Chương 6
Tiểu Bạch Y
26/07/2019
Lết tấm thân tiều tuỵ về KTX. Tôi đúng là xuo xẻo mà! Đến cả ăn cũng không được yên nữa. Sao lúc nào cái tên Evil đó cũng ám tôi cả ngày thế nhỉ?
Giờ không được ăn tối, đói meo cả bụng rồi, lát nữa khi mọi người ăn xong tôi lại phải đi lau dọn KTX nữa chứ! Xui xẻo thế không biết!
Bụng tôi kêu ọc ọc luôn rồi. Tôi vừa về phòng vừa cắn răng chịu đói. Tôi đói đến mức nhìn gà hoá cuốc. Nhìn tường mà tôi cứ tưởng là cửa phòng của tôi. Thế là đầu tôi hôn ngay cánh cửa. Đầu u một cục. Huhu! Đau thế là cùng!
Mắt tôi rưng rưng nước mắt. Vừa không được ăn lại phải đi dọn căng tin. Giờ đầu tôi lại còn bị u một cục to tướng nữa chứ! Tất cả là do tên Evil chết tiệt đó! Hắn đúng là có những trò triêu ngươi làm người khác tức muốn phát điên mà!
Trong phòng tối om, nhìn đâu cũng chỉ là một màu đen. Nhìn sợ quá đi!
Công tắc ở đâu? Công tắc ở đâu rồi?
Tôi mò mò trong bóng đêm. Cái công tắc ở đâu rồi chứ?
Đúng lúc đó, cánh cửa bỗng nhiên mở ra! Rõ ràng lúc nãy tôi đóng hờ hờ thôi mà, bây giờ thì mở toang. Ôi trời ơi! Ma hả? Tôi sợ quá đến mức chạy ngay tới cửa sổ mở tung cánh cửa ra. Ánh trăng sáng mờ mờ làm rõ hơn căn phòng. Là ma nào? Là ma trơi hay ma cà rồng? Là ma nào cũng được, nhưng đừng ăn thịt tôi! Làm ơn!
Cái bóng đen đó vẫn đứng trước cửa. Chắc là đang ngắm nghía con mồi trước khi xử tử nó đây! Hic! Ma ơi! Đừng giết tôi! Tôi đâu có tội tình gì?
Nhưng mà, ma thì làm gì có chân nhỉ? Rõ ràng là tôi thấy rõ nó có chân mà! Chắc là không phải ma đâu ha! Chắc là ai đó doạ tôi thôi. Nhưng nhìn vẫn thấy ghê ghê thế nào ấy!
Bóng đèn bật sáng. Chói quá! Mắt tôi đã quen với bóng tối rồi nên bóng vừa bật lên, mắt tôi chói như đang nhìn mặt trời ấy!
- Hừ! Làm gì vậy hả, Gương phẳng?
Hể? Giọng nói nghe quen quen. Là Evil. Thoát nạn rồi! Thà gặp quỷ còn hơn gặp ma. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tim đã quay về nhịp bình thường. Í! Trên tay hắn còn có thứ gì đó thì phải?
- Nè! Bữa tối của cô đó!
- Hả!
Tôi có nghe nhầm không nhỉ? Hắn lấy cơm cho tôi. Nghi lắm nha! Chẳng lẽ vẫn có quỷ tốt bụng sao?
Hắn đưa cho tôi một hộp cơm được bọc trong một tấm vải màu xanh dương. Là cơm hộp. Hắn...đi mua cơm cho tôi sao?
- Coi như là đễ tạ lỗi chuyện lúc nãy đi!
Biết ngay mà! Nhưng, ăn xong tôi lại phải xuống dọn vệ sinh căng tin nữa, bao nhiêu calo tôi ăn vào cũng tiêu tan hết rồi còn đâu! Không biết mọi người ăn xong chưa nhỉ? Evil lên rồi thì chắc nhiều người cũng ăn gần xong rồi.
Như đoán được suy nghĩ trong mắt tôi, hắn lên tiếng :
- Yên tâm đi! Không cần dọn căng tin đâu!
Hả! Tại sao lại không cần dọn, anh Tiểu Nam nói rõ ràng là tôi phải xuống dọn căng tin mà.
- Căng tin sạch lắm. Còn thứ đồ ăn lúc nãy cô làm rơi được dọn sạch rồi!
Dọn sạch rồi! Tôi cũng không tin lắm. Nhưng thôi kệ, ăn cái đã. Bụng tôi sôi sùng sục rồi đây nè!
Tôi mở bọc của túi cơm hộp ra. Là cơm cà ri. Ôi ngon quá chừng! Tôi không cưỡng lại được đâu! Tôi đang chuẩn bị cầm lấy đôi đũa thì bỗng nhiên hắn cầm lấy cổ tay tôi. Gì đây? Lại chưa được ăn nữa sao?
- Ăn trong phòng chán lắm! Ra ngoài này ăn đi!
Hả! Ra ngoài? Tuy chưa hiểu lắm nhưng khi thấy hắn đứng trên bục cửa sổ thì tôi đã hiểu ra một chút. Ý hắn là ngồi trên cây ăn cơm sao?
- Cô biết trèo cây không đấy?
Evil đứng chiễm chệ trên bục cửa sổ. Khoanh tay đứng nhìn tôi đang đứng trơ mắt nhìn hắn. Cộng thêm cái khuôn mặt dương dương tự đắc nhìn mà thấy ghét. Đừng coi thường tôi chứ! Ở Hải Thượng, tôi là đứa trèo cây giỏi nhất hội đấy!
- Đương nhiên là biết rồi! Đừng đánh giá thấp tôi thế chứ!
Tôi tức đến phát cáu. Tay nhanh thoăn thoắt buộc hộp cơm vào tấm vải thật khéo léo để khi trèo cơm sẽ không bị đổ. Nhưng khoan! Tôi đang mặc váy mà! Mặc váy sao trèo được!
- Đợi tôi một chút nha!
Tôi chắp tay lại hệt như đang cầu xin vậy! Sao giờ lại thấy hắn thân thiện vậy nhỉ? Tôi chẳng thấy sợ hắn như lúc sáng nữa. Tôi đặt hộp cơm xuống giường, rồi lại chạy như tên bắn vào phòng tắm. Hai phút sau, lại thêm một tôi nữa xuất hiện : Tôi bước ra trong chiếc áo phông có hình trái tim đại bự ở trước ngực, mặc chiếc quần đùi bò ngắn xâu vin cẩn thận. Tóc tôi không bối củ tỏi như lúc nãy nữa, thay vao đó là buộc tóc kiểu đuôi ngựa cực kì cá tính.
- Tốt! Thế này mới trèo cây được chớ!
Tôi giơ ngón trỏ với ngón giữa lên như thể đang chụp ảnh, nháy một mắt. Tôi làm ngay trước mặt Evil luôn! Trời ơi! Xấu hổ kinh khủng!
Thay vì nhìn chằm chằm vào tôi như Thiên Phi với An Hạ như lúc nãy, hắn lại ngáp ngắn ngáp dài như thể buồn ngủ lắm, chán chường hỏi tôi :
- Rốt cuộc một ngày cô thay bao nhiêu bộ đồ vậy?
Hỏi gì kì cục vậy? Bộ không khen người ta được một tiếng sao? Ừm! Nếu tính cả ngày hôm nay thì lúc sáng với buổi chiều trước khi xuống căng tin, tôi mặc đồng phục của trường, rồi thay bộ váy kẻ sọc caro, rồi tiếp theo lại đến bộ đồ này. Tổng cộng chỉ có 3 bộ thôi mà!
- Có 3 bộ thôi mà!
Tôi trả lời với khuôn mặt khó hiểu! Còn Evil nghe xong thì vò đầu bứt tai, thở dài ngao ngán trời đất.
- Đúng là đồ con gái!
- Hừ! Tôi là con gái mà! Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi là con trai sao?
- Tự nhận đó nha!
Trời ơi! Tức thật mà! Sao cái gì hắn cũng chém lại được thế nhỉ? Tôi siết chặt tay, hận đến mức không thể nói được nên lời.
- Nè, cô có định ăn cơm nữa không đấy? Hay để tôi ăn dùm cho!
- Có chớ!
Nghe đến từ ăn cơm tôi mới tỉnh ra. Lại nghe đến từ ăn dùm tôi phóng ngay đến giường, ôn chặt lấy hộp cơm như thể nó là của quý không bằng. Đương nhiên là quý rồi! Không có nó chắc tôi thành con ma đói mất! Mắt hằm hằm nhìn tên quỷ đang đứng trước bục cửa sổ. Mắt tôi hiện rõ hai chữ : KHÔNG CHO ĐÂU!
- Hửm! Đúng là đồ trẻ con!
Hắn cười mỉm một cái. Lại cố ý chọc tức tôi đây mà! Hắn cười xong thì nhảy xuống. Thấy thế! Tôi cũng chạy lại
- Nào! Cho xem trình độ của cô chứ!
- Hừ!
Nghe hắn khiêu khích, tôi lại càng bốc lửa phừng phừng. Trèo cây ư? Chuyện nhỏ!
Tôi trèo lên bục rồi nhảy xuống. Nhìn Evil nhảy lúc sáng là tôi có thể học theo được ngay. Vì phía dưới cửa sổ là cả một chùm cành cây cuốn lại với nhau, tạo thành một cái ghế luôn!
Tôi nhảy xuống trước con mắt không ngờ của Tống Mạc Dương. Thế nào? Sáng mắt chưa? Đừng có coi thường con gái nữa nhé!
- Khá đấy!
Evil nói rồi ngồi xuống. Tôi cũng làm theo. Nhưng tôi không ngồi gần Evil. Hai người cách nhau đến 10cm lận.
Chưa đến giờ giới nghiêm là 9h nên có thể ngồi ở đây ăn thoải mái. Ánh trăng sáng chiếu xuống mặt đất lung linh huyền ảo. Gió thổi mát rượi làm đuôi ngựa của tôi bay phấp phới.
Bụng lại sôi rồi, chén thôi!
Tôi ăn ngon lành, chẳng thèm để ý đến ân nhân vừa cứu mạng tôi nữa. Thế là, chỉ cần 5 phút, tôi chén sạch cả một hộp cơm cà ri. Ngon quá xá.
Evil lắc đầu thở dài :
- Chẳng có ý tứ gì hết trơn!
- Cậu nói cái gì?
Đúng là độc mồm độc miệng mà. Sao mà đáng ghét thế không biết?
- Đi chơi không?
Đi chơi? Hắn mà cũng rủ tôi đi chơi sao? Tôi có nghe nhầm không vậy?
- Có !
Nghe nhầm cũng được! Nhưng nghe đến từ đi chơi là tôi sáng mắt liền. Trả lời luôn mà không cần nghĩ ngợi.
Tôi gật đầu lia lịa. Tôi không hề biết rằng, vốn dĩ hắn đâu có ý định đưa tôi đi chơi. Chẳng qua là do bạn của Evil không đi chơi với cậu ta được nên bất đắc dĩ mới rủ tôi thôi!
- Vậy thì đi!
Hắn mở nụ cười châm chọc nhìn tôi. Rồi chuyền cành này sang cành nọ nhanh như cắt. Hắn đi đâu thế không biết? Thôi kệ! Cứ đi theo xem sao?
Tôi cũng đâu phải dạng vừa. Chuyền cành là điểm mạnh của tôi khi trèo cây đấy! Khi trèo cây, tôi chỉ được mỗi tội, trèo lên được nhưng không trèo được xuống thôi!
Hắn trèo từ cây này sang cây nọ. Vì cây ở đây trồng hơi dày, tán lá lại xum xuê. Nên có rất nhiều cành cây từ cây này lại đâm sang luôn cây bên kia. Chỉ cần biết được vị trí của các cành cây thì có thể trèo một cách dễ dàng. Vì tôi là người mới nên đành phải làm theo từng động tác của Evil.
Trèo được một lúc. Tôi nhận ra một bức tường gạch cao. Chẳng lẽ...
- Giờ thì nhắm mắt lại đi !
Tại sao chứ? Tôi thấy hắn đang đứng chiễm chệ trên bức tường. Rốt cuộc dưới đó có gì nhỉ? Khoan! Tôi quên mất là mình sợ độ cao. Chỉ có trèo cây là không bị gì thôi!
Nhắm mắt thì nhắm mắt! Sợ gì!
Tôi vừa nhắm mắt vừa lò mò bước lên bức tường. Vừa bước lên, tôi đã bị Evil đẩy ngã xuống phía dưới.
- Á! Evil! Cậu làm gì vậy?
- Yên tâm đi! Tôi ở phía sau cô mà!
Hic! Còn lâu mới yên tâm được. Nhưng mà, hình như tôi tiếp đất hơi nhanh thì phải. Không, tôi đang trượt xuống. Lẽ nào, tôi đàn trượt cầu trượt.
- Haha! Tiếp đất an toàn!
Tôi vừa trượt xuống, suýt chút nữa thì mất đà ngã ra phía trước. Còn tên Evil đó vừa trượt xuống thì hô to như sấm. Khó khăn lắm tôi mới mở mắt ra được. Đây là...Công viên!
Giờ không được ăn tối, đói meo cả bụng rồi, lát nữa khi mọi người ăn xong tôi lại phải đi lau dọn KTX nữa chứ! Xui xẻo thế không biết!
Bụng tôi kêu ọc ọc luôn rồi. Tôi vừa về phòng vừa cắn răng chịu đói. Tôi đói đến mức nhìn gà hoá cuốc. Nhìn tường mà tôi cứ tưởng là cửa phòng của tôi. Thế là đầu tôi hôn ngay cánh cửa. Đầu u một cục. Huhu! Đau thế là cùng!
Mắt tôi rưng rưng nước mắt. Vừa không được ăn lại phải đi dọn căng tin. Giờ đầu tôi lại còn bị u một cục to tướng nữa chứ! Tất cả là do tên Evil chết tiệt đó! Hắn đúng là có những trò triêu ngươi làm người khác tức muốn phát điên mà!
Trong phòng tối om, nhìn đâu cũng chỉ là một màu đen. Nhìn sợ quá đi!
Công tắc ở đâu? Công tắc ở đâu rồi?
Tôi mò mò trong bóng đêm. Cái công tắc ở đâu rồi chứ?
Đúng lúc đó, cánh cửa bỗng nhiên mở ra! Rõ ràng lúc nãy tôi đóng hờ hờ thôi mà, bây giờ thì mở toang. Ôi trời ơi! Ma hả? Tôi sợ quá đến mức chạy ngay tới cửa sổ mở tung cánh cửa ra. Ánh trăng sáng mờ mờ làm rõ hơn căn phòng. Là ma nào? Là ma trơi hay ma cà rồng? Là ma nào cũng được, nhưng đừng ăn thịt tôi! Làm ơn!
Cái bóng đen đó vẫn đứng trước cửa. Chắc là đang ngắm nghía con mồi trước khi xử tử nó đây! Hic! Ma ơi! Đừng giết tôi! Tôi đâu có tội tình gì?
Nhưng mà, ma thì làm gì có chân nhỉ? Rõ ràng là tôi thấy rõ nó có chân mà! Chắc là không phải ma đâu ha! Chắc là ai đó doạ tôi thôi. Nhưng nhìn vẫn thấy ghê ghê thế nào ấy!
Bóng đèn bật sáng. Chói quá! Mắt tôi đã quen với bóng tối rồi nên bóng vừa bật lên, mắt tôi chói như đang nhìn mặt trời ấy!
- Hừ! Làm gì vậy hả, Gương phẳng?
Hể? Giọng nói nghe quen quen. Là Evil. Thoát nạn rồi! Thà gặp quỷ còn hơn gặp ma. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tim đã quay về nhịp bình thường. Í! Trên tay hắn còn có thứ gì đó thì phải?
- Nè! Bữa tối của cô đó!
- Hả!
Tôi có nghe nhầm không nhỉ? Hắn lấy cơm cho tôi. Nghi lắm nha! Chẳng lẽ vẫn có quỷ tốt bụng sao?
Hắn đưa cho tôi một hộp cơm được bọc trong một tấm vải màu xanh dương. Là cơm hộp. Hắn...đi mua cơm cho tôi sao?
- Coi như là đễ tạ lỗi chuyện lúc nãy đi!
Biết ngay mà! Nhưng, ăn xong tôi lại phải xuống dọn vệ sinh căng tin nữa, bao nhiêu calo tôi ăn vào cũng tiêu tan hết rồi còn đâu! Không biết mọi người ăn xong chưa nhỉ? Evil lên rồi thì chắc nhiều người cũng ăn gần xong rồi.
Như đoán được suy nghĩ trong mắt tôi, hắn lên tiếng :
- Yên tâm đi! Không cần dọn căng tin đâu!
Hả! Tại sao lại không cần dọn, anh Tiểu Nam nói rõ ràng là tôi phải xuống dọn căng tin mà.
- Căng tin sạch lắm. Còn thứ đồ ăn lúc nãy cô làm rơi được dọn sạch rồi!
Dọn sạch rồi! Tôi cũng không tin lắm. Nhưng thôi kệ, ăn cái đã. Bụng tôi sôi sùng sục rồi đây nè!
Tôi mở bọc của túi cơm hộp ra. Là cơm cà ri. Ôi ngon quá chừng! Tôi không cưỡng lại được đâu! Tôi đang chuẩn bị cầm lấy đôi đũa thì bỗng nhiên hắn cầm lấy cổ tay tôi. Gì đây? Lại chưa được ăn nữa sao?
- Ăn trong phòng chán lắm! Ra ngoài này ăn đi!
Hả! Ra ngoài? Tuy chưa hiểu lắm nhưng khi thấy hắn đứng trên bục cửa sổ thì tôi đã hiểu ra một chút. Ý hắn là ngồi trên cây ăn cơm sao?
- Cô biết trèo cây không đấy?
Evil đứng chiễm chệ trên bục cửa sổ. Khoanh tay đứng nhìn tôi đang đứng trơ mắt nhìn hắn. Cộng thêm cái khuôn mặt dương dương tự đắc nhìn mà thấy ghét. Đừng coi thường tôi chứ! Ở Hải Thượng, tôi là đứa trèo cây giỏi nhất hội đấy!
- Đương nhiên là biết rồi! Đừng đánh giá thấp tôi thế chứ!
Tôi tức đến phát cáu. Tay nhanh thoăn thoắt buộc hộp cơm vào tấm vải thật khéo léo để khi trèo cơm sẽ không bị đổ. Nhưng khoan! Tôi đang mặc váy mà! Mặc váy sao trèo được!
- Đợi tôi một chút nha!
Tôi chắp tay lại hệt như đang cầu xin vậy! Sao giờ lại thấy hắn thân thiện vậy nhỉ? Tôi chẳng thấy sợ hắn như lúc sáng nữa. Tôi đặt hộp cơm xuống giường, rồi lại chạy như tên bắn vào phòng tắm. Hai phút sau, lại thêm một tôi nữa xuất hiện : Tôi bước ra trong chiếc áo phông có hình trái tim đại bự ở trước ngực, mặc chiếc quần đùi bò ngắn xâu vin cẩn thận. Tóc tôi không bối củ tỏi như lúc nãy nữa, thay vao đó là buộc tóc kiểu đuôi ngựa cực kì cá tính.
- Tốt! Thế này mới trèo cây được chớ!
Tôi giơ ngón trỏ với ngón giữa lên như thể đang chụp ảnh, nháy một mắt. Tôi làm ngay trước mặt Evil luôn! Trời ơi! Xấu hổ kinh khủng!
Thay vì nhìn chằm chằm vào tôi như Thiên Phi với An Hạ như lúc nãy, hắn lại ngáp ngắn ngáp dài như thể buồn ngủ lắm, chán chường hỏi tôi :
- Rốt cuộc một ngày cô thay bao nhiêu bộ đồ vậy?
Hỏi gì kì cục vậy? Bộ không khen người ta được một tiếng sao? Ừm! Nếu tính cả ngày hôm nay thì lúc sáng với buổi chiều trước khi xuống căng tin, tôi mặc đồng phục của trường, rồi thay bộ váy kẻ sọc caro, rồi tiếp theo lại đến bộ đồ này. Tổng cộng chỉ có 3 bộ thôi mà!
- Có 3 bộ thôi mà!
Tôi trả lời với khuôn mặt khó hiểu! Còn Evil nghe xong thì vò đầu bứt tai, thở dài ngao ngán trời đất.
- Đúng là đồ con gái!
- Hừ! Tôi là con gái mà! Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi là con trai sao?
- Tự nhận đó nha!
Trời ơi! Tức thật mà! Sao cái gì hắn cũng chém lại được thế nhỉ? Tôi siết chặt tay, hận đến mức không thể nói được nên lời.
- Nè, cô có định ăn cơm nữa không đấy? Hay để tôi ăn dùm cho!
- Có chớ!
Nghe đến từ ăn cơm tôi mới tỉnh ra. Lại nghe đến từ ăn dùm tôi phóng ngay đến giường, ôn chặt lấy hộp cơm như thể nó là của quý không bằng. Đương nhiên là quý rồi! Không có nó chắc tôi thành con ma đói mất! Mắt hằm hằm nhìn tên quỷ đang đứng trước bục cửa sổ. Mắt tôi hiện rõ hai chữ : KHÔNG CHO ĐÂU!
- Hửm! Đúng là đồ trẻ con!
Hắn cười mỉm một cái. Lại cố ý chọc tức tôi đây mà! Hắn cười xong thì nhảy xuống. Thấy thế! Tôi cũng chạy lại
- Nào! Cho xem trình độ của cô chứ!
- Hừ!
Nghe hắn khiêu khích, tôi lại càng bốc lửa phừng phừng. Trèo cây ư? Chuyện nhỏ!
Tôi trèo lên bục rồi nhảy xuống. Nhìn Evil nhảy lúc sáng là tôi có thể học theo được ngay. Vì phía dưới cửa sổ là cả một chùm cành cây cuốn lại với nhau, tạo thành một cái ghế luôn!
Tôi nhảy xuống trước con mắt không ngờ của Tống Mạc Dương. Thế nào? Sáng mắt chưa? Đừng có coi thường con gái nữa nhé!
- Khá đấy!
Evil nói rồi ngồi xuống. Tôi cũng làm theo. Nhưng tôi không ngồi gần Evil. Hai người cách nhau đến 10cm lận.
Chưa đến giờ giới nghiêm là 9h nên có thể ngồi ở đây ăn thoải mái. Ánh trăng sáng chiếu xuống mặt đất lung linh huyền ảo. Gió thổi mát rượi làm đuôi ngựa của tôi bay phấp phới.
Bụng lại sôi rồi, chén thôi!
Tôi ăn ngon lành, chẳng thèm để ý đến ân nhân vừa cứu mạng tôi nữa. Thế là, chỉ cần 5 phút, tôi chén sạch cả một hộp cơm cà ri. Ngon quá xá.
Evil lắc đầu thở dài :
- Chẳng có ý tứ gì hết trơn!
- Cậu nói cái gì?
Đúng là độc mồm độc miệng mà. Sao mà đáng ghét thế không biết?
- Đi chơi không?
Đi chơi? Hắn mà cũng rủ tôi đi chơi sao? Tôi có nghe nhầm không vậy?
- Có !
Nghe nhầm cũng được! Nhưng nghe đến từ đi chơi là tôi sáng mắt liền. Trả lời luôn mà không cần nghĩ ngợi.
Tôi gật đầu lia lịa. Tôi không hề biết rằng, vốn dĩ hắn đâu có ý định đưa tôi đi chơi. Chẳng qua là do bạn của Evil không đi chơi với cậu ta được nên bất đắc dĩ mới rủ tôi thôi!
- Vậy thì đi!
Hắn mở nụ cười châm chọc nhìn tôi. Rồi chuyền cành này sang cành nọ nhanh như cắt. Hắn đi đâu thế không biết? Thôi kệ! Cứ đi theo xem sao?
Tôi cũng đâu phải dạng vừa. Chuyền cành là điểm mạnh của tôi khi trèo cây đấy! Khi trèo cây, tôi chỉ được mỗi tội, trèo lên được nhưng không trèo được xuống thôi!
Hắn trèo từ cây này sang cây nọ. Vì cây ở đây trồng hơi dày, tán lá lại xum xuê. Nên có rất nhiều cành cây từ cây này lại đâm sang luôn cây bên kia. Chỉ cần biết được vị trí của các cành cây thì có thể trèo một cách dễ dàng. Vì tôi là người mới nên đành phải làm theo từng động tác của Evil.
Trèo được một lúc. Tôi nhận ra một bức tường gạch cao. Chẳng lẽ...
- Giờ thì nhắm mắt lại đi !
Tại sao chứ? Tôi thấy hắn đang đứng chiễm chệ trên bức tường. Rốt cuộc dưới đó có gì nhỉ? Khoan! Tôi quên mất là mình sợ độ cao. Chỉ có trèo cây là không bị gì thôi!
Nhắm mắt thì nhắm mắt! Sợ gì!
Tôi vừa nhắm mắt vừa lò mò bước lên bức tường. Vừa bước lên, tôi đã bị Evil đẩy ngã xuống phía dưới.
- Á! Evil! Cậu làm gì vậy?
- Yên tâm đi! Tôi ở phía sau cô mà!
Hic! Còn lâu mới yên tâm được. Nhưng mà, hình như tôi tiếp đất hơi nhanh thì phải. Không, tôi đang trượt xuống. Lẽ nào, tôi đàn trượt cầu trượt.
- Haha! Tiếp đất an toàn!
Tôi vừa trượt xuống, suýt chút nữa thì mất đà ngã ra phía trước. Còn tên Evil đó vừa trượt xuống thì hô to như sấm. Khó khăn lắm tôi mới mở mắt ra được. Đây là...Công viên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.