Chương 49: Đổ máu.
Thanh mai
10/05/2018
Còn 1h nữa là 4h sáng.
Anh cùng mọi người bay gấp từ bắc Kinh đến Hồng Kông.
Duy Hoàng cầm lái như muốn giật vô lăng. Quãng đường từ sân bay đi đến nhà Rose bỗng dài lạ thường.
Erik suy nghĩ không yên. Chưa lúc nào hơi thở của anh mất nhịp như lúc này. tại sao nhẫn của Vy lị ở nhà Rose? Tại sao nhà Rose lại bốc cháy ? Còn... Ken, Ken sao rồi ? Nhịp thở của anh không đều, dài ngắn hỗn loạn.
Từ ngày yêu Rose, anh biết Rose không phải cô gái bình thường. Nhưng lúc đấy anh nghĩ, người phụ nữ chuẩn mực phải biết mưu mô tính toán một chút, chứ không phải nói đông sang đông, bảo tây sang tây. Tuy nhiên, sau khi gặp Vy, sau khi chạm vào trái tim trong như pha lê của cô, anh đã hoàn toàn bị mê hoặc. Đôi mắt anh nhắm nghiền lại, bàn tay bóp chặt như muốn nghiền nát từng khớp xương.
“Vy, em đang ở đâu?”
***
Erik mở cửa xe, không bước mà lao như bay tới phía căn nhà cháy rụi. Cả một mảng rừng quang nhà, thẫn cũng chỉ còn những mẩu gõ đen chết chóc...
Mẫn Phương từ phía một chiếc ô tô đậu ở gần đó bước tới, Khuôn mặt cô lắm lem.
- Lami trong kia. – Cô chỉ về phía chiếc xa. – Cô ấy ngất rồi...
- Vậ còn... - Chị Băng ngập ngừng.
- Rose... đã được đưa đi...
Lập tức, một luồng khí lạnh trùm tới. Chị Băng bật khóc. Khải Phong ở bên cạnh đỡ lấy chị, anh khẽ bế chị lên. Mãn Phương cũng lại sụt sùi, những giọt nước mắt chưa kịp khô, nay lại ướt thêm...
Giọng Erik cứng ngắc vang lên, như những thân cây cháy rụi đang đổ sụp:
- Còn Ken ?
- Ken... Ken... Không tìm thấy Ken...
Anh im lặng. Mặc kệ mọi người đang xúm lại hỏi han Mẫn Phương, một mình anh bcvaof căn nhà. Mọi thứ đều đã cháy thành tro, hoá thành bụi theo từng cơn gió cuốn tới...
“Keng”
Chân anh giẫm phải thứ gì đó. Anh cúi nhìn. Là nhẫn BLACK WOLF của Vy. Đây là lý do Rose có thể vào được trụ sở dưới tầng hầm căn nahf trọ, mà lúc ấy anh không hề để ý tới...
Anh nhặt chiếc nhẫn ấy lên, đeo vào ngón tay mình.
Khoé mắt anh đọng lại ở chiếc nhẫn lâu, rất lâu...
Khuôn mặt lúc Vy đang cười.
Cả những lúc cô khóc.
Cả cái vẻ mặt "bị làm phiền” khi đóng sập cổng trước mặt anh.
Rồi cả lúc cô khẽ dụi đầu vào lồng ngực anh, nhẹ nhàng và ấm áp...
Anh gầm lên, anh gầm lên như một con sói bất ngờ bị tách ra khỏi đàn, cô đọc giữa hàng ngàn sóng gió cuộc đời. ken ? mất tích. Rose ? Đã ra đi. Vy ? Không biết đang nơi đâu.
Chuyện gì sẽ sảy ra nữa đây?
Sau khi khám nghiệm toàn bộ căn nhà, kết luận cho rằng vụ cháy sảy ra lúc 2h30 sáng. Và vì căn nhà làm hầu hết bằng gỗ, nên chỉ cần 10 phút để lửa thiêu chát tất cả...
Lami được đưa vào bệnh viện.
Không khí lặng ngắt chết chóc.
Anh suy sụp. Hoàn toàn suy sụp. Sự nguy hiểm nhất trong anh bộc phát, không phải là lúc anh đập phá hay đổ máu tầm thường. Đó là lúc anh im lặng.
Còn 10p nữa là 4h. Anh đxa ngồi im như vậy gần 1 tiếng đồng hồ, bất động, tưởng chừng như không thở. Cái chết của Rose quá đột ngột, cả Ken nữa. Liệu có phải Hắc Gia đã ra tay ? Chẳng nhẽ cả Vy là Ken đều đang trong tay Hắc Thiếu Kình.
Nghĩ lại những chuyện Hắc Thiếu Kình đã làm với Vy, bàn tay anh nắm chặt lại, đôi amwts anh vụt sáng với những tia lửa cháy rực...
***
Ngũ Vệ trầm ngâm. Mẫn Phương nằm yên lặng trên vòng tay Duy Hoàng. Anh cố gắng lâu những vết khói bụi bám trên gương mặt cô. Nhưng hình như Mẫn Phương có ý tránh né, cô không muốn quên đi chuyện vừa sảy ra...
Chị Băng gối đầu lên vai Khải Phong. Cả gò má lẫn đôi mắt chị vẫn đãm nước.
Zacky trốn trong lồng ngjwc Tưởng Kì, khóc thút thít mãi không dứt.
Mọi thứ chìm trong tang thương.
Đội thu dọn của Chính phủ Trung Quốc 10p nữa sẽ đến.
Chỉ còn 10p nữa...
***
Tất cả buồn lặng. Với tình thế này, Erik còn đứng lên được không ? Hay mọi thứ rồi sẽ đi vào bế tắc, đều sẽ vỡ vụn.. Nhưng thực sự, mọi người không dám đứng lên bước tiếp nữa, quá mệt mỏi...
Khải Phòng nhấc điện thoại lên và gọi cho Trony.
- Trony à...
- Ừ, mọi chuyện bên đó sao rồi ? Ổn cả chưa ? - Giọng nói hào hứng ấy vang lên, đối lấp hẳn với không gian lúc này. Anh cũng giống Erik, đánh bại được Hắc Gia đồng nghĩa với việc tìm thấy Vy.
- Ờ... Trony à... Bên này... có chuyện rồi...
- Chuyện ? Chuyện gì ?
Khải Phong ngập ngừng. Anh khẽ nhìn Băng Như trong vòng tay mình, rồi ói tiếp:
- Rose... Nhà của Rose bị cháy... Rose... Đi rồi... Còn Ken, hiện đang mất tích...
Bên kia im lặng.
- Vậy... Erik sao rồi ?
- Cậu ấy... trong như... bình thường... Nên có lẽ kế hoạch của chúng ta phải hoãn...
- KẾ HOẠCH VẪN TIẾP TỤC, CẬU LO MÀ CHUẨN BỊ ĐI !
Erik tóm lấy cái máy của Khải Phong, nói như hét. Đôi mắt anh rực lửa. Anh nói như hét vào máy, sau đó trả lại điện thoại cho Khải Phong và ngó Ngũ Vệ nhìn anh như nhìn ma...
Anh bước đi, gương mặt anh đã trở lại lạnh như đá.
Sói.
***
- Tôi không không muốn Rose ra đi vô ích, tôi cũng không thể làm trái lời thề với Vy. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy tới cùng.
Tôi mắt anh sắc lại. Không phải máu thú, mà là máu người.
***
4h sáng.
Một chiếc Kia trông có vẻ rất bình thường tách đường quốc lộ, dừng lại bên đường mòn nhỏ hẹp. Xung quanh là một vùng quê hẻo lánh, cô quạnh, trông gần như bỏ hoang. Nhìn qua thì như những làng yên bình khác, nhưng để ý sẽ thấy. Giữa cái nơi đất chật người đông mà lại có chỗ “khỉ ho cò gáy” như thế này, không phải rất lạ sao ?
Khải Phong từ từ bước xuongs xe. Erik gắn bộ đàm, chỉnh lại chiếc nhẫn Black Wolf thứ hai trên bàn tay. Anh bước xuống, hàn khí bắt đầu toả ra từ mũi giày. Kho vũ khí chính của Hắc Gia chính là ẩn sâu trong cái bề ngoài "yên bình” này. Erik hường vế phía xa xa, nơi đó có một căn nhà kho bỏ hoang. Trước đây có lẽ dùng để đựng lương thực, nhưng bây giờ thì vô chủ.
- cách này là của... Edward Black hả ? - khải Phòng mỉm cười hỏi. lâu lắm mới lại thấy nụ cười toả nắng đầy tự tin của anh.
- Chỉ có hắn ta !
Mọi người đều biết, tên Edward là một thằng không bình thường. Chỉ có những người có đầu óc như hắn mới nghĩ ra "tối kiến” sử dụng đường cống Hồng Kong. Ai chả biết đường cống nới đây như thế nào hứ !
Hai người cậy nắp ống chui xuống. Không dễ chịu gì. Một mùi hôi thối lập tức xộc vào mũi họ, nhưng phải chấp nhận thôi. Đây alf cách dễ dangfnhaats rồi ! Nước lõng bõng đến gần mắt cá chân, rác rưởi ở chung quanh, chuột, gián, bọ thì nhiều không kể siết !
- Khéo chúng ta chết vì ngạt chứ không phải vì hắc Gia đâu !
Khải Phong làu bàu, dù anh dã dùng tới gấp đôi số xốp ngăn mùi. Khuôn mặt Erik vẫn lạnh tanh. Anh đi đúng từng ngã rẽ, từng đường cong. Khs lạnh từ anh toả ra mạnh mẽ đến nỗi những con chuột xa tít cũng cảm nhận được. thaamjc hí, có cảm tưởng như nước dưới dưới chân anh sắp đóng băng lại. Giày giảm âm giúp tất cả âm thanh trong này chỉ còn có tiếng nước va vào tường cống, và chuột.
Đột ngột, Erik dừng lại. Trên đầu anh có tiếng bước chân.
Họ đã đến nơi.
***
5p sau, tất cả mọi người đã đến đông đủ. Duy Hoàng, Mẫn Phương và Chị Băng đưa vũ khí đến. Tưởng Kỳ đem những đồ dùng cần thiết, còn Zacky ở lại, làm chim xanh liên lạc giữa mọi người.
- Mẫn Phương, họ thay ca cách nhau bao nhiê ?
Khải Phong vừa giắt thêm đạn vào người vừa hỏi. Đây là twhs súng đặc biệt đi kèm với loại đạn đặc biệt, nhờ chuyên gia Tưởng Kỳ sáng chế riêng cho Black Wolf !
- 30p. Trên đầu chúng ta là hành lang tầng 1.
- Hành lang á ? – Duy Hoàng vừa gắn mũi dao vào giày, ngạc nhiên hỏi.
- Kho vũ khí này thực chất là một nhàkho bị bỏ hoang, Hắc Gia cho xây 17 tầng hầm bên dưới, kiểu như nhà ống. Nhưng mỗi tầng lại có phòng lệch ra, gọi là hành lang, dùng cho việc khác.
- Vậy hành lang tầng 1 dùng làm gì ? – Lần này đén lượt chị Băng. Chị đang chỉnh lại luuwoix lê ở khuỷu tay.
- Cho bọn lính canh thay quần áo. Vì có thể có vũ khí phóng xạ cho nên...
- Quần áo ?
Erik nhếch môi. Nụ cười của Sói.
- Bây giờ là 4h25p, mọi người chuẩn bị 5p nữa, họ sẽ thay đồ. Chúng ta có tất cả 3p. Mọi thứ sao rồi ?
Tất cả mọi người được trang bị từ mũi tới gót giày. Nhiều thứ vô cùng đáng sợ, như những chiếc găng tay gắn lưỡi cưa tí hon, hay b quả lựu đạn bé tí xíu. Mọi người kiểm tra lại kính, đương nhiên là những super-kính rồi ! Hơn nữa, 6 bộ quần áo của Hắc Gia đã được họ mặc sẵn.
Erik lên tiếng, lúc này giọng anh trầm xuống:
- Chúng ta đang ở những chương cuối của câu chuyện... Rủi ro có thể xảy ra, thậm chí là rất cao. Chúng ta có thể hy sinh, hoặc chiếm lấy vương miện trên đihr núi vinh quang. Tôi không ép buộc mọi người, nhưng chúng ta đều biết chúng ta là ai, và tôi biết mọi người ẵn sàng cho việc này từ lâu rồi. Không quá khó khăn với chúng ta, nhưng cũng không dễ dàng. Mọi người đều là người thân của tôi, chúng ta làm việc này vì nhiều ý nghĩa lớn lao hơn. Chúng ta sẽ không thất vọng !
Anh ngừng lời. Không ai nói một từ nào, hay có bất kì phản ứng gì. Mọi thứ im phăng phắc, không nghe thấy cả tiếng thở.
2 tháng chuẩn bị cho kế hoạch này.
Trên đầu anh là 3000 lính Hắc Gia, cùng 500 quả bom cỡ lớn, 1000 lựu đạn, 8 khẩu súng loại khủng nhất thế giới, 400 súng laze, 60 súng ngắm tầm xa, hơn triệu khẩu súng và vài tỉ viên đạn.
Tất cả, đều của Hắc Gia.
Tất cả, đang chĩa cái chết vào anh, vào Black Wolf.
Anh giang tay. Mọi người quây lại thành vòng tròn và cùng giang tay ôm nhau thật chặt. Chúng ta tựa đầu vào nhau, cùng nhau thở, cùng nhau đập, cùng nhau suy nghĩ... Chúng ta ngắm nhìn gương mặt, chúng ta cảm nhận sự sống, có thể là lần cuối... Ngũ Vệ và Erik, đây không phải là một trò chơi, đây là tính mạng, đây là đổ máu và cái chết.
Erik buông tay ra. Chị Băng lao chầm tới ôm Khải Phong. Bờ moi chị run run tìm đến bờ môi anh. Khải Phong ngỡ ngàng. Chưa bao giờ Băng Như xúc động như thế. Anh ở to mắt ngạc nhiên, rồi đôi môi anh khẽ cười, anh đáp lại nụ hon ấy, bỏng cháy.
Duy Hoàng ôm Mẫn Phương, thật chặt. ANh áp mũi vào mái tóc cô, áp đầu cô vào ngực mình.
Erik cụng vai Khải Phong, rồi đến Tưởng Kỳ, đến Duy Hoàng.
Chị Băng và Mẫn Phương ôm nhau.
Mọi người traoo nhau những cái ôm cuối cùng trước khi lâm trận.
- Erik, nếu chúng ta còn sống, tôi sẽ làm em rể cậu ! - Tưởng Kỳ nắm chặt tay Erik.
Anh cười khẽ:
- Tuỳ hứng tôi lúc đó ra sao.
Duy Hoàng thốt lên như bất ngờ nhớ ra điều gì.
- Thoi chết...
- Sao vậy ?
- Có chuyện gì à ?
- Thôi chết... Cái quần đùi 400$... Tôi vẫn phơi nó ngoài mắc, mưa hỏng thì sao ! Trời ơi quên mất !
- Trời này mà anh vẫn mặc quần đùi được á ? - Mẫn Phương bật cười hỏi.
- Thôi được rồi, hỏng thì sang tôi cho mượn. Còn mấy cái cũ cũ lâu rồi tôi không mặc đấy. Cùng lắm là hở mông với mất cửa lồng, nhưng vẫn mặc tốt !
- Ấy ấy... Chim nhà tớ là chim quý, đâu dễ bay như chim nhà cậu !
Tất cả bật cười, họ cười mà sao nước mắt vẫn rơi.
4h30p.
Erik mở nắp hầm.
Duy Hoàng không ngờ rằng, đó là lời nói đùa cuối cùng của anh.
Trận chiến đang chờ họ phía trước.
Anh cùng mọi người bay gấp từ bắc Kinh đến Hồng Kông.
Duy Hoàng cầm lái như muốn giật vô lăng. Quãng đường từ sân bay đi đến nhà Rose bỗng dài lạ thường.
Erik suy nghĩ không yên. Chưa lúc nào hơi thở của anh mất nhịp như lúc này. tại sao nhẫn của Vy lị ở nhà Rose? Tại sao nhà Rose lại bốc cháy ? Còn... Ken, Ken sao rồi ? Nhịp thở của anh không đều, dài ngắn hỗn loạn.
Từ ngày yêu Rose, anh biết Rose không phải cô gái bình thường. Nhưng lúc đấy anh nghĩ, người phụ nữ chuẩn mực phải biết mưu mô tính toán một chút, chứ không phải nói đông sang đông, bảo tây sang tây. Tuy nhiên, sau khi gặp Vy, sau khi chạm vào trái tim trong như pha lê của cô, anh đã hoàn toàn bị mê hoặc. Đôi mắt anh nhắm nghiền lại, bàn tay bóp chặt như muốn nghiền nát từng khớp xương.
“Vy, em đang ở đâu?”
***
Erik mở cửa xe, không bước mà lao như bay tới phía căn nhà cháy rụi. Cả một mảng rừng quang nhà, thẫn cũng chỉ còn những mẩu gõ đen chết chóc...
Mẫn Phương từ phía một chiếc ô tô đậu ở gần đó bước tới, Khuôn mặt cô lắm lem.
- Lami trong kia. – Cô chỉ về phía chiếc xa. – Cô ấy ngất rồi...
- Vậ còn... - Chị Băng ngập ngừng.
- Rose... đã được đưa đi...
Lập tức, một luồng khí lạnh trùm tới. Chị Băng bật khóc. Khải Phong ở bên cạnh đỡ lấy chị, anh khẽ bế chị lên. Mãn Phương cũng lại sụt sùi, những giọt nước mắt chưa kịp khô, nay lại ướt thêm...
Giọng Erik cứng ngắc vang lên, như những thân cây cháy rụi đang đổ sụp:
- Còn Ken ?
- Ken... Ken... Không tìm thấy Ken...
Anh im lặng. Mặc kệ mọi người đang xúm lại hỏi han Mẫn Phương, một mình anh bcvaof căn nhà. Mọi thứ đều đã cháy thành tro, hoá thành bụi theo từng cơn gió cuốn tới...
“Keng”
Chân anh giẫm phải thứ gì đó. Anh cúi nhìn. Là nhẫn BLACK WOLF của Vy. Đây là lý do Rose có thể vào được trụ sở dưới tầng hầm căn nahf trọ, mà lúc ấy anh không hề để ý tới...
Anh nhặt chiếc nhẫn ấy lên, đeo vào ngón tay mình.
Khoé mắt anh đọng lại ở chiếc nhẫn lâu, rất lâu...
Khuôn mặt lúc Vy đang cười.
Cả những lúc cô khóc.
Cả cái vẻ mặt "bị làm phiền” khi đóng sập cổng trước mặt anh.
Rồi cả lúc cô khẽ dụi đầu vào lồng ngực anh, nhẹ nhàng và ấm áp...
Anh gầm lên, anh gầm lên như một con sói bất ngờ bị tách ra khỏi đàn, cô đọc giữa hàng ngàn sóng gió cuộc đời. ken ? mất tích. Rose ? Đã ra đi. Vy ? Không biết đang nơi đâu.
Chuyện gì sẽ sảy ra nữa đây?
Sau khi khám nghiệm toàn bộ căn nhà, kết luận cho rằng vụ cháy sảy ra lúc 2h30 sáng. Và vì căn nhà làm hầu hết bằng gỗ, nên chỉ cần 10 phút để lửa thiêu chát tất cả...
Lami được đưa vào bệnh viện.
Không khí lặng ngắt chết chóc.
Anh suy sụp. Hoàn toàn suy sụp. Sự nguy hiểm nhất trong anh bộc phát, không phải là lúc anh đập phá hay đổ máu tầm thường. Đó là lúc anh im lặng.
Còn 10p nữa là 4h. Anh đxa ngồi im như vậy gần 1 tiếng đồng hồ, bất động, tưởng chừng như không thở. Cái chết của Rose quá đột ngột, cả Ken nữa. Liệu có phải Hắc Gia đã ra tay ? Chẳng nhẽ cả Vy là Ken đều đang trong tay Hắc Thiếu Kình.
Nghĩ lại những chuyện Hắc Thiếu Kình đã làm với Vy, bàn tay anh nắm chặt lại, đôi amwts anh vụt sáng với những tia lửa cháy rực...
***
Ngũ Vệ trầm ngâm. Mẫn Phương nằm yên lặng trên vòng tay Duy Hoàng. Anh cố gắng lâu những vết khói bụi bám trên gương mặt cô. Nhưng hình như Mẫn Phương có ý tránh né, cô không muốn quên đi chuyện vừa sảy ra...
Chị Băng gối đầu lên vai Khải Phong. Cả gò má lẫn đôi mắt chị vẫn đãm nước.
Zacky trốn trong lồng ngjwc Tưởng Kì, khóc thút thít mãi không dứt.
Mọi thứ chìm trong tang thương.
Đội thu dọn của Chính phủ Trung Quốc 10p nữa sẽ đến.
Chỉ còn 10p nữa...
***
Tất cả buồn lặng. Với tình thế này, Erik còn đứng lên được không ? Hay mọi thứ rồi sẽ đi vào bế tắc, đều sẽ vỡ vụn.. Nhưng thực sự, mọi người không dám đứng lên bước tiếp nữa, quá mệt mỏi...
Khải Phòng nhấc điện thoại lên và gọi cho Trony.
- Trony à...
- Ừ, mọi chuyện bên đó sao rồi ? Ổn cả chưa ? - Giọng nói hào hứng ấy vang lên, đối lấp hẳn với không gian lúc này. Anh cũng giống Erik, đánh bại được Hắc Gia đồng nghĩa với việc tìm thấy Vy.
- Ờ... Trony à... Bên này... có chuyện rồi...
- Chuyện ? Chuyện gì ?
Khải Phong ngập ngừng. Anh khẽ nhìn Băng Như trong vòng tay mình, rồi ói tiếp:
- Rose... Nhà của Rose bị cháy... Rose... Đi rồi... Còn Ken, hiện đang mất tích...
Bên kia im lặng.
- Vậy... Erik sao rồi ?
- Cậu ấy... trong như... bình thường... Nên có lẽ kế hoạch của chúng ta phải hoãn...
- KẾ HOẠCH VẪN TIẾP TỤC, CẬU LO MÀ CHUẨN BỊ ĐI !
Erik tóm lấy cái máy của Khải Phong, nói như hét. Đôi mắt anh rực lửa. Anh nói như hét vào máy, sau đó trả lại điện thoại cho Khải Phong và ngó Ngũ Vệ nhìn anh như nhìn ma...
Anh bước đi, gương mặt anh đã trở lại lạnh như đá.
Sói.
***
- Tôi không không muốn Rose ra đi vô ích, tôi cũng không thể làm trái lời thề với Vy. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy tới cùng.
Tôi mắt anh sắc lại. Không phải máu thú, mà là máu người.
***
4h sáng.
Một chiếc Kia trông có vẻ rất bình thường tách đường quốc lộ, dừng lại bên đường mòn nhỏ hẹp. Xung quanh là một vùng quê hẻo lánh, cô quạnh, trông gần như bỏ hoang. Nhìn qua thì như những làng yên bình khác, nhưng để ý sẽ thấy. Giữa cái nơi đất chật người đông mà lại có chỗ “khỉ ho cò gáy” như thế này, không phải rất lạ sao ?
Khải Phong từ từ bước xuongs xe. Erik gắn bộ đàm, chỉnh lại chiếc nhẫn Black Wolf thứ hai trên bàn tay. Anh bước xuống, hàn khí bắt đầu toả ra từ mũi giày. Kho vũ khí chính của Hắc Gia chính là ẩn sâu trong cái bề ngoài "yên bình” này. Erik hường vế phía xa xa, nơi đó có một căn nhà kho bỏ hoang. Trước đây có lẽ dùng để đựng lương thực, nhưng bây giờ thì vô chủ.
- cách này là của... Edward Black hả ? - khải Phòng mỉm cười hỏi. lâu lắm mới lại thấy nụ cười toả nắng đầy tự tin của anh.
- Chỉ có hắn ta !
Mọi người đều biết, tên Edward là một thằng không bình thường. Chỉ có những người có đầu óc như hắn mới nghĩ ra "tối kiến” sử dụng đường cống Hồng Kong. Ai chả biết đường cống nới đây như thế nào hứ !
Hai người cậy nắp ống chui xuống. Không dễ chịu gì. Một mùi hôi thối lập tức xộc vào mũi họ, nhưng phải chấp nhận thôi. Đây alf cách dễ dangfnhaats rồi ! Nước lõng bõng đến gần mắt cá chân, rác rưởi ở chung quanh, chuột, gián, bọ thì nhiều không kể siết !
- Khéo chúng ta chết vì ngạt chứ không phải vì hắc Gia đâu !
Khải Phong làu bàu, dù anh dã dùng tới gấp đôi số xốp ngăn mùi. Khuôn mặt Erik vẫn lạnh tanh. Anh đi đúng từng ngã rẽ, từng đường cong. Khs lạnh từ anh toả ra mạnh mẽ đến nỗi những con chuột xa tít cũng cảm nhận được. thaamjc hí, có cảm tưởng như nước dưới dưới chân anh sắp đóng băng lại. Giày giảm âm giúp tất cả âm thanh trong này chỉ còn có tiếng nước va vào tường cống, và chuột.
Đột ngột, Erik dừng lại. Trên đầu anh có tiếng bước chân.
Họ đã đến nơi.
***
5p sau, tất cả mọi người đã đến đông đủ. Duy Hoàng, Mẫn Phương và Chị Băng đưa vũ khí đến. Tưởng Kỳ đem những đồ dùng cần thiết, còn Zacky ở lại, làm chim xanh liên lạc giữa mọi người.
- Mẫn Phương, họ thay ca cách nhau bao nhiê ?
Khải Phong vừa giắt thêm đạn vào người vừa hỏi. Đây là twhs súng đặc biệt đi kèm với loại đạn đặc biệt, nhờ chuyên gia Tưởng Kỳ sáng chế riêng cho Black Wolf !
- 30p. Trên đầu chúng ta là hành lang tầng 1.
- Hành lang á ? – Duy Hoàng vừa gắn mũi dao vào giày, ngạc nhiên hỏi.
- Kho vũ khí này thực chất là một nhàkho bị bỏ hoang, Hắc Gia cho xây 17 tầng hầm bên dưới, kiểu như nhà ống. Nhưng mỗi tầng lại có phòng lệch ra, gọi là hành lang, dùng cho việc khác.
- Vậy hành lang tầng 1 dùng làm gì ? – Lần này đén lượt chị Băng. Chị đang chỉnh lại luuwoix lê ở khuỷu tay.
- Cho bọn lính canh thay quần áo. Vì có thể có vũ khí phóng xạ cho nên...
- Quần áo ?
Erik nhếch môi. Nụ cười của Sói.
- Bây giờ là 4h25p, mọi người chuẩn bị 5p nữa, họ sẽ thay đồ. Chúng ta có tất cả 3p. Mọi thứ sao rồi ?
Tất cả mọi người được trang bị từ mũi tới gót giày. Nhiều thứ vô cùng đáng sợ, như những chiếc găng tay gắn lưỡi cưa tí hon, hay b quả lựu đạn bé tí xíu. Mọi người kiểm tra lại kính, đương nhiên là những super-kính rồi ! Hơn nữa, 6 bộ quần áo của Hắc Gia đã được họ mặc sẵn.
Erik lên tiếng, lúc này giọng anh trầm xuống:
- Chúng ta đang ở những chương cuối của câu chuyện... Rủi ro có thể xảy ra, thậm chí là rất cao. Chúng ta có thể hy sinh, hoặc chiếm lấy vương miện trên đihr núi vinh quang. Tôi không ép buộc mọi người, nhưng chúng ta đều biết chúng ta là ai, và tôi biết mọi người ẵn sàng cho việc này từ lâu rồi. Không quá khó khăn với chúng ta, nhưng cũng không dễ dàng. Mọi người đều là người thân của tôi, chúng ta làm việc này vì nhiều ý nghĩa lớn lao hơn. Chúng ta sẽ không thất vọng !
Anh ngừng lời. Không ai nói một từ nào, hay có bất kì phản ứng gì. Mọi thứ im phăng phắc, không nghe thấy cả tiếng thở.
2 tháng chuẩn bị cho kế hoạch này.
Trên đầu anh là 3000 lính Hắc Gia, cùng 500 quả bom cỡ lớn, 1000 lựu đạn, 8 khẩu súng loại khủng nhất thế giới, 400 súng laze, 60 súng ngắm tầm xa, hơn triệu khẩu súng và vài tỉ viên đạn.
Tất cả, đều của Hắc Gia.
Tất cả, đang chĩa cái chết vào anh, vào Black Wolf.
Anh giang tay. Mọi người quây lại thành vòng tròn và cùng giang tay ôm nhau thật chặt. Chúng ta tựa đầu vào nhau, cùng nhau thở, cùng nhau đập, cùng nhau suy nghĩ... Chúng ta ngắm nhìn gương mặt, chúng ta cảm nhận sự sống, có thể là lần cuối... Ngũ Vệ và Erik, đây không phải là một trò chơi, đây là tính mạng, đây là đổ máu và cái chết.
Erik buông tay ra. Chị Băng lao chầm tới ôm Khải Phong. Bờ moi chị run run tìm đến bờ môi anh. Khải Phong ngỡ ngàng. Chưa bao giờ Băng Như xúc động như thế. Anh ở to mắt ngạc nhiên, rồi đôi môi anh khẽ cười, anh đáp lại nụ hon ấy, bỏng cháy.
Duy Hoàng ôm Mẫn Phương, thật chặt. ANh áp mũi vào mái tóc cô, áp đầu cô vào ngực mình.
Erik cụng vai Khải Phong, rồi đến Tưởng Kỳ, đến Duy Hoàng.
Chị Băng và Mẫn Phương ôm nhau.
Mọi người traoo nhau những cái ôm cuối cùng trước khi lâm trận.
- Erik, nếu chúng ta còn sống, tôi sẽ làm em rể cậu ! - Tưởng Kỳ nắm chặt tay Erik.
Anh cười khẽ:
- Tuỳ hứng tôi lúc đó ra sao.
Duy Hoàng thốt lên như bất ngờ nhớ ra điều gì.
- Thoi chết...
- Sao vậy ?
- Có chuyện gì à ?
- Thôi chết... Cái quần đùi 400$... Tôi vẫn phơi nó ngoài mắc, mưa hỏng thì sao ! Trời ơi quên mất !
- Trời này mà anh vẫn mặc quần đùi được á ? - Mẫn Phương bật cười hỏi.
- Thôi được rồi, hỏng thì sang tôi cho mượn. Còn mấy cái cũ cũ lâu rồi tôi không mặc đấy. Cùng lắm là hở mông với mất cửa lồng, nhưng vẫn mặc tốt !
- Ấy ấy... Chim nhà tớ là chim quý, đâu dễ bay như chim nhà cậu !
Tất cả bật cười, họ cười mà sao nước mắt vẫn rơi.
4h30p.
Erik mở nắp hầm.
Duy Hoàng không ngờ rằng, đó là lời nói đùa cuối cùng của anh.
Trận chiến đang chờ họ phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.