Chương 31: Binh bất chiến tắc nguy
Hà Tả
05/03/2017
(*) Binh không muốn đánh thì nguy hiểm
Thiên Vũ chân nhân nghe Lâm Phiền giới thiệu, nhìn tàn cuộc trên bàn, Tông chủ và môn đều chơi gian, cũng tốt, nàng vẫn luôn lo lắng nếu xảy ra đại chiến lần nữa, với quỷ kế của tà nhân, chính đạo cổ hủ sẽ chịu nhiều thiệt thòi, có vài đệ tử giảo hoạt như vậy cũng không phải chuyện xấu. Nàng tin rằng Tông chủ có chừng mực, biết phải dạy dỗ Lâm Phiền như thế nào, cái gì là âm hiểm, cái gì là trí. Thiên Vũ chân nhân hỏi:
- Lâm Phiền, ngươi thấy thế nào?
Lâm Phiền trả lời:
- Tây Môn Soái túy ông ý không tại rượu.
- Ồ?
Thiên Vũ chân nhân cười hỏi:
- Làm sao thấy được?
- Tây Môn Soái là ai? Ma giáo là loại người như thế nào? Ở Tây châu là địa bàn của ma giáo, Khấp Huyết kiếm của Tây Môn Soái không bị ma giáo lấy đi, ngược lại bị Tử Đồng môn trộm thì hiển nhiên là nói dối.
Lâm Phiền nói:
- Thế nhưng Bách Nhãn ma quân chắc chắn có thứ Tây Môn Soái muốn, nguyên nhân hắn nói dối ta, ta nghĩ thứ này có lẽ Vân Thanh môn hoặc là ta cũng cần.
- Không thể ngờ Chính Nhất Tông cũng có một đệ tử thông minh như vậy.
Thiên Vũ chân nhân gật đầu nói:
- Không sai, ta nghĩ Tây Môn Soái chính là nhằm vào trọng bảo của Tử Đồng môn: Lôi Vân Hổ Phách. Bạch Mục vốn là đệ tử tinh anh của Lôi sơn Nam châu, nhưng tâm thuật bất chánh, vì oán hận Tông chủ trách phạt, trong một lần gặp mặt riêng, đã đánh lén Tông chủ, cướp đi bảo vật của Tông chủ là Lôi Vân Hổ Phách, sau đó tìm nơi nương tựa trong tuyệt địa mênh mông, sau này được Tử Đồng môn thu lưu. Tông chủ Lôi sơn không phải người thường, trước khi chết đã bố trí một đạo cấm chế trên Lôi Vân Hổ Phách, đây là nguyên nhân khiến Bách Nhãn ma quân hơn trăm năm qua vẫn không thể luyện hóa được Lôi Vân Hổ Phách.
Lâm Phiền hỏi:
- Lôi Vân Hổ Phách?
- Ừm, hổ phách này là sinh dược rất tốt, điều động hổ phách, lôi quyết uy lực vô cùng. Lôi Vân Hổ Phách ở trên tay một người, quá lãng phí, Lôi Vân Hổ Phách là bảo vật trận pháp, có thể khiến uy lực trận pháp lôi điện trở nên mạnh mẽ. Không chỉ tà phái, ngay cả chính đạo và ma giáo cũng có ý đồ với Lôi Vân Hổ Phách. Tây Môn Soái trộm Khấp Huyết kiếm, lại có chủ ý với Lôi Vân Hổ Phách, xem ra Tây Môn Soái đang muốn bày trận pháp khai sơn.
Thiên Ma Khấp Huyết trận, cộng thêm Lôi Vân Hổ Phách phụ trợ, ma giáo cũng phải kiêng kỵ ba phần, Tây Môn Soái có thể tìm một đỉnh núi, khai sơn lập phái. Khoan… Vốn cảm thấy Tây Môn Soái này vô sỉ thì vô sỉ, nhưng vẫn có chút dáng vẻ phiêu dật, không ngờ vẫn còn suy nghĩ tục khí như vậy. Khai sơn lập phái có gì hay? Nhiều đệ tử cùng lăn lộn, thật nhàm chán.
Thiên Vũ chân nhân nói:
- Tuyệt địa mênh mông không phải dãy Cửu Lang sơn, tà nhân rất nhiều, quỷ kế đa đoan, thực lực cường đại, đệ tử ma giáo tiến vào tuyệt địa mênh mông lịch lãm, người người đi chỉ còn hai ba người về.
Lâm Phiền nói:
- Ý của chưởng môn là ngăn không cho ta đi?
- Hắc, người của Chính Nhất Tông dường như cũng không mấy cố kỵ ý tự của chưởng môn a.
Trong lời nói của Thiên Vũ chân nhân có chút mùi vị khó chịu, chuyện này cũng không thể trách nàng. Tông chủ Chính Nhất Tông lừa đan dược giúp Lâm Phiền đạt được Trúc Cơ, còn nói là sẽ mở rộng thu môn đồ, kết quả gạt người. Thiên Vũ chân nhân muốn tính sổ, nhưng Tông chủ lợn chết không sợ nước sôi, đan dược cũng đã ăn rồi, đồ đệ thì cứ từ từ thu, ngươi muốn đánh thì cứ đánh.
Thiên Vũ chân nhân lập tức biết lời này đã sai, vị Tông chủ này chính là sư huynh của mình, mình có thể đùa, nhưng Lâm Phiền là vãn bối, không thể nói như vậy. Thiên Vũ chân nhân ho khan một tiếng, nói:
- Muốn đi thì đi thôi.
- Ừm.
Thiên Vũ chân nhân rời đi, tại sao lại để Lâm Phiền đi mạo hiểm? Bởi vì dựa theo phi kiếm truyền thư của ma quân ma giáo, tuyệt địa mênh mông trong vòng vài chục năm có thể sẽ có biến cố, khó đảm bảo không phát khởi chính tà đại chiến lần nữa. Không chỉ có Lâm Phiền, Thiên Vũ chân nhân còn muốn phân công đệ tử trẻ tuổi tiến hành lịch lãm. Trước mắt đang liên lạc với tất cả danh môn chính phái, chuẩn bị tiến hành một hồi đại hội luận võ, để các đệ tử thế hệ mới có thêm cơ hội thực chiến, quan sát sở trường của người khác, nhìn chỗ thiếu sót của bản thân. Người chính đạo tu chân cầu trường sinh, thanh tâm quả dục, không có lòng tranh cường háo thắng. Vào lúc hòa bình thì đó là chuyện tốt, nhưng lúc nguy nan thì lại là chuyện xấu.
Binh bất chiến tắc nguy.
…
Ở ngôi đình cách ngoài bảy dặm, Tây Môn Soái nhìn Lâm Phiền từ trên xuống dưới, Lâm Phiền nói:
- Ta mặc rồi… (mặc cái gì?)
- Dừng!
Tây Môn Soái chân đạp cổ kiếm bay đi, Lâm Phiền triệu hồi một thanh trúc kiếm phi hành, Tây Môn Soái hỏi:
- Bùa và bút lông của ngươi đâu?
Lần này Lâm Phiền xuất hành, mặc đạo bào lục sắc, sau lưng là phật đao lục ngọc quấn trong bao vải, trong ngực tối đa có vài miếng vàng lá và một đống bạc vụn, ngoài ra không còn gì khác.
Lâm Phiền nhe răng cười, nói:
- Đã một năm rồi, dù sao cũng phải có chút tiến bộ a.
- Ồ?
Tây Môn Soái nói:
- Ta rất chờ mong… Thanh đao này là lấy ở Cửu Lang sơn ư?
- Nói bậy, Cửu Lang sơn căn bản không có bảo xuất thế.
- Ha ha.
Tây Môn Soái cũng không nói gì, hỏi:
- Luyện hóa chưa?
- Ta nói này, ngươi cần gì phải chú ý như vậy, đúng rồi, chưởng môn của ta đưa cho ngươi một phong thư.
- …
Tây Môn Soái tiếp nhận thư tín,mở ra xem, lời lẽ ý tứ đại khái là: ngươi mời người của chúng ta đi tuyệt địa mênh mông, ta đồng ý, nhưng nếu ngươi muốn hại người của chúng ta, Vân Thanh sơn sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tây Môn Soái khinh thường nói:
- Thiên Vũ chân nhân dù sao cũng là đại tông sư, như thế nào lại xem nhẹ người trong ma giáo như vậy?
Tây Môn Soái vẫn luôn cho rằng hắn là nhánh chính thống của ma giáo, dù sao thì hắn cũng là quan môn đệ tử của ma quân đời trước, có đảm khí để nói như vậy. Đây cũng là lý do mà ma giáo một mực phản đối việc toàn lực phát động truy nã Tây Môn Soái, chính vì niệm tình lúc trước đã trục xuất ma quân không hợp với giáo quy. Chẳng qua, chưởng môn Vân Thanh sơn đã nói như vậy thì rất có thể sẽ đuổi giết hắn.
Tây Môn Soái nói:
- Trước hết chúng ta tới Tiểu Đông châu, qua Trung châu, sau đó chuyển hướng tây nam đến Vân châu, vượt qua Miêu Cương Thập Vạn Đại Sơn là đến Tây châu.
- Thập Vạn Đại Sơn?
Lâm Phiền nghi hoặc, Thập Vạn Đại Sơn này nằm tại trung tâm Vân châu, Trung châu và Nam châu, diện tích cực lớn, bên trong là Độc Long giáo không phải chính không phải tà, trong Thập Vạn Đại Sơn còn có rất nhiều yêu vật, là một trong những cấm địa của Vân Thanh môn, đệ tử không được chưởng môn cho phép, không được tiến vào Thập Vạn Đại Sơn. Không chỉ có Vân Thanh môn, ngay cả ma giáo cũng có quy định này. Lâm Phiền hỏi:
- Tại sao phải tới Thập Vạn Đại Sơn?
- Bái phỏng một vị cố nhân.
Tây Môn Soái nói:
- Ta vốn định tìm đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ của môn phái các ngươi cùng đi, nhưng tại sao hắn vẫn luôn bế quan?
Lâm Phiền biết rõ người mà Tây Môn Soái nhắc đến chính là Cổ Nham, hỏi:
- Đệ nhất cao thủ?
- Ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng, tất cả danh môn đại phái và ma giáo đang thương thảo cử hành một lần đại hội luận võ của cao thủ trẻ tuổi, ma giáo thượng Cửu Cung Tầm Long Cung là tai mắt của ma giáo, bọn họ có pháp môn đặc biệt khống chế phi kiếm, tốc độ cực nhanh, am hiểu thám thính tình báo, tháng trước bọn họ đã đệ trình một bản báo cáo cho ma quân, trên đó viết tên tất cả cao thủ trẻ tuổi của danh môn chính phái và thượng Cửu Cung. Tên Cổ Nham kia, chính là một trong những cao thủ của Vân Thanh môn các ngươi.
Lâm Phiền hứng thú hỏi:
- Ta thì sao?
- Ngươi?
Tây Môn Soái khinh bỉ nhìn Lâm Phiền, nói:
- Có tám đại cao thủ, Cổ Nham xếp thứ bảy, cũng xem như có mặt Vân Thanh môn các ngươi rồi.
- Dừng… bài danh của ma giáo thì sao?
Lâm Phiền khinh thường nói:
- Cao thủ thế hệ trẻ có gì khác cao thủ thế hệ trước sao?
Tây Môn Soái nhìn Lâm Phiền, nói:
- Điểm thứ nhất ngươi nói thì ta đồng ý, ma giáo hiện nay là do soán vị mà đạt được, căn bản không có tư cách bài danh. Nhưng điểm thứ hai… Cao thủ chính là cao thủ, cho dù trẻ tuổi đi nữa. Lấy Cổ Nham của môn phái ngươi làm ví dụ, mặc dù không phải là đối thủ đám lão bất tử của Ẩn Tiên tông và Tông chủ hoặc chưởng môn. Tuy nhiên đám lão nhân của Vân Thanh môn rất nhiều, nhưng có thể trở thành đối thủ Cổ Nham thì không quá một hai phần mười, Cổ Nham giống như một vầng thái dương mới xuất hiện, còn bọn họ là hoàng hôn ngả bóng phía tây. Không quá mười năm, Cổ Nham chắc chắn có đủ tư cách khai tông lập phái.
Thiên Vũ chân nhân nghe Lâm Phiền giới thiệu, nhìn tàn cuộc trên bàn, Tông chủ và môn đều chơi gian, cũng tốt, nàng vẫn luôn lo lắng nếu xảy ra đại chiến lần nữa, với quỷ kế của tà nhân, chính đạo cổ hủ sẽ chịu nhiều thiệt thòi, có vài đệ tử giảo hoạt như vậy cũng không phải chuyện xấu. Nàng tin rằng Tông chủ có chừng mực, biết phải dạy dỗ Lâm Phiền như thế nào, cái gì là âm hiểm, cái gì là trí. Thiên Vũ chân nhân hỏi:
- Lâm Phiền, ngươi thấy thế nào?
Lâm Phiền trả lời:
- Tây Môn Soái túy ông ý không tại rượu.
- Ồ?
Thiên Vũ chân nhân cười hỏi:
- Làm sao thấy được?
- Tây Môn Soái là ai? Ma giáo là loại người như thế nào? Ở Tây châu là địa bàn của ma giáo, Khấp Huyết kiếm của Tây Môn Soái không bị ma giáo lấy đi, ngược lại bị Tử Đồng môn trộm thì hiển nhiên là nói dối.
Lâm Phiền nói:
- Thế nhưng Bách Nhãn ma quân chắc chắn có thứ Tây Môn Soái muốn, nguyên nhân hắn nói dối ta, ta nghĩ thứ này có lẽ Vân Thanh môn hoặc là ta cũng cần.
- Không thể ngờ Chính Nhất Tông cũng có một đệ tử thông minh như vậy.
Thiên Vũ chân nhân gật đầu nói:
- Không sai, ta nghĩ Tây Môn Soái chính là nhằm vào trọng bảo của Tử Đồng môn: Lôi Vân Hổ Phách. Bạch Mục vốn là đệ tử tinh anh của Lôi sơn Nam châu, nhưng tâm thuật bất chánh, vì oán hận Tông chủ trách phạt, trong một lần gặp mặt riêng, đã đánh lén Tông chủ, cướp đi bảo vật của Tông chủ là Lôi Vân Hổ Phách, sau đó tìm nơi nương tựa trong tuyệt địa mênh mông, sau này được Tử Đồng môn thu lưu. Tông chủ Lôi sơn không phải người thường, trước khi chết đã bố trí một đạo cấm chế trên Lôi Vân Hổ Phách, đây là nguyên nhân khiến Bách Nhãn ma quân hơn trăm năm qua vẫn không thể luyện hóa được Lôi Vân Hổ Phách.
Lâm Phiền hỏi:
- Lôi Vân Hổ Phách?
- Ừm, hổ phách này là sinh dược rất tốt, điều động hổ phách, lôi quyết uy lực vô cùng. Lôi Vân Hổ Phách ở trên tay một người, quá lãng phí, Lôi Vân Hổ Phách là bảo vật trận pháp, có thể khiến uy lực trận pháp lôi điện trở nên mạnh mẽ. Không chỉ tà phái, ngay cả chính đạo và ma giáo cũng có ý đồ với Lôi Vân Hổ Phách. Tây Môn Soái trộm Khấp Huyết kiếm, lại có chủ ý với Lôi Vân Hổ Phách, xem ra Tây Môn Soái đang muốn bày trận pháp khai sơn.
Thiên Ma Khấp Huyết trận, cộng thêm Lôi Vân Hổ Phách phụ trợ, ma giáo cũng phải kiêng kỵ ba phần, Tây Môn Soái có thể tìm một đỉnh núi, khai sơn lập phái. Khoan… Vốn cảm thấy Tây Môn Soái này vô sỉ thì vô sỉ, nhưng vẫn có chút dáng vẻ phiêu dật, không ngờ vẫn còn suy nghĩ tục khí như vậy. Khai sơn lập phái có gì hay? Nhiều đệ tử cùng lăn lộn, thật nhàm chán.
Thiên Vũ chân nhân nói:
- Tuyệt địa mênh mông không phải dãy Cửu Lang sơn, tà nhân rất nhiều, quỷ kế đa đoan, thực lực cường đại, đệ tử ma giáo tiến vào tuyệt địa mênh mông lịch lãm, người người đi chỉ còn hai ba người về.
Lâm Phiền nói:
- Ý của chưởng môn là ngăn không cho ta đi?
- Hắc, người của Chính Nhất Tông dường như cũng không mấy cố kỵ ý tự của chưởng môn a.
Trong lời nói của Thiên Vũ chân nhân có chút mùi vị khó chịu, chuyện này cũng không thể trách nàng. Tông chủ Chính Nhất Tông lừa đan dược giúp Lâm Phiền đạt được Trúc Cơ, còn nói là sẽ mở rộng thu môn đồ, kết quả gạt người. Thiên Vũ chân nhân muốn tính sổ, nhưng Tông chủ lợn chết không sợ nước sôi, đan dược cũng đã ăn rồi, đồ đệ thì cứ từ từ thu, ngươi muốn đánh thì cứ đánh.
Thiên Vũ chân nhân lập tức biết lời này đã sai, vị Tông chủ này chính là sư huynh của mình, mình có thể đùa, nhưng Lâm Phiền là vãn bối, không thể nói như vậy. Thiên Vũ chân nhân ho khan một tiếng, nói:
- Muốn đi thì đi thôi.
- Ừm.
Thiên Vũ chân nhân rời đi, tại sao lại để Lâm Phiền đi mạo hiểm? Bởi vì dựa theo phi kiếm truyền thư của ma quân ma giáo, tuyệt địa mênh mông trong vòng vài chục năm có thể sẽ có biến cố, khó đảm bảo không phát khởi chính tà đại chiến lần nữa. Không chỉ có Lâm Phiền, Thiên Vũ chân nhân còn muốn phân công đệ tử trẻ tuổi tiến hành lịch lãm. Trước mắt đang liên lạc với tất cả danh môn chính phái, chuẩn bị tiến hành một hồi đại hội luận võ, để các đệ tử thế hệ mới có thêm cơ hội thực chiến, quan sát sở trường của người khác, nhìn chỗ thiếu sót của bản thân. Người chính đạo tu chân cầu trường sinh, thanh tâm quả dục, không có lòng tranh cường háo thắng. Vào lúc hòa bình thì đó là chuyện tốt, nhưng lúc nguy nan thì lại là chuyện xấu.
Binh bất chiến tắc nguy.
…
Ở ngôi đình cách ngoài bảy dặm, Tây Môn Soái nhìn Lâm Phiền từ trên xuống dưới, Lâm Phiền nói:
- Ta mặc rồi… (mặc cái gì?)
- Dừng!
Tây Môn Soái chân đạp cổ kiếm bay đi, Lâm Phiền triệu hồi một thanh trúc kiếm phi hành, Tây Môn Soái hỏi:
- Bùa và bút lông của ngươi đâu?
Lần này Lâm Phiền xuất hành, mặc đạo bào lục sắc, sau lưng là phật đao lục ngọc quấn trong bao vải, trong ngực tối đa có vài miếng vàng lá và một đống bạc vụn, ngoài ra không còn gì khác.
Lâm Phiền nhe răng cười, nói:
- Đã một năm rồi, dù sao cũng phải có chút tiến bộ a.
- Ồ?
Tây Môn Soái nói:
- Ta rất chờ mong… Thanh đao này là lấy ở Cửu Lang sơn ư?
- Nói bậy, Cửu Lang sơn căn bản không có bảo xuất thế.
- Ha ha.
Tây Môn Soái cũng không nói gì, hỏi:
- Luyện hóa chưa?
- Ta nói này, ngươi cần gì phải chú ý như vậy, đúng rồi, chưởng môn của ta đưa cho ngươi một phong thư.
- …
Tây Môn Soái tiếp nhận thư tín,mở ra xem, lời lẽ ý tứ đại khái là: ngươi mời người của chúng ta đi tuyệt địa mênh mông, ta đồng ý, nhưng nếu ngươi muốn hại người của chúng ta, Vân Thanh sơn sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tây Môn Soái khinh thường nói:
- Thiên Vũ chân nhân dù sao cũng là đại tông sư, như thế nào lại xem nhẹ người trong ma giáo như vậy?
Tây Môn Soái vẫn luôn cho rằng hắn là nhánh chính thống của ma giáo, dù sao thì hắn cũng là quan môn đệ tử của ma quân đời trước, có đảm khí để nói như vậy. Đây cũng là lý do mà ma giáo một mực phản đối việc toàn lực phát động truy nã Tây Môn Soái, chính vì niệm tình lúc trước đã trục xuất ma quân không hợp với giáo quy. Chẳng qua, chưởng môn Vân Thanh sơn đã nói như vậy thì rất có thể sẽ đuổi giết hắn.
Tây Môn Soái nói:
- Trước hết chúng ta tới Tiểu Đông châu, qua Trung châu, sau đó chuyển hướng tây nam đến Vân châu, vượt qua Miêu Cương Thập Vạn Đại Sơn là đến Tây châu.
- Thập Vạn Đại Sơn?
Lâm Phiền nghi hoặc, Thập Vạn Đại Sơn này nằm tại trung tâm Vân châu, Trung châu và Nam châu, diện tích cực lớn, bên trong là Độc Long giáo không phải chính không phải tà, trong Thập Vạn Đại Sơn còn có rất nhiều yêu vật, là một trong những cấm địa của Vân Thanh môn, đệ tử không được chưởng môn cho phép, không được tiến vào Thập Vạn Đại Sơn. Không chỉ có Vân Thanh môn, ngay cả ma giáo cũng có quy định này. Lâm Phiền hỏi:
- Tại sao phải tới Thập Vạn Đại Sơn?
- Bái phỏng một vị cố nhân.
Tây Môn Soái nói:
- Ta vốn định tìm đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ của môn phái các ngươi cùng đi, nhưng tại sao hắn vẫn luôn bế quan?
Lâm Phiền biết rõ người mà Tây Môn Soái nhắc đến chính là Cổ Nham, hỏi:
- Đệ nhất cao thủ?
- Ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng, tất cả danh môn đại phái và ma giáo đang thương thảo cử hành một lần đại hội luận võ của cao thủ trẻ tuổi, ma giáo thượng Cửu Cung Tầm Long Cung là tai mắt của ma giáo, bọn họ có pháp môn đặc biệt khống chế phi kiếm, tốc độ cực nhanh, am hiểu thám thính tình báo, tháng trước bọn họ đã đệ trình một bản báo cáo cho ma quân, trên đó viết tên tất cả cao thủ trẻ tuổi của danh môn chính phái và thượng Cửu Cung. Tên Cổ Nham kia, chính là một trong những cao thủ của Vân Thanh môn các ngươi.
Lâm Phiền hứng thú hỏi:
- Ta thì sao?
- Ngươi?
Tây Môn Soái khinh bỉ nhìn Lâm Phiền, nói:
- Có tám đại cao thủ, Cổ Nham xếp thứ bảy, cũng xem như có mặt Vân Thanh môn các ngươi rồi.
- Dừng… bài danh của ma giáo thì sao?
Lâm Phiền khinh thường nói:
- Cao thủ thế hệ trẻ có gì khác cao thủ thế hệ trước sao?
Tây Môn Soái nhìn Lâm Phiền, nói:
- Điểm thứ nhất ngươi nói thì ta đồng ý, ma giáo hiện nay là do soán vị mà đạt được, căn bản không có tư cách bài danh. Nhưng điểm thứ hai… Cao thủ chính là cao thủ, cho dù trẻ tuổi đi nữa. Lấy Cổ Nham của môn phái ngươi làm ví dụ, mặc dù không phải là đối thủ đám lão bất tử của Ẩn Tiên tông và Tông chủ hoặc chưởng môn. Tuy nhiên đám lão nhân của Vân Thanh môn rất nhiều, nhưng có thể trở thành đối thủ Cổ Nham thì không quá một hai phần mười, Cổ Nham giống như một vầng thái dương mới xuất hiện, còn bọn họ là hoàng hôn ngả bóng phía tây. Không quá mười năm, Cổ Nham chắc chắn có đủ tư cách khai tông lập phái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.