Chương 38: Anh yêu em
Thanh mai
02/12/2017
Dần mở mắt. Có thứ ánh sáng mềm dịu từ đâu đó toả tới. Không gian xung
quanh yên ắng quá, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu ri ri đâu đây... Chắc hẳn đã khuya lắm rồi, vì văng vẳng dư âm hồi chuông thứ 12...
Vy cựa mình, cô vùi đầu vào... thứ gì đó...
Lại là mùi hương ấy. Mùi hương sắc lạnh, như đúc kết từ thép và bạc hà, se lại, quyện lấy Vy. Một mùi hương như ngọn gió Bắc ấm áp... Vy giật mình. Mất 2 giây để định thần lại. Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo thế kia, khuôn mặt thân quen với từng góc cạnh hiện lên... Cái cằm, bờ môi, cái sống mũi cao cao, và cả đôi mắt ấy nữa...
Vy vùi đầu vào ngực anh. Anh đang ôm cô trong lòng mình. Nước mắt Vy đột nhiên chảy ra, thấm ướt trái tim anh. Tái ao cô lại khóc? Cô không biết. Nhưng cô biết trái tim cô đang vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc vì có anh ở đây, vì có anh bên cô...
Thấy cô khóc, anh cúi xuống. Vòng tay anh siết cô chặt hơn. Anh ghì cô vào lòng mình, hôn lên trán cô:
- Không sao, tôi ở đây.
Một lúc lâu, nụ hôn của anh mới rời trán cô. Anh nhìn khuôn mặt ướt đẫm của cô mà mắt cũng như long lanh... Anh nâng cằm cô lên, rồi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lướt trên môi cô, hôn cô thật lâu, thật ngọt.
Lần đầu tiên anh hôn cô nhưa vậy.
Cũng là lần đầu anh hôn một người con gái, sau cái chết của Louis Roses.
Louis Roses là một mảnh ghép của cuộc đời anh. Còn Vy, cô là một mảnh ghép của trái tim anh, không thể thiếu, không thể biến mất...
Vy sững lại một lúc lâu. Cô thấy bờ môi anh dừng lại trên môi mình, bỗng ngọt lịm...
Phải đến thế kỉ sau, anh mới buông cô ra. Anh vòng tay siết cô vào lòng, thủ thỉ...
- Em đã ngủ 2 ngày 2 đêm rồi đấy!
- Hả? Những... những 2 ngày 2 đêm á?
- Ừm...
Anh trả lời khẽ, áp mặt vào mái tóc cô. Vy chợt thấy tim mình ngừng đập. Chưa lúc nào anh gần cô như vậy... Chưa lúc nào... Cô đâu biết, những ngày qua do quá nhớ cô, nên anh gần như sẽ không buông cô ra được nữa? Anh sẽ giữ cô mãi ở đây, mãi bên anh... Anh hiểu lòng cô, cô cũng phải hiểu cho tấm òng anh. Anh quyết tâm rồi, dù trời đất có ra sao, anh cũng không bao giờ buông tay cô, không bao giờ để cô rời xa mình... Bất chợt, anh hỏi:
- Em... không đói sao?
Vy giật mình choàng tỉnh. Ừ nhỉ, bây giờ cô mới nghe bụng mình kêu réo... Vy ngập ngừng gật đầu.
- Tôi đi sai nhà bếp... - Anh định bước đi, cô vụt choàng tay ôm lấy cổ anh, áp amwtj vào hõm cổ anh. Cô không muốn rời anh! Không cho anh đi đâu hết á!
- Em... sao vậy?
- Anh... đừng đi... Em không đói lắm đâu...
- Em...
- Anh... đừng xa em nữa mà...
Trông mặt cô lại như sắp khóc đến nới, anh phì cười. Anh lại ngồi yên trên giường, ôm Vy thật chặt. Chiếc đèn ngủ với ánh sagns vàng nhè nhẹ, và gió cũng mơn man qua những tấm rèm. màn đêm ôm trọn 2 người.
- Là em bỏ tôi, nghĩ lại xem!
Cô khẽ đưa mắt nhìn anh, vẻ ăn năn hối lỗi:
- Anh... biết rồi ạ?
- Băng đã nói hết rồi! Em còn định chối bỏ tôi dến khi nào nữa đây?
Vy im lặng không nói được lời nào. Đôi mắt cô rơi vào khoảng không nào đó... Trầm ngâm, đau đớn, giằng xé, nước mắt...
- Vy, nghe kĩ này!
Cô nhìn anh. Anh ngó cô tha thiết.
- Em nhớ kĩ điều này cho tôi: Nguyễn Hạ Vy là người Nguyễn Tuấn Kiệt yêu! Hết!
- Hả?
Vy đang "đơ”.
- Tôi yêu em!
-...
Anh nhìn khuôn mặt cô mà lại phì cười.
- Có vẻ em đói quá rồi đấy! Thôi, đi ăn đi! Tôi cũng chưa ăn gì hai ngày nay rồi!
- Anh...
Vy nhìn anh, sau đó cô núi cổ áo anh, rướn người lên, kề sát tai anh, nói 3 tiếng "Em yêu anh!” rõ ràng...
Anh mỉm cười...
***
Ờ, rồi, mà thế nào anh vẫn lôi cô được xuống nhà bếp. Với tài năng của anh, điều gì có thể làm khó được anh chứ!? Nhìn cảnh anh lôi cô từ trên tầng xuống, hẳn đến Ngài Joke cũng phải bật cười. Một gn cao gần 1m90, đeo trên cổ một cô nóc như quàng chú mèo nhỏ nhỏ. Vy thì ôm chặt cổ anh, anh thì một tay đỡ cô, tay kia vịn cầu thang đi xuống. Khuôn mặt anh nhăn lại, mệt mỏi với nhóc này quá~!
- Em không đói thật mà...
- Nhưng tôi đói, được chưa?
- Nhưng mà...
- Mà sao?
- Em...
Cô chưa nói hết câu, anh đã đỡ cô xuống kệ bếp.
- Ngồi yên đây đi!
Và anh túm lấy cái tạp dề, kiểu như... chính anh săp vào bếp vậy á! Cô đơ người, chỉ biết nhìn chăm chăm.
- Em nhìn gì vậy?
- Anh... anh biết nấu ăn á?
- Có thể... - Anh lầm bầm, vớ lấy cái chảo từ trên kệ.
5 phút...
10 phút...
15 phút...
Giời ơi, anh đã nấu ăn bao giwof đâu chứ! Thậm chí, đây là lần đầu tiên anh đứng gần cái bếp như thế này! Xem xem anh nấu kiểu gì! Anh cho nước vào chảo, sau đó... cho dầu vào, và cuỗi cùng là bột mì! Trời ơi chết mất thôi! Đã thế lại còn cho cả tấn bột mì chứ! Trong khi cái chảo bé xíu hà! Anh vung tay, quấy đều đều kiểu... "Ừm, bột được rồi đó!”. Ôi thần linh ơi! Đã vậy, đến cái đoạn đạp trứng... anh "bóp nát quả trứng:, sau đó lấy đũa vẩy vài mảnh vỏ ra ngoài...
Vy hết lắc đầu, há mồm, lại vò tóc vò trán. Cuối cùng phải kêu ầm lên:
- Trời ạ!
Rồi tiến tới, ôm lấy anh.
- Anh làm sai hết rồi! Thôi để em làm cho!
- Em biết nấu sao? À, mẹ em làm đầu bếp nhỉ...
Cô cười khì khì...
***
Đấy, thế có phải xong nhanh hơn không? Cô tắt bếp, xong!
Trời ạ! Bây gờ lại đến anh ôm eo cô, gác lên mái tóc cô từ nãy tới giờ! Thế nên, thử hỏi vì sao cô ê đầu như thế chứ! Cô hất tay anh ra, xì môi, rồi bê đĩa bánh còn bốc khói nghi ngút ra bàn ăn. Chuông đồng hồ lặng lẽ điểm 1h sáng, tiếng chuông vọng vại trong tiềm thức cô như chuông vừa rung lên cả ngàn tiếng vậy! Có anh ở đây, dưới mái nhà yên bình này, biết chắc chắn mình sẽ an toàn... Tình yêu và cả cuộc đời của cô đang ở đây...
Ánh đèn nhà bếp trầm ngâm rọi. Cô ngồi gọn trên đùi anh.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...
Cô mím chặt môi quyết không ăn.
- AAAAAAAAAAA... - Anh bắt đầu điên tiết.
Cô hơi sợ, nhưng vẫn quyết tâm không ăn.
- AAAAAAAAA.... - Nhìn mắt anh bắt đầu cứng lại...
Thôi thôi cô đầu hàng! Muốn nhịn anh đến mấy thì nhịn, chứ trông cái thần thái này là chỉ muốn tháo lui mà thôi! Cô vẫn chưa muốn chết mà... Vy đành há to miệng, để yên anh bón..
Chưa bao giờ thấy sói đếm như vậy.. Những việc trước đây anh thậm chí chưa bao giờ làm, hay là vì từng một lần mất đi nên anh hiểu cần trân trọng hơn bao giờ hết, dù sự trân trọng ấy bây giờ đã lệch cán cân...
***
Xong bữa ăn gọi là có (chứ ngắm anh là đủ khiến cô no rồi!), cô lon ton ra sofa ngồi với anh. Chiếc áo ghi anh đang mặc trùm lấy cô... Cô bất ngờ nhận ra, trời lạnh rồi nhỉ?
- Em sao vậy?
- Em nhận ra... trời bắt đầu lạnh rồi anh ạ!
- Um... Lạnh thì tốt!
- Tốt?
- Ừ, vì lạnh thì con người sẽ chủ động tìm điều kiện để trở nên ấm áp hơ, mà ấm thì có nhiều cách!
- Cách... - Cô mất hai phút suy nghĩ, để rồi cười phá lên, ôm anh thật chặt...
Vy cứ thế chìm trong sự ấm áp ngọt ngào này, không hay đôi anh mắt đã lắng lại và chìm vào sự suy tư trầm ngâm hơn. Bài nhạc buồn trên TV cũng khiến cho con tim anh thêm sẫm màu lại... Đớn đau mà chẳng thể làm gì được...
- Vy!
- Dạ?
- Em... có đau không?
- Đau? Sao lại đau?
Anh cau mày.
- Em... hắn không làm gì em ư?
- Ai?... À, Hắn á? Không ạ. Có chuyện gì sao anh!?
- Em không... hắn không làm gì em hết sao?
- Không ạ! - Vy khẳng định chắc nịch. - À, hắn có hơi kì lạ...
- Lạ?
- Vâng... Hắn giả làm một người của Black Wolf vào trong phòng giam nói chuyện với em, mà toàn hỏi đâu đâu... Xong lại còn nổi giận linh tinh... Nhưng hắn không làm gì em cả!
-...
Thấy anh im lặng bất thường, Vy ngước đầu nhìn anh, hỏi.
- Có chuyện gì sao anh?
- Không có gì đâu! Em buồn ngủ không?
Cô định nói không, xong bất ngờ cơn buồn ngủ lại ập đến. Vy chỉ kịp để lại tiếng:
- Sao anh biết hay vậy?
Rồi thiếp đi trong lồng ngực anh, trong vòng tay anh...
Còn anh, anh đau đớn quá... quá đau đớn...
Vệt máu trên tấm ga trải giường, anh đã nhìn thấy...
Cái tiếng của hắn trong việc chơi gái, cả giới xã hội đen này đã thấy...
Chỉ là hắn quá bỉ ổi... thực sự quá bỉ ổi...
Anh cúi nhẹ xuống, hôn khẽ vào trán cô.
Đồng hồ điểm 1h30...
Đầu óc anh, vẫn căng như giây đàn... Anh đang suy nghĩ về hậu quả vieehc anh vừa làm... Lần này anh quả thực manh động, đã không bắt được hắn, còn khiến hắn nắm được điểm yếu... Joke nhất định sẽ không tha cho Vy, vì Vy là điểm yếu duy nhất của anh. Mà... một khi Joke đã ra tay, đương nhiên anh sẽ khó mà giữ Vy lại... Vy tưởng như đã an toàn, nhưng lại nguy hiểm hơn bao giờ hết...
Đôi mày anh cau lại...
Tìm ra rồi!
- Tôi đừng ngu ngốc để em buồn, nhưng bây giờ, dù có khổ đau thế nào, ptooic x giữ em ở lại bên tôi!
Anh nhìn cô, mỉm cười...
***
Bất ngờ, điện thoại réo.
- Sao vậy?
Đầu dây bến kia, Phong lên tiếng:
- Cho nổ tung như bình thướng chứ cậu?
- Okie, cứ cho nổ tung đi!
- Okie!
- À, còn nữa. Mai họp toàn Black Wolf nhé!
- Dạ... Sao lại?...
- Cứ làm đi! Mà, ngày mai các cậu về đây được rồi!
- A ha ha, cuối cùng cũng không phải là người vô gia cứ nữa rồi! Mai tôi sẽ về sớm!
- Hừ! Thế nhé!
- Thế nhé!
Thì là, từ khi Vy về, anh đuổi hết Ngũ Vệ ra ngoài rồi :)) Riêng tư mà!
Băng nhìn Phong, tuy vậy chị lại vô cùng lo lắng.
- Vy... không xong rồi! Hoặc là... Erik... không xong...
Vy cựa mình, cô vùi đầu vào... thứ gì đó...
Lại là mùi hương ấy. Mùi hương sắc lạnh, như đúc kết từ thép và bạc hà, se lại, quyện lấy Vy. Một mùi hương như ngọn gió Bắc ấm áp... Vy giật mình. Mất 2 giây để định thần lại. Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo thế kia, khuôn mặt thân quen với từng góc cạnh hiện lên... Cái cằm, bờ môi, cái sống mũi cao cao, và cả đôi mắt ấy nữa...
Vy vùi đầu vào ngực anh. Anh đang ôm cô trong lòng mình. Nước mắt Vy đột nhiên chảy ra, thấm ướt trái tim anh. Tái ao cô lại khóc? Cô không biết. Nhưng cô biết trái tim cô đang vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc vì có anh ở đây, vì có anh bên cô...
Thấy cô khóc, anh cúi xuống. Vòng tay anh siết cô chặt hơn. Anh ghì cô vào lòng mình, hôn lên trán cô:
- Không sao, tôi ở đây.
Một lúc lâu, nụ hôn của anh mới rời trán cô. Anh nhìn khuôn mặt ướt đẫm của cô mà mắt cũng như long lanh... Anh nâng cằm cô lên, rồi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lướt trên môi cô, hôn cô thật lâu, thật ngọt.
Lần đầu tiên anh hôn cô nhưa vậy.
Cũng là lần đầu anh hôn một người con gái, sau cái chết của Louis Roses.
Louis Roses là một mảnh ghép của cuộc đời anh. Còn Vy, cô là một mảnh ghép của trái tim anh, không thể thiếu, không thể biến mất...
Vy sững lại một lúc lâu. Cô thấy bờ môi anh dừng lại trên môi mình, bỗng ngọt lịm...
Phải đến thế kỉ sau, anh mới buông cô ra. Anh vòng tay siết cô vào lòng, thủ thỉ...
- Em đã ngủ 2 ngày 2 đêm rồi đấy!
- Hả? Những... những 2 ngày 2 đêm á?
- Ừm...
Anh trả lời khẽ, áp mặt vào mái tóc cô. Vy chợt thấy tim mình ngừng đập. Chưa lúc nào anh gần cô như vậy... Chưa lúc nào... Cô đâu biết, những ngày qua do quá nhớ cô, nên anh gần như sẽ không buông cô ra được nữa? Anh sẽ giữ cô mãi ở đây, mãi bên anh... Anh hiểu lòng cô, cô cũng phải hiểu cho tấm òng anh. Anh quyết tâm rồi, dù trời đất có ra sao, anh cũng không bao giờ buông tay cô, không bao giờ để cô rời xa mình... Bất chợt, anh hỏi:
- Em... không đói sao?
Vy giật mình choàng tỉnh. Ừ nhỉ, bây giờ cô mới nghe bụng mình kêu réo... Vy ngập ngừng gật đầu.
- Tôi đi sai nhà bếp... - Anh định bước đi, cô vụt choàng tay ôm lấy cổ anh, áp amwtj vào hõm cổ anh. Cô không muốn rời anh! Không cho anh đi đâu hết á!
- Em... sao vậy?
- Anh... đừng đi... Em không đói lắm đâu...
- Em...
- Anh... đừng xa em nữa mà...
Trông mặt cô lại như sắp khóc đến nới, anh phì cười. Anh lại ngồi yên trên giường, ôm Vy thật chặt. Chiếc đèn ngủ với ánh sagns vàng nhè nhẹ, và gió cũng mơn man qua những tấm rèm. màn đêm ôm trọn 2 người.
- Là em bỏ tôi, nghĩ lại xem!
Cô khẽ đưa mắt nhìn anh, vẻ ăn năn hối lỗi:
- Anh... biết rồi ạ?
- Băng đã nói hết rồi! Em còn định chối bỏ tôi dến khi nào nữa đây?
Vy im lặng không nói được lời nào. Đôi mắt cô rơi vào khoảng không nào đó... Trầm ngâm, đau đớn, giằng xé, nước mắt...
- Vy, nghe kĩ này!
Cô nhìn anh. Anh ngó cô tha thiết.
- Em nhớ kĩ điều này cho tôi: Nguyễn Hạ Vy là người Nguyễn Tuấn Kiệt yêu! Hết!
- Hả?
Vy đang "đơ”.
- Tôi yêu em!
-...
Anh nhìn khuôn mặt cô mà lại phì cười.
- Có vẻ em đói quá rồi đấy! Thôi, đi ăn đi! Tôi cũng chưa ăn gì hai ngày nay rồi!
- Anh...
Vy nhìn anh, sau đó cô núi cổ áo anh, rướn người lên, kề sát tai anh, nói 3 tiếng "Em yêu anh!” rõ ràng...
Anh mỉm cười...
***
Ờ, rồi, mà thế nào anh vẫn lôi cô được xuống nhà bếp. Với tài năng của anh, điều gì có thể làm khó được anh chứ!? Nhìn cảnh anh lôi cô từ trên tầng xuống, hẳn đến Ngài Joke cũng phải bật cười. Một gn cao gần 1m90, đeo trên cổ một cô nóc như quàng chú mèo nhỏ nhỏ. Vy thì ôm chặt cổ anh, anh thì một tay đỡ cô, tay kia vịn cầu thang đi xuống. Khuôn mặt anh nhăn lại, mệt mỏi với nhóc này quá~!
- Em không đói thật mà...
- Nhưng tôi đói, được chưa?
- Nhưng mà...
- Mà sao?
- Em...
Cô chưa nói hết câu, anh đã đỡ cô xuống kệ bếp.
- Ngồi yên đây đi!
Và anh túm lấy cái tạp dề, kiểu như... chính anh săp vào bếp vậy á! Cô đơ người, chỉ biết nhìn chăm chăm.
- Em nhìn gì vậy?
- Anh... anh biết nấu ăn á?
- Có thể... - Anh lầm bầm, vớ lấy cái chảo từ trên kệ.
5 phút...
10 phút...
15 phút...
Giời ơi, anh đã nấu ăn bao giwof đâu chứ! Thậm chí, đây là lần đầu tiên anh đứng gần cái bếp như thế này! Xem xem anh nấu kiểu gì! Anh cho nước vào chảo, sau đó... cho dầu vào, và cuỗi cùng là bột mì! Trời ơi chết mất thôi! Đã thế lại còn cho cả tấn bột mì chứ! Trong khi cái chảo bé xíu hà! Anh vung tay, quấy đều đều kiểu... "Ừm, bột được rồi đó!”. Ôi thần linh ơi! Đã vậy, đến cái đoạn đạp trứng... anh "bóp nát quả trứng:, sau đó lấy đũa vẩy vài mảnh vỏ ra ngoài...
Vy hết lắc đầu, há mồm, lại vò tóc vò trán. Cuối cùng phải kêu ầm lên:
- Trời ạ!
Rồi tiến tới, ôm lấy anh.
- Anh làm sai hết rồi! Thôi để em làm cho!
- Em biết nấu sao? À, mẹ em làm đầu bếp nhỉ...
Cô cười khì khì...
***
Đấy, thế có phải xong nhanh hơn không? Cô tắt bếp, xong!
Trời ạ! Bây gờ lại đến anh ôm eo cô, gác lên mái tóc cô từ nãy tới giờ! Thế nên, thử hỏi vì sao cô ê đầu như thế chứ! Cô hất tay anh ra, xì môi, rồi bê đĩa bánh còn bốc khói nghi ngút ra bàn ăn. Chuông đồng hồ lặng lẽ điểm 1h sáng, tiếng chuông vọng vại trong tiềm thức cô như chuông vừa rung lên cả ngàn tiếng vậy! Có anh ở đây, dưới mái nhà yên bình này, biết chắc chắn mình sẽ an toàn... Tình yêu và cả cuộc đời của cô đang ở đây...
Ánh đèn nhà bếp trầm ngâm rọi. Cô ngồi gọn trên đùi anh.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...
Cô mím chặt môi quyết không ăn.
- AAAAAAAAAAA... - Anh bắt đầu điên tiết.
Cô hơi sợ, nhưng vẫn quyết tâm không ăn.
- AAAAAAAAA.... - Nhìn mắt anh bắt đầu cứng lại...
Thôi thôi cô đầu hàng! Muốn nhịn anh đến mấy thì nhịn, chứ trông cái thần thái này là chỉ muốn tháo lui mà thôi! Cô vẫn chưa muốn chết mà... Vy đành há to miệng, để yên anh bón..
Chưa bao giờ thấy sói đếm như vậy.. Những việc trước đây anh thậm chí chưa bao giờ làm, hay là vì từng một lần mất đi nên anh hiểu cần trân trọng hơn bao giờ hết, dù sự trân trọng ấy bây giờ đã lệch cán cân...
***
Xong bữa ăn gọi là có (chứ ngắm anh là đủ khiến cô no rồi!), cô lon ton ra sofa ngồi với anh. Chiếc áo ghi anh đang mặc trùm lấy cô... Cô bất ngờ nhận ra, trời lạnh rồi nhỉ?
- Em sao vậy?
- Em nhận ra... trời bắt đầu lạnh rồi anh ạ!
- Um... Lạnh thì tốt!
- Tốt?
- Ừ, vì lạnh thì con người sẽ chủ động tìm điều kiện để trở nên ấm áp hơ, mà ấm thì có nhiều cách!
- Cách... - Cô mất hai phút suy nghĩ, để rồi cười phá lên, ôm anh thật chặt...
Vy cứ thế chìm trong sự ấm áp ngọt ngào này, không hay đôi anh mắt đã lắng lại và chìm vào sự suy tư trầm ngâm hơn. Bài nhạc buồn trên TV cũng khiến cho con tim anh thêm sẫm màu lại... Đớn đau mà chẳng thể làm gì được...
- Vy!
- Dạ?
- Em... có đau không?
- Đau? Sao lại đau?
Anh cau mày.
- Em... hắn không làm gì em ư?
- Ai?... À, Hắn á? Không ạ. Có chuyện gì sao anh!?
- Em không... hắn không làm gì em hết sao?
- Không ạ! - Vy khẳng định chắc nịch. - À, hắn có hơi kì lạ...
- Lạ?
- Vâng... Hắn giả làm một người của Black Wolf vào trong phòng giam nói chuyện với em, mà toàn hỏi đâu đâu... Xong lại còn nổi giận linh tinh... Nhưng hắn không làm gì em cả!
-...
Thấy anh im lặng bất thường, Vy ngước đầu nhìn anh, hỏi.
- Có chuyện gì sao anh?
- Không có gì đâu! Em buồn ngủ không?
Cô định nói không, xong bất ngờ cơn buồn ngủ lại ập đến. Vy chỉ kịp để lại tiếng:
- Sao anh biết hay vậy?
Rồi thiếp đi trong lồng ngực anh, trong vòng tay anh...
Còn anh, anh đau đớn quá... quá đau đớn...
Vệt máu trên tấm ga trải giường, anh đã nhìn thấy...
Cái tiếng của hắn trong việc chơi gái, cả giới xã hội đen này đã thấy...
Chỉ là hắn quá bỉ ổi... thực sự quá bỉ ổi...
Anh cúi nhẹ xuống, hôn khẽ vào trán cô.
Đồng hồ điểm 1h30...
Đầu óc anh, vẫn căng như giây đàn... Anh đang suy nghĩ về hậu quả vieehc anh vừa làm... Lần này anh quả thực manh động, đã không bắt được hắn, còn khiến hắn nắm được điểm yếu... Joke nhất định sẽ không tha cho Vy, vì Vy là điểm yếu duy nhất của anh. Mà... một khi Joke đã ra tay, đương nhiên anh sẽ khó mà giữ Vy lại... Vy tưởng như đã an toàn, nhưng lại nguy hiểm hơn bao giờ hết...
Đôi mày anh cau lại...
Tìm ra rồi!
- Tôi đừng ngu ngốc để em buồn, nhưng bây giờ, dù có khổ đau thế nào, ptooic x giữ em ở lại bên tôi!
Anh nhìn cô, mỉm cười...
***
Bất ngờ, điện thoại réo.
- Sao vậy?
Đầu dây bến kia, Phong lên tiếng:
- Cho nổ tung như bình thướng chứ cậu?
- Okie, cứ cho nổ tung đi!
- Okie!
- À, còn nữa. Mai họp toàn Black Wolf nhé!
- Dạ... Sao lại?...
- Cứ làm đi! Mà, ngày mai các cậu về đây được rồi!
- A ha ha, cuối cùng cũng không phải là người vô gia cứ nữa rồi! Mai tôi sẽ về sớm!
- Hừ! Thế nhé!
- Thế nhé!
Thì là, từ khi Vy về, anh đuổi hết Ngũ Vệ ra ngoài rồi :)) Riêng tư mà!
Băng nhìn Phong, tuy vậy chị lại vô cùng lo lắng.
- Vy... không xong rồi! Hoặc là... Erik... không xong...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.