Chương 29
Tiểu Bạch Y
26/07/2019
Vòng vòng ! Vòng vòng !
Hic! Chóng mặt quá! Tôi chóng mặt chết mất!
- Cố lên! Còn 10 vòng nữa thôi!
Đám khán giả phía dưới nhốn nháo. Hic! 10 vòng ấy đối với tôi như 100 vòng dài dăng dẳng vậy.
Tên Evil chết bằm! Nếu như tôi nhớ đúng thì đến đoạn cuối hắn xoay cùng tôi mà. Giờ thì lại chỉ giơ tay cho tôi xoay là sao?
9...
8...
7...
....
3...
2...
1...
Phù! Cuối cùng cũng xong rồi! Giờ tôi chỉ muốn xuống dưới kia nằm dưỡng sức một chút thôi.
Tôi vừa xoay vừa đi loạng choạng xuống dưới lớp.
- Haha! Cả cách đi xuống chỗ ngồi cũng đặc biệt không kém nhỉ?
Bạch Cơ cười ha hả, quay đầu xuống nhìn cô bạn chí cốt của bả đang thân tàn ma dại sống không bằng chết ngồi ở bàn dưới.
Bạch Cơ! Tôi hận bà muốn chết. Không hỏi han sức khỏe người ta thì thôi, giờ lại còn trêu ghẹo tôi nữa.
- Hờ! Mệt quá!
Tôi nằm bệt xuống bàn. Mồ hôi vã ra trên trán nhiều như tắm.
- Bây giờ không ngất như lúc trước nữa nhỉ?
Evil thong thả đi xuống phía dưới, dùng con mắt lạnh lùng mà đầy sự trêu ghẹo nói với tôi. Đến cả tên chết tiệt này cũng tham gia với hai bà này hò nhau trêu tôi sao? Giá như bây giờ có một cục búa to chục tấn, tôi sẽ cho cả ba người này một cú.
- Chiều nay nhớ ở nhà dưỡng sức để tối đi chơi đấy!
Hừ! Trêu ghẹo tôi mất mấy phút giờ mới được nhận một lời quan tâm. Là lời của Mộc Tầm. Hoá ra là để đi chơi! Đúng là muốn đập đầu vào tường tự tử đi cho rồi.
Nhưng tôi vẫn háo hức đợi đến tối nay lắm! Lâu lắm rồi tôi chưa đi hội chợ ở đây. Cũng may chiều nay không có buổi học nên được ở KTX lăn lộn thả ga.
Đúng như lời bà Mộc Tầm nói, chiều nay tôi phải ở nhà sạc điện cho đầy sức để tối đi chơi.
Mà...điều tôi lo nhất là, liệu tối hắn có thất hứa không nhỉ?
Thế là cả buổi học, đầu tôi chỉ biết quan tâm đến buổi đi chơi tối nay thôi! Hội chợ sẽ trông như thế nào nhỉ? Ở đó có nhiều đồ không?
Đầu tôi đầy những dấu hỏi to đùng.
- Em học sinh đến muộn!
Đang bận suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc của thầy giáo Bét-tô-ven cất lên.
- Dạ!
Tôi hốt hoảng đứng dậy. Lại gì nữa đây? Đừng nói là vì tôi không chú ý đến bài học nên thầy lại phạt tôi tiếp đấy chứ! Huhu! Bởi thế nên tôi ghét học Âm Nhạc nhất trần đời, chỉ sau môn Thể Dục mà thôi.
- Trông em như đang bận suy nghĩ gì đó thì phải? Thế em có biết tôi đang đánh bài gì không?
Thầy giáo dùng khuôn mặt tươi roi rói hỏi tôi. Huhu! Khuôn mặt này còn đáng sợ hơn cả khuôn mặt lúc thầy giận nữa.
Bài thầy đang đánh sao? Giai điệu nghe quen quen.
- Thạch Linh! Bà cố nhớ lại đi! Bài đó tụi này tẩm bổ cho bà nhiều lắm rồi mà! Bà còn biết đánh bài này nữa đó!
Bạch Cơ ngồi phía trước khẽ nhắc. Hic! Mấy cái nhạc lí rồi những bài cổ điển rối loạn đầu óc như thế tôi chỉ thích vào hồi tiểu học thôi.
Cách nhau mấy năm rồi, sao tôi nhớ được chứ!
Tính tang! Tính tang!
Thầy giáo vừa đánh vừa lắc lư theo nhạc.
Í! Đúng là giai điệu hơi quen nha!.
- Là bài Turkis March mà!
Đầu tôi lóe sáng. Đúng rồi! Là Turkis March - Hành khúc Thổ Nhĩ Kì. Bản nhạc mà ngày xưa, ngày tôi học lớp 4, ngày nào cũng đánh đi đánh lại đây mà.
- Ồ! Vậy là em biết bài này sao?
- Vâng!
Nghe được từ Vâng của tôi. Thầy giáo vui vẻ, hít một hơi rồi dừng bản nhạc lại.
- Lúc nãy nghe Bạch Cơ nói eư biết đánh bài này đúng không? Giờ, sân khấu này sẽ là của em!
Rầm!
Huhu! Bạch Cơ ơi là Bạch Cơ! Bà hãi tôi rồi. Nhắc thì chỉ cần nhắc ba câu đầu là được rồi. Còn đế thêm câu ...Bà còn biết đánh bài này nữa đó! làm gì để tôi chịu khổ thế này.
- Nhưng... bài này em đánh lâu rồi! Sợ...
Tôi run run nói với thầy giáo. Mắt liếc xuống nhìn bà Bạch Cơ ngồi phía trên đang chắp tay tỏ vẻ ăn năn hối lỗi với tôi.
- Không sao hết! Em sai cũng không sao.
Hic! Tôi tiêu đến nơi rồi. Mấy năm rồi không đánh, giờ lại còn phải đánh trước đám đông nữa chứ. Chắc rôi run đến mức tay không đánh được mất.
Tôi bước nhưng bước chân run rẩy lên phía cây đàn pi-a-no. Đã sợ đến phát run rồi. Tên Evil đó còn tặng cho tôi một câu nói mà nghe xong, tay tôi như không còn lực mà đánh đàn nữa :
- Hóa ra Đại Tiểu Thư nhà ta cũng có năng khiếu chơi đàn hả?
Nghe xong mà muốn ngã quỵ.
- Im đi!
Bạch Cơ quay đầu xuống ném cho hắn một ánh mắt giận dữ. Huhu! Đúng là bạn tốt của tôi mà. Tôi sẽ bỏ qua cho bà chuyện lúc này nha!
- Hừ!
Evil chẳng thèm đoái hoài đến câu nói của Bạch Cơ. Khoác hai tay lên vai, nở nụ cười nhạt nhìn tôi bước lên bục.
Chắc hắn đang định đợi tôi đánh sai rồi châm chọc đây. Nghĩ thế, tôi lại càng hừng hực khí thế.
Tôi ngồi xuống trước cây đàn dương cầm màu đen tuyền. Hít một jơi thật sâu rồi bắt đầu đánh những giai điệu đầu tiên.
Tính tang! Tính tang!
Những tiếng nhạc vang lên. Tim tôi đập thình thịch. Cầu mong tôi đừng đánh sai. Nếu không, chắc tôi bị tên Evil đó trêu chọc hết ngày hôm nay luôn.
3 phút dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua. Tôi đổ mồ hôi hột. Tim đập cũng trở về bình thường. Phù! May quá! May mà tôi không sai một phím nào! May thiệt! Haha! Ecik hết đường trêu ghẹo tôi nhá!
Cả lớp đang im phăng phắc nghe tôi đánh đàn, nhiều người còn lắc lư theo nhạc nữa. Bây giờ, khi tôi đánh xong, một tràng vỗ tay to như sấm vang lên.
Tôi thở dài một cái rồi tựa vào thành ghế. Hờ! May quá! May mà bàn tay tôi vẫn chưa quên hết nốt nhạc. Nó vừa cứu tôi thoát khỏi một kì kiểm tra gian nan còn hơn cả thi khảo sát cuối học kì.
- Giỏi lắm Thạch Linh. Đúng là bạn của tụi này có khác!
Bạch Cơ và Mộc Tầm vừa vỗ tay vừa đứng dậy hét to.
Bạch Cơ! Tuy tôi nói không tính số bà chuyện lúc này nhưng tôi chắc chắn phải tính sổ bà!
Đúng lúc đó, tiếng chuông vang lên. Thầy giáo Bét-tô-ven đang say mê thưởng thức tiếng nhạc cũng bị tiếng chuông phá hoại hết.
Cả lớp chỉ trong vòng 1 giây đã không còn bóng người. Chỉ còn lại tôi với hai bà bạn chí cốt. Lại có thêm tên Diêm Vương hắc ám đó nữa. Sao hắn vẫn chưa đi chứ?
- Đánh khá đấy! Nhưng chưa bằng tôi đâu!
Evil trở giọng trêu chọc. Gừ! Tức quá đi! Sao hắn lúc nào cũng tìm được cách để trêu tôi thế?
Mà, hắn biết đánh đàn thật hở?
- Học sinh đến muộn! Em đánh đàn tốt đấy. Vậy, nhờ Tống Mạc Dương kèm em ấy nhé!
Thầy giáo vừa bước tới vừa vỗ tay bốp bốp. Thầy dùng giọng ra vẻ tự hào khen tôi rồi quay lại nhờ Evil dạy dỗ tôi.
Huhu! Sao người dạy là Evil cơ chứ! Với lại, tôi có nói là tôi sẽ học đánh đàn đâu! Thầy chỉ thích làm theo ý thầy thôi!
Tôi quay lại nhìn Evil. Hắn liếc đôi mắt đắc thắng nhìn tôi. Hic! Để hắn làm gia sư khác gì tự dấn thân vào địa ngục.
Tôi bất lực đỡ trán quay đầu lại nhìn hai bà bạn. Hừ! Họ chạy đâu mất tiêu rồi!
Đang loay hoay chẳng biết làm gì thì cổ áo tôi lại bị hắn túm lấy lôi xềnh xệch ra ngoài.
- Ặc! Evil! Nhẹ tay thôi! Tôi ngạt thở mất!
Tôi ôm lấy cổ bị hắn kéo mạnh đến mức suýt chút nữa thì nghẹt thở.
- Các môn tiếp theo không quan trọng. Mau về lớp nghỉ ngơi đi. Tối mà không được là chết với tôi!
- Hả!
Lần đầu tiên thấy hắn quan tâm đến chuyện nào đó một cách nghiêm túc như thế này. Sao hắn có vẻ nóng vội thế nhỉ.
(T/g : Turkis March hay lắm nhé! Mọi người nên nghe một lần. Với lại, để đánh được bài này cũng phải cẩn đến một bàn tay siêu pro đấy. Vậy ra Thạch Linh nhà ta cũng có khiếu chơi đàn đấy ha!)
Hic! Chóng mặt quá! Tôi chóng mặt chết mất!
- Cố lên! Còn 10 vòng nữa thôi!
Đám khán giả phía dưới nhốn nháo. Hic! 10 vòng ấy đối với tôi như 100 vòng dài dăng dẳng vậy.
Tên Evil chết bằm! Nếu như tôi nhớ đúng thì đến đoạn cuối hắn xoay cùng tôi mà. Giờ thì lại chỉ giơ tay cho tôi xoay là sao?
9...
8...
7...
....
3...
2...
1...
Phù! Cuối cùng cũng xong rồi! Giờ tôi chỉ muốn xuống dưới kia nằm dưỡng sức một chút thôi.
Tôi vừa xoay vừa đi loạng choạng xuống dưới lớp.
- Haha! Cả cách đi xuống chỗ ngồi cũng đặc biệt không kém nhỉ?
Bạch Cơ cười ha hả, quay đầu xuống nhìn cô bạn chí cốt của bả đang thân tàn ma dại sống không bằng chết ngồi ở bàn dưới.
Bạch Cơ! Tôi hận bà muốn chết. Không hỏi han sức khỏe người ta thì thôi, giờ lại còn trêu ghẹo tôi nữa.
- Hờ! Mệt quá!
Tôi nằm bệt xuống bàn. Mồ hôi vã ra trên trán nhiều như tắm.
- Bây giờ không ngất như lúc trước nữa nhỉ?
Evil thong thả đi xuống phía dưới, dùng con mắt lạnh lùng mà đầy sự trêu ghẹo nói với tôi. Đến cả tên chết tiệt này cũng tham gia với hai bà này hò nhau trêu tôi sao? Giá như bây giờ có một cục búa to chục tấn, tôi sẽ cho cả ba người này một cú.
- Chiều nay nhớ ở nhà dưỡng sức để tối đi chơi đấy!
Hừ! Trêu ghẹo tôi mất mấy phút giờ mới được nhận một lời quan tâm. Là lời của Mộc Tầm. Hoá ra là để đi chơi! Đúng là muốn đập đầu vào tường tự tử đi cho rồi.
Nhưng tôi vẫn háo hức đợi đến tối nay lắm! Lâu lắm rồi tôi chưa đi hội chợ ở đây. Cũng may chiều nay không có buổi học nên được ở KTX lăn lộn thả ga.
Đúng như lời bà Mộc Tầm nói, chiều nay tôi phải ở nhà sạc điện cho đầy sức để tối đi chơi.
Mà...điều tôi lo nhất là, liệu tối hắn có thất hứa không nhỉ?
Thế là cả buổi học, đầu tôi chỉ biết quan tâm đến buổi đi chơi tối nay thôi! Hội chợ sẽ trông như thế nào nhỉ? Ở đó có nhiều đồ không?
Đầu tôi đầy những dấu hỏi to đùng.
- Em học sinh đến muộn!
Đang bận suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc của thầy giáo Bét-tô-ven cất lên.
- Dạ!
Tôi hốt hoảng đứng dậy. Lại gì nữa đây? Đừng nói là vì tôi không chú ý đến bài học nên thầy lại phạt tôi tiếp đấy chứ! Huhu! Bởi thế nên tôi ghét học Âm Nhạc nhất trần đời, chỉ sau môn Thể Dục mà thôi.
- Trông em như đang bận suy nghĩ gì đó thì phải? Thế em có biết tôi đang đánh bài gì không?
Thầy giáo dùng khuôn mặt tươi roi rói hỏi tôi. Huhu! Khuôn mặt này còn đáng sợ hơn cả khuôn mặt lúc thầy giận nữa.
Bài thầy đang đánh sao? Giai điệu nghe quen quen.
- Thạch Linh! Bà cố nhớ lại đi! Bài đó tụi này tẩm bổ cho bà nhiều lắm rồi mà! Bà còn biết đánh bài này nữa đó!
Bạch Cơ ngồi phía trước khẽ nhắc. Hic! Mấy cái nhạc lí rồi những bài cổ điển rối loạn đầu óc như thế tôi chỉ thích vào hồi tiểu học thôi.
Cách nhau mấy năm rồi, sao tôi nhớ được chứ!
Tính tang! Tính tang!
Thầy giáo vừa đánh vừa lắc lư theo nhạc.
Í! Đúng là giai điệu hơi quen nha!.
- Là bài Turkis March mà!
Đầu tôi lóe sáng. Đúng rồi! Là Turkis March - Hành khúc Thổ Nhĩ Kì. Bản nhạc mà ngày xưa, ngày tôi học lớp 4, ngày nào cũng đánh đi đánh lại đây mà.
- Ồ! Vậy là em biết bài này sao?
- Vâng!
Nghe được từ Vâng của tôi. Thầy giáo vui vẻ, hít một hơi rồi dừng bản nhạc lại.
- Lúc nãy nghe Bạch Cơ nói eư biết đánh bài này đúng không? Giờ, sân khấu này sẽ là của em!
Rầm!
Huhu! Bạch Cơ ơi là Bạch Cơ! Bà hãi tôi rồi. Nhắc thì chỉ cần nhắc ba câu đầu là được rồi. Còn đế thêm câu ...Bà còn biết đánh bài này nữa đó! làm gì để tôi chịu khổ thế này.
- Nhưng... bài này em đánh lâu rồi! Sợ...
Tôi run run nói với thầy giáo. Mắt liếc xuống nhìn bà Bạch Cơ ngồi phía trên đang chắp tay tỏ vẻ ăn năn hối lỗi với tôi.
- Không sao hết! Em sai cũng không sao.
Hic! Tôi tiêu đến nơi rồi. Mấy năm rồi không đánh, giờ lại còn phải đánh trước đám đông nữa chứ. Chắc rôi run đến mức tay không đánh được mất.
Tôi bước nhưng bước chân run rẩy lên phía cây đàn pi-a-no. Đã sợ đến phát run rồi. Tên Evil đó còn tặng cho tôi một câu nói mà nghe xong, tay tôi như không còn lực mà đánh đàn nữa :
- Hóa ra Đại Tiểu Thư nhà ta cũng có năng khiếu chơi đàn hả?
Nghe xong mà muốn ngã quỵ.
- Im đi!
Bạch Cơ quay đầu xuống ném cho hắn một ánh mắt giận dữ. Huhu! Đúng là bạn tốt của tôi mà. Tôi sẽ bỏ qua cho bà chuyện lúc này nha!
- Hừ!
Evil chẳng thèm đoái hoài đến câu nói của Bạch Cơ. Khoác hai tay lên vai, nở nụ cười nhạt nhìn tôi bước lên bục.
Chắc hắn đang định đợi tôi đánh sai rồi châm chọc đây. Nghĩ thế, tôi lại càng hừng hực khí thế.
Tôi ngồi xuống trước cây đàn dương cầm màu đen tuyền. Hít một jơi thật sâu rồi bắt đầu đánh những giai điệu đầu tiên.
Tính tang! Tính tang!
Những tiếng nhạc vang lên. Tim tôi đập thình thịch. Cầu mong tôi đừng đánh sai. Nếu không, chắc tôi bị tên Evil đó trêu chọc hết ngày hôm nay luôn.
3 phút dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua. Tôi đổ mồ hôi hột. Tim đập cũng trở về bình thường. Phù! May quá! May mà tôi không sai một phím nào! May thiệt! Haha! Ecik hết đường trêu ghẹo tôi nhá!
Cả lớp đang im phăng phắc nghe tôi đánh đàn, nhiều người còn lắc lư theo nhạc nữa. Bây giờ, khi tôi đánh xong, một tràng vỗ tay to như sấm vang lên.
Tôi thở dài một cái rồi tựa vào thành ghế. Hờ! May quá! May mà bàn tay tôi vẫn chưa quên hết nốt nhạc. Nó vừa cứu tôi thoát khỏi một kì kiểm tra gian nan còn hơn cả thi khảo sát cuối học kì.
- Giỏi lắm Thạch Linh. Đúng là bạn của tụi này có khác!
Bạch Cơ và Mộc Tầm vừa vỗ tay vừa đứng dậy hét to.
Bạch Cơ! Tuy tôi nói không tính số bà chuyện lúc này nhưng tôi chắc chắn phải tính sổ bà!
Đúng lúc đó, tiếng chuông vang lên. Thầy giáo Bét-tô-ven đang say mê thưởng thức tiếng nhạc cũng bị tiếng chuông phá hoại hết.
Cả lớp chỉ trong vòng 1 giây đã không còn bóng người. Chỉ còn lại tôi với hai bà bạn chí cốt. Lại có thêm tên Diêm Vương hắc ám đó nữa. Sao hắn vẫn chưa đi chứ?
- Đánh khá đấy! Nhưng chưa bằng tôi đâu!
Evil trở giọng trêu chọc. Gừ! Tức quá đi! Sao hắn lúc nào cũng tìm được cách để trêu tôi thế?
Mà, hắn biết đánh đàn thật hở?
- Học sinh đến muộn! Em đánh đàn tốt đấy. Vậy, nhờ Tống Mạc Dương kèm em ấy nhé!
Thầy giáo vừa bước tới vừa vỗ tay bốp bốp. Thầy dùng giọng ra vẻ tự hào khen tôi rồi quay lại nhờ Evil dạy dỗ tôi.
Huhu! Sao người dạy là Evil cơ chứ! Với lại, tôi có nói là tôi sẽ học đánh đàn đâu! Thầy chỉ thích làm theo ý thầy thôi!
Tôi quay lại nhìn Evil. Hắn liếc đôi mắt đắc thắng nhìn tôi. Hic! Để hắn làm gia sư khác gì tự dấn thân vào địa ngục.
Tôi bất lực đỡ trán quay đầu lại nhìn hai bà bạn. Hừ! Họ chạy đâu mất tiêu rồi!
Đang loay hoay chẳng biết làm gì thì cổ áo tôi lại bị hắn túm lấy lôi xềnh xệch ra ngoài.
- Ặc! Evil! Nhẹ tay thôi! Tôi ngạt thở mất!
Tôi ôm lấy cổ bị hắn kéo mạnh đến mức suýt chút nữa thì nghẹt thở.
- Các môn tiếp theo không quan trọng. Mau về lớp nghỉ ngơi đi. Tối mà không được là chết với tôi!
- Hả!
Lần đầu tiên thấy hắn quan tâm đến chuyện nào đó một cách nghiêm túc như thế này. Sao hắn có vẻ nóng vội thế nhỉ.
(T/g : Turkis March hay lắm nhé! Mọi người nên nghe một lần. Với lại, để đánh được bài này cũng phải cẩn đến một bàn tay siêu pro đấy. Vậy ra Thạch Linh nhà ta cũng có khiếu chơi đàn đấy ha!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.