Chương 45: Mất tích _ Part 1
Thanh mai
28/03/2018
Nắng hồi hộp đứng lặng qua kẽ lá, gió cũng không dám rung rinh tán cây.
Thậm chí, tiếng chim mới nãy còn ríu rít, bây giờ đã im bặt. Tất cả như
nín thở và không khí như chìm xuống. Chỉ còn anh, và cô ấy...
Đứa bé xinh xắn bám cứng lấy chân anh, cái miệng xinh xinh của nó bi bô thân thương:
- Daddy... Daddy...
Nó quả thực là con anh. Nó giống anh từ đôi mắt sâu thẳm, đến mái tóc đen đã ngả dần sang màu vàng... Khoé mắt Vy bỗng cay xè và cô cảm thấy nước mắt sắp tràn qua khoé mi.
Erik bế đứa bé trên tay, khẽ hôn vào trán nó và thì thầm điều gì vào tai thằng bé. thằng bé vui lắm, nó cười ré lên và ôm lấy cổ anh. Tiếng cười vui vẻ của nó tưởng như vang dội cả khu rừng, đập vào những tán cây, dội lại, biến thành hàng ngàn mũi dao sắc nhọn cứa vào tim Vy...
Anh nhẹ nhàng đưa thằng nhỏ cho Khải Phong bên cạnh. Tiếng cười của nó vẫn là thứ âm thanh duy nhất lúc này, văng vẳng, văng vẳng qua tai Vy...
Rose lấp ló dưới những tấm vải, những quầng những áo trên chiếc dây phơi. Cả người cô ấy như biến thành bức tượng cẩm thạch, một bức tượng lung linh không tì vết... Vy chưa gặp một cô gái nào đẹp như thế. Làn da tuy mỏng manh và yếu ớt nhưng rất đẹp, như pha lê. Đôi mắt màu xanh trời long lanh, cùng đôi mày thanh tú. Gò má cao quyến rũ và mái tóc vàng bồng bềnh. Cô ấy, thực sự rất đẹp.
Bức tượng nữ thần vẫn yên lặng ngắm nhìn Erik. Vy vội đưa tay ôm lấy miệng mình để khỏi phải thốt lên những lời đau đớn... Trời ơi, họ quá đẹp đôi! Anh cao lớn đổ trùm lấy cô gái mảnh dẻ. Những ngón tay của Rose giơ trên không trung cũng đẹp đẽ, cũng hợp anh một cách hoàn hảo.
Rose không nói một lời nào, bờ môi cô ấy mấp máy, những câu không rõ. Và bất chợt, Rose ngất đi. Đôi chân thanh mảnh khuỵu xuống, cả bóng hình cô ngã khuỵu. Anh cúi tới trước, đôi tay mạnh mẽ và lồng ngực vững chắc của anh đỡ lấy sự yếu ớt của cô, của cô ấy...
Ạnh ôm cô ấy vào lòng...
Những giọt nước mắt nóng rực, tròn đầy lăn trên gò má Vy. Một giọt, một giọt nữa. Cứ thế rơi xuống...
Anh không còn là của cô, không còn là của cô nữa...
Anh lại trở về bên người ta, bên người ta mất rồi...
Cái cảm giác thấu vào tận xương tuỷ khi vòng tay ấm áp ôm cô hằng đêm không còn nữa... Một cô gái khác, anh đang ôm trong tay...
Vy vùng chạy, cô muốn chạy xa, chạy thật xa nơi chất chứa nỗi đau này. Và tiếng cười vui vẻ của thằng bé cứ đuổi theo cô. Không, không, không! Vy ôm lấy tai. Đôi chân cô đuổi theo gió, trốn tránh tiếng cười trẻ thơ ấy. Nhưng trời ơi... trong trái tim cô... có thứ gì đó giữ cô lại, cứ níu kéo và bám riết... Nhưng vòng tay của anh, mùi hương của anh, lồng ngực của anh, bờ vai của anh, cả xương quai xanh và chiếc cằm ấy nữa... Tất cả... Cô không muốn rời xa anh. Cô không muốn rời xa thứ thuốc phiện ma quái ấy... Anh là của cô! Anh là của cô cơ mà! Tại sao cô ta lại xuất hiện? Tại sao? Đây chỉ là mơ thôi, tất cả chỉ là mơ... Cô ta không phải... Cô ấy chết rồi! Anh không có con, không có một đứa con nào hết! Và cô cũng không có con! Cô còn trinh nguyên, cô còn trong trắng, cô còn có cả tấm thân nguyên vẹn cho anh! Louis Rose chết rồi!
Vy vội dừng lại. Trước mắt cô là vách đá cao chót vót, sóng kêu gào dưới kia...
**************
Khi Vy tỉnh dậy, những gì cô nhìn thấy đầu tiên, là sự thật.
Chính cô đang ở trong căn nhà sơn trắng sạch sẽ và gọn gàng ấy!
Tiếng trẻ con đang chơi ngoài sân.
Anh không có ở đây.
Và chị Băng bên cạnh mệt mỏi đến ngủ thiếp đi...
Có thứ gì đó nóng nóng dưới mũi... Vy đưa tay quệt. Máu cam! Lại là thứ phiền phức cứ ám quẻ cô từ hồi nhỏ đến giờ. Chẳng nhẽ lại phải uống thuốc nữa ư? Không sao, cô có thể nhờ Erik...
Nhắc đến đây, Vy bỗng sững lại, mọi thứ ùa về...
******************
Đây là lần đầu tiên anh hút nhiều như vậy. À, là lần đầu tiên kể từ khi quen Vy mới đúng.
Anh ngồi trên thành ban công ngay ngoài hiên. Mưa đã bắt đầu rơi...
Chính anh cũng không hiểu, thứ rắc rối gì đang xảy ra thế kia? Thứ rắc rối gì đang quấn lấy anh, quấn lấy cả cô gái bé nhỏ của anh... Bây giờ anh phải làm sao?
Ken đã bị bắt đi ngủ từ lâu. Mọi thứ ảm đạm hẳn đi. Thằng bé giống anh quá. Chính anh cũng nhận ra điều này.
- Cậu Erik...
Anh quay lại. Là Khải Phong. Khải Phong bước đến gần gần, và trò chuyện với anh như người tri kỉ.
- Cậu tính sao?
Anh không nói gì. Anh không biết phải nói gì.
- Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu như vậy. – Phong tiếp. – và nếu là chính tôi tôi cũng không biêt phải làm gì...
Im lặng. Khói thuốc phất phơ.
- Trony cũng đã đến. Tôi nghĩ cậu sẽ phải tự đưa ra quyết định đau đớn cho riêng mình.
Khải Phong nói lời cuối, anh định bỏ đi. Nhưng anh dừng lại, ghé vào tai Erik:
- Vy dạo này, yếu lắm!
Tàn thuốc trên tay Erik rơi xuống...
Đúng là cô nhóc cứng đầu mà! Tại sao lại hay trốn đi như vậy chứ!
**************
- Em có sao không?
Chị băng tỉnh dậy. Chị thấy Vy đang ngồi trên thành cửa sổ. Ngoài kia, màu đen làm nền, với những ánh đèn lấp lánh. Mưa vẫn rơi. Vy không trả lời chị, Vy không nghe thấy. Thứ duy nhất cô cảm nhận được lúc này, là từng mảnh vỡ của trái tim.
Chị Băng tiến tới chỗ Vy, chị hôn vào trán cô, vỗ về khe khẽ vào vai cô như người mẹ. Nước măt Vy thấm vào áo chị.
“Cộc... cộc... cộc...”
Cánh cửa không đóng, nhưng vì tôn trọng, Trony vẫn gõ cửa. Anh vừa đến. Nơi đầu tiên anh tìm đến là Vy.
Anh tiến vào. Chị Băng buông tay ra khỏi bờ vai run rẩy của Vy, chị đi ra ngoài. Khi ra đến cửa, chị còn ngoảnh lại với đôi mắt trầm buồn, sau đó mới bước đi hẳn.
Trony cởi chiếc áo khoác của anh, khoác lên vai Vy:
- Trời buổi tối lạnh lắm!
Vy không giật mình. Trong cô không còn thứ cảm xúc gì nữa, ngoài một màu xám bao trùm cả tâm trí và trái tim. Tiếng mưa vọng về nghe thật buồn, gió đêm heo hút nghe thật sầu... Hàng mi cô đã ướt từ lúc nào, thậm chí gió còn chẳng buồn thổi khô. Một lần nữa, cô lại lặng thinh, như cái bóng...
Trony đau. Anh cũng đau chứ! Dù sao cũng là cô gái anh yêu... Ánh nắng mặt trời từ anh toả sáng rực rỡ, ôm lấy cô. Cánh tay anh rộng lớn siết chặt cô và đôi môi anh nở nụ cười.
- Xem ra anh là ngư ông đắc lợi rồi!
Anh bế cô trong tay, và cũng trèo lên cửa sổ.
- Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ? Em chưa cho anh biết ngày sinh nhật của em thì phải!? Nhiều lúc anh ức tự hỏi, lúc nào đó, nhỡ đâu em mọc ra mấy cái đuôi...
Gọng nói "chỉ mặt trời mới có” làm đôi môi cô mỉm cười. Phải, anh làm cô cười. Anh lại tiếp tục:
- Ngày 12 tháng sau là sinh nhật anh đấy!
- Tháng sau á?
- Ờ, thực ra cũng không hẳn. Anh tự chọn thôi!
Vy không hiểu.
- Thì càng nhiều sinh nhật càng nhiều quà chứ sao!
Vy lại mỉm cười.
- À, em có muốn biết câu chuyện về mưa không? Đừng tưởng mưa chỉ là mưa nhá! Có hẳn mấy câu chuyện đấy! Ví dụ như cô nàng công chúa nọ...
Tiếng anh át tiếng mưa, nụ cười của anh có màu lấp lánh.
Tàn thuốc của Erik rơi xuống. Đôi giày của anh đang ở cửa phòng liền vôi bước đi. Nó giẫm đè lên trái tim đau đớn rỉ máu...
***************
Đồng hồ điểm 2h30 sáng.
Trời tối.
Mưa nặng hạt hơn nữa.
Khi Vy tỉnh dậy, trong phòng không còn ai.
Trony có lẽ đã đi ngủ. Cả Ngũ Vệ nữa... Vy thấy cốc sữa chị Băng để bên cạnh, và cả cuốn sách Mẫn Phương tinh tế để lại.
Cô yêu mọi người nhiều lắm!
Vy gượng mình đứng dậy. Cô muốn đi lại. Ở trong phòng mãi cũng không tốt, với cả cô cũng cần có quyết định cho riếng mình. Dù sao Erik cũng đã có con, một thằng con trai, và cô cũng cảm nhận được một mầm sống trong bụng mình...
Hành lang nửa đêm vắng lạnh, cô đơn mình Vy. Chưa lúc nào cô thấy đơn côi như lúc này. Những lúc trước, dù phải xa anh, nhưng biết vẫn có anh luôn chờ đợi và yêu thương cô, nên trái tim cô luôn ấm áp. Còn bây giờ... Vy thở dài. Lần trước, phải tự xa anh vì Joke, vì Black Wolf, phải cắn răng hành hạ bản thân mình. Đến lúc này, khi có một cô gái khác bất giờ bước đén, bất ngờ chạm vào cuộc sống của hai người, Vy lại cảm thấy quá khó để từ bỏ anh...
Bụng Vy bỗng nhiên hơi đau. Cô nhắm mắt, cố gắng trút bỏ bớt phiền muộn. Lo lắng nhiều quá không tốt cho đứa bé trong bụng cô, dù nó là con ai đi nữa... Phải, nếu nó không phải con của hắn ta, nếu nó là con của anh và cô, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu đứa bé này không tồn tại, thì liệu anh có bỏ cô đi như vậy không? Anh biết cô bị ốm, biết cô bất tỉnh mà sao anh không đến? Một lời hỏi thăm, một ánh nhìn, một câu chúc... cũng không có... Vy không mong cái ôm, hay nụ hôn từ anh, dù trái tim cô khản đặc kêu gào. Cô biết trong trường hợp này, anh không thể làm thế. Nhưng... Anh có nên vô tâm quá như thế không? Bây giờ anh đang ở đâu!? Anh đang ở đâu chứ!?
Vy tự nghĩ, lại tự khóc , tự giày vò bản thân... Suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này, là anh đã hết yêu cô rồi ư?
Cô đã không nhìn thấy tàn thuốc ngoài cửa, nếu không, những giọt nước mắt này sẽ rơi vì hạnh phúc...
(Nhưng tác giả không muốn Vy nhìn thấy điều ấy Ahihi :)))
Mải suy nghĩ, đôi chân đưa Vy đến một gian phòng phía bắc căn nhà, căn phòng vẫn còn sáng đèn, thậm chí có cả tiếng gào thét lớn át cả tiếng mưa. Vy chợt dừng lại. Cô nghe thấy điều gì đó...
- *ANH NÓI THẾ NÀY LÀ THẾ NÀO? THẾ NÀO HẢ? XÉT NGHIỆM ADN HẢ? ANH KHÔNG TIN TÔI SAO?*
- *Lami, dừng lại! Lami!*
- *Zacky buông tay ra! Tôi chịu đựng bao lâu nay không phải vì chuyện này! Anh không tin tôi, anh ấy không tin chúng ta Rose à!*
- *Lami! Thôi đi!*
- *Rose!*
- *Anh ấy làm đúng, đó là điều anh ấy cần phải làm, chúng ta không có quyền trách cứ anh ấy!*
- *Nhưng...*
- *Lami! Erik cũng cần có quyền riêng của anh ấy chứ! Với cả, đáp án cuối cùng, cả hai người là bố con còn gì!*
- *Nếu tôi không tình cờ bắt gặp kẻ giao tin, thì không biết anh ấy còn muốn thử gì nữa! Thử xem Rose có phải là Rose thật không!*
- *LAMI*
Lami ngừng lời. Hoá ra không ai ngủ cả, ngoại trừ Vy. Tất cả đều ở đây.
- Erik...
Hình như anh vừa đứng dậy. Anh tiến tới chỗ Rose.
- *Tôi sẽ không bao giờ rời bỏ Ken.*
- *Nhưng còn cô gái kia?*
Tiếng Erik thở dài. Anh không trả lời.
Vy ngã khuỵu xuống. Cả người cô như bị đánh tới tấp bằng que điện, không còn chút sức lực nào.
-*Ai đó?*
Tiếng Khải Phong hỏi.
Vy vội vã đứng dậy. Cô cuống cuồng, dường như bị phát hiện đnag làm việc xấu xa gì đó. Cô quay đầu, cô bỏ chạy, cô lẫn vào màn mưa... Anh tuyên bố sẽ không bỏ Ken, anh tuyên bố sẽ ở lại nơi này... Anh không trả lời. Vy biết, mỗi lần anh không trả lời, đồng nghĩa với câu trả lời vô cùng tồi tệ...
Mưa như trú nước, nước lạnh. Vy chỉ có chiếc áo mỏng, cô run lẩy bẩy. Nhưng cô không quay lại, cô nhất định sẽ không bao giờ quay lại. Cô không trách được anh, nhưng cố cũng không thể mở lòng với quyết định của anh được... Tất cả chỉ là... đứa con... Cô sẽ rời bỏ anh, cô sẽ quay về Việt Nam, cô sẽ tự sống cuộc sống riêng cô, với đứa con, một cuộc sống bình thường như khi chưa có anh... Cô không muốn Ken phải khóc lóc, phải nhìn cô như bà phù thuỷ cướp mất cha nó...
Vy dừng lại, có ánh đèn chiếu tới. Cô đang đứng trên đường ray.
*************
- *Ai đó?*
- *Không thấy ai.*
- *Erik... Anh thật sự sẽ...*
Anh bước ra ngoài cửa.
-*Tôi chỉ nói là tôi không bỏ thằng bé.*
Vy không nghe được câu nói cuối cùng ấy.
Đứa bé xinh xắn bám cứng lấy chân anh, cái miệng xinh xinh của nó bi bô thân thương:
- Daddy... Daddy...
Nó quả thực là con anh. Nó giống anh từ đôi mắt sâu thẳm, đến mái tóc đen đã ngả dần sang màu vàng... Khoé mắt Vy bỗng cay xè và cô cảm thấy nước mắt sắp tràn qua khoé mi.
Erik bế đứa bé trên tay, khẽ hôn vào trán nó và thì thầm điều gì vào tai thằng bé. thằng bé vui lắm, nó cười ré lên và ôm lấy cổ anh. Tiếng cười vui vẻ của nó tưởng như vang dội cả khu rừng, đập vào những tán cây, dội lại, biến thành hàng ngàn mũi dao sắc nhọn cứa vào tim Vy...
Anh nhẹ nhàng đưa thằng nhỏ cho Khải Phong bên cạnh. Tiếng cười của nó vẫn là thứ âm thanh duy nhất lúc này, văng vẳng, văng vẳng qua tai Vy...
Rose lấp ló dưới những tấm vải, những quầng những áo trên chiếc dây phơi. Cả người cô ấy như biến thành bức tượng cẩm thạch, một bức tượng lung linh không tì vết... Vy chưa gặp một cô gái nào đẹp như thế. Làn da tuy mỏng manh và yếu ớt nhưng rất đẹp, như pha lê. Đôi mắt màu xanh trời long lanh, cùng đôi mày thanh tú. Gò má cao quyến rũ và mái tóc vàng bồng bềnh. Cô ấy, thực sự rất đẹp.
Bức tượng nữ thần vẫn yên lặng ngắm nhìn Erik. Vy vội đưa tay ôm lấy miệng mình để khỏi phải thốt lên những lời đau đớn... Trời ơi, họ quá đẹp đôi! Anh cao lớn đổ trùm lấy cô gái mảnh dẻ. Những ngón tay của Rose giơ trên không trung cũng đẹp đẽ, cũng hợp anh một cách hoàn hảo.
Rose không nói một lời nào, bờ môi cô ấy mấp máy, những câu không rõ. Và bất chợt, Rose ngất đi. Đôi chân thanh mảnh khuỵu xuống, cả bóng hình cô ngã khuỵu. Anh cúi tới trước, đôi tay mạnh mẽ và lồng ngực vững chắc của anh đỡ lấy sự yếu ớt của cô, của cô ấy...
Ạnh ôm cô ấy vào lòng...
Những giọt nước mắt nóng rực, tròn đầy lăn trên gò má Vy. Một giọt, một giọt nữa. Cứ thế rơi xuống...
Anh không còn là của cô, không còn là của cô nữa...
Anh lại trở về bên người ta, bên người ta mất rồi...
Cái cảm giác thấu vào tận xương tuỷ khi vòng tay ấm áp ôm cô hằng đêm không còn nữa... Một cô gái khác, anh đang ôm trong tay...
Vy vùng chạy, cô muốn chạy xa, chạy thật xa nơi chất chứa nỗi đau này. Và tiếng cười vui vẻ của thằng bé cứ đuổi theo cô. Không, không, không! Vy ôm lấy tai. Đôi chân cô đuổi theo gió, trốn tránh tiếng cười trẻ thơ ấy. Nhưng trời ơi... trong trái tim cô... có thứ gì đó giữ cô lại, cứ níu kéo và bám riết... Nhưng vòng tay của anh, mùi hương của anh, lồng ngực của anh, bờ vai của anh, cả xương quai xanh và chiếc cằm ấy nữa... Tất cả... Cô không muốn rời xa anh. Cô không muốn rời xa thứ thuốc phiện ma quái ấy... Anh là của cô! Anh là của cô cơ mà! Tại sao cô ta lại xuất hiện? Tại sao? Đây chỉ là mơ thôi, tất cả chỉ là mơ... Cô ta không phải... Cô ấy chết rồi! Anh không có con, không có một đứa con nào hết! Và cô cũng không có con! Cô còn trinh nguyên, cô còn trong trắng, cô còn có cả tấm thân nguyên vẹn cho anh! Louis Rose chết rồi!
Vy vội dừng lại. Trước mắt cô là vách đá cao chót vót, sóng kêu gào dưới kia...
**************
Khi Vy tỉnh dậy, những gì cô nhìn thấy đầu tiên, là sự thật.
Chính cô đang ở trong căn nhà sơn trắng sạch sẽ và gọn gàng ấy!
Tiếng trẻ con đang chơi ngoài sân.
Anh không có ở đây.
Và chị Băng bên cạnh mệt mỏi đến ngủ thiếp đi...
Có thứ gì đó nóng nóng dưới mũi... Vy đưa tay quệt. Máu cam! Lại là thứ phiền phức cứ ám quẻ cô từ hồi nhỏ đến giờ. Chẳng nhẽ lại phải uống thuốc nữa ư? Không sao, cô có thể nhờ Erik...
Nhắc đến đây, Vy bỗng sững lại, mọi thứ ùa về...
******************
Đây là lần đầu tiên anh hút nhiều như vậy. À, là lần đầu tiên kể từ khi quen Vy mới đúng.
Anh ngồi trên thành ban công ngay ngoài hiên. Mưa đã bắt đầu rơi...
Chính anh cũng không hiểu, thứ rắc rối gì đang xảy ra thế kia? Thứ rắc rối gì đang quấn lấy anh, quấn lấy cả cô gái bé nhỏ của anh... Bây giờ anh phải làm sao?
Ken đã bị bắt đi ngủ từ lâu. Mọi thứ ảm đạm hẳn đi. Thằng bé giống anh quá. Chính anh cũng nhận ra điều này.
- Cậu Erik...
Anh quay lại. Là Khải Phong. Khải Phong bước đến gần gần, và trò chuyện với anh như người tri kỉ.
- Cậu tính sao?
Anh không nói gì. Anh không biết phải nói gì.
- Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu như vậy. – Phong tiếp. – và nếu là chính tôi tôi cũng không biêt phải làm gì...
Im lặng. Khói thuốc phất phơ.
- Trony cũng đã đến. Tôi nghĩ cậu sẽ phải tự đưa ra quyết định đau đớn cho riêng mình.
Khải Phong nói lời cuối, anh định bỏ đi. Nhưng anh dừng lại, ghé vào tai Erik:
- Vy dạo này, yếu lắm!
Tàn thuốc trên tay Erik rơi xuống...
Đúng là cô nhóc cứng đầu mà! Tại sao lại hay trốn đi như vậy chứ!
**************
- Em có sao không?
Chị băng tỉnh dậy. Chị thấy Vy đang ngồi trên thành cửa sổ. Ngoài kia, màu đen làm nền, với những ánh đèn lấp lánh. Mưa vẫn rơi. Vy không trả lời chị, Vy không nghe thấy. Thứ duy nhất cô cảm nhận được lúc này, là từng mảnh vỡ của trái tim.
Chị Băng tiến tới chỗ Vy, chị hôn vào trán cô, vỗ về khe khẽ vào vai cô như người mẹ. Nước măt Vy thấm vào áo chị.
“Cộc... cộc... cộc...”
Cánh cửa không đóng, nhưng vì tôn trọng, Trony vẫn gõ cửa. Anh vừa đến. Nơi đầu tiên anh tìm đến là Vy.
Anh tiến vào. Chị Băng buông tay ra khỏi bờ vai run rẩy của Vy, chị đi ra ngoài. Khi ra đến cửa, chị còn ngoảnh lại với đôi mắt trầm buồn, sau đó mới bước đi hẳn.
Trony cởi chiếc áo khoác của anh, khoác lên vai Vy:
- Trời buổi tối lạnh lắm!
Vy không giật mình. Trong cô không còn thứ cảm xúc gì nữa, ngoài một màu xám bao trùm cả tâm trí và trái tim. Tiếng mưa vọng về nghe thật buồn, gió đêm heo hút nghe thật sầu... Hàng mi cô đã ướt từ lúc nào, thậm chí gió còn chẳng buồn thổi khô. Một lần nữa, cô lại lặng thinh, như cái bóng...
Trony đau. Anh cũng đau chứ! Dù sao cũng là cô gái anh yêu... Ánh nắng mặt trời từ anh toả sáng rực rỡ, ôm lấy cô. Cánh tay anh rộng lớn siết chặt cô và đôi môi anh nở nụ cười.
- Xem ra anh là ngư ông đắc lợi rồi!
Anh bế cô trong tay, và cũng trèo lên cửa sổ.
- Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ? Em chưa cho anh biết ngày sinh nhật của em thì phải!? Nhiều lúc anh ức tự hỏi, lúc nào đó, nhỡ đâu em mọc ra mấy cái đuôi...
Gọng nói "chỉ mặt trời mới có” làm đôi môi cô mỉm cười. Phải, anh làm cô cười. Anh lại tiếp tục:
- Ngày 12 tháng sau là sinh nhật anh đấy!
- Tháng sau á?
- Ờ, thực ra cũng không hẳn. Anh tự chọn thôi!
Vy không hiểu.
- Thì càng nhiều sinh nhật càng nhiều quà chứ sao!
Vy lại mỉm cười.
- À, em có muốn biết câu chuyện về mưa không? Đừng tưởng mưa chỉ là mưa nhá! Có hẳn mấy câu chuyện đấy! Ví dụ như cô nàng công chúa nọ...
Tiếng anh át tiếng mưa, nụ cười của anh có màu lấp lánh.
Tàn thuốc của Erik rơi xuống. Đôi giày của anh đang ở cửa phòng liền vôi bước đi. Nó giẫm đè lên trái tim đau đớn rỉ máu...
***************
Đồng hồ điểm 2h30 sáng.
Trời tối.
Mưa nặng hạt hơn nữa.
Khi Vy tỉnh dậy, trong phòng không còn ai.
Trony có lẽ đã đi ngủ. Cả Ngũ Vệ nữa... Vy thấy cốc sữa chị Băng để bên cạnh, và cả cuốn sách Mẫn Phương tinh tế để lại.
Cô yêu mọi người nhiều lắm!
Vy gượng mình đứng dậy. Cô muốn đi lại. Ở trong phòng mãi cũng không tốt, với cả cô cũng cần có quyết định cho riếng mình. Dù sao Erik cũng đã có con, một thằng con trai, và cô cũng cảm nhận được một mầm sống trong bụng mình...
Hành lang nửa đêm vắng lạnh, cô đơn mình Vy. Chưa lúc nào cô thấy đơn côi như lúc này. Những lúc trước, dù phải xa anh, nhưng biết vẫn có anh luôn chờ đợi và yêu thương cô, nên trái tim cô luôn ấm áp. Còn bây giờ... Vy thở dài. Lần trước, phải tự xa anh vì Joke, vì Black Wolf, phải cắn răng hành hạ bản thân mình. Đến lúc này, khi có một cô gái khác bất giờ bước đén, bất ngờ chạm vào cuộc sống của hai người, Vy lại cảm thấy quá khó để từ bỏ anh...
Bụng Vy bỗng nhiên hơi đau. Cô nhắm mắt, cố gắng trút bỏ bớt phiền muộn. Lo lắng nhiều quá không tốt cho đứa bé trong bụng cô, dù nó là con ai đi nữa... Phải, nếu nó không phải con của hắn ta, nếu nó là con của anh và cô, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu đứa bé này không tồn tại, thì liệu anh có bỏ cô đi như vậy không? Anh biết cô bị ốm, biết cô bất tỉnh mà sao anh không đến? Một lời hỏi thăm, một ánh nhìn, một câu chúc... cũng không có... Vy không mong cái ôm, hay nụ hôn từ anh, dù trái tim cô khản đặc kêu gào. Cô biết trong trường hợp này, anh không thể làm thế. Nhưng... Anh có nên vô tâm quá như thế không? Bây giờ anh đang ở đâu!? Anh đang ở đâu chứ!?
Vy tự nghĩ, lại tự khóc , tự giày vò bản thân... Suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này, là anh đã hết yêu cô rồi ư?
Cô đã không nhìn thấy tàn thuốc ngoài cửa, nếu không, những giọt nước mắt này sẽ rơi vì hạnh phúc...
(Nhưng tác giả không muốn Vy nhìn thấy điều ấy Ahihi :)))
Mải suy nghĩ, đôi chân đưa Vy đến một gian phòng phía bắc căn nhà, căn phòng vẫn còn sáng đèn, thậm chí có cả tiếng gào thét lớn át cả tiếng mưa. Vy chợt dừng lại. Cô nghe thấy điều gì đó...
- *ANH NÓI THẾ NÀY LÀ THẾ NÀO? THẾ NÀO HẢ? XÉT NGHIỆM ADN HẢ? ANH KHÔNG TIN TÔI SAO?*
- *Lami, dừng lại! Lami!*
- *Zacky buông tay ra! Tôi chịu đựng bao lâu nay không phải vì chuyện này! Anh không tin tôi, anh ấy không tin chúng ta Rose à!*
- *Lami! Thôi đi!*
- *Rose!*
- *Anh ấy làm đúng, đó là điều anh ấy cần phải làm, chúng ta không có quyền trách cứ anh ấy!*
- *Nhưng...*
- *Lami! Erik cũng cần có quyền riêng của anh ấy chứ! Với cả, đáp án cuối cùng, cả hai người là bố con còn gì!*
- *Nếu tôi không tình cờ bắt gặp kẻ giao tin, thì không biết anh ấy còn muốn thử gì nữa! Thử xem Rose có phải là Rose thật không!*
- *LAMI*
Lami ngừng lời. Hoá ra không ai ngủ cả, ngoại trừ Vy. Tất cả đều ở đây.
- Erik...
Hình như anh vừa đứng dậy. Anh tiến tới chỗ Rose.
- *Tôi sẽ không bao giờ rời bỏ Ken.*
- *Nhưng còn cô gái kia?*
Tiếng Erik thở dài. Anh không trả lời.
Vy ngã khuỵu xuống. Cả người cô như bị đánh tới tấp bằng que điện, không còn chút sức lực nào.
-*Ai đó?*
Tiếng Khải Phong hỏi.
Vy vội vã đứng dậy. Cô cuống cuồng, dường như bị phát hiện đnag làm việc xấu xa gì đó. Cô quay đầu, cô bỏ chạy, cô lẫn vào màn mưa... Anh tuyên bố sẽ không bỏ Ken, anh tuyên bố sẽ ở lại nơi này... Anh không trả lời. Vy biết, mỗi lần anh không trả lời, đồng nghĩa với câu trả lời vô cùng tồi tệ...
Mưa như trú nước, nước lạnh. Vy chỉ có chiếc áo mỏng, cô run lẩy bẩy. Nhưng cô không quay lại, cô nhất định sẽ không bao giờ quay lại. Cô không trách được anh, nhưng cố cũng không thể mở lòng với quyết định của anh được... Tất cả chỉ là... đứa con... Cô sẽ rời bỏ anh, cô sẽ quay về Việt Nam, cô sẽ tự sống cuộc sống riêng cô, với đứa con, một cuộc sống bình thường như khi chưa có anh... Cô không muốn Ken phải khóc lóc, phải nhìn cô như bà phù thuỷ cướp mất cha nó...
Vy dừng lại, có ánh đèn chiếu tới. Cô đang đứng trên đường ray.
*************
- *Ai đó?*
- *Không thấy ai.*
- *Erik... Anh thật sự sẽ...*
Anh bước ra ngoài cửa.
-*Tôi chỉ nói là tôi không bỏ thằng bé.*
Vy không nghe được câu nói cuối cùng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.