Chương 27
Tiểu Bạch Y
26/07/2019
- Nè Evil! Thả ra! Cậu định giết tôi đấy à ?
Têi bị hắn túm lấy cổ áo khiến tôi chút nữa thì nghẹt thở. Hic! Hắn giận Belly, sao lại đổ hết lên đầu tôi chứ. Khiến tôi sống không bằng chết thế này đây!
Tôi vùng vẫy trong tay hắn. Như một con chó nhỏ bị chủ chuẩn bị cho vào lò quay.
- Evil!
Tôi hét đến khản cả cổ mà hắn chẳng chịu nghe. Trời ạ! Thả tôi ra đi mà! Làm ơn!
- Thả cô ra để cô đi lung tung nữa à?
Evil chán chường quay đầu lại tặng cho tôi một câu nghe mà muốn tiều tụy chân tay. Bộ hắn xem tôi là chó thật sao? Biết thế thà lúc này đừng so sánh như thế còn hơn.
Tôi bất lực để hắn kéo đi. Thân tàn sức kiệt rồi, không thèm phản kháng nữa.
Cánh cửa phòng Âm Nhạc dần dần xuất hiện đằng xa.
Két!
Cánh cửa được mở ra và một tên Diêm Vương trong tay là một con bé tiều tụy xuất hiện.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cánh cửa. Cả thầy giáo đang say sưa đánh đàn cũng bị tên Evil này làm mất hứng.
- Muộn tiết 14 phút. Lát nữa xuống văn phòng gặp tôi!
Thầy giáo với mái tóc xoăn như Bét-tô-ven lạnh lùng cất lên câu nói làm xuyên thủng đôi tai tôi và Evil.
Trời! Chỉ trong một buổi sáng mà bị phạt đến hai lần luôn. Huhu! Số tôi sao thật hẩm hiu.
Vừa nghe thầy giáo nói xong. Evil giận run người. Mắt bốc lửa đùng đùng nhìn thủ phạm vừa tặng hắn một quả phạt.
Dưới lớp. Bạch Cơ và Mộc Tầm đỡ trán. Thạch Linh ơi là Thạch Linh. Mày đường đường là một học sinh xuất sắc ở Thượng Hải nhưng sao bây giờ mày lại tụt dốc thê thảm thế này !
- Cô...!
Evil giận dữ quắc mắt nhìn tôi. Ngọn lửa trong mắt hắn như bốc khói làm cháy luôn con mắt hắn.
- Tôi xin lỗi! Xin lỗi mà! Tha cho tôi đi!
Tôi chắp hai tay lại vái lấy vái để.
Nhìn bộ dạng đáng thương của tôi, thầy cũng hơi động lòng. E hèm một cái rồi nói :
- Thay vì xuống văn phòng uống nước chè, hay là...
Nghe thầy nói, mắt tôi sáng lên. Có hi vọng rồi sao? Thầy không phạt chúng tôi chứ.
-...phạt luôn bây giờ đi!
Rầm!
Huhu! Muốn té xỉu luôn rồi. Huhu! Kiểu gì cũng là phạt, sao thầy không nói rõ ràng luôn đi!
Giá như có thể, tôi muốn đập đầu vào tường tự tử luôn cho rồi.
Thế mà tên Evil kia vẫn chẳng xi nhê gì. Hình như hắn không quan tâm lắm về câu thầy nói. Hắn vẫn đứng đó khoanh tay tỏ vẻ như ta đây không quan tâm.
- Nên phạt gì đây nhỉ?
Thầy giáo vuốt cằm. Huhu! Động tác này còn làm tôi thấy sợ hơn là xuống văn phòng uống nước chè.
- Vậy thì cho họ diễn lại tác phẩm để đời ấy đi!
Dưới lớp nhao nhao. Cái tác phẩm để đời mà họ nói tôi có thể chắc chắn rằng đó là cái đoạn tôi phải xoay 100 vòng một phút cùng với Đệ Nhất Hoàng Tử.
- Mấy người định ám sát tôi đấy à?
Tôi hét toáng lên. Sau cú xoay ấy, họ không biết là tôi hôn mê bất tỉnh đến mấy tiếng đồng hồ à?
Tôi thì khốn khổ như thế, vậy mà dưới kia thì lại hò hét đến khản cả cổ.
Hết các bạn, lại đến ông thầy đồng tình.
- Đúng lắm! Hay lắm! Cũng may bản nhạc đó thầy cũng biết đánh! Hic! Đây Đúng là hình phạt nặng nề nhất mà tôi từng được nhận.
- E...Evil! Làm sao giờ?
Tôi liếc mắt hỏi Evil. Tôi biết có hỏi gì hắn cũng bơ tôi thôi. Với lại, giờ biểu cảm của hắn khác gì một cục đá chứ!
Hắn vẫn bơ tôi, nhưng ánh mắt lại bỗng nhiên liếc nhìn tôi. Gì đây? Ánh mắt đó là sao? Sao bỗng nhiên tôi lại thấy lạnh sống lưng vậy nè?
Còn chưa kịp phản ứng gì thì tay tôi bị ai đó kéo. Eo tôi thì bị ai đó ôm chặt.
- Evil!
Tôi mở mắt ra, một khuôn mặt anh tuấn xuất hiện trước mắt tôi. Bỗng nhiên tim tôi lại đập thình thịch.
- Phạt thì phải thực hiện chứ! Lát nữa tính sổ cô sau!
Evil vừa nói vừa nằm lấy bàn tay tôi, bắt đầu những bước nhảy đầu tiên. Huhu! Chuẩn bị tính sổ! Tâm trạng này chẳng lẽ tôi còn tâm trạng mà nhảy sao!
- Hay lắm!
Ông thầy Bét-tô-ven hưởng ứng rồi bắt đầu những giai điệu dịu dàng.
Cả lớp phía dưới thì im thin thít. Chỉ còn tiếng nhạc du dương phát ra từ cây đàn vĩ cầm và cặp đôi đang nhảy trên bục.
- Trụi ui! Sao mà đẹp đôi thế!
Bạch Cơ và Mộc Tầm cười đểu. Hai bà nhớ đó, lát nữa tôi sẽ xử đẹp hai bà.
Evil bắt đầu giơ tay lên đầu. Rồi! Bắt đầu rồi! Chuẩn bị xoay tới thiên đường nào.
Tôi xoay vòng vòng trên sân. Vì đã xoay một lần rồi nên đỡ chóng mặt hơn nhiều.
Hai cặp đôi khiêu vũ trên sân khấu. Tôi không hề biết rằng còn có thêm một người nữa đang xem màn khiêu vũ này.
Belly đứng ngoài cửa sổ. Mặt ghen tuông cắn móng tay nhìn Evil khiêu vũ cùng tôi.
- Thạch Linh! Cô nhớ đấy! Tôi sẽ không để cô cướp lấy Tống Mạc Dương của tôi đâu!
Belly vừa nói vừa đi về phía hội trường.
Têi bị hắn túm lấy cổ áo khiến tôi chút nữa thì nghẹt thở. Hic! Hắn giận Belly, sao lại đổ hết lên đầu tôi chứ. Khiến tôi sống không bằng chết thế này đây!
Tôi vùng vẫy trong tay hắn. Như một con chó nhỏ bị chủ chuẩn bị cho vào lò quay.
- Evil!
Tôi hét đến khản cả cổ mà hắn chẳng chịu nghe. Trời ạ! Thả tôi ra đi mà! Làm ơn!
- Thả cô ra để cô đi lung tung nữa à?
Evil chán chường quay đầu lại tặng cho tôi một câu nghe mà muốn tiều tụy chân tay. Bộ hắn xem tôi là chó thật sao? Biết thế thà lúc này đừng so sánh như thế còn hơn.
Tôi bất lực để hắn kéo đi. Thân tàn sức kiệt rồi, không thèm phản kháng nữa.
Cánh cửa phòng Âm Nhạc dần dần xuất hiện đằng xa.
Két!
Cánh cửa được mở ra và một tên Diêm Vương trong tay là một con bé tiều tụy xuất hiện.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cánh cửa. Cả thầy giáo đang say sưa đánh đàn cũng bị tên Evil này làm mất hứng.
- Muộn tiết 14 phút. Lát nữa xuống văn phòng gặp tôi!
Thầy giáo với mái tóc xoăn như Bét-tô-ven lạnh lùng cất lên câu nói làm xuyên thủng đôi tai tôi và Evil.
Trời! Chỉ trong một buổi sáng mà bị phạt đến hai lần luôn. Huhu! Số tôi sao thật hẩm hiu.
Vừa nghe thầy giáo nói xong. Evil giận run người. Mắt bốc lửa đùng đùng nhìn thủ phạm vừa tặng hắn một quả phạt.
Dưới lớp. Bạch Cơ và Mộc Tầm đỡ trán. Thạch Linh ơi là Thạch Linh. Mày đường đường là một học sinh xuất sắc ở Thượng Hải nhưng sao bây giờ mày lại tụt dốc thê thảm thế này !
- Cô...!
Evil giận dữ quắc mắt nhìn tôi. Ngọn lửa trong mắt hắn như bốc khói làm cháy luôn con mắt hắn.
- Tôi xin lỗi! Xin lỗi mà! Tha cho tôi đi!
Tôi chắp hai tay lại vái lấy vái để.
Nhìn bộ dạng đáng thương của tôi, thầy cũng hơi động lòng. E hèm một cái rồi nói :
- Thay vì xuống văn phòng uống nước chè, hay là...
Nghe thầy nói, mắt tôi sáng lên. Có hi vọng rồi sao? Thầy không phạt chúng tôi chứ.
-...phạt luôn bây giờ đi!
Rầm!
Huhu! Muốn té xỉu luôn rồi. Huhu! Kiểu gì cũng là phạt, sao thầy không nói rõ ràng luôn đi!
Giá như có thể, tôi muốn đập đầu vào tường tự tử luôn cho rồi.
Thế mà tên Evil kia vẫn chẳng xi nhê gì. Hình như hắn không quan tâm lắm về câu thầy nói. Hắn vẫn đứng đó khoanh tay tỏ vẻ như ta đây không quan tâm.
- Nên phạt gì đây nhỉ?
Thầy giáo vuốt cằm. Huhu! Động tác này còn làm tôi thấy sợ hơn là xuống văn phòng uống nước chè.
- Vậy thì cho họ diễn lại tác phẩm để đời ấy đi!
Dưới lớp nhao nhao. Cái tác phẩm để đời mà họ nói tôi có thể chắc chắn rằng đó là cái đoạn tôi phải xoay 100 vòng một phút cùng với Đệ Nhất Hoàng Tử.
- Mấy người định ám sát tôi đấy à?
Tôi hét toáng lên. Sau cú xoay ấy, họ không biết là tôi hôn mê bất tỉnh đến mấy tiếng đồng hồ à?
Tôi thì khốn khổ như thế, vậy mà dưới kia thì lại hò hét đến khản cả cổ.
Hết các bạn, lại đến ông thầy đồng tình.
- Đúng lắm! Hay lắm! Cũng may bản nhạc đó thầy cũng biết đánh! Hic! Đây Đúng là hình phạt nặng nề nhất mà tôi từng được nhận.
- E...Evil! Làm sao giờ?
Tôi liếc mắt hỏi Evil. Tôi biết có hỏi gì hắn cũng bơ tôi thôi. Với lại, giờ biểu cảm của hắn khác gì một cục đá chứ!
Hắn vẫn bơ tôi, nhưng ánh mắt lại bỗng nhiên liếc nhìn tôi. Gì đây? Ánh mắt đó là sao? Sao bỗng nhiên tôi lại thấy lạnh sống lưng vậy nè?
Còn chưa kịp phản ứng gì thì tay tôi bị ai đó kéo. Eo tôi thì bị ai đó ôm chặt.
- Evil!
Tôi mở mắt ra, một khuôn mặt anh tuấn xuất hiện trước mắt tôi. Bỗng nhiên tim tôi lại đập thình thịch.
- Phạt thì phải thực hiện chứ! Lát nữa tính sổ cô sau!
Evil vừa nói vừa nằm lấy bàn tay tôi, bắt đầu những bước nhảy đầu tiên. Huhu! Chuẩn bị tính sổ! Tâm trạng này chẳng lẽ tôi còn tâm trạng mà nhảy sao!
- Hay lắm!
Ông thầy Bét-tô-ven hưởng ứng rồi bắt đầu những giai điệu dịu dàng.
Cả lớp phía dưới thì im thin thít. Chỉ còn tiếng nhạc du dương phát ra từ cây đàn vĩ cầm và cặp đôi đang nhảy trên bục.
- Trụi ui! Sao mà đẹp đôi thế!
Bạch Cơ và Mộc Tầm cười đểu. Hai bà nhớ đó, lát nữa tôi sẽ xử đẹp hai bà.
Evil bắt đầu giơ tay lên đầu. Rồi! Bắt đầu rồi! Chuẩn bị xoay tới thiên đường nào.
Tôi xoay vòng vòng trên sân. Vì đã xoay một lần rồi nên đỡ chóng mặt hơn nhiều.
Hai cặp đôi khiêu vũ trên sân khấu. Tôi không hề biết rằng còn có thêm một người nữa đang xem màn khiêu vũ này.
Belly đứng ngoài cửa sổ. Mặt ghen tuông cắn móng tay nhìn Evil khiêu vũ cùng tôi.
- Thạch Linh! Cô nhớ đấy! Tôi sẽ không để cô cướp lấy Tống Mạc Dương của tôi đâu!
Belly vừa nói vừa đi về phía hội trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.