Tôi Thật Sự Không Muốn Cướp Nam Chính
Chương 4: Sung Sướng Rồi Thì Bỏ Chạy
Mạn Thiên Đô Thị Tiểu Tinh Tinh
24/10/2022
Thẩm Ngộ Thành nhìn Mục Tinh Thần đang nheo mắt phượng vẻ mặt tràn ngập yêu thương, khóe môi nở nụ cười, đôi môi mỏng đến gần lỗ tai ướt sũng vừa bị hắn liếm, phát ra thanh âm trầm thấp gợi cảm, "Cục cưng, theo anh một năm, trong năm nay em muốn cái gì anh đều cho hết”.
Đợi một lát không đợi được câu trả lời, bên tai chỉ vang lên tiếng hừ hừ ngọt ngào kia, thân thể dưới lòng bàn tay, phản ứng ngây ngô lại mẫn cảm, Thẩm Ngộ Thành ngậm lấy vành tai của Mục Tinh Thần mà mút, hàm răng khẽ cắn vài cái ở phần dái tai, đầu lưỡi theo vành tai liếm lên trên, nghe tiếng thở gấp gáp càng ngày càng dồn dập kia, lại cảm giác trái tim mình phảng phất như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, sung sướng đến tê dại.
Hắn chưa từng lấy lòng người khác như vậy, giờ phút này lại rất muốn cho người trong ngực thoải mái hơn. Chờ khi phản ứng lại, đã liếm ướt toàn bộ lỗ tai của con cừu nhỏ, đầu lưỡi cũng đang mô phỏng động tác ra vào kích thích cừu non.
Nụ hôn đầu tiên của Mục Tinh Thần đều bị Thẩm Ngộ Thành cướp đi, đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, bị kích thích khiêu dâm như vậy, rất nhanh liền nổi lên phản ứng, xoay lưng ý đồ cự tuyệt, "Đừng, đừng liếm..."
Thẩm Ngộ Thành khẽ hít sâu một hơi, hạ thân bị cái mông mượt mà vểnh lên kia cọ xát càng cứng rắn hơn, hắn khom lưng đem người đặt ở ghế sau, bàn tay ấm áp chạm vào quần lót, còn tay kia cầm lấy gậy thịt đã sớm nổi lên phản ứng, người trong ngực trong nháy mắt kêu lên, cong lưng, rõ ràng bị kích thích tàn nhẫn.
"A..."
Phản ứng ngây ngô cùng với tiếng rên rỉ mềm mại giống như tiếng mèo kêu làm hài lòng Thẩm Ngộ Thành, hắn hơi lui về phía sau, buông tha lỗ tai mẫn cảm của người trong ngực, bàn tay to đã có kỹ xảo an ủi dương vật trong lòng bàn tay, đôi mắt thâm trầm nhìn Mục Tinh Thần rơi vào tình dục khuôn mặt ửng hồng, khóe môi khẽ nhếch lên, "Cưng à, không nói lời nào chính là đồng ý ”.
Mục Tinh Thần làm sao còn đường nói chuyện, trong đầu đã nổ tung từng mảnh pháo hoa, thân thể hoàn toàn bị tình dục xa lạ chiếm giữ, không chỉ là bàn tay đang nắm lấy dương vật mang đến cho cậu khoái cảm cực mạnh, bàn tay không ngừng xoa nắn eo cũng đem cho cậu cảm giác cực kỳ thoải mái, thậm chí… còn có cảm giác sức nặng đè lên cơ thể khiến cậu yên tâm và dễ chịu.
Thoải mái đến mức đã quên mất mình đang ở đâu, chỉ muốn khom lưng hưởng thụ.
Thẩm Ngộ Thành thở dài một tiếng, môi dán vào cổ trắng trẻo mềm mại, lưu lại một vết tình yêu trên đó.Tiểu xử nam không thể kiên trì được lâu, rất nhanh đã xuất tinh lần đầu tiên vào tay anh, bắn ra trong nháy mắt, Mục Tinh Thần khom lưng ôm chặt lấy đầu Thẩm Ngộ Thành, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào đến cực điểm.
Cao trào kéo dài vài phút, Mục Tinh Thần chậm rãi từ trong tình dục tỉnh lại, ý thức quay lại hiện thực, cậu trừng mắt nhìn đầu vùi đầu trước ngực hắn, cảm thụ lòng bàn tay nóng bỏng cứng rắn, cả người đều giống như bị ném vào trong nham thạch nóng bỏng, trong nháy mắt từ đầu đến cuối thiêu đốt triệt để.
Cậu... Cư nhiên cùng nam chính công ở đây, ở trên xe này, chuyện gì vậy?!
Bàn tay mềm mại nhẵn nhụi của Mục Tinh Thần bao bọc lấy dương vật cứng rắn, Thẩm Ngộ Thành bị ôm cả khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, ngậm đầu vú hồng hào trước mắt vào hút mạnh một hơi.
"ư..." Mục Tinh Thần vừa mới phục hồi tinh thần lại nhịn không được lại là một tiếng rên rỉ dồn dập, sắc mặt đỏ bừng đưa tay đẩy cái đầu đang vừa hút vừa liếm núm vú của cậu, "Ngươi, ưm… nhả ra,.., ôi, buông ra!”
Lần này Thẩm Ngộ Thành buông ra như cậu mong muốn, một tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của cậu an ủi dục vọng của mình, một tay kia xoa nắn cặp mông tròn trịa, thở dốc nói, "Bé con, tay của em thật mềm”
Mục Tinh Thần xấu hổ hận không thể lập tức chui vào trong khe xe, tay bị thanh thịt nóng bỏng kia làm nóng, trong mắt lại ngập một tầng hơi nước, xoay lưng giãy dụa, "Buông ta ra! ”
Người đàn ông gắt gao đè chặt cậu phát ra một tiếng cười khẽ khàn khàn gợi cảm, "Sảng khoái xong thì không nhận nợ? ”
Mục Tinh Thần đầy nước mắt, nghiêng đầu không dám nhìn ánh mắt nguy hiểm mà nhiệt liệt của đàn ông, nhẫn nhục cắn môi dưới, run giọng nói: "Anh, anh đứng lên trước, tôi…, tôi.. đổi tư thế giúp anh ”
Thẩm Ngộ Thành thấy cậu khẩn trương cả người cứng ngắc, cũng không tiếp tục đùa giỡn, nắm tay cậu nhanh chóng lay động hai cái, liền lui ra ngồi ở trên ghế, tầm mắt dừng lại trên đôi môi hồng nhuận hơi sưng của cậu hai giây, rốt cuộc vẫn là tiểu xử nam, làm chuyện này không khỏi xấu hổ sắp khóc, thở dốc mở miệng, "Lại đây, lấy tay giúp ta. ”
Mục Tinh Thần ngồi dậy, khẩn trương gật đầu:" Được. ”
"Cạch" nhẹ một tiếng, Thẩm Ngộ Thành lập tức ý thức được không đúng, nhưng hắn ngồi cách cửa xe bên kia quá xa, chỉ có thể nhìn Mục Tinh Thần kinh hốt hoảng đầu cũng không quay lại mà cắm đầu chạy, hắn cúi đầu nhìn cây gậy thịt cứng rắn của mình, tức đến bật cười.
Lần thứ hai, tiểu tử kia sung sướng rồi bỏ chạy!.
Hắn nhìn dục vọng không tiêu tan được, khẽ chửi một tiếng, đóng cửa xe đưa tay an ủi, trong đầu hiện lên toàn bộ là tiếng rên rỉ cùng phản ứng ngây ngô khi tiểu tử kia cao trào, hô hấp bất tri bất giác lại nặng nề hơn rất nhiều.
Mục Tinh Thần hoảng hốt mở cửa xe ra mới phát giác đây là bãi đỗ xe ngầm, hoảng hốt chạy hai vòng mới tìm được lối ra, sau khi đi ra nghĩ đến vừa rồi mình bị Thẩm Ngộ Thành vừa hôn vừa liếm tay, còn bắn trong tay hắn, mặt đỏ rực nhỏ máu, trong quần lót cũng dính dính rất không thoải mái, cậu vội vàng kiểm tra quần áo, cũng may không bị dính vào.
Bắt xe về nhà, dọc theo đường đi bị tài xế đánh giá đứng ngồi không yên, đến trước cửa nhà mới cảm thấy an tâm một chút, lắp bắp hỏi, "Hệ thống ngươi có ở đây không? ”
"Ta ở đây."
"Ngươi, thấy rồi?"
"Không có đâu ~ hệ thống chúng ta nhìn thấy đều là màn hình, đừng lo lắng ~"
"Vậy, vậy hắn, tài xế của hắn thấy không?"
"Tài xế cũng đã sớm đi rồi ~"
Không ai nhìn thấy một màn hoang đường trong xe, Mục Tinh Thần hơi yên tâm một chút, nhưng vừa nghĩ đến mình với nhân vật chính công như vậy liền cả người không chịu nổi, vội vàng chạy về phòng tắm rửa thay quần áo, chú ý tới vết hôn rậm rạp trên cổ, trường học cũng không dám đi.
Bởi vì chuyện trên xe, cả ngày Mục Tinh Thần đều mặc áo len cổ cao, trốn ở trong chăn, không dám đi ra, giống như vừa đi ra sẽ bị người khác phát hiện mình cùng Thẩm Ngộ Thành hôn ôm, mình còn xuất ra ở trong tay hắn. Mãi đến bảy, tám giờ tối mới khá lên được tí, nhỏ giọng oán giận, "Nam chủ có phải có tật xấu hay không! Tại sao lại động tay động chân với người qua đường như tôi chứ! ”
Hệ thống thật đúng là suy nghĩ một chút, mới trả lời, "Có thể là bởi vì kí chủ quá đẹp mắt. ”
Mục Tinh Thần ngẩn ra, giơ tay sờ sờ mặt mình, nhất thời có chút uể oải. Hệ thống đã giải thích với hắn, nguyên bản người qua đường giáp chính là mặt người qua đường chân chính, nhưng bởi vì thân thể ngoài đời của hắn đã hỏa táng, muốn sống lại nhất định phải trùng tu thân thể, mà muốn trùng tu thân thể mà nói, hắn phải dùng thân thể của mình ở trong thế giới nhiệm vụ đóng vai người qua đường, điểm này không có cách nào thay đổi, trừ phi hắn không muốn sống lại.
Nhưng không sống lại rõ ràng là không thể.
"Vậy, vậy ngày mai tôi ăn mặc xấu một chút?"
Hệ thống không nói gì, thật sự là cảm thấy mỹ nhan thịnh thế của chủ mình, dù ăn mặc thế nào cũng không xấu xí được đâu, nhưng ngày hôm sau Mục Tinh Thần mặc quần áo cũ kỹ, còn cố ý đi tìm một bộ tóc giả xấu xí, hệ thống phát giác mình vẫn đánh giá thấp năng lực cải tạo của kí chủ.
Mục Tinh Thần đối với mình thật sự đủ ác, không thèm để ý hình tượng chút nào, xấu xí như thế nào. Trước khi chuẩn bị đi học, cậu đứng trước gương và đánh giá cao những gì mình đang mặc.
Người trong gương đội tóc giả lộn xộn, miệng nhét hai bông khiến hai gò bông trở nên tròn trịa, trên sống mũi cao thẳng đeo kính rất xấu xí, trên người mặc áo thun dính dầu mỡ cùng áo khoác màu sắc thâm trầm hiển lão, hạ thân là quần trong trang phục Trung Sơn. Mục Tinh Thần hơi gù lưng, rất hài lòng với chính mình hoàn toàn thay đổi trong gương.
Cũng không tin như vậy, cầm thú Thẩm Ngộ Thành còn có thể nhận ra!
Đợi một lát không đợi được câu trả lời, bên tai chỉ vang lên tiếng hừ hừ ngọt ngào kia, thân thể dưới lòng bàn tay, phản ứng ngây ngô lại mẫn cảm, Thẩm Ngộ Thành ngậm lấy vành tai của Mục Tinh Thần mà mút, hàm răng khẽ cắn vài cái ở phần dái tai, đầu lưỡi theo vành tai liếm lên trên, nghe tiếng thở gấp gáp càng ngày càng dồn dập kia, lại cảm giác trái tim mình phảng phất như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, sung sướng đến tê dại.
Hắn chưa từng lấy lòng người khác như vậy, giờ phút này lại rất muốn cho người trong ngực thoải mái hơn. Chờ khi phản ứng lại, đã liếm ướt toàn bộ lỗ tai của con cừu nhỏ, đầu lưỡi cũng đang mô phỏng động tác ra vào kích thích cừu non.
Nụ hôn đầu tiên của Mục Tinh Thần đều bị Thẩm Ngộ Thành cướp đi, đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, bị kích thích khiêu dâm như vậy, rất nhanh liền nổi lên phản ứng, xoay lưng ý đồ cự tuyệt, "Đừng, đừng liếm..."
Thẩm Ngộ Thành khẽ hít sâu một hơi, hạ thân bị cái mông mượt mà vểnh lên kia cọ xát càng cứng rắn hơn, hắn khom lưng đem người đặt ở ghế sau, bàn tay ấm áp chạm vào quần lót, còn tay kia cầm lấy gậy thịt đã sớm nổi lên phản ứng, người trong ngực trong nháy mắt kêu lên, cong lưng, rõ ràng bị kích thích tàn nhẫn.
"A..."
Phản ứng ngây ngô cùng với tiếng rên rỉ mềm mại giống như tiếng mèo kêu làm hài lòng Thẩm Ngộ Thành, hắn hơi lui về phía sau, buông tha lỗ tai mẫn cảm của người trong ngực, bàn tay to đã có kỹ xảo an ủi dương vật trong lòng bàn tay, đôi mắt thâm trầm nhìn Mục Tinh Thần rơi vào tình dục khuôn mặt ửng hồng, khóe môi khẽ nhếch lên, "Cưng à, không nói lời nào chính là đồng ý ”.
Mục Tinh Thần làm sao còn đường nói chuyện, trong đầu đã nổ tung từng mảnh pháo hoa, thân thể hoàn toàn bị tình dục xa lạ chiếm giữ, không chỉ là bàn tay đang nắm lấy dương vật mang đến cho cậu khoái cảm cực mạnh, bàn tay không ngừng xoa nắn eo cũng đem cho cậu cảm giác cực kỳ thoải mái, thậm chí… còn có cảm giác sức nặng đè lên cơ thể khiến cậu yên tâm và dễ chịu.
Thoải mái đến mức đã quên mất mình đang ở đâu, chỉ muốn khom lưng hưởng thụ.
Thẩm Ngộ Thành thở dài một tiếng, môi dán vào cổ trắng trẻo mềm mại, lưu lại một vết tình yêu trên đó.Tiểu xử nam không thể kiên trì được lâu, rất nhanh đã xuất tinh lần đầu tiên vào tay anh, bắn ra trong nháy mắt, Mục Tinh Thần khom lưng ôm chặt lấy đầu Thẩm Ngộ Thành, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào đến cực điểm.
Cao trào kéo dài vài phút, Mục Tinh Thần chậm rãi từ trong tình dục tỉnh lại, ý thức quay lại hiện thực, cậu trừng mắt nhìn đầu vùi đầu trước ngực hắn, cảm thụ lòng bàn tay nóng bỏng cứng rắn, cả người đều giống như bị ném vào trong nham thạch nóng bỏng, trong nháy mắt từ đầu đến cuối thiêu đốt triệt để.
Cậu... Cư nhiên cùng nam chính công ở đây, ở trên xe này, chuyện gì vậy?!
Bàn tay mềm mại nhẵn nhụi của Mục Tinh Thần bao bọc lấy dương vật cứng rắn, Thẩm Ngộ Thành bị ôm cả khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, ngậm đầu vú hồng hào trước mắt vào hút mạnh một hơi.
"ư..." Mục Tinh Thần vừa mới phục hồi tinh thần lại nhịn không được lại là một tiếng rên rỉ dồn dập, sắc mặt đỏ bừng đưa tay đẩy cái đầu đang vừa hút vừa liếm núm vú của cậu, "Ngươi, ưm… nhả ra,.., ôi, buông ra!”
Lần này Thẩm Ngộ Thành buông ra như cậu mong muốn, một tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của cậu an ủi dục vọng của mình, một tay kia xoa nắn cặp mông tròn trịa, thở dốc nói, "Bé con, tay của em thật mềm”
Mục Tinh Thần xấu hổ hận không thể lập tức chui vào trong khe xe, tay bị thanh thịt nóng bỏng kia làm nóng, trong mắt lại ngập một tầng hơi nước, xoay lưng giãy dụa, "Buông ta ra! ”
Người đàn ông gắt gao đè chặt cậu phát ra một tiếng cười khẽ khàn khàn gợi cảm, "Sảng khoái xong thì không nhận nợ? ”
Mục Tinh Thần đầy nước mắt, nghiêng đầu không dám nhìn ánh mắt nguy hiểm mà nhiệt liệt của đàn ông, nhẫn nhục cắn môi dưới, run giọng nói: "Anh, anh đứng lên trước, tôi…, tôi.. đổi tư thế giúp anh ”
Thẩm Ngộ Thành thấy cậu khẩn trương cả người cứng ngắc, cũng không tiếp tục đùa giỡn, nắm tay cậu nhanh chóng lay động hai cái, liền lui ra ngồi ở trên ghế, tầm mắt dừng lại trên đôi môi hồng nhuận hơi sưng của cậu hai giây, rốt cuộc vẫn là tiểu xử nam, làm chuyện này không khỏi xấu hổ sắp khóc, thở dốc mở miệng, "Lại đây, lấy tay giúp ta. ”
Mục Tinh Thần ngồi dậy, khẩn trương gật đầu:" Được. ”
"Cạch" nhẹ một tiếng, Thẩm Ngộ Thành lập tức ý thức được không đúng, nhưng hắn ngồi cách cửa xe bên kia quá xa, chỉ có thể nhìn Mục Tinh Thần kinh hốt hoảng đầu cũng không quay lại mà cắm đầu chạy, hắn cúi đầu nhìn cây gậy thịt cứng rắn của mình, tức đến bật cười.
Lần thứ hai, tiểu tử kia sung sướng rồi bỏ chạy!.
Hắn nhìn dục vọng không tiêu tan được, khẽ chửi một tiếng, đóng cửa xe đưa tay an ủi, trong đầu hiện lên toàn bộ là tiếng rên rỉ cùng phản ứng ngây ngô khi tiểu tử kia cao trào, hô hấp bất tri bất giác lại nặng nề hơn rất nhiều.
Mục Tinh Thần hoảng hốt mở cửa xe ra mới phát giác đây là bãi đỗ xe ngầm, hoảng hốt chạy hai vòng mới tìm được lối ra, sau khi đi ra nghĩ đến vừa rồi mình bị Thẩm Ngộ Thành vừa hôn vừa liếm tay, còn bắn trong tay hắn, mặt đỏ rực nhỏ máu, trong quần lót cũng dính dính rất không thoải mái, cậu vội vàng kiểm tra quần áo, cũng may không bị dính vào.
Bắt xe về nhà, dọc theo đường đi bị tài xế đánh giá đứng ngồi không yên, đến trước cửa nhà mới cảm thấy an tâm một chút, lắp bắp hỏi, "Hệ thống ngươi có ở đây không? ”
"Ta ở đây."
"Ngươi, thấy rồi?"
"Không có đâu ~ hệ thống chúng ta nhìn thấy đều là màn hình, đừng lo lắng ~"
"Vậy, vậy hắn, tài xế của hắn thấy không?"
"Tài xế cũng đã sớm đi rồi ~"
Không ai nhìn thấy một màn hoang đường trong xe, Mục Tinh Thần hơi yên tâm một chút, nhưng vừa nghĩ đến mình với nhân vật chính công như vậy liền cả người không chịu nổi, vội vàng chạy về phòng tắm rửa thay quần áo, chú ý tới vết hôn rậm rạp trên cổ, trường học cũng không dám đi.
Bởi vì chuyện trên xe, cả ngày Mục Tinh Thần đều mặc áo len cổ cao, trốn ở trong chăn, không dám đi ra, giống như vừa đi ra sẽ bị người khác phát hiện mình cùng Thẩm Ngộ Thành hôn ôm, mình còn xuất ra ở trong tay hắn. Mãi đến bảy, tám giờ tối mới khá lên được tí, nhỏ giọng oán giận, "Nam chủ có phải có tật xấu hay không! Tại sao lại động tay động chân với người qua đường như tôi chứ! ”
Hệ thống thật đúng là suy nghĩ một chút, mới trả lời, "Có thể là bởi vì kí chủ quá đẹp mắt. ”
Mục Tinh Thần ngẩn ra, giơ tay sờ sờ mặt mình, nhất thời có chút uể oải. Hệ thống đã giải thích với hắn, nguyên bản người qua đường giáp chính là mặt người qua đường chân chính, nhưng bởi vì thân thể ngoài đời của hắn đã hỏa táng, muốn sống lại nhất định phải trùng tu thân thể, mà muốn trùng tu thân thể mà nói, hắn phải dùng thân thể của mình ở trong thế giới nhiệm vụ đóng vai người qua đường, điểm này không có cách nào thay đổi, trừ phi hắn không muốn sống lại.
Nhưng không sống lại rõ ràng là không thể.
"Vậy, vậy ngày mai tôi ăn mặc xấu một chút?"
Hệ thống không nói gì, thật sự là cảm thấy mỹ nhan thịnh thế của chủ mình, dù ăn mặc thế nào cũng không xấu xí được đâu, nhưng ngày hôm sau Mục Tinh Thần mặc quần áo cũ kỹ, còn cố ý đi tìm một bộ tóc giả xấu xí, hệ thống phát giác mình vẫn đánh giá thấp năng lực cải tạo của kí chủ.
Mục Tinh Thần đối với mình thật sự đủ ác, không thèm để ý hình tượng chút nào, xấu xí như thế nào. Trước khi chuẩn bị đi học, cậu đứng trước gương và đánh giá cao những gì mình đang mặc.
Người trong gương đội tóc giả lộn xộn, miệng nhét hai bông khiến hai gò bông trở nên tròn trịa, trên sống mũi cao thẳng đeo kính rất xấu xí, trên người mặc áo thun dính dầu mỡ cùng áo khoác màu sắc thâm trầm hiển lão, hạ thân là quần trong trang phục Trung Sơn. Mục Tinh Thần hơi gù lưng, rất hài lòng với chính mình hoàn toàn thay đổi trong gương.
Cũng không tin như vậy, cầm thú Thẩm Ngộ Thành còn có thể nhận ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.