Chương 41: Ác quỷ ! - Trời đất đổi dời P2
Thanh mai
12/01/2018
- *Xem ra, cô bạn kia, sớm phải ra khỏi đây rồi nhỉ ?*
- *Lami ? *
Lami nhẹ nhàng bỏ chiếc túi xách xuống bàn, kéo ghế ngồi, gác mũi giày nhọn lên bàn :
- *Thật vất vả quá rồi đấy... Mãi mới được vào trong Biệt thự Sói đêm, sau đó lại bị đuổi ra...*
- *Cô... cô nói thế có ý gì ?*
Lami bật cười. Một nụ cười rất khác...
- *Mọi thứ thật hài hước... Cứ tưởng vậy mà... Cố gắng giữ cho nhau bao nhiêu, thì cuối cùng lại về tay trắng mà thoi...*
- *Cô theo dõi tôi ?* - Mẫn Phương giật mình.
- *Tôi ư ? Tôi chỉ đi đến nhà của tôi thôi !*
- *Sổ đỏ hiện có tên cô ư ?*
- *Hiện tại thì chưa. Nhưng sau khi cái bụng của cô ta to lên, thì tên tôi sẽ nằm ở đó.*
- Shut up!
Mẫn Phương quát. Cô nhìn Lami với ánh mắt không đội trời chung.
- *Cáu giận gì chứ! Ai cũng biết Hắc Thiếu Kình sát gái như thế nào. Hắn ta có thể khiến một cô gái mang bầu chỉ trong 3 phút, huống chi 25 phút ! Khi chúng ta còn đang mải miết tìm kiếm, thì hắn ta đã ăn sạch sẽ và thu dọn ra về rồi !*
- *Cô câm ngay !*
- *Một tháng... vừa tròn để bắt đầu thời kì thai nghén đấy nhỉ ?*
- FUCK OFF !
Chị Băng nghiến răng. Mắt chị gằn lên những tia đỏ dữ dội, dôi bàn tay nắm chặt lại. Chút nữa thôi là chị lao tới cho cô ta một bài học rồi !
- Well well well...
Lami cười nhẹ, khoác túi bước ra. Lúc ra đến cửa, mắt ả liếc lên cầu thang, cười nửa miệng, một nụ cười khiến ai đó ngã khuỵu xuống, câm lặng...
- Mẫn Phương... - Chị Băng nhìn Mẫn Phương.
- Cô ta... Cái đồ...
- Được rồi... Cô ta đi rồi... Vy đâu ?
- Vy trên phòng. May là Vyy đang đi thay quần áo, nếu không thì...
Chị Băng thở dài, ngồi phịch xuống ghế.
- Yêu nhau mà đến khổ cơ... Mà những gì Lami vừa nói là sao ? Sao lại...
Mẫn Phương đặt đĩa hoa quả xuống bàn, buồn bã nói:
- 1 tháng rồi, chị nhớ không? Em thấy Vy có nhiều biểu hiện kì lạ lắm... Thích ăn chua, và... hay buồn nôn nữa... Nó làm em liên tưởng đến... thai nghén...
Chị băng lầm rầm gì đó... Tiếng trong phòng lặng dần, đổi lại là tiếng khóc.
Bắt chợt, có tiếng động bên ngoài.
Hai người chạy ra.
Vy nằm đó, ngay dưới chân cầu thang, trán thấm máu.
***
Vy tỉnh dậy, khi chung quanh chỉ có tiếng dế ri ri và bóng đèn thiếu điện cứ nhấp nhãy mãi không yên. Cô đang nằm trên một chiếc giường ẩm thấp, cũ kĩ và có mùi mốc. Tường nhà đã bong tróc dữ dội. Từng mảng rêu kho bong ra, mảng rêu mới lại mọc lên. Nước từ trên thấm vào tường, nhìn thấy cả dòng chảy.
Vy gượng mình ngồi dậy. Đầu cô hơi ê ẩm. Đống rơm lót dưới chiếu khẽ kêu sột soạt. Cạnh cái tạm gọi là giường này có một cái bàn thấp, gỗ đã nhiều chỗ mục, và gối tay ngủ trên cái bàn ấy, là chị Băng.
- Chị Băng ! Chị Băng !
Vy thì thầm gọi, nhưng chị Băng không dậy. Cô định gọi tiếp thì điện thoại của chị bỗng có tin nhắn. CÔ cầm điện thoại lên.
“Phong bà bà: Thế nào, Vy dậy chưa?”
“Phong bà bà: Ngủ tí đi!”
“Phong bà bà: Bắt đầu rồi !”
“Erik (Vy hơi sững lại): Chuyển Vy xuống tầng hầm!”
“Hoàng cô cô: Ra sân bay đi!”
“Mẫn Phương: Sao em không gọi được cho chị ?”
Vy nhìn lên màn hình. Đã hai ngày trôi qua. Trận chiến... đã bắt đầu?
Như vậy thì, đây sẽ là biệt phủ của Black Wolf ở Triều Tiên, cô đang ở tầng hầm, và mọi người đang chiến đấu trên kia? ...
Tại sao? Tại sao cô lại ngất đi?
Vy ngập ngừng nhớ lại...
“- Ừm... chốc nữa gặp lại Ngũ Vệ rồi! Lâu quá không gặp mọi người! Không biết bây giờ mọi người ra sao rồi... À này, nấu cho thêm nhiều sốt spagetti nhé! Thêm quả chanh hộ tớ, có chua sẽ ngon hơn!
- Ừm...
- A! Còn phải thêm sinh tố xoài nữa... Xuống bảo Mẫn Phương đã...
Vy lon ton chạy xuống cầu thang. Đến nơi thì...
Tiếng Lami vang lên ....”
À, phải rồi, cô ngã cầu thang, cô đã không thể đứng vững được, sau khi biết được... biết được... Cô phải tìm Erik, cô phải tìm anh, để hỏi mọi chuyện. Anh đã nói sẽ bảo vệ cô mà... Anh đã nói sẽ không để cô tổn thương mà ? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ? Tại sao cô alij bị như vậy ? Tại sao anh không nói cho cô biết ? Tại sao ? Cả Hắc Thiếu Kình nữa. Tại sao hắn lại làm như vậy ? tất cả mọi chuyện chỉ là mơ, phải rồi chỉ là mơ thôi... Rồi mình sẽ tình, sẽ sớm tỉnh lại thôi... Đây chỉ là mơ...
Nhưng không, đôi bàn chân đau nhói vì phải đứng lâu trên nền xi măng ướt lạnh lôi cô về hiện tại. Đó không phải là mơ, mà là thật... Cô đã... Cô đã không còn trong trắng nữa rồi...
“Không thể nào... Không thể nào... Mình phải hỏi anh Erik, phải hỏi anh ấy... mình phải hỏi anh ấy thật rõ ràng.. Mọi chuyện là sao? Lại là trò đùa của mọi người thôi mà... phải không?”...
Nước mắt Vy lã chã rơi... Cô loạng choạng bước đi... Cánh cửa bằng gỗ bị mối mọt nằm ở góc phòng. Cô bước tới, vừa mở cửa, vừa nghĩ mông lung... Cửa phòng hiện ra một hànhlang tranh tối tranh sáng.
“1 tháng rồi, chị nhớ không? Em thấy Vy có nhiều biểu hiện kì lạ lắm... Thích ăn chua, và... hay buồn nôn nữa... Nó làm em liên tưởng đến... thai nghén...”
Lời Mẫn Phương vọng lại, đập vào tai Vy, vang vọng và nghẹn ngào. Đầu Vy choáng váng. là nghẹn ngào của cô hay của Mẫn Phương? Vy loạng choạng bước... Chân cô giẫm vào vũng nước nhỏ, khiến nước bắn tung toé lên... Đầu cô đau như búa bổ...
“*Cáu giận gì chứ! Ai cũng biết Hắc Thiếu Kình sát gái như thế nào. Hắn ta có thể khiến một cô gái mang bầu chỉ trong 3 phút, huống chi 25 phút ! Khi chúng ta còn đang mải miết tìm kiếm, thì hắn ta đã ăn sạch sẽ và thu dọn ra về rồi !*”
“Ăn sạch sẽ...” Vy lầm bầm "Ăn sạch sẽ... Mình bị ăn sạch sẽ rồi ư ? Hắc Thiếu Kình... Mình đã bị hắc Thiếu Kình ăn sạch sẽ rồi ...”. Nước mắt Vy lã chã rơi, con đường hầm trước mặt nhoè đi.
Sự tủi nhục đau đớn chiếm lấy trái tim Vy. Một người con gái mất tư cách... Từ nhỏ đến giờ, mẹ cô đã dạy cô không biết bao nhiêu lần, về trinh tiết của người con gái, về phẩm hạnh của người phụ nữ... Vậy mà... Cô lại đánh mất nó, chỉ trong một đêm, chỉ trong một đêm... Bây giờ thì sao đây? Ăn nói như thế nào với bố mẹ của cô đây ? Sẽ ra sao nếu mẹ cô biết chuyện này ? Sẽ ra sao nếu cái bụng cô to lên mà không có một lời giải thích đàng hoàng với bố mẹ ? Vy không dám nghĩ nữa. Cô mới chớm thấy cái nhìn xã hội sẽ dành cho cô, và không dám nghĩ nữa... Quá khủng khiếp, thực sự quá khủng khiếp...
“Pằng Pằng Pằng”
Tiếng súng đọt ngột vang lên ngay trên đầu Vy. Cô giật mình. Cô đã tới chân cửa hầm từ bao giờ. Tiếng sứng đưa cô trở về với vị trí của cô. Cô đang ở giữa trận chiến, ở giữa một trận chiến đại khốc liệt... Đã hàng giờ trôi qua trên kia... Đã có biết bao nhiêu người chết...
Bất chợt, một hình ảnh thân quen trong những giấc mơ gần đây của cô hiện về...
Anh nằm đó, giữa một vũng máu... Một viên đạn vào đầu, ba viên vào ngực, máu trào ra từ trán và miệng anh.. Đôi môi anh khẽ cười, và mắt anh không nhắm lại... Vy chạy tới... Cô lao tới, nhưng bàn tay anh đã lạnh ngắt, lạnh như nụ cười, như ánh mắt của anh...
Vy bừng tỉnh. Cô phải đi cứu anh! Suốt 1 tháng học chiến đấu qua, cô không phải một đứa ngu ngốc mà không tiếp nhận được gì ! Cô vẫn nhớ như in lời anh nói: "Nếu ta không giết họ, họ sẽ giết ta. Em phải hiểu cảm giác bị một viên đạn găm vào trán sẽ như thế nào. Hãy nghĩ tới cảm giác đó một khi em ra trận, nó sẽ làm não em lạnh hơn.”
Và, Vy khẽ mở cửa hầm.
Trán cô lạnh buốt...
***
Từ tối hôm kia, mọi người đã bay sang Mĩ rồi.
Địa điểm chiến đấu: Khu đô thị Flash. Một trong ba địa điểm nổi tiếng nhất nước Mĩ. Nơi đây vốn dĩ xây dựng cho quân Mafia trốn tránh FBI hay Interpol, nhưng bây giờ là nơi đẫm máu. Từng ngôi biệt thự hàng triệu đô, từng chiếc xe hàng đầu thế giới, tất cả đều nhuốm màu của máu và cái chết. Vy lần mò qua chỗ đó. Máu chảy còn nhỏ tong tong, dù nhiều cái xác đã kho và màu máu đỏ chuyển sang cam sậm. Nỗi nỗi rùng mình bám lấy cô, nhưng não cô vẫn lạnh. CÔ nhớ tới gương mặt lạnh của anh, và bước nhanh hơn.
Bất chợt, nhận ra có người phía trước, Vy vội nấp sau bức tường. Cô lặng thầm quán át. Không phải người của Black Wolf rồi... Vy hít sâu, thở ra... CÔ quyết định rồi, một cái đầu lạnh...
Và, cứ thế, Vy bước tới căn biệt thự chính, với khẩu súng đã vương hơi người và mùi máu tanh...
***
Trong khi cuộc chiến kinh hoàng đang diễn ra, hai bên đều dồn quân về nới ấy, tàu thuyền chiến hạm, thậm chí cả bom hạng nhẹ và mìn cũng đang bị huy động, vậy mà Hắc đại lão gia và Ngài Joke đang ngồi toạ đàm tại một bàn bi-a ven biển nước Nga xinh đẹp, gạt bi-a của nhau và chơi bẩn như những đứa trẻ trâu nhất từng xuất hiện. Còn Trony, do không được thông báo, nên hiện anh đang trên một du thuyền ở Hồng Kông với một em gái xin đẹp chân dài và lầm bẩm: "Sao tên Erik này mãi chưa đến nhỉ? Hẹn mình ở đây mà !”
Vũ khí được vẫn chuyển tới đã tạm dừng, có lẽ học chỉ có thể tiêu tốn bây nhiêu mà thôi ! Nhưng sau hơn 24 giờ chiến đấu không nghỉ, phần thắng thua đã hiện rõ. Quân đội mĩ và Black Wolf thiệt hại hơn nửa, số vũ khí của Hắc gia cũng nhiều hơn rõ rệt. Tất cả đã bị bao vây, Hắc Thiếu Kình mỉm cười đắc thắng. Hắn ra lệnh thu gọn vòng vây, bắt sống những kẻ cầm đầu Black Wolf.
Erik cũng mỉm cười, nhưng là một nụ cười đầy ẩn ý. Anh gọi qua tai nghe bluetooth:
- Tình hình sao rồi?
- Theo đúng kế hoạch. - Khải Phong nói.
- Theo đúng kế hoạch. - Duy Hoàng ngáp dài. - Buồn ngủ quá... Đói nứa... bao giờ xong đây ? (Kiểu như trận chiến không ảnh hưởng gì tới anh)
- Máy bay đang đến, Hắc gia không hay biết. - Tưởng Kì kĩ lưỡng nói.
-...
Erik cau mày. Vẫn im lặng.
-Băng?
Không có tiếng trả lời.
- băng?
Vẫn chỉ có tiếng đường truyền ri ri đáp lại anh.
- Mẫn Phương?
- Mọi việc theo đúng kế hoạch.
Anh bỗng lo lo. Có chuyện gì vậy? Anh gọi lại:
- Băng?
Nhưng không có tiếng đáp.
- Khải Phong!
- OK!
- Cậu Erik! Quân chúng đang bao vây lại...
- Siết chặt không?
- Nếu ở dưới đất thì không thể thoát thân. Nhưng chúng ta dùng máy bay .
- Đến lúc thì gọi tôi. Mọi người lên trước nhé !
Nhất loại đồng thanh:
- OK!
Anh lo, thực sự rất lo. Băng ở bên Vy, vậy mà cô không nghe máy.... Anh chỉ mong sao Băng ngủ quên và Vy vẫn nằm đó...
***
Nhưng không, thực sự thì Vy không nằm đó. Cô đang tiến gần hơn "điểm chết”. Quân Hắc gia ngày một nhiều. Khó khăn lắm Vy mới có thể vào được gian nhà chính. Cô lắp giảm thanh cho súng của mình.
Căn biệt thự chính chỉ có hai tầng, nhưng có lẽ phải tới vài tăm triệu đô! Thứ nhất, do kiến trúc sư nổi tiếng nhất thế giới, thứ hai, do người vật liệu làm nhà đắt nhất thế giới, thứ ba, người sống trong đó, nguy hiểm nhất thế giới.
Nhưng giờ thì người đó không sống trong đó nữa, mà cách đó độ 200m... chếch lên trên!
Vy nấp sau một ô cửa sổ, nhìn ra ban công chính tầng hai. Có thứ gì đó... Là Hắc Thiếu Kinh! Có lẽ cô hiểu ra... Hắn tưởng sẽ bắt sống được Erik, nhưng anh lại đang trên cái máy bay kia, và hắn ta đang tức tôi... Họ nói cái gì đó, phải, cái gì đó... Và sao máy bay chưa bay đi hẳn nhỉ? À, cô, cô vẫn chưa lên mà! Vậy thì phải gọi anh Erik thôi! Cô đeo tai nghe vào và bật lên thì...
“Pằng Pằng”
Đột ngột vang lên hai tiếng súng. Tim Vy bỗng nhiên sựng lại. Anh... vừa bắn ai? hay ai... vừa bắn anh... Nhưng có thứ gì đó trong Vy, khiến cô đau nhỏi, rất đau, rất đau... Cô phải vịn tay vào khung cửa để khỏi ngã... Cùng lúc, cô nhìn thấy ai vừa bị bắn, và tiếng họ vang lên...
“Cẩn thận... Vy...”
Khẩu súng trên tay cô rơi "Cốp” xuống. Mắt cô không chớp, tim cũng không dám đập... Đôi chân cô sựng lại và từng mạch máu đứng im...
Bố mẹ Vy, họ ngã xuống... ngay trước mắt cô, ngay trước mũi đạn Erik...
Chính anh... đã bắn họ...
Phút lơ là của Vy khiến cô rơi vào tầm nhắm của một tên Hắc gia. Hắn ta cau mày, nhắm, và chuẩn bị bóp cò thì...
“pằng”
Chị Băng đã sớm hơn, kết liễu hắn trước.
- Erik, cửa sổ bên phải.
Anh quay sang. Chiếc máy bay hướng tới.
Nhưng cả đất trời đối với Vy đang quay cuồng. Cô không biết gì cả, không cảm thấy gì hết, nguy hiểm hay cái chết cũng không làm cô run sợ... Cô mặc kệ... Vy rơi vào trạng thái bất động,hoàn toàn không kiểm soát được bản thân...
Erik lao tới.
Vy không hiểu cô đang gây nguy hiểm cho mọi người như thế nào, khi cánh tay anh vươn tới nhưng cô không nắm lấy nó... Cô không thể... Cô thậm chí còn không biết anh đang ở đấy...
Khái Phong kéo được chị Băng lên máy bay rồi, nhưng Vy thì chưa. Cô hoàn toàn không có sức... Mọi thứ kể cả thời giàn như không tồn tại trong cô... Tất cả chỉ có hai tiếng súng vọng lại... vọng lại...
Và, khuôn mặt Erik bất ngờ xuất hiện. Nó khiến cô bật khóc... Bật khóc nức nở... Bật khóc... Cô vội tiến tới, vội nắm lấy cánh tay anh... Cho đến khi cô nhìn thấy khẩu súng... và sững lại...
“Pằng”
Một viên đạn bay tới, găm vào cánh tay anh. Nhưng anh không buông. Đôi mắt anh nhìn Vy sâu thẳm và có hàng vạn lời để nói...
Vy nắm lấy cánh tay anh.
Máu từ tay anh nhỏ xuống má Vy, lạnh, đắng.
Anh mặc kệ. Anh ôm Vy vào lòng.
Nhưng Vy không nhìn anh. Vy đẩy anh ra...
Đôi mắt anh sững sờ, nhìn vào đôi mắt vô hồn của Vy.
Và bất ngờ, Vy thốt lên...
- Ác quỷ!
________________
Cảm thấy đau thay cho Erik... Có ai muốn biết chuyện gì đã xảy ra không?
- *Lami ? *
Lami nhẹ nhàng bỏ chiếc túi xách xuống bàn, kéo ghế ngồi, gác mũi giày nhọn lên bàn :
- *Thật vất vả quá rồi đấy... Mãi mới được vào trong Biệt thự Sói đêm, sau đó lại bị đuổi ra...*
- *Cô... cô nói thế có ý gì ?*
Lami bật cười. Một nụ cười rất khác...
- *Mọi thứ thật hài hước... Cứ tưởng vậy mà... Cố gắng giữ cho nhau bao nhiêu, thì cuối cùng lại về tay trắng mà thoi...*
- *Cô theo dõi tôi ?* - Mẫn Phương giật mình.
- *Tôi ư ? Tôi chỉ đi đến nhà của tôi thôi !*
- *Sổ đỏ hiện có tên cô ư ?*
- *Hiện tại thì chưa. Nhưng sau khi cái bụng của cô ta to lên, thì tên tôi sẽ nằm ở đó.*
- Shut up!
Mẫn Phương quát. Cô nhìn Lami với ánh mắt không đội trời chung.
- *Cáu giận gì chứ! Ai cũng biết Hắc Thiếu Kình sát gái như thế nào. Hắn ta có thể khiến một cô gái mang bầu chỉ trong 3 phút, huống chi 25 phút ! Khi chúng ta còn đang mải miết tìm kiếm, thì hắn ta đã ăn sạch sẽ và thu dọn ra về rồi !*
- *Cô câm ngay !*
- *Một tháng... vừa tròn để bắt đầu thời kì thai nghén đấy nhỉ ?*
- FUCK OFF !
Chị Băng nghiến răng. Mắt chị gằn lên những tia đỏ dữ dội, dôi bàn tay nắm chặt lại. Chút nữa thôi là chị lao tới cho cô ta một bài học rồi !
- Well well well...
Lami cười nhẹ, khoác túi bước ra. Lúc ra đến cửa, mắt ả liếc lên cầu thang, cười nửa miệng, một nụ cười khiến ai đó ngã khuỵu xuống, câm lặng...
- Mẫn Phương... - Chị Băng nhìn Mẫn Phương.
- Cô ta... Cái đồ...
- Được rồi... Cô ta đi rồi... Vy đâu ?
- Vy trên phòng. May là Vyy đang đi thay quần áo, nếu không thì...
Chị Băng thở dài, ngồi phịch xuống ghế.
- Yêu nhau mà đến khổ cơ... Mà những gì Lami vừa nói là sao ? Sao lại...
Mẫn Phương đặt đĩa hoa quả xuống bàn, buồn bã nói:
- 1 tháng rồi, chị nhớ không? Em thấy Vy có nhiều biểu hiện kì lạ lắm... Thích ăn chua, và... hay buồn nôn nữa... Nó làm em liên tưởng đến... thai nghén...
Chị băng lầm rầm gì đó... Tiếng trong phòng lặng dần, đổi lại là tiếng khóc.
Bắt chợt, có tiếng động bên ngoài.
Hai người chạy ra.
Vy nằm đó, ngay dưới chân cầu thang, trán thấm máu.
***
Vy tỉnh dậy, khi chung quanh chỉ có tiếng dế ri ri và bóng đèn thiếu điện cứ nhấp nhãy mãi không yên. Cô đang nằm trên một chiếc giường ẩm thấp, cũ kĩ và có mùi mốc. Tường nhà đã bong tróc dữ dội. Từng mảng rêu kho bong ra, mảng rêu mới lại mọc lên. Nước từ trên thấm vào tường, nhìn thấy cả dòng chảy.
Vy gượng mình ngồi dậy. Đầu cô hơi ê ẩm. Đống rơm lót dưới chiếu khẽ kêu sột soạt. Cạnh cái tạm gọi là giường này có một cái bàn thấp, gỗ đã nhiều chỗ mục, và gối tay ngủ trên cái bàn ấy, là chị Băng.
- Chị Băng ! Chị Băng !
Vy thì thầm gọi, nhưng chị Băng không dậy. Cô định gọi tiếp thì điện thoại của chị bỗng có tin nhắn. CÔ cầm điện thoại lên.
“Phong bà bà: Thế nào, Vy dậy chưa?”
“Phong bà bà: Ngủ tí đi!”
“Phong bà bà: Bắt đầu rồi !”
“Erik (Vy hơi sững lại): Chuyển Vy xuống tầng hầm!”
“Hoàng cô cô: Ra sân bay đi!”
“Mẫn Phương: Sao em không gọi được cho chị ?”
Vy nhìn lên màn hình. Đã hai ngày trôi qua. Trận chiến... đã bắt đầu?
Như vậy thì, đây sẽ là biệt phủ của Black Wolf ở Triều Tiên, cô đang ở tầng hầm, và mọi người đang chiến đấu trên kia? ...
Tại sao? Tại sao cô lại ngất đi?
Vy ngập ngừng nhớ lại...
“- Ừm... chốc nữa gặp lại Ngũ Vệ rồi! Lâu quá không gặp mọi người! Không biết bây giờ mọi người ra sao rồi... À này, nấu cho thêm nhiều sốt spagetti nhé! Thêm quả chanh hộ tớ, có chua sẽ ngon hơn!
- Ừm...
- A! Còn phải thêm sinh tố xoài nữa... Xuống bảo Mẫn Phương đã...
Vy lon ton chạy xuống cầu thang. Đến nơi thì...
Tiếng Lami vang lên ....”
À, phải rồi, cô ngã cầu thang, cô đã không thể đứng vững được, sau khi biết được... biết được... Cô phải tìm Erik, cô phải tìm anh, để hỏi mọi chuyện. Anh đã nói sẽ bảo vệ cô mà... Anh đã nói sẽ không để cô tổn thương mà ? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ? Tại sao cô alij bị như vậy ? Tại sao anh không nói cho cô biết ? Tại sao ? Cả Hắc Thiếu Kình nữa. Tại sao hắn lại làm như vậy ? tất cả mọi chuyện chỉ là mơ, phải rồi chỉ là mơ thôi... Rồi mình sẽ tình, sẽ sớm tỉnh lại thôi... Đây chỉ là mơ...
Nhưng không, đôi bàn chân đau nhói vì phải đứng lâu trên nền xi măng ướt lạnh lôi cô về hiện tại. Đó không phải là mơ, mà là thật... Cô đã... Cô đã không còn trong trắng nữa rồi...
“Không thể nào... Không thể nào... Mình phải hỏi anh Erik, phải hỏi anh ấy... mình phải hỏi anh ấy thật rõ ràng.. Mọi chuyện là sao? Lại là trò đùa của mọi người thôi mà... phải không?”...
Nước mắt Vy lã chã rơi... Cô loạng choạng bước đi... Cánh cửa bằng gỗ bị mối mọt nằm ở góc phòng. Cô bước tới, vừa mở cửa, vừa nghĩ mông lung... Cửa phòng hiện ra một hànhlang tranh tối tranh sáng.
“1 tháng rồi, chị nhớ không? Em thấy Vy có nhiều biểu hiện kì lạ lắm... Thích ăn chua, và... hay buồn nôn nữa... Nó làm em liên tưởng đến... thai nghén...”
Lời Mẫn Phương vọng lại, đập vào tai Vy, vang vọng và nghẹn ngào. Đầu Vy choáng váng. là nghẹn ngào của cô hay của Mẫn Phương? Vy loạng choạng bước... Chân cô giẫm vào vũng nước nhỏ, khiến nước bắn tung toé lên... Đầu cô đau như búa bổ...
“*Cáu giận gì chứ! Ai cũng biết Hắc Thiếu Kình sát gái như thế nào. Hắn ta có thể khiến một cô gái mang bầu chỉ trong 3 phút, huống chi 25 phút ! Khi chúng ta còn đang mải miết tìm kiếm, thì hắn ta đã ăn sạch sẽ và thu dọn ra về rồi !*”
“Ăn sạch sẽ...” Vy lầm bầm "Ăn sạch sẽ... Mình bị ăn sạch sẽ rồi ư ? Hắc Thiếu Kình... Mình đã bị hắc Thiếu Kình ăn sạch sẽ rồi ...”. Nước mắt Vy lã chã rơi, con đường hầm trước mặt nhoè đi.
Sự tủi nhục đau đớn chiếm lấy trái tim Vy. Một người con gái mất tư cách... Từ nhỏ đến giờ, mẹ cô đã dạy cô không biết bao nhiêu lần, về trinh tiết của người con gái, về phẩm hạnh của người phụ nữ... Vậy mà... Cô lại đánh mất nó, chỉ trong một đêm, chỉ trong một đêm... Bây giờ thì sao đây? Ăn nói như thế nào với bố mẹ của cô đây ? Sẽ ra sao nếu mẹ cô biết chuyện này ? Sẽ ra sao nếu cái bụng cô to lên mà không có một lời giải thích đàng hoàng với bố mẹ ? Vy không dám nghĩ nữa. Cô mới chớm thấy cái nhìn xã hội sẽ dành cho cô, và không dám nghĩ nữa... Quá khủng khiếp, thực sự quá khủng khiếp...
“Pằng Pằng Pằng”
Tiếng súng đọt ngột vang lên ngay trên đầu Vy. Cô giật mình. Cô đã tới chân cửa hầm từ bao giờ. Tiếng sứng đưa cô trở về với vị trí của cô. Cô đang ở giữa trận chiến, ở giữa một trận chiến đại khốc liệt... Đã hàng giờ trôi qua trên kia... Đã có biết bao nhiêu người chết...
Bất chợt, một hình ảnh thân quen trong những giấc mơ gần đây của cô hiện về...
Anh nằm đó, giữa một vũng máu... Một viên đạn vào đầu, ba viên vào ngực, máu trào ra từ trán và miệng anh.. Đôi môi anh khẽ cười, và mắt anh không nhắm lại... Vy chạy tới... Cô lao tới, nhưng bàn tay anh đã lạnh ngắt, lạnh như nụ cười, như ánh mắt của anh...
Vy bừng tỉnh. Cô phải đi cứu anh! Suốt 1 tháng học chiến đấu qua, cô không phải một đứa ngu ngốc mà không tiếp nhận được gì ! Cô vẫn nhớ như in lời anh nói: "Nếu ta không giết họ, họ sẽ giết ta. Em phải hiểu cảm giác bị một viên đạn găm vào trán sẽ như thế nào. Hãy nghĩ tới cảm giác đó một khi em ra trận, nó sẽ làm não em lạnh hơn.”
Và, Vy khẽ mở cửa hầm.
Trán cô lạnh buốt...
***
Từ tối hôm kia, mọi người đã bay sang Mĩ rồi.
Địa điểm chiến đấu: Khu đô thị Flash. Một trong ba địa điểm nổi tiếng nhất nước Mĩ. Nơi đây vốn dĩ xây dựng cho quân Mafia trốn tránh FBI hay Interpol, nhưng bây giờ là nơi đẫm máu. Từng ngôi biệt thự hàng triệu đô, từng chiếc xe hàng đầu thế giới, tất cả đều nhuốm màu của máu và cái chết. Vy lần mò qua chỗ đó. Máu chảy còn nhỏ tong tong, dù nhiều cái xác đã kho và màu máu đỏ chuyển sang cam sậm. Nỗi nỗi rùng mình bám lấy cô, nhưng não cô vẫn lạnh. CÔ nhớ tới gương mặt lạnh của anh, và bước nhanh hơn.
Bất chợt, nhận ra có người phía trước, Vy vội nấp sau bức tường. Cô lặng thầm quán át. Không phải người của Black Wolf rồi... Vy hít sâu, thở ra... CÔ quyết định rồi, một cái đầu lạnh...
Và, cứ thế, Vy bước tới căn biệt thự chính, với khẩu súng đã vương hơi người và mùi máu tanh...
***
Trong khi cuộc chiến kinh hoàng đang diễn ra, hai bên đều dồn quân về nới ấy, tàu thuyền chiến hạm, thậm chí cả bom hạng nhẹ và mìn cũng đang bị huy động, vậy mà Hắc đại lão gia và Ngài Joke đang ngồi toạ đàm tại một bàn bi-a ven biển nước Nga xinh đẹp, gạt bi-a của nhau và chơi bẩn như những đứa trẻ trâu nhất từng xuất hiện. Còn Trony, do không được thông báo, nên hiện anh đang trên một du thuyền ở Hồng Kông với một em gái xin đẹp chân dài và lầm bẩm: "Sao tên Erik này mãi chưa đến nhỉ? Hẹn mình ở đây mà !”
Vũ khí được vẫn chuyển tới đã tạm dừng, có lẽ học chỉ có thể tiêu tốn bây nhiêu mà thôi ! Nhưng sau hơn 24 giờ chiến đấu không nghỉ, phần thắng thua đã hiện rõ. Quân đội mĩ và Black Wolf thiệt hại hơn nửa, số vũ khí của Hắc gia cũng nhiều hơn rõ rệt. Tất cả đã bị bao vây, Hắc Thiếu Kình mỉm cười đắc thắng. Hắn ra lệnh thu gọn vòng vây, bắt sống những kẻ cầm đầu Black Wolf.
Erik cũng mỉm cười, nhưng là một nụ cười đầy ẩn ý. Anh gọi qua tai nghe bluetooth:
- Tình hình sao rồi?
- Theo đúng kế hoạch. - Khải Phong nói.
- Theo đúng kế hoạch. - Duy Hoàng ngáp dài. - Buồn ngủ quá... Đói nứa... bao giờ xong đây ? (Kiểu như trận chiến không ảnh hưởng gì tới anh)
- Máy bay đang đến, Hắc gia không hay biết. - Tưởng Kì kĩ lưỡng nói.
-...
Erik cau mày. Vẫn im lặng.
-Băng?
Không có tiếng trả lời.
- băng?
Vẫn chỉ có tiếng đường truyền ri ri đáp lại anh.
- Mẫn Phương?
- Mọi việc theo đúng kế hoạch.
Anh bỗng lo lo. Có chuyện gì vậy? Anh gọi lại:
- Băng?
Nhưng không có tiếng đáp.
- Khải Phong!
- OK!
- Cậu Erik! Quân chúng đang bao vây lại...
- Siết chặt không?
- Nếu ở dưới đất thì không thể thoát thân. Nhưng chúng ta dùng máy bay .
- Đến lúc thì gọi tôi. Mọi người lên trước nhé !
Nhất loại đồng thanh:
- OK!
Anh lo, thực sự rất lo. Băng ở bên Vy, vậy mà cô không nghe máy.... Anh chỉ mong sao Băng ngủ quên và Vy vẫn nằm đó...
***
Nhưng không, thực sự thì Vy không nằm đó. Cô đang tiến gần hơn "điểm chết”. Quân Hắc gia ngày một nhiều. Khó khăn lắm Vy mới có thể vào được gian nhà chính. Cô lắp giảm thanh cho súng của mình.
Căn biệt thự chính chỉ có hai tầng, nhưng có lẽ phải tới vài tăm triệu đô! Thứ nhất, do kiến trúc sư nổi tiếng nhất thế giới, thứ hai, do người vật liệu làm nhà đắt nhất thế giới, thứ ba, người sống trong đó, nguy hiểm nhất thế giới.
Nhưng giờ thì người đó không sống trong đó nữa, mà cách đó độ 200m... chếch lên trên!
Vy nấp sau một ô cửa sổ, nhìn ra ban công chính tầng hai. Có thứ gì đó... Là Hắc Thiếu Kinh! Có lẽ cô hiểu ra... Hắn tưởng sẽ bắt sống được Erik, nhưng anh lại đang trên cái máy bay kia, và hắn ta đang tức tôi... Họ nói cái gì đó, phải, cái gì đó... Và sao máy bay chưa bay đi hẳn nhỉ? À, cô, cô vẫn chưa lên mà! Vậy thì phải gọi anh Erik thôi! Cô đeo tai nghe vào và bật lên thì...
“Pằng Pằng”
Đột ngột vang lên hai tiếng súng. Tim Vy bỗng nhiên sựng lại. Anh... vừa bắn ai? hay ai... vừa bắn anh... Nhưng có thứ gì đó trong Vy, khiến cô đau nhỏi, rất đau, rất đau... Cô phải vịn tay vào khung cửa để khỏi ngã... Cùng lúc, cô nhìn thấy ai vừa bị bắn, và tiếng họ vang lên...
“Cẩn thận... Vy...”
Khẩu súng trên tay cô rơi "Cốp” xuống. Mắt cô không chớp, tim cũng không dám đập... Đôi chân cô sựng lại và từng mạch máu đứng im...
Bố mẹ Vy, họ ngã xuống... ngay trước mắt cô, ngay trước mũi đạn Erik...
Chính anh... đã bắn họ...
Phút lơ là của Vy khiến cô rơi vào tầm nhắm của một tên Hắc gia. Hắn ta cau mày, nhắm, và chuẩn bị bóp cò thì...
“pằng”
Chị Băng đã sớm hơn, kết liễu hắn trước.
- Erik, cửa sổ bên phải.
Anh quay sang. Chiếc máy bay hướng tới.
Nhưng cả đất trời đối với Vy đang quay cuồng. Cô không biết gì cả, không cảm thấy gì hết, nguy hiểm hay cái chết cũng không làm cô run sợ... Cô mặc kệ... Vy rơi vào trạng thái bất động,hoàn toàn không kiểm soát được bản thân...
Erik lao tới.
Vy không hiểu cô đang gây nguy hiểm cho mọi người như thế nào, khi cánh tay anh vươn tới nhưng cô không nắm lấy nó... Cô không thể... Cô thậm chí còn không biết anh đang ở đấy...
Khái Phong kéo được chị Băng lên máy bay rồi, nhưng Vy thì chưa. Cô hoàn toàn không có sức... Mọi thứ kể cả thời giàn như không tồn tại trong cô... Tất cả chỉ có hai tiếng súng vọng lại... vọng lại...
Và, khuôn mặt Erik bất ngờ xuất hiện. Nó khiến cô bật khóc... Bật khóc nức nở... Bật khóc... Cô vội tiến tới, vội nắm lấy cánh tay anh... Cho đến khi cô nhìn thấy khẩu súng... và sững lại...
“Pằng”
Một viên đạn bay tới, găm vào cánh tay anh. Nhưng anh không buông. Đôi mắt anh nhìn Vy sâu thẳm và có hàng vạn lời để nói...
Vy nắm lấy cánh tay anh.
Máu từ tay anh nhỏ xuống má Vy, lạnh, đắng.
Anh mặc kệ. Anh ôm Vy vào lòng.
Nhưng Vy không nhìn anh. Vy đẩy anh ra...
Đôi mắt anh sững sờ, nhìn vào đôi mắt vô hồn của Vy.
Và bất ngờ, Vy thốt lên...
- Ác quỷ!
________________
Cảm thấy đau thay cho Erik... Có ai muốn biết chuyện gì đã xảy ra không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.