Chương 3: Gần kề cái chết
Thanh mai
19/06/2017
Sáng hôm sau, nắng sớm lại ùa vào phòng cô như bao ngày. Vy với tay tắt
chuông báo thức, uể oải bò dậy như chú mèo con. Trong trí não ngây thơ
của cô bé, hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó hệ trọng lắm! Nhưng cô không
nhớ ra đó là chuyện gì cả!? Thôi kệ đi! Hôm nay đi học thôi! Ngày đầu
tiên đi học...
* * *
- Một lũ ăn hại! Lũ vô dụng! Có một đứa con gái mà xử lý không xong thì sau này bọn mày còn làm được chuyện gì nữa hả?
- Đại ca... đại ca... mong... đại ca... tha tội lần này... Chúng em... sẽ lấy công... chuộc tội...
Hai tên bị đánh tới bầm dập đang nằm quằn quại dưới đất, nói.
- Cho chúng mày một cơ hội! Đây là cơ hội thứ mấy rồi!?
- Tại... đúng là cớm.. có đuổi theo... em tưởng...
- Bọn em... đi theo đại ca... bao nhiêu năm...
Tên đại ca hừ một tiếng.
- Giết nó! Người của Erik, giết!
- Dạ! Lần này... đại ca cứ yên tâm!
- Nếu không ... không làm được ... bọn em... sẽ không về nữa...
Rồi 2 tên đó đứng dậy, lăm lăm con dao dài và vô cùng sắc nhọn trong tay. Vy sẽ phải trả giá, vì cô mà bọn chúng bị đập tới tơi tả! Bị chửi mắng không khác gì một con chó...
* * *
- Ha! Xe buýt đây rồi! Chị tưởng mình lạc nhau muôn đời rồi cơ!
Vy "chào hỏi" cái xe buýt mới hôm qua còn xì khói vào bộ dạng thảm hại của cô. Cô vui vẻ bước lên xe. Trên xe đông người quá! Vy đành phải đứng, sau khi một cụ già đi vào. Cô nhóc luôn tốt như vậy, tốt đến khờ khạo...
Bến tới....
Hai tên đeo khẩu trang kín mặt bước đến. Bọn chúng đứng sau Vy. Vy đã có nghi ngờ, đứng lên trên một chút, nhưng cô không thể thấy vật sẽ giết chết cô được giấu trong ống tay áo kia. Dài 30cm, nhọn hoắt, chỉ cần một cú đâm cũng đủ để Vy rồi đời!
Xe buýt vẫn đi.
Hai tên phía sau lợi dụng mỗi lần xe phanh để tiến dần lên mà Vy không hay biết...
Khoảng cách ngày một gần, cho đến khi chỉ còn một gang tay.
Hắn nhìn quanh, ngoài bác tài xế và bác soát vé thì trên xe toàn người già, trẻ con và phụ nữ, càng thuận tiện cho hắn ra tay. Hắn từ từ rút que sắt sắc nhọn ra, định hình trong đầu sẽ đâm thủng phổi hay giữa tim. Vì cô đã khiến bọn hắn chịu trận thừa sống thiếu chết, nên cô đương nhiên cũng không chết dễ vậy! Đây rồi, hắn sẽ đâm từ phổi, rạch một đường dài đến sống lưng, rồi đâm liên tiếp vào tủy sống. Như vậy hắn mới hả!!!
"KÍTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT..."
Một lần dừng xe nữa, phanh gấp. Dạo này đường sá tệ quá! Hắn không quan tâm, đây là cơ hội tốt để xử nhóc ngây thơ này!
Hắn đâu biết, giữa đường quốc lộ, 4 xe siêu sang dành cho giới siêu ăn chơi vừa phi đến. Cầm đầu là chiếc BMW đen. Nó quay một vòng, dừng ngay trước mũi xe buýt, khiến cả đường quốc lộ ồn ào tắc nghẽn. Mọi người chui ra khỏi xe, chửi bới ầm ĩ, cho đến khi nhìn thấy cái biển số xe chỉ một màu đen ấy, tất cả đều ngậm miệng, chỉ biết ngậm ngùi hỏi sao hôm nay đen quá vậy, lại muộn giờ làm rồi…
Tên du côn đang rút que sắt.
Hắn mở cửa xe, bước xuống. Hắn đang điên lắm đây! Một cơn điên tức bùng nổ tính sói trong hắn! Hắn sát khí đằng đằng, tiến về phía xe buýt. Tài xế cùng soát vé mở to mắt kinh hãi, không dám thở, mặt thất sắc. Sao... hắn lại ở đây?
Tên du côn đã rút xong chiếc que sắt nhọn hoắt và sắp sửa dính máu...
Hắn thì đang sải những bước dài... Hắn đến kịp không ?
Tên du côn đã chọn điểm ngắm, hắn cười và đâm thẳng, cái que dính máu cùng tiếng kêu xuyên trời thủng đất của Vy! Không xong rồi!
- Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á...
Máu rỏ từng giọt, nhưng đó không phải máu của Vy, mà là... của hắn!
Hắn một tay cầm chắc cái đồ chết người ấy, mắt hắn long lên những vằn đỏ báo hiệu không hay, nhất là nộ khí bừng bừng từ hắn...
Tên du côn mặt cắt không một giọt máu. Tuy vậy, vì hắn đã thề với đại ca của hắn, thế nên...
- Haaaaaaaaaaaaa.....
Tên đó lao vào Erik. Erik một tay liền ôm Vy vào lòng, lấy tay che mắt cô lại. Vy sững sờ không dám thở. Hắn, mùi hương nam tính kì lạ từ người hắn tỏa ra, đang vây lấy cô.
Hắn... đang che chở cho cô ư?
Vì bàn tay hắn, Vy chẳng nhìn thấy cái gì cả. Nhưng nếu không có hắn, bây giờ chắc cô đang trên đường xuống gặp Diêm Vương rồi! Một cảm giác yên bình và tin tưởng tuyệt đối nảy lên trong tim cô. Tin? Hắn? Tuyệt đối? Vy chỉ nghe thấy tiếng đâm, tiếng xọc, cùng tiếng hét của bao người trên xe...
Một lát sau, hắn dừng tay. Nhưng hắn không để Vy thấy gì cả, cứ thế nhấc bổng cô lên, để Vy nằm trọn trong lòng hắn, đầu Vy tựa vào ngực hắn, êm và rộng... Vy thích cái cảm giác này, bên hắn! Cô muốn bên hắn! Bất giác, cô vùi đầu mình trong ngực hắn, để rồi giật nảy ra, suýt nữa lăn từ tay một người cao 1m88 xuống nền đường, khi cô nhận ra việc mình vừa làm! Mất mặt quá! Xấu hổ quá! Sao lại tựa đầu vào hắn chứ! Hắn nhếch mép cười. Chính hắn cũng chẳng hiểu vì sao hắn buồn cười đến vậy! Nhưng cảm giác một người con gái dụi đầu vào ngực mình, hít hà hương thơm ở đó, lâu lắm hắn mới lại có cái cảm giác ấy! Hắn muốn ôm cô vào lòng, nhưng, hắn trấn tĩnh lại!
Hắn đặt cô vào trong xe. Đến lúc này Vy mới dám dần mở mắt. Hắn đóng cửa, đi lên phía trước.
- Hôm qua tôi nói gì?
Hắn gằn giọng nói. Nhưng Vy chẳng để ý nữa. Cô đang mải ngắm nhìn hắn. Cô đang mải ngắm mái tóc hắn, bờ vai hắn, cô đang nhớ giây phút nằm trong ngực hắn... Cô ước gì có thể... Ôi không! Sao lại ước thế chứ! Mày với hắn có quan hệ gì đâu mà mày lại mơ tưởng thế chứ! Chắc chỉ vì hắn quá cuốn hút, khiến Vy mê hoặc một chút...
Thấy cô không trả lời, hắn liền quay mặt lại nhìn cô, bất ngờ, cô lại đang nhỏm người nhìn hắn. Mặt chạm mặt! Trời ơi cha mẹ ơi còn cách nhau 7mm nữa! Nếu không ...
Vy bật về phía sau. Nhìn hắn sợ sệt. Hắn quay lên, cười!
Hôm nay hắn làm sao thế cơ chứ!
- Ngày... ngày hôm qua hả?... À... anh bảo... anh bảo... tôi...
- Vậy cũng quên! Thế còn đòi chưa muốn chết năm 16t!
- Tại hôm qua ngủ say quá nên tôi mới quên! – Vy xấu hổ.
- Lần quên sau, tôi sẽ không có mặt kịp thời như hôm nay! – Hắn tuyên bố, cũng cảnh cáo đồng thời.
- Ukm... - Vy ngượng ngùng nhìn hắn, đến bây giờ cô mới nhớ được lời hắn nói hôm qua! ( cái não hợi này nữa!)
Cô còn rất nhiều điều muốn hỏi hắn, như làm sao hắn biết? Rồi vừa rồi hắn làm gì vậy? Sao hắn che mắt cô?... Nhưng cô không dám hỏi. Hắn quả thực quá đáng sợ! Cô bé ngây thơ không thể nào hình dung ra được sự lớn mạnh của BW, cũng không thể hình dung ra tốc độ thông tin lan truyền nhanh như thế nào, lại càng không thể biết sự tức giận của hắn khi hắn nghe tin ấy…
Hắn lái xe đến trường. Bây giờ mọi người trên đường mới dám thở phào nhẹ nhõm. Tiếng cứu thương vang lên xa xa...
* * *
- Anh Erik đến rồi!
- Oaaaaa, anh sẽ đi qua lớp mình đấy!
- Tao căn giờ rồi, 6" nhé!
- 9" đi!
- 9" là sẽ không rời mắt ra được đâu!
- Hazzz...
Nữ sinh trong trường ầm hết kên khi thấy con xe BMW đen lái vào sân trường. Vy thì đang hì hục mở cửa xe. Cô không muốn mất mặt trước hắn một lần nào nữa!
Nhưng sao khó mở vậy? Giật ngoài kéo trong đều không được ! Hắn nhìn chướng mắt, liền quay xuống dạy cô mở cửa. Hắn điên! Điên thật rồi! Tên giang hồ như hắn lại phải dạy người khác mở cửa xe ô tô như thế nào ư? Hắn điên nặng quá rồi!
- Làm lại!
- Ya... Ya...
- Làm lại!
- Ya... ya...
Hắn ức chế không tả nổi, liền nắm tay cô đặt lên tay mở.
- Nắm vào đây! Kéo xuống, đẩy ra!
- Ò... ahaha, tôi mở được rồi này!
Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cô lúc đó, hắn cũng cười. Thêm một điều vô cùng khó hiểu vào danh sách những chuyện khó hiểu hôm nay nữa! @_@
- Vậy từ giờ tôi sẽ tự mở cửa xe!
- Cô cần như vậy lâu rồi!
Hắn trở lại trạng thái vốn có. Nhưng đến giờ hắn mới nhận ra, hắn đang nắm tay cô, là đang nắm! Hắn liền thả tay cô ra, rất từ từ bình tĩnh, nhưng cô thì khác, hắn vừa cứu sống cô, hắn vừa bế cô vào lòng, vừa "lỡ" nắm tay cô… Vy vội mở cửa xe.
Phía sau, những người còn lại của Tứ trụ "Black Wolf" bước tới. Có chuyện không hay rồi!
* * *
- Một lũ ăn hại! Lũ vô dụng! Có một đứa con gái mà xử lý không xong thì sau này bọn mày còn làm được chuyện gì nữa hả?
- Đại ca... đại ca... mong... đại ca... tha tội lần này... Chúng em... sẽ lấy công... chuộc tội...
Hai tên bị đánh tới bầm dập đang nằm quằn quại dưới đất, nói.
- Cho chúng mày một cơ hội! Đây là cơ hội thứ mấy rồi!?
- Tại... đúng là cớm.. có đuổi theo... em tưởng...
- Bọn em... đi theo đại ca... bao nhiêu năm...
Tên đại ca hừ một tiếng.
- Giết nó! Người của Erik, giết!
- Dạ! Lần này... đại ca cứ yên tâm!
- Nếu không ... không làm được ... bọn em... sẽ không về nữa...
Rồi 2 tên đó đứng dậy, lăm lăm con dao dài và vô cùng sắc nhọn trong tay. Vy sẽ phải trả giá, vì cô mà bọn chúng bị đập tới tơi tả! Bị chửi mắng không khác gì một con chó...
* * *
- Ha! Xe buýt đây rồi! Chị tưởng mình lạc nhau muôn đời rồi cơ!
Vy "chào hỏi" cái xe buýt mới hôm qua còn xì khói vào bộ dạng thảm hại của cô. Cô vui vẻ bước lên xe. Trên xe đông người quá! Vy đành phải đứng, sau khi một cụ già đi vào. Cô nhóc luôn tốt như vậy, tốt đến khờ khạo...
Bến tới....
Hai tên đeo khẩu trang kín mặt bước đến. Bọn chúng đứng sau Vy. Vy đã có nghi ngờ, đứng lên trên một chút, nhưng cô không thể thấy vật sẽ giết chết cô được giấu trong ống tay áo kia. Dài 30cm, nhọn hoắt, chỉ cần một cú đâm cũng đủ để Vy rồi đời!
Xe buýt vẫn đi.
Hai tên phía sau lợi dụng mỗi lần xe phanh để tiến dần lên mà Vy không hay biết...
Khoảng cách ngày một gần, cho đến khi chỉ còn một gang tay.
Hắn nhìn quanh, ngoài bác tài xế và bác soát vé thì trên xe toàn người già, trẻ con và phụ nữ, càng thuận tiện cho hắn ra tay. Hắn từ từ rút que sắt sắc nhọn ra, định hình trong đầu sẽ đâm thủng phổi hay giữa tim. Vì cô đã khiến bọn hắn chịu trận thừa sống thiếu chết, nên cô đương nhiên cũng không chết dễ vậy! Đây rồi, hắn sẽ đâm từ phổi, rạch một đường dài đến sống lưng, rồi đâm liên tiếp vào tủy sống. Như vậy hắn mới hả!!!
"KÍTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT..."
Một lần dừng xe nữa, phanh gấp. Dạo này đường sá tệ quá! Hắn không quan tâm, đây là cơ hội tốt để xử nhóc ngây thơ này!
Hắn đâu biết, giữa đường quốc lộ, 4 xe siêu sang dành cho giới siêu ăn chơi vừa phi đến. Cầm đầu là chiếc BMW đen. Nó quay một vòng, dừng ngay trước mũi xe buýt, khiến cả đường quốc lộ ồn ào tắc nghẽn. Mọi người chui ra khỏi xe, chửi bới ầm ĩ, cho đến khi nhìn thấy cái biển số xe chỉ một màu đen ấy, tất cả đều ngậm miệng, chỉ biết ngậm ngùi hỏi sao hôm nay đen quá vậy, lại muộn giờ làm rồi…
Tên du côn đang rút que sắt.
Hắn mở cửa xe, bước xuống. Hắn đang điên lắm đây! Một cơn điên tức bùng nổ tính sói trong hắn! Hắn sát khí đằng đằng, tiến về phía xe buýt. Tài xế cùng soát vé mở to mắt kinh hãi, không dám thở, mặt thất sắc. Sao... hắn lại ở đây?
Tên du côn đã rút xong chiếc que sắt nhọn hoắt và sắp sửa dính máu...
Hắn thì đang sải những bước dài... Hắn đến kịp không ?
Tên du côn đã chọn điểm ngắm, hắn cười và đâm thẳng, cái que dính máu cùng tiếng kêu xuyên trời thủng đất của Vy! Không xong rồi!
- Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á...
Máu rỏ từng giọt, nhưng đó không phải máu của Vy, mà là... của hắn!
Hắn một tay cầm chắc cái đồ chết người ấy, mắt hắn long lên những vằn đỏ báo hiệu không hay, nhất là nộ khí bừng bừng từ hắn...
Tên du côn mặt cắt không một giọt máu. Tuy vậy, vì hắn đã thề với đại ca của hắn, thế nên...
- Haaaaaaaaaaaaa.....
Tên đó lao vào Erik. Erik một tay liền ôm Vy vào lòng, lấy tay che mắt cô lại. Vy sững sờ không dám thở. Hắn, mùi hương nam tính kì lạ từ người hắn tỏa ra, đang vây lấy cô.
Hắn... đang che chở cho cô ư?
Vì bàn tay hắn, Vy chẳng nhìn thấy cái gì cả. Nhưng nếu không có hắn, bây giờ chắc cô đang trên đường xuống gặp Diêm Vương rồi! Một cảm giác yên bình và tin tưởng tuyệt đối nảy lên trong tim cô. Tin? Hắn? Tuyệt đối? Vy chỉ nghe thấy tiếng đâm, tiếng xọc, cùng tiếng hét của bao người trên xe...
Một lát sau, hắn dừng tay. Nhưng hắn không để Vy thấy gì cả, cứ thế nhấc bổng cô lên, để Vy nằm trọn trong lòng hắn, đầu Vy tựa vào ngực hắn, êm và rộng... Vy thích cái cảm giác này, bên hắn! Cô muốn bên hắn! Bất giác, cô vùi đầu mình trong ngực hắn, để rồi giật nảy ra, suýt nữa lăn từ tay một người cao 1m88 xuống nền đường, khi cô nhận ra việc mình vừa làm! Mất mặt quá! Xấu hổ quá! Sao lại tựa đầu vào hắn chứ! Hắn nhếch mép cười. Chính hắn cũng chẳng hiểu vì sao hắn buồn cười đến vậy! Nhưng cảm giác một người con gái dụi đầu vào ngực mình, hít hà hương thơm ở đó, lâu lắm hắn mới lại có cái cảm giác ấy! Hắn muốn ôm cô vào lòng, nhưng, hắn trấn tĩnh lại!
Hắn đặt cô vào trong xe. Đến lúc này Vy mới dám dần mở mắt. Hắn đóng cửa, đi lên phía trước.
- Hôm qua tôi nói gì?
Hắn gằn giọng nói. Nhưng Vy chẳng để ý nữa. Cô đang mải ngắm nhìn hắn. Cô đang mải ngắm mái tóc hắn, bờ vai hắn, cô đang nhớ giây phút nằm trong ngực hắn... Cô ước gì có thể... Ôi không! Sao lại ước thế chứ! Mày với hắn có quan hệ gì đâu mà mày lại mơ tưởng thế chứ! Chắc chỉ vì hắn quá cuốn hút, khiến Vy mê hoặc một chút...
Thấy cô không trả lời, hắn liền quay mặt lại nhìn cô, bất ngờ, cô lại đang nhỏm người nhìn hắn. Mặt chạm mặt! Trời ơi cha mẹ ơi còn cách nhau 7mm nữa! Nếu không ...
Vy bật về phía sau. Nhìn hắn sợ sệt. Hắn quay lên, cười!
Hôm nay hắn làm sao thế cơ chứ!
- Ngày... ngày hôm qua hả?... À... anh bảo... anh bảo... tôi...
- Vậy cũng quên! Thế còn đòi chưa muốn chết năm 16t!
- Tại hôm qua ngủ say quá nên tôi mới quên! – Vy xấu hổ.
- Lần quên sau, tôi sẽ không có mặt kịp thời như hôm nay! – Hắn tuyên bố, cũng cảnh cáo đồng thời.
- Ukm... - Vy ngượng ngùng nhìn hắn, đến bây giờ cô mới nhớ được lời hắn nói hôm qua! ( cái não hợi này nữa!)
Cô còn rất nhiều điều muốn hỏi hắn, như làm sao hắn biết? Rồi vừa rồi hắn làm gì vậy? Sao hắn che mắt cô?... Nhưng cô không dám hỏi. Hắn quả thực quá đáng sợ! Cô bé ngây thơ không thể nào hình dung ra được sự lớn mạnh của BW, cũng không thể hình dung ra tốc độ thông tin lan truyền nhanh như thế nào, lại càng không thể biết sự tức giận của hắn khi hắn nghe tin ấy…
Hắn lái xe đến trường. Bây giờ mọi người trên đường mới dám thở phào nhẹ nhõm. Tiếng cứu thương vang lên xa xa...
* * *
- Anh Erik đến rồi!
- Oaaaaa, anh sẽ đi qua lớp mình đấy!
- Tao căn giờ rồi, 6" nhé!
- 9" đi!
- 9" là sẽ không rời mắt ra được đâu!
- Hazzz...
Nữ sinh trong trường ầm hết kên khi thấy con xe BMW đen lái vào sân trường. Vy thì đang hì hục mở cửa xe. Cô không muốn mất mặt trước hắn một lần nào nữa!
Nhưng sao khó mở vậy? Giật ngoài kéo trong đều không được ! Hắn nhìn chướng mắt, liền quay xuống dạy cô mở cửa. Hắn điên! Điên thật rồi! Tên giang hồ như hắn lại phải dạy người khác mở cửa xe ô tô như thế nào ư? Hắn điên nặng quá rồi!
- Làm lại!
- Ya... Ya...
- Làm lại!
- Ya... ya...
Hắn ức chế không tả nổi, liền nắm tay cô đặt lên tay mở.
- Nắm vào đây! Kéo xuống, đẩy ra!
- Ò... ahaha, tôi mở được rồi này!
Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cô lúc đó, hắn cũng cười. Thêm một điều vô cùng khó hiểu vào danh sách những chuyện khó hiểu hôm nay nữa! @_@
- Vậy từ giờ tôi sẽ tự mở cửa xe!
- Cô cần như vậy lâu rồi!
Hắn trở lại trạng thái vốn có. Nhưng đến giờ hắn mới nhận ra, hắn đang nắm tay cô, là đang nắm! Hắn liền thả tay cô ra, rất từ từ bình tĩnh, nhưng cô thì khác, hắn vừa cứu sống cô, hắn vừa bế cô vào lòng, vừa "lỡ" nắm tay cô… Vy vội mở cửa xe.
Phía sau, những người còn lại của Tứ trụ "Black Wolf" bước tới. Có chuyện không hay rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.