Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 442
Tg Tiếu Tiếu
18/11/2022
"Ha ha, Lý Nguyệt." Lý Nguyệt trả lời.
<
"Tên của chị nghe hay quá."
Tô Tinh Hà đầu tiên là tán thưởng, sau đó nói: "Chị Lý Nguyệt, thật ra em đã giấu gia đình, lén chạy ra ngoài đây, em không muốn về nhà."
Advertisement
"Lén chạy đến đây?" Lý Nguyệt nghi ngờ nói: "Vì sao lại không muốn về nhà, cha mẹ đối xử không tốt với em sao?"
Cha mẹ đối xử không tốt?
Tô Tinh Hà đang muốn tìm một cái cớ, nghe nói như thế, đột nhiên gật đầu nói: "Ừm, à, mẹ em thì rất tốt với em, chỉ có điều, là cha em không tốt."
"Cha của em cực kỳ bạo lực, mỗi lần chỉ cần em làm sai chuyện gì, thì đều đánh em đầy thương tích."
Tô Tinh Hà diễn rất chuyên nghiệp, vừa nói vừa khóc liền, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, nghẹn ngào nói: "Chị Lý Nguyệt, là chị không biết đó thôi, cha em ra tay độc ác lắm, thương xuyên treo ngược em lên để đánh, ông ấy quả thật không phải là người."
Người mẹ trong suy nghĩ của Tô Tinh Hà là thần thánh, không cho phép nói xấu, nhưng cha thì khác.
Cậu bé chưa thấy hình dáng cha thế nào, không những không có tình cảm với cha, mà ngược lại còn đặc biệt chán ghét, vì thế nói xấu cha thì cũng không hề có cảm giác tội lỗi gì.
"Cái gì, sao mà ra tay nặng như thế chứ!"
Lý Nguyệt tin là thật, tức giận nói: "Tô Tinh Hà, cha của em tên là gì, đưa bọn chị đi tìm ông ta, chị nhất định tìm ông ta nói cho ra lẽ, sao có thể đánh con nít như vậy chứ, quá đáng quá đi!"
Tên là gì?
Tên phế vật kia, hình như gọi là Tô Thương.
Nghĩ đến đây Tô Tinh Hà lườm Tô Thương một cái.
Cái tên đáng ghét này, hình như cũng gọi là Tô Thương.
Có điều cậu bé khẳng định đây không phải cha mình.
Người cha của mình đã sớm chết rồi, mấy ngày trước, mẹ đã làm một cái mộ chôn quần áo cho ông ta rồi.
Thật đáng ghét!
Tên đáng ghét này cũng giống như người cha phế vật của mình, chẳng trách mình chán ghét ông ta như vậy!
Hừ hừ!
Chờ có cơ hội, thì dù thế nào đi nữa mình cũng phải sử dụng chí bảo, để giáo huấn anh ta một trận thật tàn nhẫn.
Anh ta không phải muốn cởi quần của mình, đánh tiểu đệ của mình sao, đến lúc đó mình sẽ cột anh ta vào Quảng trường Nhân Dân, lột sạch quần áo, để mọi người xem chim dưới trăng.
Có điều.
Bây giờ vẫn nên ở lại bên cạnh chị Lý Nguyệt mới được, chị ấy cho mình một loại cảm giác đặc biệt, có thể sản sinh ra đồng cảm cùng với chí bảo mà mình mang theo bên cạnh, để mình kính sợ chị ấy, chuyện này mình nhất định phải làm cho rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Tô Tinh Hà tủi thân mong đợi nói: "Chị Lý Nguyệt, thôi bỏ đi, nếu mọi người cùng về nhà với em, cha chắc chắn sẽ đánh nát mông em đó."
"Còn nữa, mặc dù cha có đánh em, nhưng trong lòng ông ấy thật ra là rất thương em, đánh em chỉ vì muốn em xuất sắc hơn mà thôi, chuyện này em hiểu được mà."
<
"Tên của chị nghe hay quá."
Tô Tinh Hà đầu tiên là tán thưởng, sau đó nói: "Chị Lý Nguyệt, thật ra em đã giấu gia đình, lén chạy ra ngoài đây, em không muốn về nhà."
Advertisement
"Lén chạy đến đây?" Lý Nguyệt nghi ngờ nói: "Vì sao lại không muốn về nhà, cha mẹ đối xử không tốt với em sao?"
Cha mẹ đối xử không tốt?
Tô Tinh Hà đang muốn tìm một cái cớ, nghe nói như thế, đột nhiên gật đầu nói: "Ừm, à, mẹ em thì rất tốt với em, chỉ có điều, là cha em không tốt."
"Cha của em cực kỳ bạo lực, mỗi lần chỉ cần em làm sai chuyện gì, thì đều đánh em đầy thương tích."
Tô Tinh Hà diễn rất chuyên nghiệp, vừa nói vừa khóc liền, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, nghẹn ngào nói: "Chị Lý Nguyệt, là chị không biết đó thôi, cha em ra tay độc ác lắm, thương xuyên treo ngược em lên để đánh, ông ấy quả thật không phải là người."
Người mẹ trong suy nghĩ của Tô Tinh Hà là thần thánh, không cho phép nói xấu, nhưng cha thì khác.
Cậu bé chưa thấy hình dáng cha thế nào, không những không có tình cảm với cha, mà ngược lại còn đặc biệt chán ghét, vì thế nói xấu cha thì cũng không hề có cảm giác tội lỗi gì.
"Cái gì, sao mà ra tay nặng như thế chứ!"
Lý Nguyệt tin là thật, tức giận nói: "Tô Tinh Hà, cha của em tên là gì, đưa bọn chị đi tìm ông ta, chị nhất định tìm ông ta nói cho ra lẽ, sao có thể đánh con nít như vậy chứ, quá đáng quá đi!"
Tên là gì?
Tên phế vật kia, hình như gọi là Tô Thương.
Nghĩ đến đây Tô Tinh Hà lườm Tô Thương một cái.
Cái tên đáng ghét này, hình như cũng gọi là Tô Thương.
Có điều cậu bé khẳng định đây không phải cha mình.
Người cha của mình đã sớm chết rồi, mấy ngày trước, mẹ đã làm một cái mộ chôn quần áo cho ông ta rồi.
Thật đáng ghét!
Tên đáng ghét này cũng giống như người cha phế vật của mình, chẳng trách mình chán ghét ông ta như vậy!
Hừ hừ!
Chờ có cơ hội, thì dù thế nào đi nữa mình cũng phải sử dụng chí bảo, để giáo huấn anh ta một trận thật tàn nhẫn.
Anh ta không phải muốn cởi quần của mình, đánh tiểu đệ của mình sao, đến lúc đó mình sẽ cột anh ta vào Quảng trường Nhân Dân, lột sạch quần áo, để mọi người xem chim dưới trăng.
Có điều.
Bây giờ vẫn nên ở lại bên cạnh chị Lý Nguyệt mới được, chị ấy cho mình một loại cảm giác đặc biệt, có thể sản sinh ra đồng cảm cùng với chí bảo mà mình mang theo bên cạnh, để mình kính sợ chị ấy, chuyện này mình nhất định phải làm cho rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Tô Tinh Hà tủi thân mong đợi nói: "Chị Lý Nguyệt, thôi bỏ đi, nếu mọi người cùng về nhà với em, cha chắc chắn sẽ đánh nát mông em đó."
"Còn nữa, mặc dù cha có đánh em, nhưng trong lòng ông ấy thật ra là rất thương em, đánh em chỉ vì muốn em xuất sắc hơn mà thôi, chuyện này em hiểu được mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.