Chương 5
Tiểu Bạch Y
26/07/2019
- Evil!
Tôi hét lên thật to. Thật to cứ như thể hắn chuẩn bị bắt cóc tôi luôn không bằng. Giọng của tôi như tiếng sấm rền vang cả căn phòng nhỏ bé. Chỉ là một tên Evil thôi mà, đâu cần phải ghê thế đâu chứ! Nhưng, đối với tôi, đây đúng là chuyện động trời mà!
Sao trường lại sắp xếp cho tôi ở chung với con trai chứ? Thà tôi ở một mình còn hơn.
Tôi vừa hét vừa đi lùi về phía sau. Còn tên Evil đó thì bịt tai chán chường đi vào phòng. Lúc sáng còn ranh ma thế cơ mà, sao bây giờ lại trông phờ phạc thế? Chắc là do cô bạn gái lúc nãy tra tấn mãi đây mà! Hừ! Đáng đời cái thói háo sắc.
- Cô làm gì ở đây thế hả?
Quăng cặp sách xuống giường, hắn thở liền một hơi thật dài, thở xong, hắn lại quay trở về thói cũ. Lại cái khuôn mặt ranh ma như lão Diêm Vương đó. Chỉ cần nhìn thôi cũng đã sợ tóc gáy rồi, nói gì đến việc trả lời câu hỏi của hắn cơ chứ. Nhưng...không hiểu sao, lúc đối mặt với hắn, tôi lại thấy người đứng trước mặt tôi là Tống Mạc Dương mà tôi thích vậy! Ôi! Nhớ tới Tống Mạc Dương, tôi lại thấy buồn khôn xiết.
- Đây là phòng tôi!
Tôi lấy hết can đảm nói một câu. Phải nói là phải cố gắng lắm tôi mới sử dụng được lòng can đảm đó. Rõ ràng là phòng tôi, cần gì phải sợ chứ! Nhưng, bạn cùng phòng với tôi là Evil, thế này chắc tôi sẽ lên thiên đàng sớm mất! Không! Là địa ngục mới đúng.
Sao tôi lại phải cùng phòng với tên chết tiệt này nhỉ? Còn có bao nhiêu là phòng, lại còn có đến hai dãy nhà nữa, tại sao lại phải là phòng của Evil? Cả ngày nay tôi toàn gặp chuyện không, lại còn là do tên Evil ác quỷ đó nữa chứ! Tôi tức đến mức thấu đến tận xương tủy. Nghe tôi nói, hắn cũng hơi ngạc nhiên, chắc là do tôi dám nói lại với hắn. Bởi trong buổi lễ khai giảng, chẳng có đứa con gái hay con trai nào dám nói chuyện với hắn. Chỉ trừ mấy đứa bạn mà hắn thân thôi. Chỉ cần hắn quắc mắt một cái là bọn con gái phải rụt cổ xuống. Thế mà hắn vẫn được nhiều đứa con gái thích ghê! Như lúc nãy ấy, cô gái đó đúng là gan hùm mà!
Evil mở to mắt nhìn người đang đứng trước mặt hắn. Chắc hắn không thể tin được tôi lại can đảm đến thế, dám nói lại với hắn luôn. Nhưng chỉ sau vài giây, hắn lại quay trở lai khuôn mặt ranh ma như ban đầu, khuôn mặt của hắn như hiện ra hai chữ to tướng : KHÁ ĐẤY! Thấy thế tôi lại càng thấy sợ hơn gấp bội. Tôi run cả người, cả chân cũng gần như không đứng vững.
- Giỏi đấy!
Hắn đứng dậy, chống nạnh. Nói một câu làm tôi suýt chút nữa thì sặc nước bọt. Hắn khen tôi giỏi? Là khen thật hay khen giả vậy! Tôi có nghe nhầm không nhỉ? Chắc là nghe nhầm rồi. Gặp hắn là y như rằng, mọi giác quan của tôi đều dừng hoạt động mà. Làm gì nghe được gì nữa chứ! Nếu đoán khẩu hình môi thì tôi cũng có thể đoán được hắn khen tôi giỏi. Không! Không thể được! Thị giác của tôi cũng bị hắn làm đóng băng luôn rồi mà!
- Vậy nhé oshin! Chăm chỉ vào nhé!
Trong khi tôi vẫn còn miên man suy nghĩ về hành động phải nói là cực kì kì lạ của Tống Mạc Dương thì hắn đã ở trên bục cửa sổ lúc nào không biết. Khung cửa sổ lại không có chấn song nữa chứ! Này này! Cậu...Cậu đừng tự tử!
Tôi còn chưa kịp ngăn cản thì hắn đã nhảy khỏi cửa sổ. Cái gì đang xảy ra trước mắt tôi đây. Là do thần hồn nát thần tính hay thị giác của tôi vẫn chưa kịp hoạt động? Tôi vừa chứng kiến một tên Evil nhảy lầu! Quá sức tưởng tượng đối với tôi rồi. Nhìn hắn nhảy lầu trông còn ghê hơn cả một tên bị giết dã man.Tại sao? Bởi vì hắn là Evil! Là một tên ác quỷ đó! Một tên không biết sợ trời sợ đất lại đi nhảy lầu tự tử! Có ghê không chứ!
Oshin! Hóa ra lúc nãy hắn khen tôi giỏi là do tôi đã dọn sạch bãi chiến trường này ư? Quá đáng thật! Đúng là ở với hắn là một kiếp nợ của tôi mà! Hừ! Chết luôn đi cũng được! Nhưng...đứng trơ mắt nhìn hắn chết thì khác nào tôi là thủ phạm gián tiếp giết hắn chớ! Với lại, hắn chết rồi thì chẳng có ai làm phản diện cho truyện nữa hết.
Tôi hoảng hồn chạy lại bục cửa sổ. Nơi mà Evil đã nhảy lầu để chuẩn bị lên thiên đàng. Tim tôi đập thình thịch nhìn xuống dưới. Tưởng được nhìn cảnh một tên Evil nằm dưới đất với máu me khắp người, ai ngờ...
- Cúc cu! Bị lừa rồi!
- Hả!
Trời! Tôi không bị hoa mắt đó chứ! Hắn vẫn còn sống! Vẫn còn sống! Thấy thế, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tuy tôi ghét hắn, thù hắn nhưng hắn vẫn là con người. Hắn mà chết thì cuộc đời tôi nhàm chán lắm! Trước mắt tôi là một tên Evil đã chuyển hóa thành khỉ đột trèo đi trèo lại trên cây. Trông hắn chắc leo trèo còn giỏi hơn cả khỉ nữa. Tôi dụi mắt mấy chục lần. Vẫn là một tên trèo cây như...khỉ. Hay tôi nên đặt lại biệt danh cho hắn là khỉ đột nhỉ? Haha! Evil hay hơn nhiều chớ!
Tôi bị hắn dọa cho một phen hút hồn. Sao hắn ghê vậy nhở? Tại sao lúc nào cũng trêu chọc tôi quá đáng như vậy chứ? Nếu là Bạch Cơ hay Mộc Tầm chắc hai bả đã...xẻ da, róc thịt, chiên dầu,... luôn rồi. Hai bà bạn dữ như sư tử hà đông ấy, ai chịu cho nổi. Haha! Sao tôi toàn nói chuyện ghê rợn vậy nhỉ? Bây giờ đâu phải lễ hội Halloween?
Tôi định thần lại đầu óc. Lăc lắc đầu cho mọi thứ ghê rợn ấy ra khỏi đầu. Không được nghĩ đến việc chết chóc, điều cấm kị!
Khi tôi vẫn còn say sưa với lễ hội Halloween ấy thì tên Evil đó biến đâu mất tăm. Trời ạ! Lại đi nữa! Sao hắn đi lắm thế không biết? Chuẩn bị giờ ăn tối rồi còn gì?
Trước khi tôi lên phòng mình, anh Tiểu Nam đã chỉ rõ mọi thứ cho tôi rồi. Đúng 7h tối, sẽ có một tiếng chuông vang lên, khi đó sẽ là giờ ăn tối. Đến 9h sẽ có thêm 2 tiếng chuông nữa, đó là giờ KTX đóng cửa, những học sinh đi chơi về khuya sẽ không thể vào KTX được nữa, vã sẽ phải ngủ ngoài nhà một đêm. Đó là luật giới nghiêm của KTX. Tôi phải tuân theo mệnh lệnh, nếu không, tôi sẽ phải tự hiến máu nhân đạo cho loài muỗi mất.
Một tiếng chuông vang lên. Đúng 7h tối.Không ngờ là đã muộn thế này rồi. Vẫn muốn xuống căng tin ngay nhưng tôi vẫn quay đầu lại nhìn chiếc giường tầng. Không biết tôi ngủ tầng 1 hay tầng hai nhỉ? Tầng 1 thì chắc không phải, bởi cả chăn, chiếu, gối, dép,...đều không giống đồ của tôi, giống của con trai hơn, chắc tầng 1 là của Evil rồi. Nếu vậy, chắc tầng hai là giường của tôi rồi. Tôi nhón chân nhìn phía trên giường tầng hai. Hic! Sao giường cao thế, nhón chân rồi vẫn chỉ thấy thanh chắn của giường. Cố nhìn qua thanh chắn, đúng là đồ của tôi rồi! Nếu ngủ ở tầng trên thì...ôi thôi! Tôi sợ độ cao! Đáng lẽ nên viết cái nỗi sợ này vào đơn đăng kí. Giờ thì tôi phải ngủ trên tầng hai lận. Mà nhờ tên Evil đó đổi chắc cũng còn lâu hắn mới chịu đổi. Hic! Chết tôi rồi!
- Thạch Linh, xuống ăn tối thôi!
Những giọng nói nghe quen quen. Tôi quay đầu lại. A! Là Thiên Phi với An Hạ bạn cùng lớp với tôi. Hai người đã mặc đồ ở nhà bình thường, tóc tai buộc lại cẩn thận. Còn tôi, trên người vẫn là bộ đồng phục tôi mặc lúc khai giảng. Tóc tai thì luộm thuộm, khuôn mặt phấn trắng bị mồ hôi làm trôi hết. Í! Tôi quên trả lại bô đồng phục cho Bạch Cơ rồi.
- Chờ mình một lát nhé!
Tôi ôm lấy balo chạy vào phòng tắm, ngoái đầu lại nháy mắt với ý muốn xin chờ một lát. Chỉ có 3 phút, một tôi hoàn toàn khác đã xuất hiện. Tôi mặc váy suông sọc ca rô màu trắng cam cao hơn đầu gối một tí, tóc bối cao kiểu củ tỏi lên trên đầu. Thiên Phi với An Hạ nhìn tôi mà không chớp mắt luôn. Thấy thế, tôi cũng hơi ngại.
- Đi thôi!
Hai người bạn mới quen cầm lấy tay tôi, dẫn tôi xuống căng tin.
Trên đường đi, họ hỏi tôi ríu rít :
- Này, Tống Mạc Dương không đuổi cậu đi à?
- Ừm!
- Hể! Thật chứ? Với những người khác là cậu ta đuổi đi không thương tiếc luôn đó!
- Cậu ta cho mình ở chung chỉ khi mình là oshin cho cậu ta thôi!
Nghe đến đó, họ mới thở phào một cái. Không biết có chuyện gì nghiêm trọng không nhỉ? Bởi lúc nãy, khi hai người nghe đến đoạn, Evil cho tôi ở chung, hai người mắt tròn như mắt cá, miệng há to hình chữ o như thể không tin nổi vào tai mình. Sau đó, khi nghe đến từ oshin thì họ lại thở phào nhẹ nhõm. Evil mà! Tôi cũng biết tỏng là hắn sẽ không cho tôi ở cùng khi tôi biết hắn là bạn cùng phòng của tôi. Nhưng, hắn lại cho tôi ở, nhất định là có lí do, và lí do ngớ ngẩn ấy là : Tôi phải làm oshin cho hắn. Nghe có tức không chứ!
Tới căng tin, tôi cũng không ngờ là rộng đến như thế đấy. Hai dãy bàn xếp với nhau thành hai hàng bày biện đầy thức ăn. Toàn là các món sơn hào hải vị mà tôi chưa từng nếm qua. Tôi đúng là may mắn khi học ở đây và sống ở đây mà.
Bên cạnh cửa ra vào là một cái bàn để toàn khay đựng thức ăn. Mọi người sẽ tự chọn món rồi ngồi ăn ở phòng ăn bên cạnh.Toàn là món ngon cả, tôi nên chọn món nào đây.
- Thạch Linh! Xong chưa?
Tiếng của Thiên Phi dục làm tôi thêm cuống! Cứ chọn đại vậy! Thế là, tôi đã trang trí được khay thức ăn của mình toàn là rau, thịt, cá. Tôi chạy lại bàn của Thiên Phi với An Hạ. Bụng tôi đói meo luôn rồi, lúc chiều lai còn phải lao động cật lực nữa chứ, giờ tôi chỉ biết ăn thôi.
Bốp!
Tôi đang đi, không hiểu sao lại có người bấp trúng tôi, cái khay mà tôi cất công trang trí đã tan thành tro bụi và nằm tung tóe dưới đất. Ai mà ác vậy?
Tôi bỗng nhớ lai luật giới nghiêm mà anh Tiểu Nam đã nói với tôi. Trong giờ ăn, làm đổ thức ăn thì coi như bữa đó phải nhịn ăn. Tôi tiếc rẻ, mắt nhìn món ăn đổ vương vãi trên sàn mà ứa cả nước miếng. Đúng lúc anh Tiểu Nam đi qua nữa chứ, đúng là xúi quẩy.
- Làm đổ thức ăn,Thạch Linh cắt cơm!
Tiểu Nam nói vừa to vừa dõng dạc cho bác đầu bếp nghe thấy. Không những bị cắt mất phần ăn tối mà tôi còn bị phạt làm vệ sinh căng tin nữa chứ. Rốt cuộc là ai? Ai đã làm?
- Xin lỗi nhé! Lỡ vấp phải ấy mà!
Evil! Hắn xin lỗi mà chẳng có thành ý chút nào vậy, lại còn nở nụ cười ranh ma nữa chứ! Đúng là, đến giờ ăn cũng không để yên cho tôi được sao?
Tôi hét lên thật to. Thật to cứ như thể hắn chuẩn bị bắt cóc tôi luôn không bằng. Giọng của tôi như tiếng sấm rền vang cả căn phòng nhỏ bé. Chỉ là một tên Evil thôi mà, đâu cần phải ghê thế đâu chứ! Nhưng, đối với tôi, đây đúng là chuyện động trời mà!
Sao trường lại sắp xếp cho tôi ở chung với con trai chứ? Thà tôi ở một mình còn hơn.
Tôi vừa hét vừa đi lùi về phía sau. Còn tên Evil đó thì bịt tai chán chường đi vào phòng. Lúc sáng còn ranh ma thế cơ mà, sao bây giờ lại trông phờ phạc thế? Chắc là do cô bạn gái lúc nãy tra tấn mãi đây mà! Hừ! Đáng đời cái thói háo sắc.
- Cô làm gì ở đây thế hả?
Quăng cặp sách xuống giường, hắn thở liền một hơi thật dài, thở xong, hắn lại quay trở về thói cũ. Lại cái khuôn mặt ranh ma như lão Diêm Vương đó. Chỉ cần nhìn thôi cũng đã sợ tóc gáy rồi, nói gì đến việc trả lời câu hỏi của hắn cơ chứ. Nhưng...không hiểu sao, lúc đối mặt với hắn, tôi lại thấy người đứng trước mặt tôi là Tống Mạc Dương mà tôi thích vậy! Ôi! Nhớ tới Tống Mạc Dương, tôi lại thấy buồn khôn xiết.
- Đây là phòng tôi!
Tôi lấy hết can đảm nói một câu. Phải nói là phải cố gắng lắm tôi mới sử dụng được lòng can đảm đó. Rõ ràng là phòng tôi, cần gì phải sợ chứ! Nhưng, bạn cùng phòng với tôi là Evil, thế này chắc tôi sẽ lên thiên đàng sớm mất! Không! Là địa ngục mới đúng.
Sao tôi lại phải cùng phòng với tên chết tiệt này nhỉ? Còn có bao nhiêu là phòng, lại còn có đến hai dãy nhà nữa, tại sao lại phải là phòng của Evil? Cả ngày nay tôi toàn gặp chuyện không, lại còn là do tên Evil ác quỷ đó nữa chứ! Tôi tức đến mức thấu đến tận xương tủy. Nghe tôi nói, hắn cũng hơi ngạc nhiên, chắc là do tôi dám nói lại với hắn. Bởi trong buổi lễ khai giảng, chẳng có đứa con gái hay con trai nào dám nói chuyện với hắn. Chỉ trừ mấy đứa bạn mà hắn thân thôi. Chỉ cần hắn quắc mắt một cái là bọn con gái phải rụt cổ xuống. Thế mà hắn vẫn được nhiều đứa con gái thích ghê! Như lúc nãy ấy, cô gái đó đúng là gan hùm mà!
Evil mở to mắt nhìn người đang đứng trước mặt hắn. Chắc hắn không thể tin được tôi lại can đảm đến thế, dám nói lại với hắn luôn. Nhưng chỉ sau vài giây, hắn lại quay trở lai khuôn mặt ranh ma như ban đầu, khuôn mặt của hắn như hiện ra hai chữ to tướng : KHÁ ĐẤY! Thấy thế tôi lại càng thấy sợ hơn gấp bội. Tôi run cả người, cả chân cũng gần như không đứng vững.
- Giỏi đấy!
Hắn đứng dậy, chống nạnh. Nói một câu làm tôi suýt chút nữa thì sặc nước bọt. Hắn khen tôi giỏi? Là khen thật hay khen giả vậy! Tôi có nghe nhầm không nhỉ? Chắc là nghe nhầm rồi. Gặp hắn là y như rằng, mọi giác quan của tôi đều dừng hoạt động mà. Làm gì nghe được gì nữa chứ! Nếu đoán khẩu hình môi thì tôi cũng có thể đoán được hắn khen tôi giỏi. Không! Không thể được! Thị giác của tôi cũng bị hắn làm đóng băng luôn rồi mà!
- Vậy nhé oshin! Chăm chỉ vào nhé!
Trong khi tôi vẫn còn miên man suy nghĩ về hành động phải nói là cực kì kì lạ của Tống Mạc Dương thì hắn đã ở trên bục cửa sổ lúc nào không biết. Khung cửa sổ lại không có chấn song nữa chứ! Này này! Cậu...Cậu đừng tự tử!
Tôi còn chưa kịp ngăn cản thì hắn đã nhảy khỏi cửa sổ. Cái gì đang xảy ra trước mắt tôi đây. Là do thần hồn nát thần tính hay thị giác của tôi vẫn chưa kịp hoạt động? Tôi vừa chứng kiến một tên Evil nhảy lầu! Quá sức tưởng tượng đối với tôi rồi. Nhìn hắn nhảy lầu trông còn ghê hơn cả một tên bị giết dã man.Tại sao? Bởi vì hắn là Evil! Là một tên ác quỷ đó! Một tên không biết sợ trời sợ đất lại đi nhảy lầu tự tử! Có ghê không chứ!
Oshin! Hóa ra lúc nãy hắn khen tôi giỏi là do tôi đã dọn sạch bãi chiến trường này ư? Quá đáng thật! Đúng là ở với hắn là một kiếp nợ của tôi mà! Hừ! Chết luôn đi cũng được! Nhưng...đứng trơ mắt nhìn hắn chết thì khác nào tôi là thủ phạm gián tiếp giết hắn chớ! Với lại, hắn chết rồi thì chẳng có ai làm phản diện cho truyện nữa hết.
Tôi hoảng hồn chạy lại bục cửa sổ. Nơi mà Evil đã nhảy lầu để chuẩn bị lên thiên đàng. Tim tôi đập thình thịch nhìn xuống dưới. Tưởng được nhìn cảnh một tên Evil nằm dưới đất với máu me khắp người, ai ngờ...
- Cúc cu! Bị lừa rồi!
- Hả!
Trời! Tôi không bị hoa mắt đó chứ! Hắn vẫn còn sống! Vẫn còn sống! Thấy thế, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tuy tôi ghét hắn, thù hắn nhưng hắn vẫn là con người. Hắn mà chết thì cuộc đời tôi nhàm chán lắm! Trước mắt tôi là một tên Evil đã chuyển hóa thành khỉ đột trèo đi trèo lại trên cây. Trông hắn chắc leo trèo còn giỏi hơn cả khỉ nữa. Tôi dụi mắt mấy chục lần. Vẫn là một tên trèo cây như...khỉ. Hay tôi nên đặt lại biệt danh cho hắn là khỉ đột nhỉ? Haha! Evil hay hơn nhiều chớ!
Tôi bị hắn dọa cho một phen hút hồn. Sao hắn ghê vậy nhở? Tại sao lúc nào cũng trêu chọc tôi quá đáng như vậy chứ? Nếu là Bạch Cơ hay Mộc Tầm chắc hai bả đã...xẻ da, róc thịt, chiên dầu,... luôn rồi. Hai bà bạn dữ như sư tử hà đông ấy, ai chịu cho nổi. Haha! Sao tôi toàn nói chuyện ghê rợn vậy nhỉ? Bây giờ đâu phải lễ hội Halloween?
Tôi định thần lại đầu óc. Lăc lắc đầu cho mọi thứ ghê rợn ấy ra khỏi đầu. Không được nghĩ đến việc chết chóc, điều cấm kị!
Khi tôi vẫn còn say sưa với lễ hội Halloween ấy thì tên Evil đó biến đâu mất tăm. Trời ạ! Lại đi nữa! Sao hắn đi lắm thế không biết? Chuẩn bị giờ ăn tối rồi còn gì?
Trước khi tôi lên phòng mình, anh Tiểu Nam đã chỉ rõ mọi thứ cho tôi rồi. Đúng 7h tối, sẽ có một tiếng chuông vang lên, khi đó sẽ là giờ ăn tối. Đến 9h sẽ có thêm 2 tiếng chuông nữa, đó là giờ KTX đóng cửa, những học sinh đi chơi về khuya sẽ không thể vào KTX được nữa, vã sẽ phải ngủ ngoài nhà một đêm. Đó là luật giới nghiêm của KTX. Tôi phải tuân theo mệnh lệnh, nếu không, tôi sẽ phải tự hiến máu nhân đạo cho loài muỗi mất.
Một tiếng chuông vang lên. Đúng 7h tối.Không ngờ là đã muộn thế này rồi. Vẫn muốn xuống căng tin ngay nhưng tôi vẫn quay đầu lại nhìn chiếc giường tầng. Không biết tôi ngủ tầng 1 hay tầng hai nhỉ? Tầng 1 thì chắc không phải, bởi cả chăn, chiếu, gối, dép,...đều không giống đồ của tôi, giống của con trai hơn, chắc tầng 1 là của Evil rồi. Nếu vậy, chắc tầng hai là giường của tôi rồi. Tôi nhón chân nhìn phía trên giường tầng hai. Hic! Sao giường cao thế, nhón chân rồi vẫn chỉ thấy thanh chắn của giường. Cố nhìn qua thanh chắn, đúng là đồ của tôi rồi! Nếu ngủ ở tầng trên thì...ôi thôi! Tôi sợ độ cao! Đáng lẽ nên viết cái nỗi sợ này vào đơn đăng kí. Giờ thì tôi phải ngủ trên tầng hai lận. Mà nhờ tên Evil đó đổi chắc cũng còn lâu hắn mới chịu đổi. Hic! Chết tôi rồi!
- Thạch Linh, xuống ăn tối thôi!
Những giọng nói nghe quen quen. Tôi quay đầu lại. A! Là Thiên Phi với An Hạ bạn cùng lớp với tôi. Hai người đã mặc đồ ở nhà bình thường, tóc tai buộc lại cẩn thận. Còn tôi, trên người vẫn là bộ đồng phục tôi mặc lúc khai giảng. Tóc tai thì luộm thuộm, khuôn mặt phấn trắng bị mồ hôi làm trôi hết. Í! Tôi quên trả lại bô đồng phục cho Bạch Cơ rồi.
- Chờ mình một lát nhé!
Tôi ôm lấy balo chạy vào phòng tắm, ngoái đầu lại nháy mắt với ý muốn xin chờ một lát. Chỉ có 3 phút, một tôi hoàn toàn khác đã xuất hiện. Tôi mặc váy suông sọc ca rô màu trắng cam cao hơn đầu gối một tí, tóc bối cao kiểu củ tỏi lên trên đầu. Thiên Phi với An Hạ nhìn tôi mà không chớp mắt luôn. Thấy thế, tôi cũng hơi ngại.
- Đi thôi!
Hai người bạn mới quen cầm lấy tay tôi, dẫn tôi xuống căng tin.
Trên đường đi, họ hỏi tôi ríu rít :
- Này, Tống Mạc Dương không đuổi cậu đi à?
- Ừm!
- Hể! Thật chứ? Với những người khác là cậu ta đuổi đi không thương tiếc luôn đó!
- Cậu ta cho mình ở chung chỉ khi mình là oshin cho cậu ta thôi!
Nghe đến đó, họ mới thở phào một cái. Không biết có chuyện gì nghiêm trọng không nhỉ? Bởi lúc nãy, khi hai người nghe đến đoạn, Evil cho tôi ở chung, hai người mắt tròn như mắt cá, miệng há to hình chữ o như thể không tin nổi vào tai mình. Sau đó, khi nghe đến từ oshin thì họ lại thở phào nhẹ nhõm. Evil mà! Tôi cũng biết tỏng là hắn sẽ không cho tôi ở cùng khi tôi biết hắn là bạn cùng phòng của tôi. Nhưng, hắn lại cho tôi ở, nhất định là có lí do, và lí do ngớ ngẩn ấy là : Tôi phải làm oshin cho hắn. Nghe có tức không chứ!
Tới căng tin, tôi cũng không ngờ là rộng đến như thế đấy. Hai dãy bàn xếp với nhau thành hai hàng bày biện đầy thức ăn. Toàn là các món sơn hào hải vị mà tôi chưa từng nếm qua. Tôi đúng là may mắn khi học ở đây và sống ở đây mà.
Bên cạnh cửa ra vào là một cái bàn để toàn khay đựng thức ăn. Mọi người sẽ tự chọn món rồi ngồi ăn ở phòng ăn bên cạnh.Toàn là món ngon cả, tôi nên chọn món nào đây.
- Thạch Linh! Xong chưa?
Tiếng của Thiên Phi dục làm tôi thêm cuống! Cứ chọn đại vậy! Thế là, tôi đã trang trí được khay thức ăn của mình toàn là rau, thịt, cá. Tôi chạy lại bàn của Thiên Phi với An Hạ. Bụng tôi đói meo luôn rồi, lúc chiều lai còn phải lao động cật lực nữa chứ, giờ tôi chỉ biết ăn thôi.
Bốp!
Tôi đang đi, không hiểu sao lại có người bấp trúng tôi, cái khay mà tôi cất công trang trí đã tan thành tro bụi và nằm tung tóe dưới đất. Ai mà ác vậy?
Tôi bỗng nhớ lai luật giới nghiêm mà anh Tiểu Nam đã nói với tôi. Trong giờ ăn, làm đổ thức ăn thì coi như bữa đó phải nhịn ăn. Tôi tiếc rẻ, mắt nhìn món ăn đổ vương vãi trên sàn mà ứa cả nước miếng. Đúng lúc anh Tiểu Nam đi qua nữa chứ, đúng là xúi quẩy.
- Làm đổ thức ăn,Thạch Linh cắt cơm!
Tiểu Nam nói vừa to vừa dõng dạc cho bác đầu bếp nghe thấy. Không những bị cắt mất phần ăn tối mà tôi còn bị phạt làm vệ sinh căng tin nữa chứ. Rốt cuộc là ai? Ai đã làm?
- Xin lỗi nhé! Lỡ vấp phải ấy mà!
Evil! Hắn xin lỗi mà chẳng có thành ý chút nào vậy, lại còn nở nụ cười ranh ma nữa chứ! Đúng là, đến giờ ăn cũng không để yên cho tôi được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.