Chương 14
Tiểu Bạch Y
26/07/2019
Sao lại là tôi chứ? Tôi giơ tay chỉ vào người như thể vô tội lắm. Tại sao? Tại sao lại là tôi? Cậu có thể tự soi gương rồi dán cũng được mà!
- Nghĩ gì đấy? Có nhanh lên không thì bảo!
Hắn mất kiên nhẫn thật rồi. Hắn nghiến răng ken két nhìn tôi. Tay cũng hơi hạ thấp xuống, chắc là do mỏi rồi.
- Sao cậu không tự soi gương rồi tự dán đi?
Tôi cố nở một nụ cười gường. Nghe thế, hắn lại trở nên dữ dằn hơn :
- Cô xem ở đây có gương không hả?
Không có gương? Huhu! Đừng đùa chứ!
Tôi liếc ngang liếc dọc, mắt tôi soi xét hết tất cả mọi thứ trong phòng. Hic! Điều hoà, giường bệnh, thuốc,... đều có hết mà tại sao gương lại không có chứ!
Tôi thất vọng não nề, cúi người xuống dưới đất, lưng còng như chữ C. Evil chịu hết nổi, nghiến răng nghe ken két còn to hơn ban nãy.
- Có nhanh lên không hả?
- Được rồi! Tôi làm mà!
Câm băng cá nhân trên tay, tôi đổ mồ hôi hột. Chỉ là dán băng thôi mà tôi cũng thấy sợ ghê gớm. Sát khí của hắn nặng đến nỗi, tôi không dám bước lại gần hắn. Thế mà giờ hắn lại bắt tôi đứng gần hắn thế này, khác gì để tờ giấy trước lửa cơ chứ!
Tay tôi run run dán tấm năng lên vết thương. Vết thương không nặng lắm, nhưng lại rất dài. Nếu tôi tính đúng thì chắc khoảng 5cm. Vết thương nông nhưng tôi vẫn thấy có mấy giọt máu nhỏ rỉ ra. Tay tôi vừa chạm vào vết thương thì đồng tử mắt của tôi thu nhỏ lại.
Trên trán hắn...cũng có một vết nốt ruồi...giống hệt của...Tống Mạc Dương...
Tôi nhìn chằm chằm vào vết nốt ruồi ấy. Đúng là giống không thừa không thiếu dù chỉ một li. Từ hình dáng nhỏ xíu như hạt vừng, đến vị trí của nó là ở gần thái dương. Tất cả đều giống 100%.
Tôi cứ chăm chú nhìn đến mức không tự chủ được bản thân. Cứ dần dần tiến sát lại gần hắn. Cái nốt ruồi nhỏ kia làm đầu óc tôi rối loạn đến mức tôi chỉ 5cm nữa là chạm vào mặt hắn.
Bị hơi thở của tôi phả vào mặt, hắn không tài nào chịu được, người run lên :
- Này! Thấy tôi đẹp trai quá nên thẫn thờ luôn rồi hả?
- Hể!
Một giọng nói chẳng khác gì một con dao đâm xuyên qua suy nghĩ của tôi. Giật mình, tôi nhanh như chớp nhảy ra khỏi người hắn.
Hừ! Tứ tín thái quá rồi đấy! Đẹp trai ư? Còn lâu nhé! Còn có biết bao nhiêu người còn đẹp trai hơn cậu đó nhé!
Nhìn mặt tôi đỏ như quả cà chua, thở hồng hộc như người mới chết đi sống lại, lại còn giữ khoảng cách với Evil, hắn ta lại nở nụ cười gian xảo :
- Không phải sao? Lúc nãy còn nhìn tôi chằm chằm thế cơ mà!
Lại còn nhìn tôi chằm chằm! Trời ạ! Tức quá đi! Cái từ chằm chằm ấy làm tôi nổi điên lên. Chằm chằm cái gì chứ! Rõ ràng là tôi đang so sánh hai vết nốt ruồi mà!
- Không phải nhìn cậu mà là nhìn trán cậu cơ!
Tôi dùng hết gân cổ hét lên một tiếng rõ to. Đối với tôi thì thế là to rồi, nhưng đối với hắn thì như ruồi đập cánh ấy.
- Trán tôi?
Hắn ngạc nhiên nhìn tôi. Trán của hắn thì có gì mà khiến tôi phải đăm chiêu thế nhỉ? Và đương nhiên là do cái nốt ruồi đó rồi.
- Nốt ruồi đó...Cậu có từ khi nào vậy?
Nhìn bộ mặt nghiêm túc của tôi, hắn cứ tưởng hỏi chuyện gì to tát lắm chứ, ai ngờ chỉ mà một vết nốt ruồi nhạt nhẽo.
- Tôi sinh ra đã có rồi!
Hắn vừa trả lời vừa quay gót đi ra ngoài. Vừa mới sinh ra đã có? Lại giống hệt của Tống Mạc Dương. Sao mà trùng hợp đến thế.
Tôi đang suy nghĩ miên man thì hắn đã đi được hơn chục bước rồi. Hic! Mới suy nghĩ có một hồi mà hắn đã đi xa vậy rồi. Hướng đó là về KTX mà, hừ! Hắn cũng thừa sức quá nhỉ? Vừa nãy còn đánh nhau đến mức sức tàn thân kiệt thế kia mà vẫn đi bình thản như thường. Còn tôi thì chỉ mới đi từ KTX đến đây cũng đã mệt lử rồi. Giờ lại còn phải đi vè KTX nữa, chắc tôi mệt đến nằm liệt giường mất.
Nhắc đến đânh nhau mới nhớ, sao lúc nãy hắn lại đánh nhau nhỉ?
- Nè! Lúc nãy sao cậu lại đánh nhau vậy?
Hắn dừng bước. Thấy thế, tôi vội bước nhanh về phía hắn. Khi chỉ còn cách vài bước chân, tôi nhận ra một sự u ám không hề nhẹ.
- Hắn kiếm chuyện với tôi trước!
- Hả!
Lí do đơn giản thế thôi ư? Tôi đang đứng im như tượng thì bị hắn gọi làm tôi giật bắn :
- Này! Còn định lề mề đến bao giờ đây? Chuẩn bị đi học rồi kìa!
Chết rồi! Tôi quên mất học buổi chiều! Huhu! Chỉ còn 15 phút nữa là đến giờ vào học rồi mà tôi còn chưa chuẩn bị được gì! Huhu! Thời gian ơi! Trôi chậm lại cho con nhờ!
Tôi chạy thục mang về phía KTX, bỏ mặc tên Evil đang đứng đó. Còn hắn thì thầm cười mỉm một cái, rồi thầm chửi:
- Con nhỏ ngốc này!
Nói rồi, hắn nhảy lên cây hướng về phía KTX mà trèo. Hắn trèo nhanh thoăn thoắt, chỉ một chút là đuổi kịp tôi.
Hắn lướt qua tôi mà tôi không biết. Thế rồi eo tôi bị ai đó ôm lấy rồi chân tôi từ từ rời khỏi mặt đất.
Huhu! Tôi sợ độ cao!
Tôi bán sống bán chết cố ngước mắt lên nhìn tên đang hành hạ mình. Trời ạ! Lại là Evil. Nhưng hắn đâu phải trèo cây, là đu cây thì có. Hic! Bộ hắn là Tarzan hả?
- Nghĩ gì đấy? Có nhanh lên không thì bảo!
Hắn mất kiên nhẫn thật rồi. Hắn nghiến răng ken két nhìn tôi. Tay cũng hơi hạ thấp xuống, chắc là do mỏi rồi.
- Sao cậu không tự soi gương rồi tự dán đi?
Tôi cố nở một nụ cười gường. Nghe thế, hắn lại trở nên dữ dằn hơn :
- Cô xem ở đây có gương không hả?
Không có gương? Huhu! Đừng đùa chứ!
Tôi liếc ngang liếc dọc, mắt tôi soi xét hết tất cả mọi thứ trong phòng. Hic! Điều hoà, giường bệnh, thuốc,... đều có hết mà tại sao gương lại không có chứ!
Tôi thất vọng não nề, cúi người xuống dưới đất, lưng còng như chữ C. Evil chịu hết nổi, nghiến răng nghe ken két còn to hơn ban nãy.
- Có nhanh lên không hả?
- Được rồi! Tôi làm mà!
Câm băng cá nhân trên tay, tôi đổ mồ hôi hột. Chỉ là dán băng thôi mà tôi cũng thấy sợ ghê gớm. Sát khí của hắn nặng đến nỗi, tôi không dám bước lại gần hắn. Thế mà giờ hắn lại bắt tôi đứng gần hắn thế này, khác gì để tờ giấy trước lửa cơ chứ!
Tay tôi run run dán tấm năng lên vết thương. Vết thương không nặng lắm, nhưng lại rất dài. Nếu tôi tính đúng thì chắc khoảng 5cm. Vết thương nông nhưng tôi vẫn thấy có mấy giọt máu nhỏ rỉ ra. Tay tôi vừa chạm vào vết thương thì đồng tử mắt của tôi thu nhỏ lại.
Trên trán hắn...cũng có một vết nốt ruồi...giống hệt của...Tống Mạc Dương...
Tôi nhìn chằm chằm vào vết nốt ruồi ấy. Đúng là giống không thừa không thiếu dù chỉ một li. Từ hình dáng nhỏ xíu như hạt vừng, đến vị trí của nó là ở gần thái dương. Tất cả đều giống 100%.
Tôi cứ chăm chú nhìn đến mức không tự chủ được bản thân. Cứ dần dần tiến sát lại gần hắn. Cái nốt ruồi nhỏ kia làm đầu óc tôi rối loạn đến mức tôi chỉ 5cm nữa là chạm vào mặt hắn.
Bị hơi thở của tôi phả vào mặt, hắn không tài nào chịu được, người run lên :
- Này! Thấy tôi đẹp trai quá nên thẫn thờ luôn rồi hả?
- Hể!
Một giọng nói chẳng khác gì một con dao đâm xuyên qua suy nghĩ của tôi. Giật mình, tôi nhanh như chớp nhảy ra khỏi người hắn.
Hừ! Tứ tín thái quá rồi đấy! Đẹp trai ư? Còn lâu nhé! Còn có biết bao nhiêu người còn đẹp trai hơn cậu đó nhé!
Nhìn mặt tôi đỏ như quả cà chua, thở hồng hộc như người mới chết đi sống lại, lại còn giữ khoảng cách với Evil, hắn ta lại nở nụ cười gian xảo :
- Không phải sao? Lúc nãy còn nhìn tôi chằm chằm thế cơ mà!
Lại còn nhìn tôi chằm chằm! Trời ạ! Tức quá đi! Cái từ chằm chằm ấy làm tôi nổi điên lên. Chằm chằm cái gì chứ! Rõ ràng là tôi đang so sánh hai vết nốt ruồi mà!
- Không phải nhìn cậu mà là nhìn trán cậu cơ!
Tôi dùng hết gân cổ hét lên một tiếng rõ to. Đối với tôi thì thế là to rồi, nhưng đối với hắn thì như ruồi đập cánh ấy.
- Trán tôi?
Hắn ngạc nhiên nhìn tôi. Trán của hắn thì có gì mà khiến tôi phải đăm chiêu thế nhỉ? Và đương nhiên là do cái nốt ruồi đó rồi.
- Nốt ruồi đó...Cậu có từ khi nào vậy?
Nhìn bộ mặt nghiêm túc của tôi, hắn cứ tưởng hỏi chuyện gì to tát lắm chứ, ai ngờ chỉ mà một vết nốt ruồi nhạt nhẽo.
- Tôi sinh ra đã có rồi!
Hắn vừa trả lời vừa quay gót đi ra ngoài. Vừa mới sinh ra đã có? Lại giống hệt của Tống Mạc Dương. Sao mà trùng hợp đến thế.
Tôi đang suy nghĩ miên man thì hắn đã đi được hơn chục bước rồi. Hic! Mới suy nghĩ có một hồi mà hắn đã đi xa vậy rồi. Hướng đó là về KTX mà, hừ! Hắn cũng thừa sức quá nhỉ? Vừa nãy còn đánh nhau đến mức sức tàn thân kiệt thế kia mà vẫn đi bình thản như thường. Còn tôi thì chỉ mới đi từ KTX đến đây cũng đã mệt lử rồi. Giờ lại còn phải đi vè KTX nữa, chắc tôi mệt đến nằm liệt giường mất.
Nhắc đến đânh nhau mới nhớ, sao lúc nãy hắn lại đánh nhau nhỉ?
- Nè! Lúc nãy sao cậu lại đánh nhau vậy?
Hắn dừng bước. Thấy thế, tôi vội bước nhanh về phía hắn. Khi chỉ còn cách vài bước chân, tôi nhận ra một sự u ám không hề nhẹ.
- Hắn kiếm chuyện với tôi trước!
- Hả!
Lí do đơn giản thế thôi ư? Tôi đang đứng im như tượng thì bị hắn gọi làm tôi giật bắn :
- Này! Còn định lề mề đến bao giờ đây? Chuẩn bị đi học rồi kìa!
Chết rồi! Tôi quên mất học buổi chiều! Huhu! Chỉ còn 15 phút nữa là đến giờ vào học rồi mà tôi còn chưa chuẩn bị được gì! Huhu! Thời gian ơi! Trôi chậm lại cho con nhờ!
Tôi chạy thục mang về phía KTX, bỏ mặc tên Evil đang đứng đó. Còn hắn thì thầm cười mỉm một cái, rồi thầm chửi:
- Con nhỏ ngốc này!
Nói rồi, hắn nhảy lên cây hướng về phía KTX mà trèo. Hắn trèo nhanh thoăn thoắt, chỉ một chút là đuổi kịp tôi.
Hắn lướt qua tôi mà tôi không biết. Thế rồi eo tôi bị ai đó ôm lấy rồi chân tôi từ từ rời khỏi mặt đất.
Huhu! Tôi sợ độ cao!
Tôi bán sống bán chết cố ngước mắt lên nhìn tên đang hành hạ mình. Trời ạ! Lại là Evil. Nhưng hắn đâu phải trèo cây, là đu cây thì có. Hic! Bộ hắn là Tarzan hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.