẫn luôn muốn nói một tiếng xin lỗi, giờ mới tìm được cơ hội.”
Kim Du nghe xong mấy lời này thì hết hồn, thậm chí cũng quên gắp thức ăn ăn com.
“Không sao, tôi không nhớ rõ nữa rồi.” Sỡ Trĩ Thủy mỉm cười: “Chỉ nhớ ban đầu ở bộ phận hậu cần cũng khá vui vẻ.”
Dù sao đi nữa cô cũng không chịu tủi thân gì nhiều ở bộ phận hậu cần, Ngô Thường Cung về sau có tủi thân không cũng không phải do cô quản.
Ngô Thường Cung nghe vậy, anh ta lộ vẻ vui mừng: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi nghe nói cô vừa đi Đan Sơn làm ăn lớn?”
“Cũng không phải tôi làm ăn, đều là công việc của cục.”
“Vậy cô nghĩ xong số tiền này dùng thế nào chưa?” Cuối cùng thì Ngô Thường Cung cũng nói ra chuyện chính, uyển chuyển nói: “Thật ra tôi từ Tất Ngô đến đây, vẫn luôn không thích ứng được với bên này, cảm thấy trong cục thiếu gì đó...”
Kim Du nghi hoặc: “Thiếu cái gì?”
“Thiếu bãi cát với biển đó!” Ngô Thường Cung nói: “Trong cục chúng ta có núi có sông, chỉ không có biển lớn cát vàng.”
Sở Trĩ Thủy cảm thấy cực kỳ hoang đường: “Cái này quan trọng lắm sao?”
“Tất nhiên quan trọng rồi, cua biển sao có thể không có bãi cát? Hiện tại trong cục có tiên rồi, chúng ta hoàn toàn có thể tạo một mảnh, bù đắp tiếc nuối từ xưa đến nay!”
" Sở Trĩ Thủy dứt khoát từ chối: “Không, trưởng phòng Ngô, tiếc nuôi trong cục nhiều rồi, tạm thời vẫn không nói đến chuyện biển lớn.”
Cô thầm than Ngô Thường Cung thật là một con cua biển, trong đâu đều là nước biển, cục quan sát nhà ai lại đi lấp cát tạo biển? Lại nói anh ta có tài đức gì, tại sao phải trích tiền tạo biển cho anh ta? Chẳng lẽ anh ta là cua hoàng đế đắt tiền sao!?
Có điều thái độ của Ngô Thường Cung cũng để lộ thông tin, đó chính là các yêu quái trong cục có yêu cầu, sau khi bộ phận tài vụ biết chuyện thì cũng bắt đầu tính toán phần kinh phí này. Ngưu Sĩ nói muốn cải thiện nhà ăn, Miêu Lịch nói muốn xây lâu cho cục quan sát, Hồng Hi Minh khéo léo ám chỉ trong cục thiếu khu hoạt động trung tâm, tóm lại là ai cũng có ý kiến riêng. Dạo gần đây Sở Trĩ Thủy không dám ra khỏi bộ phận phát triển kinh tế, ngày thường đều lẩn trốn các yêu quái khác để đi, e sợ lại gặp phải lời nói thẳng hay ám chỉ.
Trong văn phòng, Sở Trĩ Thủy phát sâu về việc dùng kinh phí xây cái gì, thăm dò tùy miệng hỏi thăm: “Kim Du, cô cảm thấy trong cục thiếu cái gì?” Lắp thang máy cho tòa nhà tốn không nhiều, tiền còn lại vẫn có thể làm thêm chút chuyện.
“Nếu là tôi, có thể là ký túc xá đi.” Kim Du suy tư một lát, bất lực nói: “Chủ yếu hiện tại đường về nhà xa quá, hơn nữa mùa đông thời tiết rất lạnh, tôi đi đường chịu không nổi.” “Hiện tại cô về nhà thế nào?” Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên: “Đúng rồi, cô ở đâu?”
“Tôi ở trọ trong thôn nhỏ vùng lân cận, sau khi tan làm thường bơi theo sông về nhà, dĩ nhiên dùng bản thể sẽ không bị người ta phát hiện.” Kim Du nghiêng đâu: “Nhưng qua một thời gian nữa lại là mùa đông, nước sông đóng băng không tiện.”
Thật ra Kim Du không thích biến về bản thể, nhưng muốn nhanh về đến nhà lại
không có cách nào khác.
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: “Cô trước giờ vẫn luôn đi lại như vậy sao?”
Nói sao cô không gặp yêu quái lái xe hay chạy xe, hóa ra là họ đi làm tan làm như vậy à?
Kim Du mềm giọng nói: “Đúng vậy, thật ra xuân thu vẫn ổn, nhiệt độ sẽ khá thích hợp, chính là đường đi sẽ chen chúc, nếu đụng phải bầy cá gì đó, một đống cá sẽ dễ va chạm, sau khi về nhà sức cùng lực kiệt trèo lên không nổi...”
“Nếu là mùa đông sẽ không chen chúc như vậy, chính là buổi sáng đi làm lạnh cực ấy, có khi cảm thấy tuyệt vọng và nghi ngờ thế giới, tại sao tôi đến cục phải chịu đựng cuộc sống thế này?” Kim Du gãi đâu.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, xây ký túc xá đi!” Sở Trĩ Thủy lắc đâu liên tục, cô nhanh chóng đưa ra quyết định, ai thán nói: “Đừng nói thêm về chuyện đi lại tàu điện ngầm của xã hội loài cá nữa, mẹ đau lòng.”
Kim Du: "?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.