Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 85:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Chạng vạng buông xuống thành phố Ngân Hải giống như sao trời lộng lẫy, cảnh đêm ở thành phố tựa như bầu trời đầy sao khiến cho người ta hoa cả mắt, nhưng Tân Vân Mậu trong trang phục màu trắng lại giống như ánh trăng. Mặc dù trên người anh không có bất cứ thứ gì tô điểm, nhưng vẫn có thể thản nhiên mà che đầy ánh sao, tựa như vầng trăng sáng lộ diện khỏi tầng mây, còn những vì sao lại ở trong màn đêm mịt mờ.
Sở Trĩ Thủy khó có thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này, giống như người xưa ngẩng đầu nhìn trăng mỗi khi không nói nên lời, đáy lòng gặp được điều tuyệt diệu lại không thể tả được nỗi xúc động trước ánh trăng sáng rực, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể thốt ra, cô chỉ có thể không chớp mắt mà ghi lại khoảnh khắc động lòng người này bằng mắt thường.
Thành phố này rất rộng lớn và phồn hoa, lớn đến mức không có một ai chỉ trích hành vi giả tạo của bạn và lớn đến mức không có một ai quan tâm đến cuộc sống đơn độc của bạn. Cô đã quen với trạng thái giữ khoảng cách này, người với người không quấy rầy lẫn nhau, đều ở trong phạm vi an toàn.
Nhưng anh đã nói một câu kỳ diệu.
Chỉ cần cô muốn gặp tôi thì tôi sẽ đến tìm cô.
Yêu quái đơn thuần còn không hiểu được lực sát thương của câu này đối với người thành thị. Đây là lời hứa tối cao trong những ngày bận rộn và xa cách, có nghĩa là cho dù gặp phải nhiều chuyện phức tạp vẫn nguyện ý theo đuổi quyết tâm, có nghĩa là dưới áp lực vô hình vẫn tự mình học tập, làm việc và nghỉ ngơi, có nghĩa là bất chấp mọi khó khăn vẫn đặt đối phương lên vị trí hàng đầu để nhân nhượng và nuông chiều.
Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, càng lớn sẽ càng không làm vậy nữa, có lẽ chỉ có yêu quái mới ngây thơ như vậy.
Sau khi Sở Trĩ Thủy im lặng thật lâu, cô mới nhẹ nhàng cảm khái: "Thần quân thật là lợi hại."
Tân Vân Mậu ngớ ra, không thể tin được nói: "Cô gọi tôi là gì?"
“Thần quân?”
Sở Trĩ Thủy nghi ngờ hỏi: “Không phải tất cả yêu quái trong vườn trà đều gọi anh như vậy sao?”
Hô hấp của Tân Văn Mậu có chút không thông, nhất thời không thể xoay sở, ngoại trừ Hồ Thần Thụy khôn khéo kia, thì mấy con yêu quái còn lại sau khi bị đánh mới gọi như vậy. Xưng hô này thể hiện rằng đã công nhận thân phận phong thần của anh, nhưng không phải tất cả yêu quái đều chấp nhận sự tồn tại của anh.
Trước đây cô không hề chấp nhận thần và tín đồ, đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, gọi đến nỗi lập tức khiến anh bối rối, suy nghĩ hỗn độn giống như chiếc lá lung lay trong gió, chỉ có thể tùy ý để cơn gió thổi tới thổi lui.
Tân Văn Mậu cảm thấy có chút không quen, anh vô thức nghiêng mặt, sau đó dùng khóe mắt đánh giá Sở Trĩ Thủy, nghi ngờ hỏi: "Tại sao cô lại trang điểm? Cô muốn đi gặp ai à?"
Khi Sở Trĩ Thủy ở cục quan sát Hoài Giang đều để mặt mộc, cô căn bản không quan tâm đến việc ăn mặc thời trang gì cả, nhưng hiện tại lại trang điểm tinh tế, quần áo tươm tất, gương mặt thanh tú bừng sáng, hiển nhiên khác hẳn ngày thường.
"Hôm nay tôi có thể gặp ai chứ, còn không phải là gặp anh à."
“... Ồ”
Tân Vân Mậu mơ hồ đáp lại, anh đưa tay véo véo vành tai, phát hiện sau khi bản thân biến thành người liền có công năng mới, trong một số trường hợp vành tai của anh sẽ nóng lên một cách khó hiểu.
"Có phải tâm trạng của cô không tốt hay không?"
“Rõ ràng như vậy sao?”
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc giương mắt: “Ngay cả anh cũng có thể nhìn ra.”
Tân Vân Mậu không trả lời, anh vẫn luôn có thể nhìn ra.
Sở Trĩ Thủy đột nhiên hiểu ra, khó trách hôm nay sau khi anh xuất hiện lại bình thường như vậy, chẳng những không hề nói nhảm, mà thậm chí dùng từ rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn nhìn trộm sắc mặt cô. Đôi khi anh giống như một con vật nhỏ, bình thường cố ý chống lại cô, còn luôn nói những lời khiến người ta câm nín, nhưng khi anh cảm thấy cảm xúc của cô đang hạ xuống liền trở nên yên tĩnh và chỉ có thể lặng lẽ xoay tới xoay lui bên cạnh cô.
Vì anh không biết phải nói gì để khiến người khác vui vẻ cho nên liền lặng lẽ ở bên
“Quả thực có một chút.”
Không phải tôi còn nợ anh một bữa hay sao?”
"Hôm nay không đến cửa hàng tiện lợi ăn cơm nắm nữa, tôi dẫn anh đến nhà hàng đắt tiền của con người để ăn."
cạnh cô, tương đương với cách an ủi mộc mạc. Sở Trĩ Thủy bật cười: “Có điều không sao cả, chỉ cần ăn một bữa ngon là được.
Trúc Đô, với lối trang trí tươi mát, lịch sự và trang nhã, thiết kế cảnh quan bằng suối nước nóng được bao quanh bởi trúc, bầu không khí ấm áp dưới ánh đèn vàng, cùng với cách thức thực đơn theo ngày đắt tiền. Nhà hàng đồ ăn Nhật này nằm trong một tòa nhà cao tầng, nói thật là vị trí khá kín đáo nhưng không bao giờ thiếu khách hàng vì sự nổi tiếng mà đến, hơn nữa còn thường xuyên nằm trong bảng vàng của ứng dụng review.
Những người thích nó càng thêm thổi phồng, gọi nó là lựa chọn đầu tiên của Ngân Hải, những người không thích nó sẽ điên cuồng giẫm đạp, đánh giá thấp và buông lời ác ý rằng sẽ không bao giờ quay lại. Hai phía đánh giá trái ngược hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của nó, không ai nhắc đến nhà hàng đồ ăn cao cấp Nhật Bản này mới là nguồn gốc tội lỗi.
Một người quản lý trung niên mặc bộ tây trang chỉnh tề đứng trước cửa, anh ta vô cảm kiểm tra thông tin trên màn hình điện tử, thỉnh thoảng nở một nụ cười nhẹ và dè dặt với những khách hàng đã dùng xong bữa, rồi nói một câu hoan nghênh lần sau lại đến để tiễn khách hàng.
Ngoài cửa, có một cặp đôi đột nhiên bị thu hút bởi vẻ ngoài tinh xảo, bọn họ khoác tay nhau bước qua, tò mò quan sát Trúc Đô rồi nói với nhau: "Không thì tối nay ăn ở đây đi?"
“Nhà hàng của anh có thực đơn không?”
Sở Trĩ Thủy khó có thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này, giống như người xưa ngẩng đầu nhìn trăng mỗi khi không nói nên lời, đáy lòng gặp được điều tuyệt diệu lại không thể tả được nỗi xúc động trước ánh trăng sáng rực, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể thốt ra, cô chỉ có thể không chớp mắt mà ghi lại khoảnh khắc động lòng người này bằng mắt thường.
Thành phố này rất rộng lớn và phồn hoa, lớn đến mức không có một ai chỉ trích hành vi giả tạo của bạn và lớn đến mức không có một ai quan tâm đến cuộc sống đơn độc của bạn. Cô đã quen với trạng thái giữ khoảng cách này, người với người không quấy rầy lẫn nhau, đều ở trong phạm vi an toàn.
Nhưng anh đã nói một câu kỳ diệu.
Chỉ cần cô muốn gặp tôi thì tôi sẽ đến tìm cô.
Yêu quái đơn thuần còn không hiểu được lực sát thương của câu này đối với người thành thị. Đây là lời hứa tối cao trong những ngày bận rộn và xa cách, có nghĩa là cho dù gặp phải nhiều chuyện phức tạp vẫn nguyện ý theo đuổi quyết tâm, có nghĩa là dưới áp lực vô hình vẫn tự mình học tập, làm việc và nghỉ ngơi, có nghĩa là bất chấp mọi khó khăn vẫn đặt đối phương lên vị trí hàng đầu để nhân nhượng và nuông chiều.
Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, càng lớn sẽ càng không làm vậy nữa, có lẽ chỉ có yêu quái mới ngây thơ như vậy.
Sau khi Sở Trĩ Thủy im lặng thật lâu, cô mới nhẹ nhàng cảm khái: "Thần quân thật là lợi hại."
Tân Vân Mậu ngớ ra, không thể tin được nói: "Cô gọi tôi là gì?"
“Thần quân?”
Sở Trĩ Thủy nghi ngờ hỏi: “Không phải tất cả yêu quái trong vườn trà đều gọi anh như vậy sao?”
Hô hấp của Tân Văn Mậu có chút không thông, nhất thời không thể xoay sở, ngoại trừ Hồ Thần Thụy khôn khéo kia, thì mấy con yêu quái còn lại sau khi bị đánh mới gọi như vậy. Xưng hô này thể hiện rằng đã công nhận thân phận phong thần của anh, nhưng không phải tất cả yêu quái đều chấp nhận sự tồn tại của anh.
Trước đây cô không hề chấp nhận thần và tín đồ, đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, gọi đến nỗi lập tức khiến anh bối rối, suy nghĩ hỗn độn giống như chiếc lá lung lay trong gió, chỉ có thể tùy ý để cơn gió thổi tới thổi lui.
Tân Văn Mậu cảm thấy có chút không quen, anh vô thức nghiêng mặt, sau đó dùng khóe mắt đánh giá Sở Trĩ Thủy, nghi ngờ hỏi: "Tại sao cô lại trang điểm? Cô muốn đi gặp ai à?"
Khi Sở Trĩ Thủy ở cục quan sát Hoài Giang đều để mặt mộc, cô căn bản không quan tâm đến việc ăn mặc thời trang gì cả, nhưng hiện tại lại trang điểm tinh tế, quần áo tươm tất, gương mặt thanh tú bừng sáng, hiển nhiên khác hẳn ngày thường.
"Hôm nay tôi có thể gặp ai chứ, còn không phải là gặp anh à."
“... Ồ”
Tân Vân Mậu mơ hồ đáp lại, anh đưa tay véo véo vành tai, phát hiện sau khi bản thân biến thành người liền có công năng mới, trong một số trường hợp vành tai của anh sẽ nóng lên một cách khó hiểu.
"Có phải tâm trạng của cô không tốt hay không?"
“Rõ ràng như vậy sao?”
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc giương mắt: “Ngay cả anh cũng có thể nhìn ra.”
Tân Vân Mậu không trả lời, anh vẫn luôn có thể nhìn ra.
Sở Trĩ Thủy đột nhiên hiểu ra, khó trách hôm nay sau khi anh xuất hiện lại bình thường như vậy, chẳng những không hề nói nhảm, mà thậm chí dùng từ rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn nhìn trộm sắc mặt cô. Đôi khi anh giống như một con vật nhỏ, bình thường cố ý chống lại cô, còn luôn nói những lời khiến người ta câm nín, nhưng khi anh cảm thấy cảm xúc của cô đang hạ xuống liền trở nên yên tĩnh và chỉ có thể lặng lẽ xoay tới xoay lui bên cạnh cô.
Vì anh không biết phải nói gì để khiến người khác vui vẻ cho nên liền lặng lẽ ở bên
“Quả thực có một chút.”
Không phải tôi còn nợ anh một bữa hay sao?”
"Hôm nay không đến cửa hàng tiện lợi ăn cơm nắm nữa, tôi dẫn anh đến nhà hàng đắt tiền của con người để ăn."
cạnh cô, tương đương với cách an ủi mộc mạc. Sở Trĩ Thủy bật cười: “Có điều không sao cả, chỉ cần ăn một bữa ngon là được.
Trúc Đô, với lối trang trí tươi mát, lịch sự và trang nhã, thiết kế cảnh quan bằng suối nước nóng được bao quanh bởi trúc, bầu không khí ấm áp dưới ánh đèn vàng, cùng với cách thức thực đơn theo ngày đắt tiền. Nhà hàng đồ ăn Nhật này nằm trong một tòa nhà cao tầng, nói thật là vị trí khá kín đáo nhưng không bao giờ thiếu khách hàng vì sự nổi tiếng mà đến, hơn nữa còn thường xuyên nằm trong bảng vàng của ứng dụng review.
Những người thích nó càng thêm thổi phồng, gọi nó là lựa chọn đầu tiên của Ngân Hải, những người không thích nó sẽ điên cuồng giẫm đạp, đánh giá thấp và buông lời ác ý rằng sẽ không bao giờ quay lại. Hai phía đánh giá trái ngược hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của nó, không ai nhắc đến nhà hàng đồ ăn cao cấp Nhật Bản này mới là nguồn gốc tội lỗi.
Một người quản lý trung niên mặc bộ tây trang chỉnh tề đứng trước cửa, anh ta vô cảm kiểm tra thông tin trên màn hình điện tử, thỉnh thoảng nở một nụ cười nhẹ và dè dặt với những khách hàng đã dùng xong bữa, rồi nói một câu hoan nghênh lần sau lại đến để tiễn khách hàng.
Ngoài cửa, có một cặp đôi đột nhiên bị thu hút bởi vẻ ngoài tinh xảo, bọn họ khoác tay nhau bước qua, tò mò quan sát Trúc Đô rồi nói với nhau: "Không thì tối nay ăn ở đây đi?"
“Nhà hàng của anh có thực đơn không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.