Chương 27: Chuyện của chị Băng
Thanh mai
21/07/2017
Vy ăn xong bữa trưa, chuẩn bị về phòng ngủ. Chiều nay còn đi mua sắm,
còn đi ăn uống các thứ... Biết bao việc phải làm, theo kế hoạch, để xa
anh...
- Vy!
Vy giật mình quay lại. Là chị Băng. Ánh mắt chị khiến Vy sờ sợ...
- Sao... sao ạ?
- Sao em lại hành xử thế? Em bị cái gì hả?
- Em... em có sao đâu..,
- Em lại nghĩ linh tinh gì hả?
- Em... đâu có nghĩ gì đâu! Bình thường mà chị!
Chị tiến tới gần, ghé sát tai Vy.
- Em không muốn Erik mất đi ghế đứng đầu Black Wolf, đúng không?
Vy giật mình. Chị... hiểu cô quá! Đúng là, con gái với nhau... Vy lặng lẽ gật đầu, đôi mắt rơi xuống vực sâu thăm thẳm...
- Chị không biết nói sao, chị cũng không có cách giải quyết cho việc rắc rối này... Nhưng, em...
- Em quyết rồi. Em phải rời xa anh ấy, em phải!
- Em...
- Em không thể mang lại tương lai cho anh Erik, lại khiến anh ý phiền lòng hơn. Thế nên...
- Em chắc chắn sao?
- Em chắc chắn. Tình yêu không phải sự đòi hỏi, mà là sự hy sinh, chị à...
Chị Băng không nói gì. Chị chỉ nhìn thật lâu vào đôi mắt đẫm nước của Vy.
- Em yêu anh ấy, và đây là tình yêu của em!
Nói xong, Vy quay đi. Cô đưa tay gạt nước mắt. Chị Băng thở dài trông theo cho đến khi Vy bước vào phòng. Sau đó, chị ra ngoài ban công. Mới ngày nào cô gái nhỏ còn ngây ngô khi gặp Erik, thế mà bây giờ... Nhưng chị không cản Vy, vì có lẽ, đây là cách tốt nhất. Vy là một cô gái yếu đuối và nhiều xúc cảm. Còn đây mới là phần nổi của tảng băng, phần nổi của tính cách Erik, phần nổi của Thế giới ngầm... Vy mới quen họ được chưa đầy 3 tháng, mới chỉ thấy họ trong những ngày bình yên nhất thôi! Sắp tới, Black Wolf sẽ chính thức ngang mặt với Hắc Gia, cuộc sống thật sự của bọn họ sẽ phơi bày. Lúc ấy, liệu Vy còn chịu được không? Khi chỉ cần mở mắt ngủ dậy là máu me khắp nơi, xác chết khắp chỗ, tiếng súng nổ mọi lúc, và sự hành hạ biến thành bữa cơm, sự chết chóc biến thành không khí, sự lo sợ, cơn hiểm nguy chính là thời gian, chính là thứ phải đối mặt từng giây từng phút?
Vy, hãy xa Erik, để khỏi phải như chị, trong quá khứ xa xôi...
... Ngày ấy, cô gái Phạm Băng Như còn là cô nữ sinh Harvard ngây thơ trong sáng. Cô nhóc Barina ngồi bàn dưới, chàng hoàng tử Kap ngồi bàn trên. Cô thích anh, thích anh vô cùng. Anh cũng thích cô, thực sự rất thích cô. Vì anh, cô đã mù quáng bỏ lại mọi thứ, theo anh vào Black Wolf. Khi chiếc mặt nạ hào nhoáng kia hạ xuống, khuôn mặt thật của diễn viên hiện ra, Băng mới vỡ lẽ... Anh lại tiếp tục một vai diễn khác, với những cô gái khác, để vứt họ vào Black Wolf, như Băng...
Chị được đào tạo, được huấn luyện, rất khắt khe và nghiêm ngặt. Nhưng chưa lúc nào, ý muôn tìm lại bầu trời xanh tắt trong chị. Chị cố gắng, nỗ lực là người giỏi nhất, để có thể vào Tứ Trụ. Bọn họ đều cười chị, khi Tứ Trụ trước nay chỉ toàn là nam giới. Và chị đã làm được, chị đã chứng minh cho bọn họ thấy. Ngày chị đặt chân vào căn phòng Đại sảnh lớn, chị biết ước mơ của mình đã dần đạt được...
Tối đó, chị bỏ trốn, bất thành.
Đúng ra bọn họ phải hành hạ chị 10 ngày 10 đếm, sau đó mới xử tử. Nhưng, Khải Phong đến. Anh đỡ cho cô một nửa hình phạt, đỡ cho cô một nửa cái chết...
Cùng với Erik, Băng vào lại Tứ Trụ. Chị cảm động, không rời Tổ chức nữa. Chị còn phải báo đáp Khải Phong và Erik...
Đến ngày Phong nói anh yêu chị, chị sững sờ...
Vì chị chưa quên được người đàn ông đó, người mà chị chưa lần gặp lại...
...Băng thở dài, chị rùng mình rũ bỏ quá khứ. Những chém giết, những vô tâm, những không thương tiếc, sau một thời gian im ắng, lại sắp đi vào quỹ đạo của nó. Như Ngài Joke nói, lần này chỉ khoảng 1 tháng thôi, nhưng chấn động không nhỏ. Tổn thất cũng không nhỏ. Chị không muốn Vy phải chịu đựng cái cảnh khủng khiếp ám ảnh ấy, như chị xưa kia...
***
Chiều, Tràng Tiền Plaza, Hà Nội.
- Oa.... cái này đẹp quá!
- Cậu đeo thử xem!
- Phương à, bây giờ mình có thể đeo nó, nhưng... chẳng bao lâu nữa, nó sẽ chỉ còn là quá khứ mình giả lại Erik...
- Gì cơ? Cậu lẩm bẩm gì đấy?
- À, không có gì, chỉ là... Mình lấy cái này nữa nhé! Cũng hợp mà!
Vy với tay, lấy thêm một chiếc vòng đính hai viên kim cương bé xíu.
- Đẹp quá! - Vy cười, đè lên sự xót xa.
Chị Băng đứng từ xa, cũng chỉ có thể im lặng. Chị biết Vy đau, nhưng đau bây giờ còn hơn đau mãi về sau...
Còn Erik, anh ngồi trong xe, nghe nhạc và suy nghĩ, anh đang muốn nghĩ về kế hoạch sắp tới, kế hoạch Joke bàn với anh...
Nhưng anh chẳng nghĩ được. Hình ảnh Vy cứ hiện về trong đầu anh. Cô bé rắc rối, tại sao tự dưng lại đòi mua thứ này thứ nọ nhỉ? Bình thường, anh có thể hiểu logic của cô, chứ lần này... Trái tim phụ nữ đúng là hơn mê cung! Anh hơi bực mình. Cô... Chẳng nhẽ Vy lại giống mấy cô Louis Rose khác, thấy anh có vẻ cưng chiều một chút là lên mặt!? Anh từng bị như vậy, rất nhiều rồi, và cái cảm giác khinh bỉ ấy lại chiếm lĩnh anh! Không! Không! Vy không phải loại người đó mà! Phải không?
Phải không? Khi mà cô gái đỏng đảnh với hái túi đồ nặng trịch đang bước ra từ Trung tâm mua sắm kia?
Anh giật mình. Cô rất giống Lami, kiểu cách cong cớn đó, sự kiêu ngạo đó... Và cô còn có thêm vẻ như những cô gái khác, rất tầm thường, ham tiền và đáng khinh bỉ! Anh rùng mình. Vy đã hy sinh để cứu anh mà!
Nhưng Lami cũng từng liều chết cứu anh, cả Rose cũng thế! Các cô gái nguyện chết vì anh, đâu ít!
Anh không biết rằng, các cô gái nguyện chết vì anh, không ít, nhưng những cô gái có đủ dũng khí để rời xa anh, để anh đi cùng một mĩ nhân khác trên lễ đường đám cưới, để anh có thể tiến xa hơn, chỉ có Vy.
Sự hy sinh của Vy còn lớn lao hơn tất cả bọn họ gộp lại.
Nhưng anh không biết điều đấy. Anh đã sống chung với cảm giác khinh bỉ suốt 5 năm qua. Nó đã ám quẻ vào anh... Để bây giờ, khi Vy lặp lại những hành động trông như thế, cảm giác đó lại ùa đến...
Anh lắc đầu.
Không phải mà... không phải mà...
- Anh à... nhanh lên mình còn mua điện thoại, mai em đi học rồi! Bọn bạn có mà em không có, ngại chết!
- Em thôi đi được không! - Anh không chịu nổi nữa, gắt lên. - Sao em lại thay đổi đến thế?
- Em... - Vy hơi sững sờ, nhưng cô biết kế hoạch của mình đang đi đúng hướng. - Em... Anh mắng em... Anh mắng em... - Vy bật khóc. - Em... em đã cứu anh, thế mà... mà anh lại mắng em...
- Tôi không mắng em! Em tự đi cùng Băng mà mua!
Vy lập tức cười hớn hở.
- OK, chỉ cần thẻ của anh là được rồi! Em biết mà, anh Erik chưa bao giờ giận em mà, nhỉ! Yêu anh nhất nhất nhất luôn ý! Thế... chiều em cùng chị Băng đi ăn luôn nhé!
Anh không nói gì, chỉ im lặng lái xe. Anh đang cố gắng, để cái cười nhếch môi khinh bỉ không hiện ra...
Vy... còn là Vy?
- Vy!
Vy giật mình quay lại. Là chị Băng. Ánh mắt chị khiến Vy sờ sợ...
- Sao... sao ạ?
- Sao em lại hành xử thế? Em bị cái gì hả?
- Em... em có sao đâu..,
- Em lại nghĩ linh tinh gì hả?
- Em... đâu có nghĩ gì đâu! Bình thường mà chị!
Chị tiến tới gần, ghé sát tai Vy.
- Em không muốn Erik mất đi ghế đứng đầu Black Wolf, đúng không?
Vy giật mình. Chị... hiểu cô quá! Đúng là, con gái với nhau... Vy lặng lẽ gật đầu, đôi mắt rơi xuống vực sâu thăm thẳm...
- Chị không biết nói sao, chị cũng không có cách giải quyết cho việc rắc rối này... Nhưng, em...
- Em quyết rồi. Em phải rời xa anh ấy, em phải!
- Em...
- Em không thể mang lại tương lai cho anh Erik, lại khiến anh ý phiền lòng hơn. Thế nên...
- Em chắc chắn sao?
- Em chắc chắn. Tình yêu không phải sự đòi hỏi, mà là sự hy sinh, chị à...
Chị Băng không nói gì. Chị chỉ nhìn thật lâu vào đôi mắt đẫm nước của Vy.
- Em yêu anh ấy, và đây là tình yêu của em!
Nói xong, Vy quay đi. Cô đưa tay gạt nước mắt. Chị Băng thở dài trông theo cho đến khi Vy bước vào phòng. Sau đó, chị ra ngoài ban công. Mới ngày nào cô gái nhỏ còn ngây ngô khi gặp Erik, thế mà bây giờ... Nhưng chị không cản Vy, vì có lẽ, đây là cách tốt nhất. Vy là một cô gái yếu đuối và nhiều xúc cảm. Còn đây mới là phần nổi của tảng băng, phần nổi của tính cách Erik, phần nổi của Thế giới ngầm... Vy mới quen họ được chưa đầy 3 tháng, mới chỉ thấy họ trong những ngày bình yên nhất thôi! Sắp tới, Black Wolf sẽ chính thức ngang mặt với Hắc Gia, cuộc sống thật sự của bọn họ sẽ phơi bày. Lúc ấy, liệu Vy còn chịu được không? Khi chỉ cần mở mắt ngủ dậy là máu me khắp nơi, xác chết khắp chỗ, tiếng súng nổ mọi lúc, và sự hành hạ biến thành bữa cơm, sự chết chóc biến thành không khí, sự lo sợ, cơn hiểm nguy chính là thời gian, chính là thứ phải đối mặt từng giây từng phút?
Vy, hãy xa Erik, để khỏi phải như chị, trong quá khứ xa xôi...
... Ngày ấy, cô gái Phạm Băng Như còn là cô nữ sinh Harvard ngây thơ trong sáng. Cô nhóc Barina ngồi bàn dưới, chàng hoàng tử Kap ngồi bàn trên. Cô thích anh, thích anh vô cùng. Anh cũng thích cô, thực sự rất thích cô. Vì anh, cô đã mù quáng bỏ lại mọi thứ, theo anh vào Black Wolf. Khi chiếc mặt nạ hào nhoáng kia hạ xuống, khuôn mặt thật của diễn viên hiện ra, Băng mới vỡ lẽ... Anh lại tiếp tục một vai diễn khác, với những cô gái khác, để vứt họ vào Black Wolf, như Băng...
Chị được đào tạo, được huấn luyện, rất khắt khe và nghiêm ngặt. Nhưng chưa lúc nào, ý muôn tìm lại bầu trời xanh tắt trong chị. Chị cố gắng, nỗ lực là người giỏi nhất, để có thể vào Tứ Trụ. Bọn họ đều cười chị, khi Tứ Trụ trước nay chỉ toàn là nam giới. Và chị đã làm được, chị đã chứng minh cho bọn họ thấy. Ngày chị đặt chân vào căn phòng Đại sảnh lớn, chị biết ước mơ của mình đã dần đạt được...
Tối đó, chị bỏ trốn, bất thành.
Đúng ra bọn họ phải hành hạ chị 10 ngày 10 đếm, sau đó mới xử tử. Nhưng, Khải Phong đến. Anh đỡ cho cô một nửa hình phạt, đỡ cho cô một nửa cái chết...
Cùng với Erik, Băng vào lại Tứ Trụ. Chị cảm động, không rời Tổ chức nữa. Chị còn phải báo đáp Khải Phong và Erik...
Đến ngày Phong nói anh yêu chị, chị sững sờ...
Vì chị chưa quên được người đàn ông đó, người mà chị chưa lần gặp lại...
...Băng thở dài, chị rùng mình rũ bỏ quá khứ. Những chém giết, những vô tâm, những không thương tiếc, sau một thời gian im ắng, lại sắp đi vào quỹ đạo của nó. Như Ngài Joke nói, lần này chỉ khoảng 1 tháng thôi, nhưng chấn động không nhỏ. Tổn thất cũng không nhỏ. Chị không muốn Vy phải chịu đựng cái cảnh khủng khiếp ám ảnh ấy, như chị xưa kia...
***
Chiều, Tràng Tiền Plaza, Hà Nội.
- Oa.... cái này đẹp quá!
- Cậu đeo thử xem!
- Phương à, bây giờ mình có thể đeo nó, nhưng... chẳng bao lâu nữa, nó sẽ chỉ còn là quá khứ mình giả lại Erik...
- Gì cơ? Cậu lẩm bẩm gì đấy?
- À, không có gì, chỉ là... Mình lấy cái này nữa nhé! Cũng hợp mà!
Vy với tay, lấy thêm một chiếc vòng đính hai viên kim cương bé xíu.
- Đẹp quá! - Vy cười, đè lên sự xót xa.
Chị Băng đứng từ xa, cũng chỉ có thể im lặng. Chị biết Vy đau, nhưng đau bây giờ còn hơn đau mãi về sau...
Còn Erik, anh ngồi trong xe, nghe nhạc và suy nghĩ, anh đang muốn nghĩ về kế hoạch sắp tới, kế hoạch Joke bàn với anh...
Nhưng anh chẳng nghĩ được. Hình ảnh Vy cứ hiện về trong đầu anh. Cô bé rắc rối, tại sao tự dưng lại đòi mua thứ này thứ nọ nhỉ? Bình thường, anh có thể hiểu logic của cô, chứ lần này... Trái tim phụ nữ đúng là hơn mê cung! Anh hơi bực mình. Cô... Chẳng nhẽ Vy lại giống mấy cô Louis Rose khác, thấy anh có vẻ cưng chiều một chút là lên mặt!? Anh từng bị như vậy, rất nhiều rồi, và cái cảm giác khinh bỉ ấy lại chiếm lĩnh anh! Không! Không! Vy không phải loại người đó mà! Phải không?
Phải không? Khi mà cô gái đỏng đảnh với hái túi đồ nặng trịch đang bước ra từ Trung tâm mua sắm kia?
Anh giật mình. Cô rất giống Lami, kiểu cách cong cớn đó, sự kiêu ngạo đó... Và cô còn có thêm vẻ như những cô gái khác, rất tầm thường, ham tiền và đáng khinh bỉ! Anh rùng mình. Vy đã hy sinh để cứu anh mà!
Nhưng Lami cũng từng liều chết cứu anh, cả Rose cũng thế! Các cô gái nguyện chết vì anh, đâu ít!
Anh không biết rằng, các cô gái nguyện chết vì anh, không ít, nhưng những cô gái có đủ dũng khí để rời xa anh, để anh đi cùng một mĩ nhân khác trên lễ đường đám cưới, để anh có thể tiến xa hơn, chỉ có Vy.
Sự hy sinh của Vy còn lớn lao hơn tất cả bọn họ gộp lại.
Nhưng anh không biết điều đấy. Anh đã sống chung với cảm giác khinh bỉ suốt 5 năm qua. Nó đã ám quẻ vào anh... Để bây giờ, khi Vy lặp lại những hành động trông như thế, cảm giác đó lại ùa đến...
Anh lắc đầu.
Không phải mà... không phải mà...
- Anh à... nhanh lên mình còn mua điện thoại, mai em đi học rồi! Bọn bạn có mà em không có, ngại chết!
- Em thôi đi được không! - Anh không chịu nổi nữa, gắt lên. - Sao em lại thay đổi đến thế?
- Em... - Vy hơi sững sờ, nhưng cô biết kế hoạch của mình đang đi đúng hướng. - Em... Anh mắng em... Anh mắng em... - Vy bật khóc. - Em... em đã cứu anh, thế mà... mà anh lại mắng em...
- Tôi không mắng em! Em tự đi cùng Băng mà mua!
Vy lập tức cười hớn hở.
- OK, chỉ cần thẻ của anh là được rồi! Em biết mà, anh Erik chưa bao giờ giận em mà, nhỉ! Yêu anh nhất nhất nhất luôn ý! Thế... chiều em cùng chị Băng đi ăn luôn nhé!
Anh không nói gì, chỉ im lặng lái xe. Anh đang cố gắng, để cái cười nhếch môi khinh bỉ không hiện ra...
Vy... còn là Vy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.