Chương 46: Thập kỵ
Hà Tả
22/03/2017
Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó…
Trái tim Tây Môn Soái như bị đâm một đao, hết sức đau đớn, thoáng suy tư rồi chậm rãi nói:
- Sau đó ngươi sẽ tìm một người thay thế, nàng không oán không hối ở bên cạnh ngươi, dù nàng biết rõ ngươi không yêu mến nàng, nàng chỉ là một thế thân. Cho đến khi ngươi mất đi nàng, ngươi mới biết được, bản thân đã sai rồi… Uống trà làm gì, đại trượng phu nên uống rượu.
Tây Môn Soái lấy ra hai cái hồ lô rượu, ném cho Lâm Phiền một cái, sau đó tựa lưng vào gốc tùng, si ngốc nhìn bầu trời suy nghĩ vẩn vơ, hồi lâu sau mới nói:
- Lâm Phiền, không cần phải để ý những thứ không thuộc về ngươi, như vậy sẽ khiến ngươi mất đi rất nhiều thứ. Nếu đổi lại là người khác, Tam Tam Chân Nhân giúp ngươi cầu hôn, còn có khả năng thành. Nhưng Thượng Quan Phi Tuyết không chỉ có người đã định, mà tâm cũng đã định.
- A…
Lâm Phiền bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Quan quan chi sư… Ta hiểu rồi, thì ra là ta thích người ta. Ta còn tưởng rằng mình trúng tà. Ta biết rồi, lần đầu tiên thích một cô nương, sẽ có rất nhiều phản ứng mất tự nhiên.
Tây Môn Soái nghi hoặc nói:
- Làm sao ngươi biết?
- Văn hiến ghi chép.
Lâm Phiền đáp.
Tây Môn Soái nói:
- Bổn soái chưa từng nghe qua văn hiến nào lại ghi chép về tình yêu nam nữ.
Hoặc có thể là tiểu thuyết diễm tình, chú trọng miêu tả động tác, hoặc là thư kinh gì đó.
- Có mà.
Lâm Phiền gật đầu khẳng định, nói:
- Tu hành thập kỵ.
- Ai viết?
Tây Môn Soái thấy Lâm Phiền không nói láo, truy vấn.
- Mộng Sinh.
Tây Môn Soái hỏi lại:
- Mộng Sinh?
Con bà hắn, người đó là ai?
Tam Tam Chân Nhân ở ngoài ngàn dặm thở dài: vì sao không ai biết nguyên danh của ta?
Tây Môn Soái hỏi:
- Thập kỵ gì?
- Kỵ thứ nhất, tình yêu nam nữ có thể có nhưng không thể loạn. Đại khái là, ai cũng không tránh khỏi một lần như vậy, nhưng vạn vật thế gian đã có định số, là của ngươi thì không thoát được, không phải của ngươi thì không nên cưỡng cầu. Cuối cùng còn bổ sung một câu, lần đầu tiên xuất hiện tình yêu nam nữ, chín phần chín là không có kết cục tốt… Ta vẫn luôn hoài nghi chủ biên của văn hiến này là Tông chủ ta, nhưng nếu như vậy, hẳn nên là bút tích của hắn hoặc Trương lão, mà trên thực tế thì không phải như thế.
Tam Tam Chân Nhân: Lão tử dùng tay trái viết.
- Trương lão là ai?
Tây Môn Soái vừa hỏi câu này, liền khiến Lâm Phiền dẹp tình yêu nam nữ qua một bên, Trương lão… Trương lão hẳn là còn chưa chết, có lẽ đang trên đường trở về Vân Thanh sơn. Lâm Phiền khẽ gật đầu, nói:
- Thực ra lần này ta cùng ngươi ra ngoài, nguyên nhân chính là vì không muốn nhìn Trương lão vũ hóa. Ta vẫn luôn cho rằng Mộng Sinh ghi bậy, làm sao một cô nương có thể ảnh hưởng tới ta như vậy, bây giờ xem ra là thật.
Tây Môn Soái hiếu kỳ hỏi:
- Kỵ thứ hai?
Lâm Phiền khinh bỉ, nói:
- Ta không tin kỵ thứ nhất, chẳng lẽ có khả năng xem tiếp kỵ thứ hai ư? Quay trở về ta sẽ xem.
Tây Môn Soái vội hỏi:
- Giúp ta chép một bản.
Rất có ý tứ.
- Không vấn đề.
Lâm Phiền hỏi:
- Hôm nay gã hộ pháp ma giáo tên Nam Cung gì đó, thật là lợi hại.
Tây Môn Soái gật đầu, nói:
- Không phải lợi hại mà là vô cùng lợi hại. Năm nay bốn trăm tuổi, từng là đại đệ tử thứ nhất của ma quân đời trước, bốn mươi tuổi viên mãn nguyên nah, nếu không phải trong tà đạo đại chiến trọng thương, hơn nữa hắn chỉ tu Nguyên Anh bình thường, bằng không thì đã là đệ nhất cao thủ Ma sơn rồi.
Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:
- Nguyên Anh cũng phân chia đặc thù với bình thường?
- Đương nhiên, không chỉ Nguyên Anh, Kim Đan cũng có phân chia. Kim Đan của bổn soái chính là Kim Đan song sinh ngàn năm hiếm thấy, có thể giúp ta nhất tâm lưỡng dụng. Tương lai đến tiểu thừa, ta liền có thể thần du thiên địa.
Tây Môn Soái hỏi:
- Ngươi không biết sao?
- Không biết, không có ai quan tâm Trúc Cơ của ta là gì, dù sao có là được.
Tây Môn Soái có chút khó hiểu, hỏi:
- Tam Tam Chân Nhân quả nhiên là nhân trung chi long.
Không ép buộc, không tận lực, là của ngươi, bất luận là bình thường hay dị bẩm thì cũng đều là của ngươi, điều này không thể thay đổi, cần gì phải để ý? Lại nhớ tới vừa rồi bản thân dương dương đắc ý giới thiệu Kim Đan song sinh, Tây Môn Soái không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn.
Tây Môn Soái hỏi:
- Bây giờ không sao rồi chứ?
- Ừm… Ta vẫn nghĩ đến Phi Tuyết cô nương, chẳng qua, có lẽ là không sao.
Tây Môn Soái gật đầu, nói:
- Không sai, địa trượng phu nên cầm được buông được, không nên yếu đuối quá. Làm chậm trễ không ít thời gian, hôm nay chúng ta nghỉ ở đây, ngày mai sẽ đi qua Trấn Thiên quan. Tính thời gian thì còn ba ngày, khi ấy chưởng môn Tử Đồng môn Bách Nhãn ma quân sẽ rời khỏi Thúy Lục cốc, chúng ta có thể động thủ.
- Ừm.
- Có sáu nữ đệ tử Tử Đồng môn phục thị yêu hồ ngàn năm, trong đó có năm tên tu vi thấp, không cần quá để ý. Nhưng có một nữ đệ tử là đệ tử thân truyền của Bách Nhãn ma quân, phụ trách sự vụ ngày thường tại Thúy Lục cốc.
Lâm Phiền nghi vấn:
- Vậy phải làm sao?
- Nếu như là hai tên Tây Môn Soái, sau khi các nàng thấy, nhất định sẽ cầu cứu.
Tây Môn Soái nói:
- Nhưng nếu là người chính đạo có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ bằng vào một nữ đệ tử là có thể chế trụ, như vậy thì không cần cầu cứu. Ngươi dẫn dắt đối phương đi, sau đó xử lý, ta nhân cơ hội tập kích yêu hồ ngàn năm, bắt nàng lại.
- Nghe có vẻ rất nguy hiểm.
- Chuyện này cũng rất nguy hiểm, chẳng qua, ta cho rằng ngươi có thể đối phó nàng được.
- Ồ?
Lâm Phiền nghi hoặc.
- Đối phó với đệ tử Tử Đồng môn, cho dù là Nam Cung Vô Hận cũng chưa chắc có thể thuận buồn xuôi gió, bởi vì phá và ngộ song hành với nhau. Muốn phá ảo giác thì cần phải ngộ ra trước.
Lâm Phiền hỏi:
- Có thể không đi không?
Ban đầu còn nói chỉ là vài tên đệ tử bình thường, bây giờ lại tới một đệ tử thân truyền của Bách Nhãn ma quân, còn dùng mình làm mồi. Người đi câu đều biết, có câu được cá hay không còn phải xem kỹ thuật và vận khí, mà mồi để câu cá thì tám chín phần mười là không trở về rồi.
Tây Môn Soái hèn mọn nói:
- Lịch lãm không phải để ngươi đi đánh sơn tặc.
- Được rồi.
Lâm Phiền nói:
- Nhưng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đánh không lại ta sẽ chạy, đến lúc đó đừng nói ta không nghĩa khí.
Bây giờ Lâm Phiền nhìn Tây Môn Soái rất thuận mắt.
- Ngươi giúp ta ngăn cản chừng một nén nhang là được.
…
Tiếp theo rất thuận lợi xuất quan, Lâm Phiền ngẫu nhiên thất thần, thoáng nghĩ tới cảnh tượng kinh diễm từng trải qua, cả giọng nói, giáng điệu và nụ cười của Thượng Quan Phi Tuyết. Lâm Phiền tự hỏi tại sao loại tâm tình này lại xuất hiện, đáp án cuối cùng dĩ nhiên là dục vọng. Phàm phu tục tử có rất nhiều dục vọng, người tu chân cũng không phải không có dục vọng, chỉ ngoại trừ người thanh tu. Người thanh tu không biết là may mắn hay bất hạnh, có thể phá được vạn vật thế gian, vô dục vô cầu.
Thánh nhân từng nói, thực sắc tính dã (*), có người nói, thánh nhân không chết, đạo tặc không hết.
(*) ăn và tình dục là bản tính.
Lại nghĩ đến Trương lão, Lâm Phiền đột nhiên có chút mơ hồ, tu chân là vì cái gì? Sống lâu để làm gì? Là vì tiêu trừ ốm đau thế gian, trường sinh bất tử? Đây là một mục tiêu rất sơ cấp, sau khi hoàn thành mục tiêu này, lại tru cầu cảnh giới càng cao hay là năng lực càng mạnh. Tu chân chú trọng cảnh giới, tu vi. Tu vi thuần túy là vì cường giả mà sinh tồn. Còn cảnh giới? Cảnh giới đơn thuần có thể khiến cho con người vô dục vô cầu.
Lâm Phiền hỏi:
- Rốt cuộc người thanh tu nghĩ cái gì?
Tây Môn Soái trả lời:
- Ngươi hẳn là nên đi hỏi bọn họ, đáng tiếc biết rõ đáp án thì không có hứng thú trả lời vấn đề của ngươi. Có thể trả lời vấn đề của ngươi, cũng không phải là người thanh tu.
- Bọn họ không truy cầu thứ khác sao?
Lâm Phiền nghi vấn.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó…
Trái tim Tây Môn Soái như bị đâm một đao, hết sức đau đớn, thoáng suy tư rồi chậm rãi nói:
- Sau đó ngươi sẽ tìm một người thay thế, nàng không oán không hối ở bên cạnh ngươi, dù nàng biết rõ ngươi không yêu mến nàng, nàng chỉ là một thế thân. Cho đến khi ngươi mất đi nàng, ngươi mới biết được, bản thân đã sai rồi… Uống trà làm gì, đại trượng phu nên uống rượu.
Tây Môn Soái lấy ra hai cái hồ lô rượu, ném cho Lâm Phiền một cái, sau đó tựa lưng vào gốc tùng, si ngốc nhìn bầu trời suy nghĩ vẩn vơ, hồi lâu sau mới nói:
- Lâm Phiền, không cần phải để ý những thứ không thuộc về ngươi, như vậy sẽ khiến ngươi mất đi rất nhiều thứ. Nếu đổi lại là người khác, Tam Tam Chân Nhân giúp ngươi cầu hôn, còn có khả năng thành. Nhưng Thượng Quan Phi Tuyết không chỉ có người đã định, mà tâm cũng đã định.
- A…
Lâm Phiền bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Quan quan chi sư… Ta hiểu rồi, thì ra là ta thích người ta. Ta còn tưởng rằng mình trúng tà. Ta biết rồi, lần đầu tiên thích một cô nương, sẽ có rất nhiều phản ứng mất tự nhiên.
Tây Môn Soái nghi hoặc nói:
- Làm sao ngươi biết?
- Văn hiến ghi chép.
Lâm Phiền đáp.
Tây Môn Soái nói:
- Bổn soái chưa từng nghe qua văn hiến nào lại ghi chép về tình yêu nam nữ.
Hoặc có thể là tiểu thuyết diễm tình, chú trọng miêu tả động tác, hoặc là thư kinh gì đó.
- Có mà.
Lâm Phiền gật đầu khẳng định, nói:
- Tu hành thập kỵ.
- Ai viết?
Tây Môn Soái thấy Lâm Phiền không nói láo, truy vấn.
- Mộng Sinh.
Tây Môn Soái hỏi lại:
- Mộng Sinh?
Con bà hắn, người đó là ai?
Tam Tam Chân Nhân ở ngoài ngàn dặm thở dài: vì sao không ai biết nguyên danh của ta?
Tây Môn Soái hỏi:
- Thập kỵ gì?
- Kỵ thứ nhất, tình yêu nam nữ có thể có nhưng không thể loạn. Đại khái là, ai cũng không tránh khỏi một lần như vậy, nhưng vạn vật thế gian đã có định số, là của ngươi thì không thoát được, không phải của ngươi thì không nên cưỡng cầu. Cuối cùng còn bổ sung một câu, lần đầu tiên xuất hiện tình yêu nam nữ, chín phần chín là không có kết cục tốt… Ta vẫn luôn hoài nghi chủ biên của văn hiến này là Tông chủ ta, nhưng nếu như vậy, hẳn nên là bút tích của hắn hoặc Trương lão, mà trên thực tế thì không phải như thế.
Tam Tam Chân Nhân: Lão tử dùng tay trái viết.
- Trương lão là ai?
Tây Môn Soái vừa hỏi câu này, liền khiến Lâm Phiền dẹp tình yêu nam nữ qua một bên, Trương lão… Trương lão hẳn là còn chưa chết, có lẽ đang trên đường trở về Vân Thanh sơn. Lâm Phiền khẽ gật đầu, nói:
- Thực ra lần này ta cùng ngươi ra ngoài, nguyên nhân chính là vì không muốn nhìn Trương lão vũ hóa. Ta vẫn luôn cho rằng Mộng Sinh ghi bậy, làm sao một cô nương có thể ảnh hưởng tới ta như vậy, bây giờ xem ra là thật.
Tây Môn Soái hiếu kỳ hỏi:
- Kỵ thứ hai?
Lâm Phiền khinh bỉ, nói:
- Ta không tin kỵ thứ nhất, chẳng lẽ có khả năng xem tiếp kỵ thứ hai ư? Quay trở về ta sẽ xem.
Tây Môn Soái vội hỏi:
- Giúp ta chép một bản.
Rất có ý tứ.
- Không vấn đề.
Lâm Phiền hỏi:
- Hôm nay gã hộ pháp ma giáo tên Nam Cung gì đó, thật là lợi hại.
Tây Môn Soái gật đầu, nói:
- Không phải lợi hại mà là vô cùng lợi hại. Năm nay bốn trăm tuổi, từng là đại đệ tử thứ nhất của ma quân đời trước, bốn mươi tuổi viên mãn nguyên nah, nếu không phải trong tà đạo đại chiến trọng thương, hơn nữa hắn chỉ tu Nguyên Anh bình thường, bằng không thì đã là đệ nhất cao thủ Ma sơn rồi.
Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:
- Nguyên Anh cũng phân chia đặc thù với bình thường?
- Đương nhiên, không chỉ Nguyên Anh, Kim Đan cũng có phân chia. Kim Đan của bổn soái chính là Kim Đan song sinh ngàn năm hiếm thấy, có thể giúp ta nhất tâm lưỡng dụng. Tương lai đến tiểu thừa, ta liền có thể thần du thiên địa.
Tây Môn Soái hỏi:
- Ngươi không biết sao?
- Không biết, không có ai quan tâm Trúc Cơ của ta là gì, dù sao có là được.
Tây Môn Soái có chút khó hiểu, hỏi:
- Tam Tam Chân Nhân quả nhiên là nhân trung chi long.
Không ép buộc, không tận lực, là của ngươi, bất luận là bình thường hay dị bẩm thì cũng đều là của ngươi, điều này không thể thay đổi, cần gì phải để ý? Lại nhớ tới vừa rồi bản thân dương dương đắc ý giới thiệu Kim Đan song sinh, Tây Môn Soái không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn.
Tây Môn Soái hỏi:
- Bây giờ không sao rồi chứ?
- Ừm… Ta vẫn nghĩ đến Phi Tuyết cô nương, chẳng qua, có lẽ là không sao.
Tây Môn Soái gật đầu, nói:
- Không sai, địa trượng phu nên cầm được buông được, không nên yếu đuối quá. Làm chậm trễ không ít thời gian, hôm nay chúng ta nghỉ ở đây, ngày mai sẽ đi qua Trấn Thiên quan. Tính thời gian thì còn ba ngày, khi ấy chưởng môn Tử Đồng môn Bách Nhãn ma quân sẽ rời khỏi Thúy Lục cốc, chúng ta có thể động thủ.
- Ừm.
- Có sáu nữ đệ tử Tử Đồng môn phục thị yêu hồ ngàn năm, trong đó có năm tên tu vi thấp, không cần quá để ý. Nhưng có một nữ đệ tử là đệ tử thân truyền của Bách Nhãn ma quân, phụ trách sự vụ ngày thường tại Thúy Lục cốc.
Lâm Phiền nghi vấn:
- Vậy phải làm sao?
- Nếu như là hai tên Tây Môn Soái, sau khi các nàng thấy, nhất định sẽ cầu cứu.
Tây Môn Soái nói:
- Nhưng nếu là người chính đạo có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ bằng vào một nữ đệ tử là có thể chế trụ, như vậy thì không cần cầu cứu. Ngươi dẫn dắt đối phương đi, sau đó xử lý, ta nhân cơ hội tập kích yêu hồ ngàn năm, bắt nàng lại.
- Nghe có vẻ rất nguy hiểm.
- Chuyện này cũng rất nguy hiểm, chẳng qua, ta cho rằng ngươi có thể đối phó nàng được.
- Ồ?
Lâm Phiền nghi hoặc.
- Đối phó với đệ tử Tử Đồng môn, cho dù là Nam Cung Vô Hận cũng chưa chắc có thể thuận buồn xuôi gió, bởi vì phá và ngộ song hành với nhau. Muốn phá ảo giác thì cần phải ngộ ra trước.
Lâm Phiền hỏi:
- Có thể không đi không?
Ban đầu còn nói chỉ là vài tên đệ tử bình thường, bây giờ lại tới một đệ tử thân truyền của Bách Nhãn ma quân, còn dùng mình làm mồi. Người đi câu đều biết, có câu được cá hay không còn phải xem kỹ thuật và vận khí, mà mồi để câu cá thì tám chín phần mười là không trở về rồi.
Tây Môn Soái hèn mọn nói:
- Lịch lãm không phải để ngươi đi đánh sơn tặc.
- Được rồi.
Lâm Phiền nói:
- Nhưng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đánh không lại ta sẽ chạy, đến lúc đó đừng nói ta không nghĩa khí.
Bây giờ Lâm Phiền nhìn Tây Môn Soái rất thuận mắt.
- Ngươi giúp ta ngăn cản chừng một nén nhang là được.
…
Tiếp theo rất thuận lợi xuất quan, Lâm Phiền ngẫu nhiên thất thần, thoáng nghĩ tới cảnh tượng kinh diễm từng trải qua, cả giọng nói, giáng điệu và nụ cười của Thượng Quan Phi Tuyết. Lâm Phiền tự hỏi tại sao loại tâm tình này lại xuất hiện, đáp án cuối cùng dĩ nhiên là dục vọng. Phàm phu tục tử có rất nhiều dục vọng, người tu chân cũng không phải không có dục vọng, chỉ ngoại trừ người thanh tu. Người thanh tu không biết là may mắn hay bất hạnh, có thể phá được vạn vật thế gian, vô dục vô cầu.
Thánh nhân từng nói, thực sắc tính dã (*), có người nói, thánh nhân không chết, đạo tặc không hết.
(*) ăn và tình dục là bản tính.
Lại nghĩ đến Trương lão, Lâm Phiền đột nhiên có chút mơ hồ, tu chân là vì cái gì? Sống lâu để làm gì? Là vì tiêu trừ ốm đau thế gian, trường sinh bất tử? Đây là một mục tiêu rất sơ cấp, sau khi hoàn thành mục tiêu này, lại tru cầu cảnh giới càng cao hay là năng lực càng mạnh. Tu chân chú trọng cảnh giới, tu vi. Tu vi thuần túy là vì cường giả mà sinh tồn. Còn cảnh giới? Cảnh giới đơn thuần có thể khiến cho con người vô dục vô cầu.
Lâm Phiền hỏi:
- Rốt cuộc người thanh tu nghĩ cái gì?
Tây Môn Soái trả lời:
- Ngươi hẳn là nên đi hỏi bọn họ, đáng tiếc biết rõ đáp án thì không có hứng thú trả lời vấn đề của ngươi. Có thể trả lời vấn đề của ngươi, cũng không phải là người thanh tu.
- Bọn họ không truy cầu thứ khác sao?
Lâm Phiền nghi vấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.