Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 557
Tg Tiếu Tiếu
18/11/2022
Sau khi vào Giang Bắc, Tô Tinh Hà vô tình phát hiện ra cha mình chưa chết, hơn nữa ông ta lại có thực lực vô cùng mạnh mẽ.
<
Mình có thể đánh bại tông sư cấp đỉnh phong, ấy vậy mà lại bị cha nhẹ nhàng gây khó dễ.
Bởi vậy có thể thấy cha cậu bé không phải là tên vô dụng, ít nhất thì ở Địa Tông vẫn tính là cao thủ so với bạn bè đồng trang lứa.
Advertisement
Cho nên Tô Tinh Hà từ từ tiếp nhận người cha Tô Thương này, thậm chí cậu bé còn có chút chờ mong được gặp lại Tô Thương lần nữa.
Nhưng một tuần nay, Tô Thương không về biệt thự ven sông khiến cho Tô Tinh Hà đã ngày đêm nhung nhớ từ lâu.
“Tô Tinh Hà, con nên gọi cha là gì?” Lúc này, Tô Thương lại dò hỏi thêm lần nữa.
Tô Tinh Hà chậm rãi hồi phục tinh thần, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Tô Thương, khoé mắt cậu bé hơi ửng đỏ lên, đáy mắt long lanh ánh nước, nức nở gọi:
“Cha… Cha ơi.”
Cha ơi.
Nghe hai chữ đó, trong nháy mắt Tô Thương lộ ra một nụ cười thỏa mãn, cảm thấy vô cùng phấn khởi từ tận đáy lòng.
Nhưng ngoài mặt thì anh vẫn tỏ ra không để ý, giơ tay búng vào trán Tô Tinh Hà một cái, lạnh lùng nói: “Con nói gì vậy, nói lớn lên, cha không nghe rõ.”
“Trời ạ, cha à, cha bị điếc á, nói vậy rồi mà còn không nghe rõ, còn nữa.”
Tô Tinh Hà ôm đầu, thở hổn hển nói: “Cha con nhận nhau là tình cảm cảm động tới mức nào, không thấy con khóc luôn hay sao, thế mà cha còn búng trán con nữa, cha thấy có đúng không?”
“Không đúng chỗ nào?”
Tô Thương liếc nhìn Tô Tinh Hà một cái, sau đó nói: “Cha đánh con là chuyện bình thường, hơn nữa, thương cho roi cho vọt, cha đang thể hiện tình yêu với con mà.”
“Con…”
Tô Tinh Hà suýt nữa thì chửi thề, nhưng nghĩ đến người trước mặt là cha mình nên cậu bé lại nhìn xuống, khẽ cắn môi rồi nói: “Cha à, cha cũng đánh Du Du thế này à?”
“Việc đó thì chắc chắn là không.” Tô Thương lắc đầu nói: “Con gái là để nuông chiều, sao cha nỡ đánh con bé được.”
“Thế sao cha lại nỡ đánh con?” Tô Tinh Hà hỏi ra câu xuất phát từ linh hồn.
“Con trai không đánh thì không nên người, chắc chắn con đã từng nghe câu “muốn có con trai ngoan thì phải cho ăn gậy”, con đã nghe câu nào nói “muốn có con gái ngoan thì phải cho ăn gậy” chưa?” Tô Thương hỏi ngược lại.
“?”
Khuôn mặt nhỏ bé của Tô Tinh Hà đen lại: “Con mẹ nó…”
“Sao hả?”
Tô Thương nhìn về phía Tô Tinh Hà, anh giơ tay phải lên, ngón trỏ cong lại, nhướng mày nói: “Tên nhóc thối, con không phục à?”
“Con phục!”
Tô Tinh Hà nhất thời lúng túng, vội vàng cười làm lành, nói: “Cha, đừng đánh mà, con phục là được rồi.”
“Vậy thì được.”
Tô Thương hài lòng gật đầu, sau đó hỏi: “Con vốn đang sống tốt ở liên minh Cửu Môn, sao tự dưng lại bỏ nhà ra đi tới Giang Bắc vậy?”
“Có phải con nhớ cha quá không, nghe Du Du nói cha cao to, đẹp trai nên cũng muốn tới sống cùng với cha một thời gian à?” Tô Thương cười hỏi.
<
Mình có thể đánh bại tông sư cấp đỉnh phong, ấy vậy mà lại bị cha nhẹ nhàng gây khó dễ.
Bởi vậy có thể thấy cha cậu bé không phải là tên vô dụng, ít nhất thì ở Địa Tông vẫn tính là cao thủ so với bạn bè đồng trang lứa.
Advertisement
Cho nên Tô Tinh Hà từ từ tiếp nhận người cha Tô Thương này, thậm chí cậu bé còn có chút chờ mong được gặp lại Tô Thương lần nữa.
Nhưng một tuần nay, Tô Thương không về biệt thự ven sông khiến cho Tô Tinh Hà đã ngày đêm nhung nhớ từ lâu.
“Tô Tinh Hà, con nên gọi cha là gì?” Lúc này, Tô Thương lại dò hỏi thêm lần nữa.
Tô Tinh Hà chậm rãi hồi phục tinh thần, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Tô Thương, khoé mắt cậu bé hơi ửng đỏ lên, đáy mắt long lanh ánh nước, nức nở gọi:
“Cha… Cha ơi.”
Cha ơi.
Nghe hai chữ đó, trong nháy mắt Tô Thương lộ ra một nụ cười thỏa mãn, cảm thấy vô cùng phấn khởi từ tận đáy lòng.
Nhưng ngoài mặt thì anh vẫn tỏ ra không để ý, giơ tay búng vào trán Tô Tinh Hà một cái, lạnh lùng nói: “Con nói gì vậy, nói lớn lên, cha không nghe rõ.”
“Trời ạ, cha à, cha bị điếc á, nói vậy rồi mà còn không nghe rõ, còn nữa.”
Tô Tinh Hà ôm đầu, thở hổn hển nói: “Cha con nhận nhau là tình cảm cảm động tới mức nào, không thấy con khóc luôn hay sao, thế mà cha còn búng trán con nữa, cha thấy có đúng không?”
“Không đúng chỗ nào?”
Tô Thương liếc nhìn Tô Tinh Hà một cái, sau đó nói: “Cha đánh con là chuyện bình thường, hơn nữa, thương cho roi cho vọt, cha đang thể hiện tình yêu với con mà.”
“Con…”
Tô Tinh Hà suýt nữa thì chửi thề, nhưng nghĩ đến người trước mặt là cha mình nên cậu bé lại nhìn xuống, khẽ cắn môi rồi nói: “Cha à, cha cũng đánh Du Du thế này à?”
“Việc đó thì chắc chắn là không.” Tô Thương lắc đầu nói: “Con gái là để nuông chiều, sao cha nỡ đánh con bé được.”
“Thế sao cha lại nỡ đánh con?” Tô Tinh Hà hỏi ra câu xuất phát từ linh hồn.
“Con trai không đánh thì không nên người, chắc chắn con đã từng nghe câu “muốn có con trai ngoan thì phải cho ăn gậy”, con đã nghe câu nào nói “muốn có con gái ngoan thì phải cho ăn gậy” chưa?” Tô Thương hỏi ngược lại.
“?”
Khuôn mặt nhỏ bé của Tô Tinh Hà đen lại: “Con mẹ nó…”
“Sao hả?”
Tô Thương nhìn về phía Tô Tinh Hà, anh giơ tay phải lên, ngón trỏ cong lại, nhướng mày nói: “Tên nhóc thối, con không phục à?”
“Con phục!”
Tô Tinh Hà nhất thời lúng túng, vội vàng cười làm lành, nói: “Cha, đừng đánh mà, con phục là được rồi.”
“Vậy thì được.”
Tô Thương hài lòng gật đầu, sau đó hỏi: “Con vốn đang sống tốt ở liên minh Cửu Môn, sao tự dưng lại bỏ nhà ra đi tới Giang Bắc vậy?”
“Có phải con nhớ cha quá không, nghe Du Du nói cha cao to, đẹp trai nên cũng muốn tới sống cùng với cha một thời gian à?” Tô Thương cười hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.