Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 558
Tg Tiếu Tiếu
18/11/2022
Cha, con chủ yếu là muốn nhặt xác của cha đó.
<
???
Tô Thương sững sờ, khóe miệng không chịu nổi mà giật lên một chút.
Advertisement
Cmn.
Mày đúng là đứa con có hiếu nhất nước Hoa rồi đó.
"Cha."
Tô Tinh Hà thêm mắm thêm muối nói: "Mấy ngày trước, sau khi mẹ với em gái trở về núi Cửu Phong, phía nam tỉnh An Huy, nói rằng cha đã chết, cha không biết đâu, con lúc đó cực vui..."
"Hửm?" Tô Thương nhíu mày.
"Oh, xùy, không đúng, nói nhầm, nói nhầm."
Tô Tinh Hà vội vàng đổi giọng, lộ ra vẻ mặt thống khổ nói: "Con lúc đó cực kỳ thương tâm luôn, cơm không ăn nước không uống, nhớ cha nhớ đên đau thận, mỗi ngày trong giấc mơ đều mơ thấy cha."
"Phận làm con của cha, cha à, con nhặt xác của cha về chính là trách nhiệm của con, phẩm chất tốt đẹp ngàn năm kế thừa của nước Hoa không thể mất đi, vì thế nên con mới lén lút chạy trốn ra khỏi núi Cửu Phong, để đi đến Giang Bắc."
Tô Tinh Hà tiếp tục nói: "Con nghĩ đến chuyện, nếu cha không bị thiêu thì con sẽ chôn xác cha xuống, coi như là vì cha mà tận hiếu."
"Nhưng ai ngờ được, cha lại không chết chứ, cha, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy."
Tô Tinh Hà nghi ngờ nói: "Vì sao mà mẹ và Du Du đều cho rằng cha đã chết chứ?"
Tô Thương dừng lại một lát, sau đó mới phản ứng lại.
Đêm hôm đó, mình bị thương nặng như vậy, gần như không có khả năng cứu chữa.
Có lẽ sau khi Thiên Sơn Tuyết đuổi đến, nhìn thấy mình sắp chết, nên kết luận mình không còn thuốc chữa nữa mới dẫn Du Du bị thương nặng mà rời khỏi Giang Bắc.
Chết tiệt.
Sao mình không nghĩ đến điều này chứ.
Tô Thương lộ ra một nụ cười khổ sở, biểu cảm cực kỳ tự trách.
"Aiya, cha à, cha nói xem, bây giờ chuyện này trở thành như vậy, thế thì chuyện con muốn nhặt xác cha về cũng không thành rồi."
Lúc này, Tô Tinh Hà mặt mũi đầy tiếc hận nói: "Con đã chuẩn bị kỹ lắm rồi, đứng trước mộ cha khóc một trận thật to, đáng tiếc, đáng tiếc quá."
"Đáng tiếc cái đầu mày."
Tô Thương khuôn mặt tối sầm lại, đánh vào đầu Tô Tinh Hà một cái, sau đó nói: "Ngậm miệng lại cho cha, cha phải gọi điện thoại cho mẹ con đã."
"Ahh, cha à, hổ dữ không ăn thịt con, cha ra tay nặng quá đi, định đánh chết con hả."
Tô Tinh Hà cắn răng chịu đựng, chuẩn bị định oán trách thêm vài câu, nhưng chỉ một cái nhìn của Tô Thương thôi, cậu bé lại ngoan ngoãn im lặng.
Sau đó.
Tô Thương lấy điện thoại ra, gọi cho Thiên Sơn Tuyết, qua vài giây sau điện thoại đã được kết nối.
Thiên Sơn Tuyết, cũng chính là Giang Tuyết Nhi.
Tô Thương không biết nên làm sao để đối mặt với Giang Tuyết Nhi, sau khi chuẩn bị một chút, từ từ mở miệng nói: "Tuyết Nhi."
<
???
Tô Thương sững sờ, khóe miệng không chịu nổi mà giật lên một chút.
Advertisement
Cmn.
Mày đúng là đứa con có hiếu nhất nước Hoa rồi đó.
"Cha."
Tô Tinh Hà thêm mắm thêm muối nói: "Mấy ngày trước, sau khi mẹ với em gái trở về núi Cửu Phong, phía nam tỉnh An Huy, nói rằng cha đã chết, cha không biết đâu, con lúc đó cực vui..."
"Hửm?" Tô Thương nhíu mày.
"Oh, xùy, không đúng, nói nhầm, nói nhầm."
Tô Tinh Hà vội vàng đổi giọng, lộ ra vẻ mặt thống khổ nói: "Con lúc đó cực kỳ thương tâm luôn, cơm không ăn nước không uống, nhớ cha nhớ đên đau thận, mỗi ngày trong giấc mơ đều mơ thấy cha."
"Phận làm con của cha, cha à, con nhặt xác của cha về chính là trách nhiệm của con, phẩm chất tốt đẹp ngàn năm kế thừa của nước Hoa không thể mất đi, vì thế nên con mới lén lút chạy trốn ra khỏi núi Cửu Phong, để đi đến Giang Bắc."
Tô Tinh Hà tiếp tục nói: "Con nghĩ đến chuyện, nếu cha không bị thiêu thì con sẽ chôn xác cha xuống, coi như là vì cha mà tận hiếu."
"Nhưng ai ngờ được, cha lại không chết chứ, cha, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy."
Tô Tinh Hà nghi ngờ nói: "Vì sao mà mẹ và Du Du đều cho rằng cha đã chết chứ?"
Tô Thương dừng lại một lát, sau đó mới phản ứng lại.
Đêm hôm đó, mình bị thương nặng như vậy, gần như không có khả năng cứu chữa.
Có lẽ sau khi Thiên Sơn Tuyết đuổi đến, nhìn thấy mình sắp chết, nên kết luận mình không còn thuốc chữa nữa mới dẫn Du Du bị thương nặng mà rời khỏi Giang Bắc.
Chết tiệt.
Sao mình không nghĩ đến điều này chứ.
Tô Thương lộ ra một nụ cười khổ sở, biểu cảm cực kỳ tự trách.
"Aiya, cha à, cha nói xem, bây giờ chuyện này trở thành như vậy, thế thì chuyện con muốn nhặt xác cha về cũng không thành rồi."
Lúc này, Tô Tinh Hà mặt mũi đầy tiếc hận nói: "Con đã chuẩn bị kỹ lắm rồi, đứng trước mộ cha khóc một trận thật to, đáng tiếc, đáng tiếc quá."
"Đáng tiếc cái đầu mày."
Tô Thương khuôn mặt tối sầm lại, đánh vào đầu Tô Tinh Hà một cái, sau đó nói: "Ngậm miệng lại cho cha, cha phải gọi điện thoại cho mẹ con đã."
"Ahh, cha à, hổ dữ không ăn thịt con, cha ra tay nặng quá đi, định đánh chết con hả."
Tô Tinh Hà cắn răng chịu đựng, chuẩn bị định oán trách thêm vài câu, nhưng chỉ một cái nhìn của Tô Thương thôi, cậu bé lại ngoan ngoãn im lặng.
Sau đó.
Tô Thương lấy điện thoại ra, gọi cho Thiên Sơn Tuyết, qua vài giây sau điện thoại đã được kết nối.
Thiên Sơn Tuyết, cũng chính là Giang Tuyết Nhi.
Tô Thương không biết nên làm sao để đối mặt với Giang Tuyết Nhi, sau khi chuẩn bị một chút, từ từ mở miệng nói: "Tuyết Nhi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.