Chương 43: Mất tích
Thanh mai
20/02/2018
Đôi mắt cô dõi thẳng vào đôi mắt anh, đong đầy máu. Bờ môi cô mấp máy
lặp lại, mà chính cô cũng không điều khiển nổi. Trái tim cô cũng vậy,
như bị ai bóp chặt lấy, khiến cô phải thốt lên:
- Ác quỷ... Anh là ác quỷ... Anh thật sự là một con quỷ! Đồ ác quỷ... Ác nhân... Anh là một con ma giết người! Một con quỷ!
Anh sững sờ... Anh không biết nói gì... Mọi thứ chết lặng. Cánh tay anh vẫn tong tong nhỏ máu xuống sàn máy bay... Nhưng nó không đau bằng tima nhưng. Hoàn toàn không bằng! Anh khẽ, thật khẽ, thật khẽ, ôm Vy vào lòng. Mặc Vy giẫy giụa, khóc lóc, mặc Vy đang chối bỏ, đang đẩy anh ra, anh vẫn ôm cô vào lòng, với tất cả tình yêu anh dành cho cô, với tất cả trái tim anh dành cho cô. Vy không ngớt la mắng, chửi rủa anh, cho đến khi nước mắt của anh rơi xuống trán cô. Nóng! Và bàn tay cô lỡ chạm phải vết thương của anh, đau đến mức anh pải cắn răng, vẫn thốt lên "Á!”.
Cô giật mình. Cô nhận ra... Cô nhận ra... Cô thôi giẫm đạp, thôi gào thét. Cô khóc, cùng anh...
***
Cánh tay anh hiện ra, cuồn cuộn cơ bắp, mãnh mẽ rắn chắc, và, máu...
Tưởng Kì hỏi anh có cần thuốc mê không. Nhưng anh lắc đầu. Anh nằm yên trên chiếc giường, nắm chặt tay Vy.
- Sẽ đau lắm, sao a không dùng thuốc mê?
Vy hỏi anh, ánh mắt đau đớn, xót xa đong đầy.
- Tôi không muốn, khi tỉnh dậy, lại không thấy em đâu nữa. với cả, em là thuốc mê của cả cuộc đời tôi rồi!
Đôi môi khô khốc của anh bật ra một nụ cười. Vy bất giác cười theo. Cô nắm tay anh, thật chặt, như truyền cho anh tất cả sức mạnh mà cô có, để anh có thể mỉm cười, để mọi thứ không trở nên quá đau đớn...
Chiếc gắp của tưởng Kì lách cách kêu. Môi Vy mím chặt. Khải Phong dù đang ngồi buồng lái cũng không yên, chốc chốc lại qyau xuống nhìn. Chị Băng và Mẫn Phương nhìn từ phía sau, cổ họng đắng nghét. Duy Hoàng thẫn thờ, anh đứng tựa cửa máy bay, để gió ào vào mái tóc mình và châm thuốc hút...
Vy tưởng như có lúc khuon mặt Erik tái đi, hơi thở của anh lặng đi như không thấy nữa, và đôi môi anh càng thêm bật máu khi tiếng Tưởng Kì lách cách ngày một to hơn. Vy khóc. Nước mắt trào ra từ tim cô, lăn qua gò má cô, chạm vào tay anh... Anh giật mình mở mắt, mỉm cười.
Giây phút ấy, Vy nhận ra, dù cho anh có như thế nào đi nữa, dù cho anh có vừa làm gì đi nữa, thì số phận của cô cũng đã buộc chặt vào anh, trái tim của cô cũng không thể thoát khỏi trái tim anh.. Dù cô có căm thù anh đến bao nhiêu, nhưng cô sẽ không bao giwof ngừng yêu anh, không bao giờ!
Cô muốn chịu đau thay cho anh.
“Tách”.
Tiếng kim loại rơi xuống khay làm Vy bừng tỉnh. Cô hoảng sợ. Đó là viên đạn C-842, loại đạn găm đau đớn nhất... Dau khi bắn ra, viên đạn sẽ tự động bung ra những mảnh gai nhỏ, biến chính nó thành một quả cầu gai, tươm máu, đau đớn, thậm chí vào đến tận tuỷ sống...
Làm sao anh có thể chịu được, mà kéo cô lên, mà ôm cô, mà giữ chặt cô, và nắm lấy tay cô như vậy?
Tưởng Kì cố không cho anh nhìn thấy viên đạn, nhưng có lẽ anh biết. Cái đau của nó, rất đặc trưng.
Máy bay tiến về Hồng Kông, Trung Quốc.
***
Dù đau như thế, nhưng Erik vẫn không dời Vy dù chỉ một bước. Đến tận lúc cô ngủ, anh vẫn đang ôm cô trong vòng tay mình. Trony đón họ ở sân bay. Trony không biết toàn bộ kế hoạch, vì Erik muốn chừa lại một đường lùi cho kế hoạch chết chóc này.
Một sòng bài chào đón họ. Chiếc máy bay trong nháy mắt đã được cho nổ tung, phi tang mọi dấu vết.
Trony chọn một phòng riêng, tiện nghi và đẹp đẽ. Nhưng cái quan trọng, là nó cách li và kín đáo.
- Thiếu gia đây đã giỏi tự quyết định như vậy, thì còn tới đây gặp Long mỗ làm chi!? – Trony vẫn cay cú vì chỉ thông báo được một nửa kế hoạch.
- Đây không phải lúc trẻ con đâu! Kế hoạch bên này sao rồi?
- Ổn cả. Chúng ta thậm chí còn có cả tay trong.
Trony bonus thêm nụ cười rực nắng.
- OK. Vậy thì mọi người nghỉ gnowi đi, vất vả nhiều rồi. 3 ngày sau, kế hoạch sẽ tiếp tục.
Bất chợt, Mẫn Phương hỏi:
- Nhưng... Tại sao bọn họ lại biết được nơi bố mẹ Vy đang ở? Rõ ràng là họ đang nằm trong chương trình bảo vệ nhân chứng mà!
- Cái gì? Sao lại...? – Trony há mồm.
- Phải... - Chị Băng thở dài. - Họ bị đem ra, để uy hiếp Erik.
- Vậy cậu...? – Trony đưa mắt nhìn Erik, vẻ dò hỏi.
Erik thở hắt một hơi, đứng dậy:
- Đừng nói nữa, thay đạn súng đi!
Anh bỏ đi. Cái bỏ đi của anh, chỉ cần vậy thôi, đủ để Trony hiểu điều gì đã xảy ra. Trony thẫn thờ nhìn Khải Phong:
- Lúc đó, tồi tệ lắm sao?
Trony không trách Erik, vì anh biết, Erik chỉ ra tay khi nào không còn có sự lựa chọn nào khác..
- Lúc đó, quả thật... Chỉ có cách đó thôi... – Ánh mắt Khải Phong nhìn vào vô định. - Quả thực rất khó cho cậu ấy...
- Vy... sao rồi?
- Hiện tại thì không sao, có lẽ chỉ sốc thôi. Cậu Erik vừa đưa Vy vào ngủ rồi.
Bao trùm căn phòng là tiếng thở dài.
Duy Hoàng dựa lưng vào cửa sỏ, mẩu thuốc lá của anh lặng lẽ rơi...
*** Erik khép cửa phòng Vy. Cô vừa ngủ. Sau một hồi ngồi bên anh lặng yên không nói. Vy troè lên cửa sổ, ngồi co gối. Anh cầm chai rượu trên tay, lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế, không nói gì. Anh chỉ uống. Thỉnh thoảng lại nhìn cô. Chiếc áo trắng mỏng tang cô đang mặc chốc chốc lại bị gió lùa vào, thổi bung lên, trông Vy như một bóng ma yếu ớt giữa dòng đời xuôi ngược... Anh lo cho cô. Anh sợ cô sẽ lạnh. Nhưng anh biết, bây giờ chưa phải lúc...
Vy buồn ngủ. Cô leo xuống. Tháo tóc. Co không nhìn anh. Cô không đủ can đảm để nhìn anh nữa. Vy đi vào giường, nằm xuống vằ nhắm mắt lại. Cô để cho giấc ngủ tràn tới. Anh ngập ngừng. Anh bước tới. Anh ngồi bên giường cô, đắp chăn cho cô. Bóng người anh to lớn trùm lấy cô. Vy vội quay mặt đi. Một người đã hy sinh tính mạng để cứu cô, nhưng lại giết chết bố mẹ cô... Một người cô vô cùng yêu, một người cô sẽ vô cùng hận... Và, thế, cứ thế, nước mắt cô trào ra...
Anh biết. Ánh mắt anh hướng xuống, chìm lại. Anh muốn ôm cô, muốn ôm cô thật chặt, muốn hôn cô, muốn lau nước mắt cho cô...
Anh đứng bật dậy. Anh lạnh lùng đặt thứ gì đó xuongs chiếc bàn bên cạnh. Một tiếng "Cốp” vang lên. Anh lạnh lùng bước đi. Anh phải bước thật nhanh, thật nhanh, vì nếu ở lại, anh sẽ không chịu đựng được nữa...
“Rồi em sẽ hiểu”, anh nhủ thầm.
*** Vy giật mình tỉnh dậy. 4h sáng. Tiếng chuông điểm giờ vẫn còn ngân vang trong bầu không khí nặng nề u ám ấy. Và nước mắt Vy vẫn còn chưa khô. Nhưng cũng chẳng sao, cô cũng không muốn ngủ nữa, dù sao cũng chỉ toàn là ác mộng mà thôi... Vy cựa mình trằn trọc. Một cảm xúc khó tả quấn lấy cô. Sự hụt hẫng, sự đau đớn, sự lạ lẫm, sự khó tin... Càng không ngủ được, Vy càng nghĩ nhiều. Càng nghĩ nhiều, cô lại càng quấn mình trong vòng cảm xúc không thể gỡ bỏ...
Vy bước chân xuống giường. Cô đi vào bếp và lấy một ly sữa nóng. Sữa nóng sẽ giúp cô lấy lại tinh thần lúc này. Cô quyết định rồi, trốn tránh cũng không được tích sự gì cả! Cầm ly sữa còn bốc khói, Vy ngồi xuống ghế, đôi mắt đăm đăm nhìn vào đồ-kì-lạ anh để trên mặt bàn. Nó giống như một cí hộp nho nhỏ, có nút bấm, và bằng kim loại. Vy ngần ngừ cầm lên, và nhấn nút "Play”.
Âm thanh ồn ào của động cơ máy bay vang lên.
- Vy đau? - Giọng Erik.
- Vẫn chưa thấy đâu cả! - Lần này là Tưởng Kì
Có tiếng Erik thở dìa.
- Băng! Tôi gọi lần cuối! Băng!
Không có tiếng đáp lại.
- Nếu không đi, chúng ta sẽ không kịp mất! - Tiếng Duy Hoàng.
- Chúng ta, chưa thể đi!
- *Erik Sói Đêm*. – Tên anh được nhắc qua loa phóng thanh. Vy nhận ra giọng nói này. Là Hắc Thiên Kình.
- Sao vậy cậu Erik? - Khải Phong hỏi.
- Ôi chúa ơi! – Duy Hoàng.
- *Sao? Cậu chọn đi chứ! Một là cậu, hai là họ!*
Vy đánh hụt một nhịp thở. Co biết mọi chuyện diễn ra như thế nào, cô biết "họ” là ai, trước mắt cô, mọi thứ hiện về, không thiếu một chi tiết... Và, lần này âm thanh đã được bật lên. Vy nghe thấy tiếng thở chẩm ãi của anh, cô nghe thấy sự rối bờ của anh...
- Erik! Cậu cứ đi đi! Đi càng xa càng tốt!
Vy giật mình. Là giọng của bố cô. Vy vội đưa tay bịt lấy miệng. Nước mắt cô bất giác tuôn rơi. Là bố, là bố cô...
- Làm ơn, hãy nghe tôi nói! Đừng chần chừ gì cả mà cứ đi đi! Hãy chăm sóc Vy thật tốt! Còn nữa, đừng vì chúng tôi mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu! Nói với Vy, chúng tôi yêu nó nhiều lắm...
- *Câm ngay!*
- Làm ơn! Làm ơn! Đừng để chúng tôi chết dưới tay Hắc Thiên Kình! Làm ơn...
- Cố lên! Đi đi!
- không... Tôi không thể... Tôi không thể làm được... - Giọng anh nghẹn lại, đắng nghét...
- *Các người im đi! Cậu Erik? Sao vậy?*
- Làm ơn! Hãy nghe chúng tôi! Làm ơn...
- Tôi thật sự không thể...
Có tiếng va chạm vang lên.
- Đừng! – Erik thốt lên đầy xót xa. Nhưng có lẽ không kịp.
- Làm ơn... - Giọng mẹ Vy yếu ớt vang lên.
- Tôi sẽ chăm sóc Vy, thật tốt!
Kết thúc mọi thứ, là 2 tiếng súng vang lên...
Vy vội đưa tay tắt máy ghi âm. Mọi thứ là quá đủ, quá đủ để hiểu rõ về anh, về con tim anh... Vy đã trách lầm anh rồi, cô đã trách lầm anh... Sự chịu đnựg của anh, Vy thật không dám nghĩ tới...
Phải, bố mẹ cô đã mất, nên dù có thế nào cũng không thể sống lại.
Và người thân bên cô, cô nghĩ ngay tới Erik...
Vy lao ra khỏi phòng. Cô muốn ôm lấy anh, ngay lúc này.
***
7h30 sáng.
Căn phòng sang trọng vang lên tiếng dao nĩa lách cách. Erik thong thả cắt một miếng Bít-tết. Khuôn mặt anh không biếu lộ cảm xúc gì. Ngồi quanh chiếc bàn còn có Ngũ Vệ. Nhưng tất cả im lặng và không ai nói một tiếng gì... Kể cả Trony...
Bất ngờ, Erik cất lời trước:
- Vy đâu? - Tiếng anh vang lên sắc lạnh, đập vào tường hoa và vọng lại.
- Không phải... Vy xuống tìm cậu sao? - Chị Băng ngừng ăn, ngạc nhiên. – Tôi qua tôi không ngủ được, đang định ra ngoài sảnh đi dạo... Ngang qua phòng Vy thấy Vy đặt chiếc máy gì đó xuống bàn,còn chạy ra nữa... Vy còn... Vy còn...
- Vy còn làm sao?
- Hình như còn khóc và ... và ... gọi tên cậu hay sao ...
Erik đặt bộ dao nĩa xuống.
- Mấy giờ?
- Hình như là... lúc 4h15 tối qua...
Erik đưa mắt nhìn Tưởng Kì. Kì nhanh chống ấm máy gọi phòng quản lý.
- Tôi biết rồi, vậy nhé!
Kì nhìn Erik, có gì hơi chững lại...
- Sao?
- Người ta nói... Nói tối qua... Tôi qua Lami đã đưa Vy đi, bảo là chính Erik nhờ đưa Vy đi... Vì là Lami nên họ không dám cản...
Erik lập tức đứng dậy. Anh túm lấy cái áo khoác đang vắt trên ghế, hất qua vai.
Anh hiểu Lami đang nghĩ gì.
Anh cất bước, vội vã...
Chị Băng cũng đứng dậy theo. Chị cũng vội đi luôn.
- Sao vậy? - Khải Phong hỏi chị. - Chỉ là Lami thôi mà!
- Cậu tưởng mọi chuyện chỉ đơn giản như bình thường thôi sao? Cậu nên nhớ là Lami đã bị Erik bỏ rơi ngay trong tiệc cưới của cô ấy, vì Vy.
Cái dĩa trên tay Phong rơi xuống "Keeng”.
- Đàn bà ghen... – Anh lẩm bẩm. – Không xong rồi....
Tất cả đứng dậy và đi ra ngoài. 5 chiếc xe biển số màu lại lao vù vù ngoài đường phố Hồng Kong, cầm đầu là chiếc BMW với biển số xe chỉ một màu đen...
Vy giật mình tỉnh dậy. Cô bị trói chặt, và đang nằm trong chiếc Audi A8 của Lami. Đôi mắt Lami gằn lên những vệt đỏ dữ dội...
Không xong rồi!
- Ác quỷ... Anh là ác quỷ... Anh thật sự là một con quỷ! Đồ ác quỷ... Ác nhân... Anh là một con ma giết người! Một con quỷ!
Anh sững sờ... Anh không biết nói gì... Mọi thứ chết lặng. Cánh tay anh vẫn tong tong nhỏ máu xuống sàn máy bay... Nhưng nó không đau bằng tima nhưng. Hoàn toàn không bằng! Anh khẽ, thật khẽ, thật khẽ, ôm Vy vào lòng. Mặc Vy giẫy giụa, khóc lóc, mặc Vy đang chối bỏ, đang đẩy anh ra, anh vẫn ôm cô vào lòng, với tất cả tình yêu anh dành cho cô, với tất cả trái tim anh dành cho cô. Vy không ngớt la mắng, chửi rủa anh, cho đến khi nước mắt của anh rơi xuống trán cô. Nóng! Và bàn tay cô lỡ chạm phải vết thương của anh, đau đến mức anh pải cắn răng, vẫn thốt lên "Á!”.
Cô giật mình. Cô nhận ra... Cô nhận ra... Cô thôi giẫm đạp, thôi gào thét. Cô khóc, cùng anh...
***
Cánh tay anh hiện ra, cuồn cuộn cơ bắp, mãnh mẽ rắn chắc, và, máu...
Tưởng Kì hỏi anh có cần thuốc mê không. Nhưng anh lắc đầu. Anh nằm yên trên chiếc giường, nắm chặt tay Vy.
- Sẽ đau lắm, sao a không dùng thuốc mê?
Vy hỏi anh, ánh mắt đau đớn, xót xa đong đầy.
- Tôi không muốn, khi tỉnh dậy, lại không thấy em đâu nữa. với cả, em là thuốc mê của cả cuộc đời tôi rồi!
Đôi môi khô khốc của anh bật ra một nụ cười. Vy bất giác cười theo. Cô nắm tay anh, thật chặt, như truyền cho anh tất cả sức mạnh mà cô có, để anh có thể mỉm cười, để mọi thứ không trở nên quá đau đớn...
Chiếc gắp của tưởng Kì lách cách kêu. Môi Vy mím chặt. Khải Phong dù đang ngồi buồng lái cũng không yên, chốc chốc lại qyau xuống nhìn. Chị Băng và Mẫn Phương nhìn từ phía sau, cổ họng đắng nghét. Duy Hoàng thẫn thờ, anh đứng tựa cửa máy bay, để gió ào vào mái tóc mình và châm thuốc hút...
Vy tưởng như có lúc khuon mặt Erik tái đi, hơi thở của anh lặng đi như không thấy nữa, và đôi môi anh càng thêm bật máu khi tiếng Tưởng Kì lách cách ngày một to hơn. Vy khóc. Nước mắt trào ra từ tim cô, lăn qua gò má cô, chạm vào tay anh... Anh giật mình mở mắt, mỉm cười.
Giây phút ấy, Vy nhận ra, dù cho anh có như thế nào đi nữa, dù cho anh có vừa làm gì đi nữa, thì số phận của cô cũng đã buộc chặt vào anh, trái tim của cô cũng không thể thoát khỏi trái tim anh.. Dù cô có căm thù anh đến bao nhiêu, nhưng cô sẽ không bao giwof ngừng yêu anh, không bao giờ!
Cô muốn chịu đau thay cho anh.
“Tách”.
Tiếng kim loại rơi xuống khay làm Vy bừng tỉnh. Cô hoảng sợ. Đó là viên đạn C-842, loại đạn găm đau đớn nhất... Dau khi bắn ra, viên đạn sẽ tự động bung ra những mảnh gai nhỏ, biến chính nó thành một quả cầu gai, tươm máu, đau đớn, thậm chí vào đến tận tuỷ sống...
Làm sao anh có thể chịu được, mà kéo cô lên, mà ôm cô, mà giữ chặt cô, và nắm lấy tay cô như vậy?
Tưởng Kì cố không cho anh nhìn thấy viên đạn, nhưng có lẽ anh biết. Cái đau của nó, rất đặc trưng.
Máy bay tiến về Hồng Kông, Trung Quốc.
***
Dù đau như thế, nhưng Erik vẫn không dời Vy dù chỉ một bước. Đến tận lúc cô ngủ, anh vẫn đang ôm cô trong vòng tay mình. Trony đón họ ở sân bay. Trony không biết toàn bộ kế hoạch, vì Erik muốn chừa lại một đường lùi cho kế hoạch chết chóc này.
Một sòng bài chào đón họ. Chiếc máy bay trong nháy mắt đã được cho nổ tung, phi tang mọi dấu vết.
Trony chọn một phòng riêng, tiện nghi và đẹp đẽ. Nhưng cái quan trọng, là nó cách li và kín đáo.
- Thiếu gia đây đã giỏi tự quyết định như vậy, thì còn tới đây gặp Long mỗ làm chi!? – Trony vẫn cay cú vì chỉ thông báo được một nửa kế hoạch.
- Đây không phải lúc trẻ con đâu! Kế hoạch bên này sao rồi?
- Ổn cả. Chúng ta thậm chí còn có cả tay trong.
Trony bonus thêm nụ cười rực nắng.
- OK. Vậy thì mọi người nghỉ gnowi đi, vất vả nhiều rồi. 3 ngày sau, kế hoạch sẽ tiếp tục.
Bất chợt, Mẫn Phương hỏi:
- Nhưng... Tại sao bọn họ lại biết được nơi bố mẹ Vy đang ở? Rõ ràng là họ đang nằm trong chương trình bảo vệ nhân chứng mà!
- Cái gì? Sao lại...? – Trony há mồm.
- Phải... - Chị Băng thở dài. - Họ bị đem ra, để uy hiếp Erik.
- Vậy cậu...? – Trony đưa mắt nhìn Erik, vẻ dò hỏi.
Erik thở hắt một hơi, đứng dậy:
- Đừng nói nữa, thay đạn súng đi!
Anh bỏ đi. Cái bỏ đi của anh, chỉ cần vậy thôi, đủ để Trony hiểu điều gì đã xảy ra. Trony thẫn thờ nhìn Khải Phong:
- Lúc đó, tồi tệ lắm sao?
Trony không trách Erik, vì anh biết, Erik chỉ ra tay khi nào không còn có sự lựa chọn nào khác..
- Lúc đó, quả thật... Chỉ có cách đó thôi... – Ánh mắt Khải Phong nhìn vào vô định. - Quả thực rất khó cho cậu ấy...
- Vy... sao rồi?
- Hiện tại thì không sao, có lẽ chỉ sốc thôi. Cậu Erik vừa đưa Vy vào ngủ rồi.
Bao trùm căn phòng là tiếng thở dài.
Duy Hoàng dựa lưng vào cửa sỏ, mẩu thuốc lá của anh lặng lẽ rơi...
*** Erik khép cửa phòng Vy. Cô vừa ngủ. Sau một hồi ngồi bên anh lặng yên không nói. Vy troè lên cửa sổ, ngồi co gối. Anh cầm chai rượu trên tay, lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế, không nói gì. Anh chỉ uống. Thỉnh thoảng lại nhìn cô. Chiếc áo trắng mỏng tang cô đang mặc chốc chốc lại bị gió lùa vào, thổi bung lên, trông Vy như một bóng ma yếu ớt giữa dòng đời xuôi ngược... Anh lo cho cô. Anh sợ cô sẽ lạnh. Nhưng anh biết, bây giờ chưa phải lúc...
Vy buồn ngủ. Cô leo xuống. Tháo tóc. Co không nhìn anh. Cô không đủ can đảm để nhìn anh nữa. Vy đi vào giường, nằm xuống vằ nhắm mắt lại. Cô để cho giấc ngủ tràn tới. Anh ngập ngừng. Anh bước tới. Anh ngồi bên giường cô, đắp chăn cho cô. Bóng người anh to lớn trùm lấy cô. Vy vội quay mặt đi. Một người đã hy sinh tính mạng để cứu cô, nhưng lại giết chết bố mẹ cô... Một người cô vô cùng yêu, một người cô sẽ vô cùng hận... Và, thế, cứ thế, nước mắt cô trào ra...
Anh biết. Ánh mắt anh hướng xuống, chìm lại. Anh muốn ôm cô, muốn ôm cô thật chặt, muốn hôn cô, muốn lau nước mắt cho cô...
Anh đứng bật dậy. Anh lạnh lùng đặt thứ gì đó xuongs chiếc bàn bên cạnh. Một tiếng "Cốp” vang lên. Anh lạnh lùng bước đi. Anh phải bước thật nhanh, thật nhanh, vì nếu ở lại, anh sẽ không chịu đựng được nữa...
“Rồi em sẽ hiểu”, anh nhủ thầm.
*** Vy giật mình tỉnh dậy. 4h sáng. Tiếng chuông điểm giờ vẫn còn ngân vang trong bầu không khí nặng nề u ám ấy. Và nước mắt Vy vẫn còn chưa khô. Nhưng cũng chẳng sao, cô cũng không muốn ngủ nữa, dù sao cũng chỉ toàn là ác mộng mà thôi... Vy cựa mình trằn trọc. Một cảm xúc khó tả quấn lấy cô. Sự hụt hẫng, sự đau đớn, sự lạ lẫm, sự khó tin... Càng không ngủ được, Vy càng nghĩ nhiều. Càng nghĩ nhiều, cô lại càng quấn mình trong vòng cảm xúc không thể gỡ bỏ...
Vy bước chân xuống giường. Cô đi vào bếp và lấy một ly sữa nóng. Sữa nóng sẽ giúp cô lấy lại tinh thần lúc này. Cô quyết định rồi, trốn tránh cũng không được tích sự gì cả! Cầm ly sữa còn bốc khói, Vy ngồi xuống ghế, đôi mắt đăm đăm nhìn vào đồ-kì-lạ anh để trên mặt bàn. Nó giống như một cí hộp nho nhỏ, có nút bấm, và bằng kim loại. Vy ngần ngừ cầm lên, và nhấn nút "Play”.
Âm thanh ồn ào của động cơ máy bay vang lên.
- Vy đau? - Giọng Erik.
- Vẫn chưa thấy đâu cả! - Lần này là Tưởng Kì
Có tiếng Erik thở dìa.
- Băng! Tôi gọi lần cuối! Băng!
Không có tiếng đáp lại.
- Nếu không đi, chúng ta sẽ không kịp mất! - Tiếng Duy Hoàng.
- Chúng ta, chưa thể đi!
- *Erik Sói Đêm*. – Tên anh được nhắc qua loa phóng thanh. Vy nhận ra giọng nói này. Là Hắc Thiên Kình.
- Sao vậy cậu Erik? - Khải Phong hỏi.
- Ôi chúa ơi! – Duy Hoàng.
- *Sao? Cậu chọn đi chứ! Một là cậu, hai là họ!*
Vy đánh hụt một nhịp thở. Co biết mọi chuyện diễn ra như thế nào, cô biết "họ” là ai, trước mắt cô, mọi thứ hiện về, không thiếu một chi tiết... Và, lần này âm thanh đã được bật lên. Vy nghe thấy tiếng thở chẩm ãi của anh, cô nghe thấy sự rối bờ của anh...
- Erik! Cậu cứ đi đi! Đi càng xa càng tốt!
Vy giật mình. Là giọng của bố cô. Vy vội đưa tay bịt lấy miệng. Nước mắt cô bất giác tuôn rơi. Là bố, là bố cô...
- Làm ơn, hãy nghe tôi nói! Đừng chần chừ gì cả mà cứ đi đi! Hãy chăm sóc Vy thật tốt! Còn nữa, đừng vì chúng tôi mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu! Nói với Vy, chúng tôi yêu nó nhiều lắm...
- *Câm ngay!*
- Làm ơn! Làm ơn! Đừng để chúng tôi chết dưới tay Hắc Thiên Kình! Làm ơn...
- Cố lên! Đi đi!
- không... Tôi không thể... Tôi không thể làm được... - Giọng anh nghẹn lại, đắng nghét...
- *Các người im đi! Cậu Erik? Sao vậy?*
- Làm ơn! Hãy nghe chúng tôi! Làm ơn...
- Tôi thật sự không thể...
Có tiếng va chạm vang lên.
- Đừng! – Erik thốt lên đầy xót xa. Nhưng có lẽ không kịp.
- Làm ơn... - Giọng mẹ Vy yếu ớt vang lên.
- Tôi sẽ chăm sóc Vy, thật tốt!
Kết thúc mọi thứ, là 2 tiếng súng vang lên...
Vy vội đưa tay tắt máy ghi âm. Mọi thứ là quá đủ, quá đủ để hiểu rõ về anh, về con tim anh... Vy đã trách lầm anh rồi, cô đã trách lầm anh... Sự chịu đnựg của anh, Vy thật không dám nghĩ tới...
Phải, bố mẹ cô đã mất, nên dù có thế nào cũng không thể sống lại.
Và người thân bên cô, cô nghĩ ngay tới Erik...
Vy lao ra khỏi phòng. Cô muốn ôm lấy anh, ngay lúc này.
***
7h30 sáng.
Căn phòng sang trọng vang lên tiếng dao nĩa lách cách. Erik thong thả cắt một miếng Bít-tết. Khuôn mặt anh không biếu lộ cảm xúc gì. Ngồi quanh chiếc bàn còn có Ngũ Vệ. Nhưng tất cả im lặng và không ai nói một tiếng gì... Kể cả Trony...
Bất ngờ, Erik cất lời trước:
- Vy đâu? - Tiếng anh vang lên sắc lạnh, đập vào tường hoa và vọng lại.
- Không phải... Vy xuống tìm cậu sao? - Chị Băng ngừng ăn, ngạc nhiên. – Tôi qua tôi không ngủ được, đang định ra ngoài sảnh đi dạo... Ngang qua phòng Vy thấy Vy đặt chiếc máy gì đó xuống bàn,còn chạy ra nữa... Vy còn... Vy còn...
- Vy còn làm sao?
- Hình như còn khóc và ... và ... gọi tên cậu hay sao ...
Erik đặt bộ dao nĩa xuống.
- Mấy giờ?
- Hình như là... lúc 4h15 tối qua...
Erik đưa mắt nhìn Tưởng Kì. Kì nhanh chống ấm máy gọi phòng quản lý.
- Tôi biết rồi, vậy nhé!
Kì nhìn Erik, có gì hơi chững lại...
- Sao?
- Người ta nói... Nói tối qua... Tôi qua Lami đã đưa Vy đi, bảo là chính Erik nhờ đưa Vy đi... Vì là Lami nên họ không dám cản...
Erik lập tức đứng dậy. Anh túm lấy cái áo khoác đang vắt trên ghế, hất qua vai.
Anh hiểu Lami đang nghĩ gì.
Anh cất bước, vội vã...
Chị Băng cũng đứng dậy theo. Chị cũng vội đi luôn.
- Sao vậy? - Khải Phong hỏi chị. - Chỉ là Lami thôi mà!
- Cậu tưởng mọi chuyện chỉ đơn giản như bình thường thôi sao? Cậu nên nhớ là Lami đã bị Erik bỏ rơi ngay trong tiệc cưới của cô ấy, vì Vy.
Cái dĩa trên tay Phong rơi xuống "Keeng”.
- Đàn bà ghen... – Anh lẩm bẩm. – Không xong rồi....
Tất cả đứng dậy và đi ra ngoài. 5 chiếc xe biển số màu lại lao vù vù ngoài đường phố Hồng Kong, cầm đầu là chiếc BMW với biển số xe chỉ một màu đen...
Vy giật mình tỉnh dậy. Cô bị trói chặt, và đang nằm trong chiếc Audi A8 của Lami. Đôi mắt Lami gằn lên những vệt đỏ dữ dội...
Không xong rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.