Chương 33: Chuyện không hay
Thanh mai
15/08/2017
Vy choàng mở mắt. Có tiếng ù ù bên tai. Cô quay sang bên cạnh. Bố mẹ cô
vẫn nằm ở đó, vẫn đang trên máy bay, mọi việc vẫn bình thường... ra chỉ
là mơ... Vy bỗng thấy tiếc nuối. Cô thấy tiếc nuối cho giấc mơ vừa rồi.
Ước gì đó là sự thật, ước gì Erik tới và thật sự đang ở đây, thật sự
đang giữ cô lại... Nhưng không, bây giờ anh đang ở đám cưới rồi...
Vy đau đầu quay ra cửa sổ. Máy bay đang hạ thấp dần.
Thực ra, anh đã có thể đuổi kịp cô, nếu anh đến sớm và Trony không nhìn anh thấy mà cản lại.
- Cậu nghĩ gì mà đuổi theo cô ây? Cậu nghĩ gì mà giữ cô ấy lại?
- Cậu cút ra cho tôi!
- Dừng lại đi Erik! Cậu làm như vậy có ích gì chứ! Cô ấy không thể ở bên cậu, cậu biết rõ còn gì!
- Tôi...
- Erik!
Ngài Joke bước tới. Ông nhìn anh với ánh mắt nghiêm khắc như ngàn mũi đạn.
- *Về!*
- *Con không về!*
- *Nếu không, chuyến bay đó sẽ gặp tai nạn!*
Erik quay ra nhìn ông. Đôi mắt anh biến thành đôi mắt sói...
***
Loa thông báo máy bay sắp hạ cánh. Vy xoay người. Cô chuẩn bị xuống máy bay. Màn mây biến mất, thay vào đó là sân bay to lớn và đầy màu bê tông.
- Vy! Con đem valy cho bố!
- Đây ạ!
Vy đưa valy cho bố cô. Cả nhà bước ra khỏi sân bay. Vy thở dài. Mọi chuyện kết thúc rồi, kết thúc ở đây rồi! Cô nhóc bước đi, không hề để ý đằng sau mình có một bóng người mặc áo đen dõi theo, đeo tai nghe.
- *Dạ, cô ta đã xuống sân bay!*
***
Thiếu Kình đưa tay vo trán suy nghĩ. Chuyện Black Wolf có nhân tài hắn có nghe từ lâu, nhưng chưa để ý. Đến tận vụ lần trước mới chứng kiến tận mắt, khi thuốc ngủ sắp hết cơn, có bóng dáng cô gái lướt qua. Cô gái ấy chỉ cần nhắm mắt và nghĩ một chút là tìm ra ngay đường đi tới chỗ Erik... Đây chính là thứ Erik dấu kĩ nhất... Không biết cô ta ở trong Black Wolf từ bao giờ mà bây giờ mới lộ diện... Quả là...
- *Theo dõi cô ta. Đợi chờ thời cơ sẽ ra tay!*
Hắn đau đầu. Tại sao cô ta lại chuyển vị trí? Chuyện gì đã sảy ra? Có vấn đề gì vậy? Erik đang âm mưu gì đây? Nhưng dù gì, hắn cũng sẽ bắt cô ta cho bằng được! Chắc chắn!
***
Vy bước xuống tacxi. Căn nhà mới hiện ra. Không quá to, nhưng rất có nét riêng và cuốn hút.
- Đẹp quá bố ạ!
- Ờ! Công nhận cái cậu Trony Long này có mắt thẩm mĩ đấy chứ! Mà bố thấy cậu ta cũng rất để ý tới con...
- Bố thì...
Vy nhìn bố đỏ mặt. Cả nhà cùng đi vào. Vy bỗng giật mình. Cô vội nắm tay cánh tay bố.
- Bố cẩn thận!
Cùng lúc, chiếc đèn trần rơi xuống, vỡ choang.
- Ú... Cảm ơn con!
Bố Vy cau mày thở phào. Sau đó ông bước vào nhà, coi như đây là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra vậy. Có mỗi tên áo đen đứng sau bờ tường là sững sờ không thốt lên lời.
- *Đại... ca... Đại ca....*
Vy giật mình quay lại. Có linh cảm không hay ở ngay sau lưng cô. Nhưng Vy không nhìn thấy gì cả.
- Chắc mình nhầm...
Vy lẩm bẩm, bước vào nhà.
- *Đại ca, cô ta quả là có giác quan thứ 6!*
- *Thật chứ!?*
- *Thật ạ! Em đã kiểm chứng! *
- *Theo dõi sát sao cho tôi!*
- *Vâng đại ca!*
***
Sáng hôm sau, Vy dậy sớm và chuẩn bị đi ra trường mới. Sách vở quần áo đã đầy đủ cả, cô nhóc không muốn bỏ lỡ một buổi học nào. Vy vội bắt tacxi đi tìm trường học.
- Chú ơi! Cho cháu đến trường cấp 3 này ạ!
Chú lái xe mở miệng cười hiểm, nói:
- Cháu mới đến hả? Nhìn cháu lạ lắm!
- Vâng ạ. Cháu mới chuyển đến hôm qua.
- Ừ, lên xe đi. Đường bây giờ đang kẹt xe nên cháu chịu khó nhé, chú sẽ đi đường vòng đấy!
- Vâng ạ!
Vy bước vào xe. Cô nhỏ để cặp sang một bên và trầm ngâm nghe tiếng nhạc trong xe. Đó là một bản nhạc không lời, trầm buồn và sâu lắng... Có mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng không xe.
- Chú ơi, mùi gì thơm vậy ạ?
- À, các chú lái xe hay mua mấy cái này, nó giúp tập trung lái xe hơn ấy mà!
- Vậy ạ...
Vy mỉm cười, hít sâu. Hương thơm êm dịu và thanh thoát. Cô nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở trong Nam đúng là rất khác miền Bắc. Trong đây nhà cửa san sát, hàng quán nhiều hơn và đông nghịt người. Nhiều khói bụi hơn và chẳng có chút sự thoáng đãng của bầu trời. Vy nhìn ngó, ngân nga theo điệu nhạc. Chợt, một bóng người lướt qua cô...
Vy quay phắt lại nhìn. Nhưng cô lầm. Chỉ là giống thôi, có nét giống thôi...
Tối qua cũng vậy. Tối qua cô cũng mơ thấy anh, cô mơ thấy lúc hai người ở trong khu mua sắm, cô mơ thấy nụ cười của anh, cô mơ thấy vòng tay anh, cô mơ thấy cả bờ môi anh nữa... Nhưng Lami đến. Cô ta nắm tay anh và kéo anh ra khỏi cô. Cô nhìn anh, ánh mắt buồn thảm mà chẳng thể giữ anh ở lại... chẳng thể nắm lấy bàn tay anh... Cô chỉ biết khóc, nước mắt giàn giụa hai bên má và cô gào thật to tên anh, gào thật to...
“Ào”
Vy tỉnh dậy. Nước mắt lạnh khiến giấc ngủ thôi vây bắt cô. Vy sững sờ...
- Đây... đây là đâu?
Cô thấy mình đang bị trói, bị nhốt trong một nhà giam. Những chấn song sắt to đùng và cứng nhắc, sàn bê tông cứng lạnh... Vy sợ hãi. Cô thực sự hoảng sợ. Đôi mắt Vy mở to. Cô không thể nói được lời nào vì lưỡi đã ríu lại. Vy kinh hoàng nhìn xung quanh. Cô không thể cất lời, không thể đi lại, không thể bắt con tim ngừng đập loạn xạ...
- Đừng sợ, cô gái!
Từ cánh cửa bên tường, một người đàn ông bước ra. Hắn mặc chiếc áo khoác đen, tay cầm một điếu xì gà thượng hạng
- Gen, ghế!
Người có tên Gen lặng lẽ mang một chiếc ghế tới. Hắn cúi đầu trước kẻ mặc áo đen.
- Vậy, cô là Guyễn hạ Vy?
- *Gọi tôi là Vy được rồi!*
Hắn nhìn cô, ánh mắt hơi kinh ngạc.
- *Cô được đó! Vậy, chào Vy, tôi là Hắc Thiếu Kình - HaFuka.*
- *Ra là Hắc Thiếu Kình đại nhân!*
- *Thế chắc cô cũng hiểu mục đích tôi bắt cô đến đây là gì rồi chứ?*
Vy à một tiếng. Cô hiểu ra rồi. Hoá ra... Vậy người của Balck Wolf... chẳng nhẽ không ai bảo vệ cô ư?
Trông vẻ mặt của Vy, hắn cười ha hả một tràng dài.
- *Phải, phải... Không ai của Black Wolf bảo vệ cô đâu! Cô, bị bỏ rơi rồi!*
- *Anh nghĩ, tôi sẽ tin à?*
Vy nhìn hắn với ánh mắt sắc hơn dao.
- *Tin hay không, tuỳ cô thôi. Mục đích của tôi chỉ có một. Đó là, bắt cô rời bỏ Black Wolf, về Hắc Gia!*
- *Tôi rẻ mạt thế ư?*
Hắn nhìn Vy. Cô gái này thật khó hiếu. Trông bề ngoài tương đối mỏng manh yếu ớt, vậy mà khẩu khí cũng đáng lắm!
- *Black Wolf giả cô bao nhiêu, tôi có thể giả cô gấp đôi!*
- *Gấp đôi tất cả thứ anh hiện có, cũng không đủ!*
Hắn buông điếu xì gà, đứng dậy. hắn vẫy tay, ra hiệu mở khoá. Một tên lôi Vy ra ngoà.
- *Có thể, sẽ không đủ. Nhưng nếu tôi tặng cô gấp đôi sự đau đớn, có đủ không?*
- *Anh định giết tôi à?*
- *Với một cô gái, mà chỉ giết thôi, thì phí quá!*
Và hắn cười, hắn cười điệu cười của rắn độc. Vy nhìn hắn kinh hãi.
- *Đem điện thoại đây!*
Hắn cầm lấy điện thoại, nhìn Vy. Hắn bật chế độ facetime, và đầu dây bên kia là Erik...
Vy đau đầu quay ra cửa sổ. Máy bay đang hạ thấp dần.
Thực ra, anh đã có thể đuổi kịp cô, nếu anh đến sớm và Trony không nhìn anh thấy mà cản lại.
- Cậu nghĩ gì mà đuổi theo cô ây? Cậu nghĩ gì mà giữ cô ấy lại?
- Cậu cút ra cho tôi!
- Dừng lại đi Erik! Cậu làm như vậy có ích gì chứ! Cô ấy không thể ở bên cậu, cậu biết rõ còn gì!
- Tôi...
- Erik!
Ngài Joke bước tới. Ông nhìn anh với ánh mắt nghiêm khắc như ngàn mũi đạn.
- *Về!*
- *Con không về!*
- *Nếu không, chuyến bay đó sẽ gặp tai nạn!*
Erik quay ra nhìn ông. Đôi mắt anh biến thành đôi mắt sói...
***
Loa thông báo máy bay sắp hạ cánh. Vy xoay người. Cô chuẩn bị xuống máy bay. Màn mây biến mất, thay vào đó là sân bay to lớn và đầy màu bê tông.
- Vy! Con đem valy cho bố!
- Đây ạ!
Vy đưa valy cho bố cô. Cả nhà bước ra khỏi sân bay. Vy thở dài. Mọi chuyện kết thúc rồi, kết thúc ở đây rồi! Cô nhóc bước đi, không hề để ý đằng sau mình có một bóng người mặc áo đen dõi theo, đeo tai nghe.
- *Dạ, cô ta đã xuống sân bay!*
***
Thiếu Kình đưa tay vo trán suy nghĩ. Chuyện Black Wolf có nhân tài hắn có nghe từ lâu, nhưng chưa để ý. Đến tận vụ lần trước mới chứng kiến tận mắt, khi thuốc ngủ sắp hết cơn, có bóng dáng cô gái lướt qua. Cô gái ấy chỉ cần nhắm mắt và nghĩ một chút là tìm ra ngay đường đi tới chỗ Erik... Đây chính là thứ Erik dấu kĩ nhất... Không biết cô ta ở trong Black Wolf từ bao giờ mà bây giờ mới lộ diện... Quả là...
- *Theo dõi cô ta. Đợi chờ thời cơ sẽ ra tay!*
Hắn đau đầu. Tại sao cô ta lại chuyển vị trí? Chuyện gì đã sảy ra? Có vấn đề gì vậy? Erik đang âm mưu gì đây? Nhưng dù gì, hắn cũng sẽ bắt cô ta cho bằng được! Chắc chắn!
***
Vy bước xuống tacxi. Căn nhà mới hiện ra. Không quá to, nhưng rất có nét riêng và cuốn hút.
- Đẹp quá bố ạ!
- Ờ! Công nhận cái cậu Trony Long này có mắt thẩm mĩ đấy chứ! Mà bố thấy cậu ta cũng rất để ý tới con...
- Bố thì...
Vy nhìn bố đỏ mặt. Cả nhà cùng đi vào. Vy bỗng giật mình. Cô vội nắm tay cánh tay bố.
- Bố cẩn thận!
Cùng lúc, chiếc đèn trần rơi xuống, vỡ choang.
- Ú... Cảm ơn con!
Bố Vy cau mày thở phào. Sau đó ông bước vào nhà, coi như đây là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra vậy. Có mỗi tên áo đen đứng sau bờ tường là sững sờ không thốt lên lời.
- *Đại... ca... Đại ca....*
Vy giật mình quay lại. Có linh cảm không hay ở ngay sau lưng cô. Nhưng Vy không nhìn thấy gì cả.
- Chắc mình nhầm...
Vy lẩm bẩm, bước vào nhà.
- *Đại ca, cô ta quả là có giác quan thứ 6!*
- *Thật chứ!?*
- *Thật ạ! Em đã kiểm chứng! *
- *Theo dõi sát sao cho tôi!*
- *Vâng đại ca!*
***
Sáng hôm sau, Vy dậy sớm và chuẩn bị đi ra trường mới. Sách vở quần áo đã đầy đủ cả, cô nhóc không muốn bỏ lỡ một buổi học nào. Vy vội bắt tacxi đi tìm trường học.
- Chú ơi! Cho cháu đến trường cấp 3 này ạ!
Chú lái xe mở miệng cười hiểm, nói:
- Cháu mới đến hả? Nhìn cháu lạ lắm!
- Vâng ạ. Cháu mới chuyển đến hôm qua.
- Ừ, lên xe đi. Đường bây giờ đang kẹt xe nên cháu chịu khó nhé, chú sẽ đi đường vòng đấy!
- Vâng ạ!
Vy bước vào xe. Cô nhỏ để cặp sang một bên và trầm ngâm nghe tiếng nhạc trong xe. Đó là một bản nhạc không lời, trầm buồn và sâu lắng... Có mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng không xe.
- Chú ơi, mùi gì thơm vậy ạ?
- À, các chú lái xe hay mua mấy cái này, nó giúp tập trung lái xe hơn ấy mà!
- Vậy ạ...
Vy mỉm cười, hít sâu. Hương thơm êm dịu và thanh thoát. Cô nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở trong Nam đúng là rất khác miền Bắc. Trong đây nhà cửa san sát, hàng quán nhiều hơn và đông nghịt người. Nhiều khói bụi hơn và chẳng có chút sự thoáng đãng của bầu trời. Vy nhìn ngó, ngân nga theo điệu nhạc. Chợt, một bóng người lướt qua cô...
Vy quay phắt lại nhìn. Nhưng cô lầm. Chỉ là giống thôi, có nét giống thôi...
Tối qua cũng vậy. Tối qua cô cũng mơ thấy anh, cô mơ thấy lúc hai người ở trong khu mua sắm, cô mơ thấy nụ cười của anh, cô mơ thấy vòng tay anh, cô mơ thấy cả bờ môi anh nữa... Nhưng Lami đến. Cô ta nắm tay anh và kéo anh ra khỏi cô. Cô nhìn anh, ánh mắt buồn thảm mà chẳng thể giữ anh ở lại... chẳng thể nắm lấy bàn tay anh... Cô chỉ biết khóc, nước mắt giàn giụa hai bên má và cô gào thật to tên anh, gào thật to...
“Ào”
Vy tỉnh dậy. Nước mắt lạnh khiến giấc ngủ thôi vây bắt cô. Vy sững sờ...
- Đây... đây là đâu?
Cô thấy mình đang bị trói, bị nhốt trong một nhà giam. Những chấn song sắt to đùng và cứng nhắc, sàn bê tông cứng lạnh... Vy sợ hãi. Cô thực sự hoảng sợ. Đôi mắt Vy mở to. Cô không thể nói được lời nào vì lưỡi đã ríu lại. Vy kinh hoàng nhìn xung quanh. Cô không thể cất lời, không thể đi lại, không thể bắt con tim ngừng đập loạn xạ...
- Đừng sợ, cô gái!
Từ cánh cửa bên tường, một người đàn ông bước ra. Hắn mặc chiếc áo khoác đen, tay cầm một điếu xì gà thượng hạng
- Gen, ghế!
Người có tên Gen lặng lẽ mang một chiếc ghế tới. Hắn cúi đầu trước kẻ mặc áo đen.
- Vậy, cô là Guyễn hạ Vy?
- *Gọi tôi là Vy được rồi!*
Hắn nhìn cô, ánh mắt hơi kinh ngạc.
- *Cô được đó! Vậy, chào Vy, tôi là Hắc Thiếu Kình - HaFuka.*
- *Ra là Hắc Thiếu Kình đại nhân!*
- *Thế chắc cô cũng hiểu mục đích tôi bắt cô đến đây là gì rồi chứ?*
Vy à một tiếng. Cô hiểu ra rồi. Hoá ra... Vậy người của Balck Wolf... chẳng nhẽ không ai bảo vệ cô ư?
Trông vẻ mặt của Vy, hắn cười ha hả một tràng dài.
- *Phải, phải... Không ai của Black Wolf bảo vệ cô đâu! Cô, bị bỏ rơi rồi!*
- *Anh nghĩ, tôi sẽ tin à?*
Vy nhìn hắn với ánh mắt sắc hơn dao.
- *Tin hay không, tuỳ cô thôi. Mục đích của tôi chỉ có một. Đó là, bắt cô rời bỏ Black Wolf, về Hắc Gia!*
- *Tôi rẻ mạt thế ư?*
Hắn nhìn Vy. Cô gái này thật khó hiếu. Trông bề ngoài tương đối mỏng manh yếu ớt, vậy mà khẩu khí cũng đáng lắm!
- *Black Wolf giả cô bao nhiêu, tôi có thể giả cô gấp đôi!*
- *Gấp đôi tất cả thứ anh hiện có, cũng không đủ!*
Hắn buông điếu xì gà, đứng dậy. hắn vẫy tay, ra hiệu mở khoá. Một tên lôi Vy ra ngoà.
- *Có thể, sẽ không đủ. Nhưng nếu tôi tặng cô gấp đôi sự đau đớn, có đủ không?*
- *Anh định giết tôi à?*
- *Với một cô gái, mà chỉ giết thôi, thì phí quá!*
Và hắn cười, hắn cười điệu cười của rắn độc. Vy nhìn hắn kinh hãi.
- *Đem điện thoại đây!*
Hắn cầm lấy điện thoại, nhìn Vy. Hắn bật chế độ facetime, và đầu dây bên kia là Erik...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.