Chương 26
Tiểu Bạch Y
26/07/2019
Tôi mặt đỏ bừng bừng chạy biến mà không hể biết rằng mình đang đi lộn đường.
Còn Evil thì bước những bước chân nặng nề phía sau. Vừa đi vừa trách : Con nhóc đi gì mà nhanh thế!
Đang đi, thì tôi bỗng nghe loáng thoáng tiểng chửi trách móc của Evil. Cái gì? Hắn ta đi theo tôi ư?
Tôi nghĩ thế rồi lại cắm cổ chạy miết. Cuộc rượt đuổi này đến bao giờ mới kết thúc đây!
Còn tên Evil thì vừa thấy bóng lưng nhỏ bé của tôi chạy biến thì cả người lại bốc lửa đùng đùng. Ta đây đã hết lòng đi tìm người thế mà người dám bỏ chạy sao?
Thế là hắn cũng chạy đuổi theo tôi.
Và thế là...tôi và Evil trở thành hai tay đua kiệt xuất trong trường.
- Huhu! Đừng đuổi theo tôi nữa mà! Tôi vẫn còn ám ảnh câu hỏi lúc nãy của cậu đấy!
Tôi vừa chạy vừa thét gào. Hắn mà đến gần tôi nữa là tôi lại loạn tim đấy! Ngày xưa tôi vốn đã là một con bé nhạy cảm mà!
Nhưng sự thật thì vẫn phải chấp nhận sự thật. Hắn chạy nhanh hơn tôi nhiều nên hắn chỉ cần mấy phút là bắt được tôi rồi. Huhu! Giờ thì tôi bị bắt tại trận rồi!
- Tôi chẳng thèm quan tâm lúc nãy tôi hỏi cái gì. Nhưng tôi quan tâm rằng vì cô mà tôi cũng bị muộn học rồi đấy!
Lần đầu tiên tôi thấy hắn nói nhiều đến thế đấy! Với lại, hắn cũng quan tâm đến bài học sao? Những buổi trước hắn lúc nào cũng ngáp ngắn thở dài, rảnh ngồi gấp máy bay phi xuống dưới sân. Thế mà giờ...
Evil vừa nói vừa nắm chặt lấy cổ tay tôi. Hắn nắm mạnh đến nỗi, những móng tay của hắn dài đâm thẳng vào da thịt tôi làm tôi đau điếng. Hắn giận sao?
Tôi sợ đến mức muốn phát khóc. Mắt tôi rưng rưng nước mắt.
- Còn chần chừ gì nữa hả? Cô còn muốn muộn tiết nữa hả?
Evil hết kiên nhẫn, nắm lấy cổ tay tôi kéo đi. Á! Cậu muốn bẻ gãy tay tôi à? Tôi đang đứng quay lưng lại về phía cậu đấy!
Đúng lúc đó, một cô gái xinh đẹp như thiên thần xuất hiện, đã xinh như thiên thần rồi lại còn thoắt ẩn thoắt hiện như ma nữa. Đó là vị cứu tinh của đời tôi.
- Tống Mạc Dương!
Cô ấy nắm lấy khuỷu tay của Evil. Đôi mắt như hơi đượm buồn. Nhưng vẫn trông có vẻ hơi vui. Vì được gặp Evil ư?
- Belly!
Evil nheo mày. Cô gái này tê là Belly. Tên nước ngoài sao? Sao không đặt tên Trung nhỉ? Rõ ràng nhìn cô ấy đúng là người Trung mà!
Evil cũng ghê thật. Quen được cả một cô gái xinh đẹp này.
- Chào bạn. Mình là Belly. Tên Trung là Hàn Huyên Huyên. Vì mình đi du học nên thường dùng tên Belly!
Cô gái ấy dùng khuôn mặt vui vẻ, cởi mở tự giới thiệu mình với tôi.
Hàn Huyên Huyên. Tên đẹp ghê! Cả người cũng đẹp nữa. Mà cả cách nói chuyện cũng thân thiện nữa. Cô gái này tuyệt ghê. Nhưng...đối diện với cô ấy tôi lại thấy khó chịu thế nào ấy.
Khoan đã! Cô ấy đi du học. Lại còn bây giờ cô ấy đang mặc đồng phục của trường. Lễ nào...
- Chẳng lẽ...cậu là Đại Công Chúa năm trước?
- Đúng rồi!
Tôi vừa hỏi xong thì cô ấy vui tươi gật đầu liên tục. Đúng rồi! Tôi đoán trúng phóc. Nhìn cô ấy ximh đẹp thế kia, làm Đại Công Chúa đúng là rất đúng. Còn tôi thì lại...
Nhớ lại những lời bàn tán lúc nãy, thì cô ấy với Evil là một đôi. Tôi lại thấy khó chịu thế nào ấy.
Tôi đi qua mặt của Evil với Belly.
- Cô đi đâu đấy?
Evil nheo mày hỏi. Hắn đang tự hỏi rằng, có phải vì lúc sáng bị hắn chơi xỏ nhiều quá nên não tôi bị động mạch rồi. Sáng nay thái độ của tôi cứ kì kì thế nào ấy.
- Đương nhiên là đi đến phòng Âm Nhạc rồi!
Tôi quay đầu nói rồi lại chạy đi. Nói là chạy đi nhưng thực chất là lén trốn phía sau tường nghe trộm.
- Cô về nước làm gì hả? Chẳng phải cô nói cô sẽ đi du học 2 năm sao?
Evil nheo mày hỏi. Xem ra hắn không vui mừng với sự xuất hiện của Belly thì phải?
- Tớ nhớ cậu nên tớ mới về!
Belly giận dỗi nói với giọng nhõng nhẽo. Tôi nghe mà mặt cũng đỏ bừng bừng. Cô ấy đúng là bá đạo. Nói được những từ đos luôn. Còn tôi nói những lời này với Tống Mạc Dương còn ấp úng đến cả ngày trời nữa là.
- Hừ!
Evil hừ một cái rồi quay gót bỏ đi. Hắn định đi thì một cánh tay trắng nõn nà nắm lấy.
- Sao cậu lại đối xử như vậy với tớ?
Belly ôm lấy Evil từ phía sau. Thật...thật là bá đạo. Cô ấy gan ghê.
Tôi chỉ nhìn lỏm tử phía sau bức tường mà tim cũng đập thình thịch. Sao thế nhở? Sao càng ngày tôi càng thấy khó chịu thế này. Cứ như muốn cô ấy tránh xa khỏi Evil ấy.
- Bỏ ra!
Evil giận dữ buông tay Belly ra. Theo bao kinh nghiệm của tôi thì hắn đã giận đến cực điểm rồi.
- Có phải cậu...thích cô gái lúc nãy không?
Belly bị đẩy ra, mắt ngân ngấn nước mắt. Từ trong nước mắt là một con mắt giận dữ hướng về phía lúc nãy tôi đi.
Nghe cô ấy hỏi mà tôi cũng hồi hộp thay.
- Không liên quan đến cô!
Evil miết miết trán rồi bỏ đi luôn. Chết rồi, cậu ấy sắp tới rồi. Thế mà tôi còn chưa kịp chuồn nữa.
- Không cần phải trốn! Đi học!
Evil nhìn tôi đang xoay loạn xạ gần đó thì bực đến tím cả ruột gan. Cậu ta cầm lấy cổ áo tôi lôi xềnh xệch.
Hắn biết rồi. Biết tôi nghe lén rồi. Thế nào lát nữa cũng cho tôi một trận cho xem.
Tôi thì đang luống cuống giữ lấy cổ áo để nó không siết cổ.
Tôi có thể nhìn rõ mồn một khuôn mặt tức giận của Belly đang nhìn chằm chằm vào tôi. Ghen à? Tôi không hiểu sao lại cứ thấy vui vui.
Còn Evil thì bước những bước chân nặng nề phía sau. Vừa đi vừa trách : Con nhóc đi gì mà nhanh thế!
Đang đi, thì tôi bỗng nghe loáng thoáng tiểng chửi trách móc của Evil. Cái gì? Hắn ta đi theo tôi ư?
Tôi nghĩ thế rồi lại cắm cổ chạy miết. Cuộc rượt đuổi này đến bao giờ mới kết thúc đây!
Còn tên Evil thì vừa thấy bóng lưng nhỏ bé của tôi chạy biến thì cả người lại bốc lửa đùng đùng. Ta đây đã hết lòng đi tìm người thế mà người dám bỏ chạy sao?
Thế là hắn cũng chạy đuổi theo tôi.
Và thế là...tôi và Evil trở thành hai tay đua kiệt xuất trong trường.
- Huhu! Đừng đuổi theo tôi nữa mà! Tôi vẫn còn ám ảnh câu hỏi lúc nãy của cậu đấy!
Tôi vừa chạy vừa thét gào. Hắn mà đến gần tôi nữa là tôi lại loạn tim đấy! Ngày xưa tôi vốn đã là một con bé nhạy cảm mà!
Nhưng sự thật thì vẫn phải chấp nhận sự thật. Hắn chạy nhanh hơn tôi nhiều nên hắn chỉ cần mấy phút là bắt được tôi rồi. Huhu! Giờ thì tôi bị bắt tại trận rồi!
- Tôi chẳng thèm quan tâm lúc nãy tôi hỏi cái gì. Nhưng tôi quan tâm rằng vì cô mà tôi cũng bị muộn học rồi đấy!
Lần đầu tiên tôi thấy hắn nói nhiều đến thế đấy! Với lại, hắn cũng quan tâm đến bài học sao? Những buổi trước hắn lúc nào cũng ngáp ngắn thở dài, rảnh ngồi gấp máy bay phi xuống dưới sân. Thế mà giờ...
Evil vừa nói vừa nắm chặt lấy cổ tay tôi. Hắn nắm mạnh đến nỗi, những móng tay của hắn dài đâm thẳng vào da thịt tôi làm tôi đau điếng. Hắn giận sao?
Tôi sợ đến mức muốn phát khóc. Mắt tôi rưng rưng nước mắt.
- Còn chần chừ gì nữa hả? Cô còn muốn muộn tiết nữa hả?
Evil hết kiên nhẫn, nắm lấy cổ tay tôi kéo đi. Á! Cậu muốn bẻ gãy tay tôi à? Tôi đang đứng quay lưng lại về phía cậu đấy!
Đúng lúc đó, một cô gái xinh đẹp như thiên thần xuất hiện, đã xinh như thiên thần rồi lại còn thoắt ẩn thoắt hiện như ma nữa. Đó là vị cứu tinh của đời tôi.
- Tống Mạc Dương!
Cô ấy nắm lấy khuỷu tay của Evil. Đôi mắt như hơi đượm buồn. Nhưng vẫn trông có vẻ hơi vui. Vì được gặp Evil ư?
- Belly!
Evil nheo mày. Cô gái này tê là Belly. Tên nước ngoài sao? Sao không đặt tên Trung nhỉ? Rõ ràng nhìn cô ấy đúng là người Trung mà!
Evil cũng ghê thật. Quen được cả một cô gái xinh đẹp này.
- Chào bạn. Mình là Belly. Tên Trung là Hàn Huyên Huyên. Vì mình đi du học nên thường dùng tên Belly!
Cô gái ấy dùng khuôn mặt vui vẻ, cởi mở tự giới thiệu mình với tôi.
Hàn Huyên Huyên. Tên đẹp ghê! Cả người cũng đẹp nữa. Mà cả cách nói chuyện cũng thân thiện nữa. Cô gái này tuyệt ghê. Nhưng...đối diện với cô ấy tôi lại thấy khó chịu thế nào ấy.
Khoan đã! Cô ấy đi du học. Lại còn bây giờ cô ấy đang mặc đồng phục của trường. Lễ nào...
- Chẳng lẽ...cậu là Đại Công Chúa năm trước?
- Đúng rồi!
Tôi vừa hỏi xong thì cô ấy vui tươi gật đầu liên tục. Đúng rồi! Tôi đoán trúng phóc. Nhìn cô ấy ximh đẹp thế kia, làm Đại Công Chúa đúng là rất đúng. Còn tôi thì lại...
Nhớ lại những lời bàn tán lúc nãy, thì cô ấy với Evil là một đôi. Tôi lại thấy khó chịu thế nào ấy.
Tôi đi qua mặt của Evil với Belly.
- Cô đi đâu đấy?
Evil nheo mày hỏi. Hắn đang tự hỏi rằng, có phải vì lúc sáng bị hắn chơi xỏ nhiều quá nên não tôi bị động mạch rồi. Sáng nay thái độ của tôi cứ kì kì thế nào ấy.
- Đương nhiên là đi đến phòng Âm Nhạc rồi!
Tôi quay đầu nói rồi lại chạy đi. Nói là chạy đi nhưng thực chất là lén trốn phía sau tường nghe trộm.
- Cô về nước làm gì hả? Chẳng phải cô nói cô sẽ đi du học 2 năm sao?
Evil nheo mày hỏi. Xem ra hắn không vui mừng với sự xuất hiện của Belly thì phải?
- Tớ nhớ cậu nên tớ mới về!
Belly giận dỗi nói với giọng nhõng nhẽo. Tôi nghe mà mặt cũng đỏ bừng bừng. Cô ấy đúng là bá đạo. Nói được những từ đos luôn. Còn tôi nói những lời này với Tống Mạc Dương còn ấp úng đến cả ngày trời nữa là.
- Hừ!
Evil hừ một cái rồi quay gót bỏ đi. Hắn định đi thì một cánh tay trắng nõn nà nắm lấy.
- Sao cậu lại đối xử như vậy với tớ?
Belly ôm lấy Evil từ phía sau. Thật...thật là bá đạo. Cô ấy gan ghê.
Tôi chỉ nhìn lỏm tử phía sau bức tường mà tim cũng đập thình thịch. Sao thế nhở? Sao càng ngày tôi càng thấy khó chịu thế này. Cứ như muốn cô ấy tránh xa khỏi Evil ấy.
- Bỏ ra!
Evil giận dữ buông tay Belly ra. Theo bao kinh nghiệm của tôi thì hắn đã giận đến cực điểm rồi.
- Có phải cậu...thích cô gái lúc nãy không?
Belly bị đẩy ra, mắt ngân ngấn nước mắt. Từ trong nước mắt là một con mắt giận dữ hướng về phía lúc nãy tôi đi.
Nghe cô ấy hỏi mà tôi cũng hồi hộp thay.
- Không liên quan đến cô!
Evil miết miết trán rồi bỏ đi luôn. Chết rồi, cậu ấy sắp tới rồi. Thế mà tôi còn chưa kịp chuồn nữa.
- Không cần phải trốn! Đi học!
Evil nhìn tôi đang xoay loạn xạ gần đó thì bực đến tím cả ruột gan. Cậu ta cầm lấy cổ áo tôi lôi xềnh xệch.
Hắn biết rồi. Biết tôi nghe lén rồi. Thế nào lát nữa cũng cho tôi một trận cho xem.
Tôi thì đang luống cuống giữ lấy cổ áo để nó không siết cổ.
Tôi có thể nhìn rõ mồn một khuôn mặt tức giận của Belly đang nhìn chằm chằm vào tôi. Ghen à? Tôi không hiểu sao lại cứ thấy vui vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.