Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 567
Tg Tiếu Tiếu
18/11/2022
Hạ xong quyết tâm, Tô Thương liền tạm biệt cha và ông nội, sau đó bước nhanh ra khỏi mật thất.
<
"Cha."
Advertisement
Sau khi Tô Thương rời đi, trong ánh mắt của Tô Thần Binh tràn đầy lo lắng: "Cha nói xem Tô Thương đi chuyến này có gặp nguy hiểm không?"
"Sẽ không đâu, con đừng lo lắng cho nó." Tô Kiền Khôn trong lòng đã có dự tính nói.
"Sao cha lại chắc chắn như vậy."
Tô Thần Binh nghi hoặc nói: "Cục diện nơi chiến trường biến hóa khôn lường, Thiên Sách mặc dù là chiến thần của nước Hoa, nhưng anh ta phải chăm sóc cho tất cả mọi người, không thể chỉ chăm lo cho một mình Tô Thương được."
"Còn nữa, Thiên Sách đã ở cảnh giới địa tông rồi, căn cứ vào ước định quốc tế giữa các nước thì cảnh giới địa tông không thể tham chiến được, anh ta chỉ có thể ngồi ở doanh trại chỉ huy thôi."
Tô Thần Binh lo lắng không thôi, nói: "Nếu như Tô Thương ra trận giết địch thì anh ta không có cách gì ra tay bảo vệ Tô Thương được."
"Nước D lần này đã có âm mưu từ lâu, cho nên chắc chắn sẽ phái đến rất nhiều cao thủ tông sư, lỡ như Tô Thương..."
"Ha ha."
Tô Kiền Khôn ngược lại lại cười nói: "Con quên rồi sao, bây giờ em trai của cha đã là điện chủ Dược Vương Điện rồi."
"Cha đã nghĩ kỹ rồi, đợi lát nữa gặp thần y Trương Trọng Ngu, cha sẽ nhờ ông ấy báo cho em trai cha biết, nhờ em trai cha sai người đi bảo vệ Tô Thương."
Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Con nghĩ cha đơn giản chỉ là muốn Tô Thương đi rèn luyện thôi sao?"
"Ặc..."
Tô Thần Binh sững người lại, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Cha, lẽ nào cha chỉ mượn Tô Thương như là một cái cớ để có thể thỉnh cầu Dược Vương Điện?"
"Không sai."
Tô Kiền Khôn nghiêm mặt nói: "Từ xưa đến nay, thực lực cổ võ của nước Hoa đều không hề tham gia chiến tranh của đất nước."
"Bất kể là nước Hoa rơi vào thế cục như thế nào, cuộc sống của bách tính thể thảm ra sao, chỉ cần không đến cấp độ diệt quốc thì thế lực cổ võ đều sẽ không nhúng tay cuộc chiến tranh của đất nước, tình trạng này đã kéo dài mấy trăm năm rồi."
"Khoảng trăm năm trước, Đoan Mộc Lưu cao thủ chí cường của nước D, kêu gọi tất cả các nước cùng nhau ký một hiệp định cấm các cao thủ địa tông tham gia cuộc chiến của đất nước, các nước đều thống nhất bỏ phiếu thông qua."
"Từ đó về sau, thế lực cổ võ càng thờ ơ đối với các cuộc chiến của đất nước, trước kia các tông phái cổ võ còn thỉnh thoảng đưa người của mình tham gia bộ máy chính quyền của nhà nước, nhưng sau khi có hiệp định cấm địa tông thì các tông phái cổ võ liền dứt khoát không đưa người của mình vào nữa."
Biểu cảm của Tô Kiền Khôn có chút khó coi nói: "Vốn dĩ nước Hoa chúng ta là một cường quốc, đã xây dựng được căn cơ của một nước lớn, tất cả các nước khác đều không dám chọc vào."
"Nhưng dần dần, các nước xung quanh bắt đầu khiêu khích nước Hoa, các nước đó sau khi phát hiện ra nước Hoa không có một võ tướng mạnh nào, liền càng không thèm kiêng dè gì nữa."
Tô Kiền Khôn nghiến răng nói: "Mặc dù cha đã cởi áo giáp về quê dưỡng lão, ẩn cư nơi Giang Bắc nhưng dù sao cha cũng đã từng là một tướng sĩ của nước Hoa, bên trong cơ thể còn chảy dòng máu của nước Hoa, cha không thể trơ mắt nhìn nước Hoa bị ức hiếp được."
<
"Cha."
Advertisement
Sau khi Tô Thương rời đi, trong ánh mắt của Tô Thần Binh tràn đầy lo lắng: "Cha nói xem Tô Thương đi chuyến này có gặp nguy hiểm không?"
"Sẽ không đâu, con đừng lo lắng cho nó." Tô Kiền Khôn trong lòng đã có dự tính nói.
"Sao cha lại chắc chắn như vậy."
Tô Thần Binh nghi hoặc nói: "Cục diện nơi chiến trường biến hóa khôn lường, Thiên Sách mặc dù là chiến thần của nước Hoa, nhưng anh ta phải chăm sóc cho tất cả mọi người, không thể chỉ chăm lo cho một mình Tô Thương được."
"Còn nữa, Thiên Sách đã ở cảnh giới địa tông rồi, căn cứ vào ước định quốc tế giữa các nước thì cảnh giới địa tông không thể tham chiến được, anh ta chỉ có thể ngồi ở doanh trại chỉ huy thôi."
Tô Thần Binh lo lắng không thôi, nói: "Nếu như Tô Thương ra trận giết địch thì anh ta không có cách gì ra tay bảo vệ Tô Thương được."
"Nước D lần này đã có âm mưu từ lâu, cho nên chắc chắn sẽ phái đến rất nhiều cao thủ tông sư, lỡ như Tô Thương..."
"Ha ha."
Tô Kiền Khôn ngược lại lại cười nói: "Con quên rồi sao, bây giờ em trai của cha đã là điện chủ Dược Vương Điện rồi."
"Cha đã nghĩ kỹ rồi, đợi lát nữa gặp thần y Trương Trọng Ngu, cha sẽ nhờ ông ấy báo cho em trai cha biết, nhờ em trai cha sai người đi bảo vệ Tô Thương."
Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Con nghĩ cha đơn giản chỉ là muốn Tô Thương đi rèn luyện thôi sao?"
"Ặc..."
Tô Thần Binh sững người lại, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Cha, lẽ nào cha chỉ mượn Tô Thương như là một cái cớ để có thể thỉnh cầu Dược Vương Điện?"
"Không sai."
Tô Kiền Khôn nghiêm mặt nói: "Từ xưa đến nay, thực lực cổ võ của nước Hoa đều không hề tham gia chiến tranh của đất nước."
"Bất kể là nước Hoa rơi vào thế cục như thế nào, cuộc sống của bách tính thể thảm ra sao, chỉ cần không đến cấp độ diệt quốc thì thế lực cổ võ đều sẽ không nhúng tay cuộc chiến tranh của đất nước, tình trạng này đã kéo dài mấy trăm năm rồi."
"Khoảng trăm năm trước, Đoan Mộc Lưu cao thủ chí cường của nước D, kêu gọi tất cả các nước cùng nhau ký một hiệp định cấm các cao thủ địa tông tham gia cuộc chiến của đất nước, các nước đều thống nhất bỏ phiếu thông qua."
"Từ đó về sau, thế lực cổ võ càng thờ ơ đối với các cuộc chiến của đất nước, trước kia các tông phái cổ võ còn thỉnh thoảng đưa người của mình tham gia bộ máy chính quyền của nhà nước, nhưng sau khi có hiệp định cấm địa tông thì các tông phái cổ võ liền dứt khoát không đưa người của mình vào nữa."
Biểu cảm của Tô Kiền Khôn có chút khó coi nói: "Vốn dĩ nước Hoa chúng ta là một cường quốc, đã xây dựng được căn cơ của một nước lớn, tất cả các nước khác đều không dám chọc vào."
"Nhưng dần dần, các nước xung quanh bắt đầu khiêu khích nước Hoa, các nước đó sau khi phát hiện ra nước Hoa không có một võ tướng mạnh nào, liền càng không thèm kiêng dè gì nữa."
Tô Kiền Khôn nghiến răng nói: "Mặc dù cha đã cởi áo giáp về quê dưỡng lão, ẩn cư nơi Giang Bắc nhưng dù sao cha cũng đã từng là một tướng sĩ của nước Hoa, bên trong cơ thể còn chảy dòng máu của nước Hoa, cha không thể trơ mắt nhìn nước Hoa bị ức hiếp được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.