Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 883
Tg Tiếu Tiếu
18/11/2022
Thạch Hạo Hãn vô cùng kiêng kị nói: "Tóm lại, gia tộc Tây Môn có thể không đắc tội thì đừng đắc tội vậy."
"Cháu hiểu rồi."
Advertisement
Thạch Cửu Thiên gật gật đầu, sau đó lại nghĩ tới một chuyện, bèn nói: "Ông nội, cô Ngọc Yến bị giam lỏng ở Tư Quá Nhai cũng sắp 5 năm rồi, ông định khi nào thì thả cô ấy ra?"
"Hừ, vậy thì phải xem đến khi nào nó chịu gật đầu nhận sai với ông!"
Advertisement
Thạch Hạo Hãn nhìn Thạch Cửu Thiên, trầm giọng nói: "Cửu Thiên, ông biết 5 năm này, cháu và Ngọc Yến cũng khá thân thiết với nhau, nó đã truyền dạy cho cháu một vài bí quyết tu luyện, cháu cũng vô cùng tôn kính nó."
"Nhưng nó còn mang tội trên người, trước khi nó ăn năn hối cải thì ông không hy vọng nghe được tên nó từ miệng cháu nói ra, cũng không muốn thấy cháu cầu xin cho nó, nghe rõ chưa!" Thạch Hạo Hãn trịnh trọng nói.
"Vâng!"
Thạch Cửu Thiên vội vàng đáp lại, không dám làm trái ý của ông nội.
"Hừ!"
Thạch Hạo Hãn thấy vậy liền phất phất ống tay áo, rồi xoay người rời đi.
"Cháu chào ông nội."
Sau khi nhìn thấy Thạch Hạo Hãn rời đi, Thạch Cửu Thiên cũng không ở lại đỉnh núi nữa, mà thân ảnh chợt lóe lên, rất nhanh đã đi tới Tư Quá Nhai.
Đây là một thác nước, chỉ cần xuyên qua thác nước là đã tới được một sơn động.
Mẹ ruột của Tô Thương là Thạch Ngọc Yến bị giam lỏng ở trong hang động này, cũng đã gần 5 năm rồi.
Lúc này.
Thạch Cửu Thiên đứng ở bên ngoài thác nước, khom người chắp tay lại, trong mắt tràn đầy vẻ kính trọng vị tiền bối này:
"Cô Ngọc Yến, cháu Thạch Cửu Thiên đến thăm cô."
Tư Quá Nhai.
Thác nước nhìn như một dải ngân hà đổ ngược, vô cùng yên tĩnh, dòng nước như một bức tranh tĩnh lặng.
Ở bên một vách núi, Thạch Cửu Thiên hai tay chắp lại, mặt mũi tràn đầy kính trọng lặp lại lần nữa: "Cháu Thạch Cửu Thiên xin gặp cô."
Qua một lúc, từ trong thác nước vọng ra giọng của một người phụ nữ.
" Là Cửu Thiên à, vào đi."
"Vâng."
Thạch Cửu Thiên cung kính đáp lại, rồi xoay người lao vào trong thác nước, bóng dáng rất nhanh đã biến mất sau màn nước.
"Cháu hiểu rồi."
Advertisement
Thạch Cửu Thiên gật gật đầu, sau đó lại nghĩ tới một chuyện, bèn nói: "Ông nội, cô Ngọc Yến bị giam lỏng ở Tư Quá Nhai cũng sắp 5 năm rồi, ông định khi nào thì thả cô ấy ra?"
"Hừ, vậy thì phải xem đến khi nào nó chịu gật đầu nhận sai với ông!"
Advertisement
Thạch Hạo Hãn nhìn Thạch Cửu Thiên, trầm giọng nói: "Cửu Thiên, ông biết 5 năm này, cháu và Ngọc Yến cũng khá thân thiết với nhau, nó đã truyền dạy cho cháu một vài bí quyết tu luyện, cháu cũng vô cùng tôn kính nó."
"Nhưng nó còn mang tội trên người, trước khi nó ăn năn hối cải thì ông không hy vọng nghe được tên nó từ miệng cháu nói ra, cũng không muốn thấy cháu cầu xin cho nó, nghe rõ chưa!" Thạch Hạo Hãn trịnh trọng nói.
"Vâng!"
Thạch Cửu Thiên vội vàng đáp lại, không dám làm trái ý của ông nội.
"Hừ!"
Thạch Hạo Hãn thấy vậy liền phất phất ống tay áo, rồi xoay người rời đi.
"Cháu chào ông nội."
Sau khi nhìn thấy Thạch Hạo Hãn rời đi, Thạch Cửu Thiên cũng không ở lại đỉnh núi nữa, mà thân ảnh chợt lóe lên, rất nhanh đã đi tới Tư Quá Nhai.
Đây là một thác nước, chỉ cần xuyên qua thác nước là đã tới được một sơn động.
Mẹ ruột của Tô Thương là Thạch Ngọc Yến bị giam lỏng ở trong hang động này, cũng đã gần 5 năm rồi.
Lúc này.
Thạch Cửu Thiên đứng ở bên ngoài thác nước, khom người chắp tay lại, trong mắt tràn đầy vẻ kính trọng vị tiền bối này:
"Cô Ngọc Yến, cháu Thạch Cửu Thiên đến thăm cô."
Tư Quá Nhai.
Thác nước nhìn như một dải ngân hà đổ ngược, vô cùng yên tĩnh, dòng nước như một bức tranh tĩnh lặng.
Ở bên một vách núi, Thạch Cửu Thiên hai tay chắp lại, mặt mũi tràn đầy kính trọng lặp lại lần nữa: "Cháu Thạch Cửu Thiên xin gặp cô."
Qua một lúc, từ trong thác nước vọng ra giọng của một người phụ nữ.
" Là Cửu Thiên à, vào đi."
"Vâng."
Thạch Cửu Thiên cung kính đáp lại, rồi xoay người lao vào trong thác nước, bóng dáng rất nhanh đã biến mất sau màn nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.