Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 84:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Nam nữ đã thành niên đều ám lưu dũng động(1), tràn ngập sức kéo, nhưng Sở Trĩ Thủy không biết vì sao cô không bao giờ bị Crush bắn trúng. Cô đã dùng thực lực độc thân đến hiện tại, trong đầu cô luôn tự nhiên có một bảng giao diện bình tĩnh, và nó bắt đầu tự động phân tích, khiến cô không thể lập tức tiến vào trạng thái thả lỏng.
Ám lưu dũng động (Hà Lā) : những động thái căng thẳng trong bóng tối, chiến tranh ngầm.
Tề Sướng thực sự rất thông minh, nếu Sở Trĩ Thủy chọn tham gia, anh ta tuyệt đối sẽ không nói lời gì vượt qua ranh giới. Nếu lấy chuyện tình yêu công sở làm vạch kẻ, ắt hẳn sẽ tiềm ẩn nguy cơ rủi ro cao, anh ta sẽ không làm chuyện liều lĩnh như vậy.
Nhưng Sở Trĩ Thủy không chọn tham gia, đương nhiên sẽ bị anh ta đưa vào một khu khác, cho nên anh ta vừa ra khỏi quán cà phê liền thay đổi thái độ.
Rất thực tế cũng rất lý trí, phù hợp với tư duy của hầu hết mọi người.
Sở Trĩ Thủy mỉm cười từ chối: "Thực xin lỗi, buổi tối tôi thường không ăn cơm, hiện tại cũng không quá đói."
“Không ăn chút nào sao?”
Tề Sướng sững sờ: “Món tráng miệng của bọn họ cũng rất ngon.”
"Xin lỗi, tôi thực sự không quen ăn tối."
Tề Sướng lộ ra vẻ tiếc nuối nhưng anh ta cũng không dây dưa: "Vậy lần sau có cơ hội chúng ta hẹn đi ăn trura."
Sở Trĩ Thủy khách sáo đồng ý, sau đó từ chối đề nghị đưa cô về của anh ta, trong lòng biết rằng sẽ không có lần sau.
Mọi người đều là hợp thì đến không hợp thì đi, tiếp xúc vừa hiệu quả vừa nhanh chóng bằng một vài bữa ăn nghi lễ đắt tiền, một vài chiếc túi hàng hiệu mới và một vài chuyến du lịch ở khách sạn xa hoa, những người đàn ông có tiền thường dùng mấy thủ đoạn cũ kỹ để dụ dỗ các cô gái, nhưng trong xã hội loài người đó gọi là một người đàn ông vừa lãng mạn lại vừa tốt đẹp, chủ yếu là vì những người còn lại càng soi mói thì càng thấy tệ.
Có điều cô chỉ là một con lợn rừng không ăn cám tốt
(2), mặc dù cô đã đóng giả thành một mỹ nhân thành thị ở thành phố Ngân Hải nhiều năm, nhưng vẫn không thể tiếp thu được quá trình này. Cô luôn cảm thấy đi ăn cơm cùng mấy người đàn ông đó thật sự rất mệt mỏi, lúc nào cũng phải thể hiện ra trạng thái tốt nhất. Bọn họ thực giả tạo và cô cũng vậy.
LUYEN TIE* : có nghĩa là người nhà quê không quen với các chiêu trò hiện đại.
Bởi vì cô đang ở trong một ngành công nghiệp có lợi nhuận béo bở, cho nên cô đã chứng kiến qua quá nhiều thứ và luôn mang theo tâm lý đề phòng.
Tầng lớp thượng lưu vừa có học thức cao vừa giàu có không có nghĩa là sở hữu nhân phẩm hơn người, thậm chí có thể xấu xa một cách chính đáng. Nguyên nhân là do xã hội vốn có bản chất ngưỡng mộ sự ưu việt, có vô số người sẽ vì kẻ mạnh mà bao biện. Sau khi đầu tư có tiền liền tùy ý tìm nữ sinh đại học, hoặc là trong nhà cờ đỏ chưa rơi mà cờ màu bên ngoài đã bay phấp phới, đây đều xem như là mức thấp nhất. Tiền tài và địa vị đủ để hoàn toàn làm điên đảo một người.
Lúc Sở Trĩ Thủy nghĩ đến điều này, cô đột nhiên nở một nụ cười tự giễu. Ban ngày cô còn không đồng ý với cách nói của cục trưởng Diệp, nhưng trong tiềm thức đã sớm có cái gì đó, nếu không cô cũng đâu có cảm giác như chân bị giẫm đến phát đau.
Cô biết Lý Long Khoa kiếm được một phiếu liền bỏ chạy chính là đang giết đồng loại, cô cũng biết quan hệ nam nữ trong vòng rất hỗn loạn nên liền mang lòng cảnh giác với Tề Sướng.
Là một nhân loại cô quả thực càng hiểu rõ, bởi vì cô đã chứng kiến những tình huống này cho nên mới khó chịu với lời nói của cục trưởng Diệp. Càng có loại cảm giác ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh(3) thì càng bất mãn bởi vì thanh danh của cả nhân loại đã bị một vài thành phần bại hoại bôi nhọ, thậm chí còn lưu lạc đến nỗi bị yêu quái của cục quan sát Ngân Hải chỉ điểm.
•ET, ET4: Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh – Vì sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn, vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận.
Có thể là vì cô thực sự là một người địa phương lớn lên ở thành phố nhỏ, cho nên mới không thể chơi với những người có phong cách nước ngoài ở thành phố lớn, và cũng không thể chơi với những con yêu quái có phong cách nước ngoài ở thành phố lớn.
Người địa phương nên chơi với yêu quái địa phương, không cùng phạm vi thì đừng nên kiên quyết muốn hòa nhập vào.
Làn gió nhẹ mát mẻ thổi vào mặt khiến Sở Trĩ Thủy phục hồi tinh thần, cô chợt nhớ ra điều gì đó liền mở ví ra kiểm tra, quả nhiên nhìn thấy thẻ thành viên của Trúc Đô. Vốn dĩ cô đã quên mất nhà hàng Nhật Bản này từ lâu, nhưng sau khi được Tề Sướng nhắc lại, cô liền nhớ ra trước đây mình đã tích trữ giá trị trong nhà hàng.
Bởi vì cô từng thường xuyên bàn chuyện công việc ở Trúc Đô, cho nên cô liền dứt khoát tích trữ một số tiền lớn trong một lần và số tiền đó đương nhiên sẽ được Long Tri chi trả. Nhưng hình như hiện tại vẫn còn dư lại một ít, chắc hẳn có thể ăn được một bữa nữa nhỉ?
Hình như cô vẫn còn nợ tên yêu quái nào đó một bữa ăn để trả cho việc xuất hiện đêm đó của Lão Bạch và anh chạy đến cầu để cứu cô.
"Tân Vân Mậu."
Trong lòng Sở Trĩ Thủy không kỳ vọng quá cao, cô tìm một góc thử kêu lên, đợi đến khi thật sự nhìn thấy vết nứt màu đen quen thuộc, cô vẫn kinh ngạc đến nỗi không thể khép miệng.
Bên trong vết nứt, Tân Vân Mậu mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, dưới ánh đèn mờ ảo vào ban đêm khiến cho gương mặt lạnh lùng của anh trở nên ôn hòa, thậm chí đôi mắt đen nhánh cũng sáng lên dưới ánh đèn neon. Một tay của anh cắm vào túi, thản nhiên bước ra, thấy cô lại ngạc nhiên liền nhướng mày nói: "Sao lại có biểu cảm này? Không phải cô gọi tôi à?"
“Không phải, tôi chỉ định thử một lần không ngờ thật sự gọi được anh đến.”
Ánh mắt Sở Trĩ Thủy ngây ngốc: “Hiện tại tôi đang ở Ngân Hải, làm sao anh có thể chạy từ Hoài Giang đến đây vậy?”
Kỹ năng của anh có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí đi lại, chẳng trách anh rất bình tĩnh trước chuyến công tác của cô.
"Cô là tín đồ của tôi, cho dù cô có đi đến chân trời góc bể thì tôi cũng có thể tìm được cô."
Tân Vân Mậu tạm dừng một chút, hàng mi đen của anh rũ xuống, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi như gió đêm, anh nói thêm: "Chỉ cần cô kêu tên tôi, chỉ cần cô muốn gặp tôi là được."
Cô là tín đồ duy nhất của anh, đương nhiên là phải muốn gì được nấy rồi.
Ám lưu dũng động (Hà Lā) : những động thái căng thẳng trong bóng tối, chiến tranh ngầm.
Tề Sướng thực sự rất thông minh, nếu Sở Trĩ Thủy chọn tham gia, anh ta tuyệt đối sẽ không nói lời gì vượt qua ranh giới. Nếu lấy chuyện tình yêu công sở làm vạch kẻ, ắt hẳn sẽ tiềm ẩn nguy cơ rủi ro cao, anh ta sẽ không làm chuyện liều lĩnh như vậy.
Nhưng Sở Trĩ Thủy không chọn tham gia, đương nhiên sẽ bị anh ta đưa vào một khu khác, cho nên anh ta vừa ra khỏi quán cà phê liền thay đổi thái độ.
Rất thực tế cũng rất lý trí, phù hợp với tư duy của hầu hết mọi người.
Sở Trĩ Thủy mỉm cười từ chối: "Thực xin lỗi, buổi tối tôi thường không ăn cơm, hiện tại cũng không quá đói."
“Không ăn chút nào sao?”
Tề Sướng sững sờ: “Món tráng miệng của bọn họ cũng rất ngon.”
"Xin lỗi, tôi thực sự không quen ăn tối."
Tề Sướng lộ ra vẻ tiếc nuối nhưng anh ta cũng không dây dưa: "Vậy lần sau có cơ hội chúng ta hẹn đi ăn trura."
Sở Trĩ Thủy khách sáo đồng ý, sau đó từ chối đề nghị đưa cô về của anh ta, trong lòng biết rằng sẽ không có lần sau.
Mọi người đều là hợp thì đến không hợp thì đi, tiếp xúc vừa hiệu quả vừa nhanh chóng bằng một vài bữa ăn nghi lễ đắt tiền, một vài chiếc túi hàng hiệu mới và một vài chuyến du lịch ở khách sạn xa hoa, những người đàn ông có tiền thường dùng mấy thủ đoạn cũ kỹ để dụ dỗ các cô gái, nhưng trong xã hội loài người đó gọi là một người đàn ông vừa lãng mạn lại vừa tốt đẹp, chủ yếu là vì những người còn lại càng soi mói thì càng thấy tệ.
Có điều cô chỉ là một con lợn rừng không ăn cám tốt
(2), mặc dù cô đã đóng giả thành một mỹ nhân thành thị ở thành phố Ngân Hải nhiều năm, nhưng vẫn không thể tiếp thu được quá trình này. Cô luôn cảm thấy đi ăn cơm cùng mấy người đàn ông đó thật sự rất mệt mỏi, lúc nào cũng phải thể hiện ra trạng thái tốt nhất. Bọn họ thực giả tạo và cô cũng vậy.
LUYEN TIE* : có nghĩa là người nhà quê không quen với các chiêu trò hiện đại.
Bởi vì cô đang ở trong một ngành công nghiệp có lợi nhuận béo bở, cho nên cô đã chứng kiến qua quá nhiều thứ và luôn mang theo tâm lý đề phòng.
Tầng lớp thượng lưu vừa có học thức cao vừa giàu có không có nghĩa là sở hữu nhân phẩm hơn người, thậm chí có thể xấu xa một cách chính đáng. Nguyên nhân là do xã hội vốn có bản chất ngưỡng mộ sự ưu việt, có vô số người sẽ vì kẻ mạnh mà bao biện. Sau khi đầu tư có tiền liền tùy ý tìm nữ sinh đại học, hoặc là trong nhà cờ đỏ chưa rơi mà cờ màu bên ngoài đã bay phấp phới, đây đều xem như là mức thấp nhất. Tiền tài và địa vị đủ để hoàn toàn làm điên đảo một người.
Lúc Sở Trĩ Thủy nghĩ đến điều này, cô đột nhiên nở một nụ cười tự giễu. Ban ngày cô còn không đồng ý với cách nói của cục trưởng Diệp, nhưng trong tiềm thức đã sớm có cái gì đó, nếu không cô cũng đâu có cảm giác như chân bị giẫm đến phát đau.
Cô biết Lý Long Khoa kiếm được một phiếu liền bỏ chạy chính là đang giết đồng loại, cô cũng biết quan hệ nam nữ trong vòng rất hỗn loạn nên liền mang lòng cảnh giác với Tề Sướng.
Là một nhân loại cô quả thực càng hiểu rõ, bởi vì cô đã chứng kiến những tình huống này cho nên mới khó chịu với lời nói của cục trưởng Diệp. Càng có loại cảm giác ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh(3) thì càng bất mãn bởi vì thanh danh của cả nhân loại đã bị một vài thành phần bại hoại bôi nhọ, thậm chí còn lưu lạc đến nỗi bị yêu quái của cục quan sát Ngân Hải chỉ điểm.
•ET, ET4: Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh – Vì sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn, vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận.
Có thể là vì cô thực sự là một người địa phương lớn lên ở thành phố nhỏ, cho nên mới không thể chơi với những người có phong cách nước ngoài ở thành phố lớn, và cũng không thể chơi với những con yêu quái có phong cách nước ngoài ở thành phố lớn.
Người địa phương nên chơi với yêu quái địa phương, không cùng phạm vi thì đừng nên kiên quyết muốn hòa nhập vào.
Làn gió nhẹ mát mẻ thổi vào mặt khiến Sở Trĩ Thủy phục hồi tinh thần, cô chợt nhớ ra điều gì đó liền mở ví ra kiểm tra, quả nhiên nhìn thấy thẻ thành viên của Trúc Đô. Vốn dĩ cô đã quên mất nhà hàng Nhật Bản này từ lâu, nhưng sau khi được Tề Sướng nhắc lại, cô liền nhớ ra trước đây mình đã tích trữ giá trị trong nhà hàng.
Bởi vì cô từng thường xuyên bàn chuyện công việc ở Trúc Đô, cho nên cô liền dứt khoát tích trữ một số tiền lớn trong một lần và số tiền đó đương nhiên sẽ được Long Tri chi trả. Nhưng hình như hiện tại vẫn còn dư lại một ít, chắc hẳn có thể ăn được một bữa nữa nhỉ?
Hình như cô vẫn còn nợ tên yêu quái nào đó một bữa ăn để trả cho việc xuất hiện đêm đó của Lão Bạch và anh chạy đến cầu để cứu cô.
"Tân Vân Mậu."
Trong lòng Sở Trĩ Thủy không kỳ vọng quá cao, cô tìm một góc thử kêu lên, đợi đến khi thật sự nhìn thấy vết nứt màu đen quen thuộc, cô vẫn kinh ngạc đến nỗi không thể khép miệng.
Bên trong vết nứt, Tân Vân Mậu mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, dưới ánh đèn mờ ảo vào ban đêm khiến cho gương mặt lạnh lùng của anh trở nên ôn hòa, thậm chí đôi mắt đen nhánh cũng sáng lên dưới ánh đèn neon. Một tay của anh cắm vào túi, thản nhiên bước ra, thấy cô lại ngạc nhiên liền nhướng mày nói: "Sao lại có biểu cảm này? Không phải cô gọi tôi à?"
“Không phải, tôi chỉ định thử một lần không ngờ thật sự gọi được anh đến.”
Ánh mắt Sở Trĩ Thủy ngây ngốc: “Hiện tại tôi đang ở Ngân Hải, làm sao anh có thể chạy từ Hoài Giang đến đây vậy?”
Kỹ năng của anh có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí đi lại, chẳng trách anh rất bình tĩnh trước chuyến công tác của cô.
"Cô là tín đồ của tôi, cho dù cô có đi đến chân trời góc bể thì tôi cũng có thể tìm được cô."
Tân Vân Mậu tạm dừng một chút, hàng mi đen của anh rũ xuống, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi như gió đêm, anh nói thêm: "Chỉ cần cô kêu tên tôi, chỉ cần cô muốn gặp tôi là được."
Cô là tín đồ duy nhất của anh, đương nhiên là phải muốn gì được nấy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.