Tôi Thu Thập 2 Tỷ Vật Tư Âm Thầm Sống Sót
Chương 37
A Thụ tn
17/05/2024
Lai Phúc nằm sấp ở cửa nhà vệ sinh đã đóng, hai chân cào cào vào cửa, đợi một lúc mà Thẩm Tầm vẫn không ra, nó liền nằm im ở cửa chờ.
Vừa đắp mặt nạ vừa ngâm mình, tắm xong Thẩm Tầm sấy khô tóc, vứt quần áo ướt đẫm mồ hôi vào máy giặt tự động.
Lai Phúc chạy quanh Thẩm Tầm kêu loạn xạ, bám vào ống quần cô muốn trèo lên, Thẩm Tầm kẹp nó vào nách, Lai Phúc quay đầu liếm cổ cô.
Lấy trà sữa và đồ nướng từ trong không gian ra, đá trong trà sữa vẫn giữ nguyên như cũ, đồ nướng cũng tỏa ra mùi cay nồng, Lai Phúc vẫy đuôi nhảy lên ghế sofa, hai mắt nhìn chằm chằm vào đồ nướng.
"Của mày ở đây," Thẩm Tầm trộn xương và cá khô với đồ hộp, thêm hai quả trứng vào bát của Lai Phúc.
Ăn xong, nó vẫn nhìn chằm chằm vào đồ nướng trên tay Thẩm Tầm, Thẩm Tầm rút khăn giấy lau nước dãi sắp nhỏ xuống của nó: "Cho mày."
Lai Phúc vẫy đuôi ăn, kết quả vừa ăn vào đã phun ra, vội vàng chạy đến bên bát nước uống ừng ực.
"Ha ha ha, ai bảo mày thèm," Thẩm Tầm nhìn dáng vẻ cay đến ngã gục của nó, lấy một viên đá nhỏ từ trong không gian ra: "Mau, lại đây."
Lai Phúc liếm đá nhỏ từng chút một, vị cay trên lưỡi mới giảm bớt.
Tin nhắn WeChat liên tục vang lên, Thẩm Tầm đặt trà sữa xuống mở điện thoại, là nhóm chủ nhà Thiên Phủ.
601 tòa A: Mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ đi.
202 tòa E: Nhìn thấy từ lâu rồi, càng ngày càng đen.
1101 tòa B: Toàn làm quá lên, dù có mưa thì cũng không mưa lâu đâu.
1602 tòa D: Mong là mưa to hơn nữa, tốt nhất là mưa đến mức không thể ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi.
……
Mọi người nói đủ thứ, Thẩm Tầm bật chế độ không làm phiền, ngồi yên trên bệ cửa sổ, Lai Phúc chui vào lòng Thẩm Tầm, cùng cô ngắm cảnh bên ngoài.
Thời gian trôi qua từng chút một, nhưng Thẩm Tầm vẫn căng thẳng, dường như cảm nhận được sự căng thẳng của cô, Lai Phúc áp sát thân thể nhỏ bé của mình vào cô.
Bốn giờ chiều, những hạt mưa to như hạt đậu xuất hiện trên kính, mưa bắt đầu rồi.
Thẩm Tầm đứng dậy khỏi bệ cửa sổ, đóng cửa sổ nhà vệ sinh, lại kiểm tra xem cửa sổ của các phòng khác đã đóng chặt chưa, may mà đã lắp kính cách âm trước, tiếng mưa rơi trên kính nhỏ đến mức không nghe thấy.
Mưa càng lúc càng to, những hạt mưa dày đặc đã lớn đến mức khiến người đi đường không mở mắt ra được, cần gạt nước cũng không còn tác dụng, trên đường truyền đến tiếng va chạm của ô tô, tiếng còi xe và tiếng chửi bới của tài xế.
Thẩm Tầm cầm ống nhòm nhìn xuống, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ vài bóng người đang cùng chạy trong mưa bão.
Mưa lớn liên tục trong hai giờ, không những không ngừng mà còn lớn hơn, cảnh tượng hùng vĩ như nước lũ đổ về.
Chuẩn bị xong cơm cho Lai Phúc, Thẩm Tầm hái trong không gian vài quả ớt, cà chua và một miếng thịt bò, gia vị đã chuẩn bị xong, Thẩm Tầm mở điện thoại.
"Cơm bò kho, cơm bò kho, tìm thấy rồi," Thẩm Tầm đặt máy tính bảng sang một bên, làm theo các bước hướng dẫn ở trên, rất nhanh đã làm xong, tuy cháy khét nhưng vẫn có thể ăn được.
Do lần đầu nấu ăn nên chưa thành thạo, nhưng ít nhất thì cũng đã nấu chín, hương vị thì kém xa, nhưng may là Lai Phúc vẫn rất thích, cô ăn một nửa, Lai Phúc ăn một nửa.
Có rất nhiều đồ ăn trong không gian, nếu tiết kiệm thì có thể ăn được sáu bảy năm, cô không tin là trong sáu bảy năm không thể tự bồi dưỡng bản thân thành đầu bếp.
Ăn xong, một lớn một nhỏ nằm trên ghế sofa, Thẩm Tầm hái trong không gian một ít trái cây, đặt vào đĩa sứ của Lai Phúc một ít, mở một bộ phim cổ trang để giết thời gian.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Vừa đắp mặt nạ vừa ngâm mình, tắm xong Thẩm Tầm sấy khô tóc, vứt quần áo ướt đẫm mồ hôi vào máy giặt tự động.
Lai Phúc chạy quanh Thẩm Tầm kêu loạn xạ, bám vào ống quần cô muốn trèo lên, Thẩm Tầm kẹp nó vào nách, Lai Phúc quay đầu liếm cổ cô.
Lấy trà sữa và đồ nướng từ trong không gian ra, đá trong trà sữa vẫn giữ nguyên như cũ, đồ nướng cũng tỏa ra mùi cay nồng, Lai Phúc vẫy đuôi nhảy lên ghế sofa, hai mắt nhìn chằm chằm vào đồ nướng.
"Của mày ở đây," Thẩm Tầm trộn xương và cá khô với đồ hộp, thêm hai quả trứng vào bát của Lai Phúc.
Ăn xong, nó vẫn nhìn chằm chằm vào đồ nướng trên tay Thẩm Tầm, Thẩm Tầm rút khăn giấy lau nước dãi sắp nhỏ xuống của nó: "Cho mày."
Lai Phúc vẫy đuôi ăn, kết quả vừa ăn vào đã phun ra, vội vàng chạy đến bên bát nước uống ừng ực.
"Ha ha ha, ai bảo mày thèm," Thẩm Tầm nhìn dáng vẻ cay đến ngã gục của nó, lấy một viên đá nhỏ từ trong không gian ra: "Mau, lại đây."
Lai Phúc liếm đá nhỏ từng chút một, vị cay trên lưỡi mới giảm bớt.
Tin nhắn WeChat liên tục vang lên, Thẩm Tầm đặt trà sữa xuống mở điện thoại, là nhóm chủ nhà Thiên Phủ.
601 tòa A: Mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ đi.
202 tòa E: Nhìn thấy từ lâu rồi, càng ngày càng đen.
1101 tòa B: Toàn làm quá lên, dù có mưa thì cũng không mưa lâu đâu.
1602 tòa D: Mong là mưa to hơn nữa, tốt nhất là mưa đến mức không thể ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi.
……
Mọi người nói đủ thứ, Thẩm Tầm bật chế độ không làm phiền, ngồi yên trên bệ cửa sổ, Lai Phúc chui vào lòng Thẩm Tầm, cùng cô ngắm cảnh bên ngoài.
Thời gian trôi qua từng chút một, nhưng Thẩm Tầm vẫn căng thẳng, dường như cảm nhận được sự căng thẳng của cô, Lai Phúc áp sát thân thể nhỏ bé của mình vào cô.
Bốn giờ chiều, những hạt mưa to như hạt đậu xuất hiện trên kính, mưa bắt đầu rồi.
Thẩm Tầm đứng dậy khỏi bệ cửa sổ, đóng cửa sổ nhà vệ sinh, lại kiểm tra xem cửa sổ của các phòng khác đã đóng chặt chưa, may mà đã lắp kính cách âm trước, tiếng mưa rơi trên kính nhỏ đến mức không nghe thấy.
Mưa càng lúc càng to, những hạt mưa dày đặc đã lớn đến mức khiến người đi đường không mở mắt ra được, cần gạt nước cũng không còn tác dụng, trên đường truyền đến tiếng va chạm của ô tô, tiếng còi xe và tiếng chửi bới của tài xế.
Thẩm Tầm cầm ống nhòm nhìn xuống, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ vài bóng người đang cùng chạy trong mưa bão.
Mưa lớn liên tục trong hai giờ, không những không ngừng mà còn lớn hơn, cảnh tượng hùng vĩ như nước lũ đổ về.
Chuẩn bị xong cơm cho Lai Phúc, Thẩm Tầm hái trong không gian vài quả ớt, cà chua và một miếng thịt bò, gia vị đã chuẩn bị xong, Thẩm Tầm mở điện thoại.
"Cơm bò kho, cơm bò kho, tìm thấy rồi," Thẩm Tầm đặt máy tính bảng sang một bên, làm theo các bước hướng dẫn ở trên, rất nhanh đã làm xong, tuy cháy khét nhưng vẫn có thể ăn được.
Do lần đầu nấu ăn nên chưa thành thạo, nhưng ít nhất thì cũng đã nấu chín, hương vị thì kém xa, nhưng may là Lai Phúc vẫn rất thích, cô ăn một nửa, Lai Phúc ăn một nửa.
Có rất nhiều đồ ăn trong không gian, nếu tiết kiệm thì có thể ăn được sáu bảy năm, cô không tin là trong sáu bảy năm không thể tự bồi dưỡng bản thân thành đầu bếp.
Ăn xong, một lớn một nhỏ nằm trên ghế sofa, Thẩm Tầm hái trong không gian một ít trái cây, đặt vào đĩa sứ của Lai Phúc một ít, mở một bộ phim cổ trang để giết thời gian.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.